Chương 17: Chuyến đi đến Phương Nam
Đoàn tàu lửa xanh lá xuyên qua núi non trùng điệp và đồng ruộng bát ngát còn mờ sương sớm, tiếng sầm sập đánh tan sự yên tĩnh ven đường đi. Jungkook ngồi dậy trên chiếc giường nhỏ trong toa, vén rèm che nắng nhìn ra bên ngoài, vừa lúc thấy được lọn khói vấn vít từ mái nhà dân xa xa.
Vé tàu được Jeon Jihoon đặt sẵn, vé giường nằm, mỗi gian bốn người, giường tầng.
Kyung và Kyang hưng phấn suốt đường đi chọn giường đối diện Jungkook, hiện vẫn chưa dậy.
Jungkook nhìn đồng hồ, sắp đến trạm dừng dọc đường, cậu thấy còn sớm nên ra hành lang rửa mặt trước.
Đúng lúc ấy gian kế bên có đứa bé cáu kỉnh buổi sớm cất tiếng khóc thủng cả màng nhĩ.
Jungkook lấy kẹo que trên người ra dỗ cậu nhóc mất một lúc, khi cậu quay lại thì thấy cửa gian của mình mở hé, cứ tưởng anh em Kyung dậy rồi.
Cậu thuận tay đẩy cửa vào, "Hai người..."
Khi thấy rõ cảnh tượng bên trong cậu lập tức im bặt.
Thứ đầu tiên ập vào mắt khi vừa vào cửa là chiếc túi to đặt bên phải. Người mới đến đang chất đồ lên chiếc giường phía trên giường Jungkook.
Kyung đang ngồi tựa vào đầu giường phát hiện thấy Jungkook về đầu tiên, lên tiếng: "Đứng đó làm gì, à, đây là người bạn đã mua vé tầng trên giường em. Tên gì ấy nhỉ? Bọn anh mới tán dóc vài câu, cậu ấy cũng học Nhất Trung đó. Tình cờ về nam thăm người thân đúng ngay dịp này, em thấy trùng hợp không?"
Người mới đến quay đầu lại, cười cười nói với Jungkook: "Đúng rồi, em tên Choi Siwon. Jungkook, lâu rồi không gặp."
"Hai đứa biết nhau hả?" Kyung nhìn người này rồi ngó người kia, ngạc nhiên hỏi.
Jungkook nhìn Siwon chằm chằm, trở tay đóng phành cửa lại.
Kyang ở giường trên giật mình tỉnh giấc ngay tại chỗ, cậu chàng ngồi bật dậy dáo dác nhìn quanh, "Sao đấy sao đấy? Động đất hả?"
Jungkook thẳng tay ném đồ dùng cá nhân lên giường rồi tiến tới vài bước.
Cậu đến gần Siwon, nheo mắt, "Cố ý hả? Theo dõi tôi à?"
Siwon hôm nay rất khác bình thường, hắn nhìn Jungkook chăm chú như muốn tìm lại bóng dáng mình đã từng rất quen thuộc từ cơ thể thiếu niên của cậu. Jungkook quá hiểu hắn, người này sẽ không đột ngột biến mất thời gian dài vậy rồi bỗng dưng xuất hiện ở đây, chắc chắn hắn biết gì đó.
Quả nhiên, Siwon nói: "Jungkook, em vẫn định giấu anh à?"
"Ấy ấy khoan." Kyung lộn người dậy khỏi giường tầng dưới. Cậu chàng nhận ra sắc mặt Jungkook không bình thường, biết lúc này phải quay lưng về phía Siwon, nhíu mày khẽ hỏi cậu: "Chuyện gì vậy?"
"Không liên quan đến các anh." Jungkook nói.
Trong giây phút ấy, đột nhiên Kyung có cảm giác mình chẳng hề quen biết cậu.
Theo lý mà nói, Jungkook là em út nhỏ nhất trong nhà, khi ra ngoài bọn họ phải chăm sóc cậu mới đúng. Nhưng từ khi gặp cái người tên Siwon này, cậu như bị bao phủ trong bầu không khí căng thẳng, hơn nữa còn là loại cảm thụ mà bọn họ rất khó hiểu được.
Cứ như giữa hai người này có một quầng từ trường mà người khác không sao tiếp cận được.
Kyung nhận định hẳn hai người đã có chuyện gì đó không thể nói với người khác, hơn nữa còn là chuyện không vui vẻ gì.
Dám hỏi trong nhà bây giờ ai có thể khiến tổ tông nhỏ nhà họ Jeon có biểu cảm thế này chứ.
"Có chuyện gì thì lên tiếng." Kyung nhướng mày đá mắt với Jungkook, "Đừng để tới lúc lớn chuyện rồi anh phải gánh."
Không cần biết khi ở nhà như thế nào, nhưng che chở người nhà là truyền thống gia đình của nhà họ Jeon rồi.
Jungkook không đáp lại Kyung, chỉ nhìn Siwon bảo: "Ra ngoài nói chuyện."
Chỗ tiếp nối giữa các toa có một phòng hút thuốc nằm sát cửa.
Jungkook tựa vào vách xe, nhìn Siwon đang bước theo, hỏi: "Làm sao anh biết được?"
"Cuối cùng em cũng thừa nhận rồi." Siwon nói rồi tựa vào bức vách đối diện Jungkook. Hắn nhìn ra cửa sổ rồi nói: "Trước đây anh đã thấy không đúng lắm, về sau giáo viên trong trường gọi anh lên nói chuyện là trên cơ bản anh đã xác định." Hắn quay đầu nhìn Jungkook, dừng vài giây rồi bỗng nói: "Anh công khai với bố mẹ rồi."
Sắc mặt Jungkook sững lại một thoáng rồi bật cười lạnh: "Anh nói chuyện đó với tôi làm gì?"
"Jungkook anh biết trước đây mình thật sự quá đáng, anh không phải con người." Siwon càng nói càng kích động, hắn đứng thẳng lên bước về phía Jungkook, nói: "Chỉ là anh... muốn bù đắp cho em."
"Bù đắp cho tôi?" Dường như Jungkook vừa nghe thấy câu nói hài hước nhất thế giới.
Cậu bật cười thành tiếng thật, rồi nhìn Siwon nói: "Anh cảm thấy công khai với bố mẹ anh là bù đắp cho tôi đấy à?" Jungkook nói rồi thay đổi biểu cảm ngay tắp lự, "Choi Siwon, đừng tự suy diễn rồi tự cảm động lấy vậy được không?"
"Jungkook, anh..."
"Anh im miệng!" Jungkook ngắt lời hắn.
Đúng lúc có người đi ngang rồi nhìn nhìn hai cậu thiếu niên đang cãi nhau rành rành bằng ánh mắt lấy làm lạ. Rõ ràng đều còn rất trẻ mà sắc mặt đều sa sầm, đặc biệt là cái cậu trông trẻ hơn, trông cung cách không hề giống học sinh.
Jungkook hoàn toàn không để tâm đến suy nghĩ của người qua đường. Từ khi biết chuyện Siwon nhớ được những gì đã xảy ra, cậu đã đoán chắc sớm muộn gì cũng có ngày này. Kiếp này dường như cậu chưa từng trải qua sóng to gió lớn thật sự, tràn đầy trong ký ức là cuộc sống thường ngày, có lúc gà bay chó sủa, nhưng đại đa số thời gian đều rất yên bình.
Nhưng những ký ức ấy đã lấp đầy cậu, xóa nhòa những tháng năm mà bây giờ nghĩ lại thấy mông lung như một giấc mộng.
Jungkook bước tới cạnh cửa sổ, tàu lửa lại lăn bánh, cảnh vật trước mắt từ từ lùi ra xa.
Giọng cậu không cao, nhưng vẫn rõ ràng từng tiếng giữa âm thanh đoàn tàu khởi động rầm rập.
"Choi Siwon, chắc anh biết tôi là người thế nào nhỉ." Nói hết câu này cậu quay đầu nhìn Siwon, "Khi đó tôi ép anh nói rõ ràng mọi chuyện với gia đình sao? Hay là tôi ép anh kết hôn? Chuyện công ty tôi chẳng muốn nói nữa, do bản thân tôi không biết đề phòng thôi, tôi chấp nhận. Nhưng sao anh không tự hỏi lại bản thân xem, rốt cuộc tại sao bây giờ anh lại hối hận? Đúng rồi, đừng giở cái giọng anh còn yêu tôi ra đây, làm tôi buồn nôn mất."
"Anh biết anh đã làm em tổn thương." Siwon giữ vai Jungkook lại, cúi xuống nói: "Jungkook, xin lỗi, anh nghiêm túc xin lỗi em. Nhưng trời cao đã cho chúng ta cơ hội này, chẳng phải nên dùng nó để bù đắp lại sao? Không ai hiểu nhau hơn chúng ta. Mười năm, em quên được sao? Chúng ta mới là những người thân cận nhất trên thế gian này. Anh thề với em, nhất định sẽ bồi thường cho em, cho anh một cơ hội được không?"
Jungkook nghiêng đầu liếc nhìn bàn tay trên vai mình.
Rồi cậu quay lại nhìn Siwon, "Khi anh thử tôi ở trường, anh có biết tại sao tôi không thừa nhận không?"
"Tại sao?" Siwon hỏi.
"Vì... Tôi chừa đường lớn anh không đi, cứ chạy tới muốn chịu đòn, vậy thì tôi thành toàn cho anh vậy!"
"Bốp!" Jungkook đấm thẳng vào xương gò má hắn.
Người này hoàn toàn không có cơ sở đánh đấm, thời học sinh còn chơi bóng rổ, sau này vào ngồi trong văn phòng càng bỏ bê việc rèn luyện.
Siwon loạng choạng lùi về sau đập vào vách xe.
Jungkook sấn tới xách cổ áo hắn, nhắm vào khóe miệng hắn bồi thêm một đấm, máu me nhoe nhoét đầy miệng Siwon.
Hắn giữ tay Jungkook, đau đớn ra mặt phải thở dốc: "Jungkook, có gì chúng ta từ từ nói."
"Ai muốn từ từ nói chuyện với anh hả." Jungkook lôi hắn xuống sàn, một cú, hai cú, ba cú...
Đến khi Siwon không nói được tiếng nào nữa Jungkook mới xách cổ áo hắn lên cúi đầu nghiến răng nói: "Choi Siwon, bây giờ hiểu rồi chứ? Không phải tôi không quên được mười năm đó, mà tôi luôn luôn nhớ, anh đáng chết. Kiếp trước tôi khϊếp nhược đến mấy cũng không tới lượt kẻ nói phản bội là phản bội, quay đầu là quay đầu như anh mở miệng, bù đắp? Đi chết đi!"
Jungkook vừa ném hắn ra, còn chưa kịp đứng lên thì đã có một đám người chạy bình bịch tới.
May mà đang là sáng sớm, gần như không có ai đi lại trên hành lang nên bọn họ mới chậm chạp như vậy.
Người đầu tiên giữ Jungkook lại là Kyung, cậu chàng ôm eo Jungkook từ sau lưng kéo cậu ra.
Miệng còn hô hào: "Tổ tông của con ơi, làm cái gì vậy hả?! Sao lại đánh nhau với người ta vậy?"
Jungkook để yên cho Kyung kéo mình lên rồi mới nhìn các nhân viên tàu dìu Choi Siwon mặt đầy máu dậy.
Kyung nhìn nhìn mặt Choi Siwon, có vẻ rất không nỡ nhìn, sau đó cậu chàng đưa tay che mặt để nói nhỏ với Jungkook: "Em gặp phiền phức rồi đó biết không?"
"Cần anh nói chắc." Jungkook liếc cậu chàng, cúi đầu nhìn các khớp ngón tay rách da của mình, nhíu mày.
Trong số những người vừa đến có hai phục vụ của tàu.
Họ quan sát tuổi tác hai người rồi quát: "Chuyện gì đây? Đang yên lành sao lại đánh hau?"
"Chào anh." Những lúc thế này thì Kyung lại rất chín chắn, cậu chàng bước tới chỉ vào Jungkook rồi nói: "Đây là em của em. Bọn em cũng quen biết cậu ấy nữa, là bạn cùng trường với em em. Con trai mà, cãi cọ mấy câu xung đột một tí cũng bình thường thôi."
"Quen thì cũng đâu thể đánh người ta đến mức này chứ!"
Anh phục vụ nhìn Jungkook và Siwon rồi cuối cùng hướng mắt về phía người bị đánh, hỏi: "Em xác định mình có quen biết với đối phương chứ?"
Siwon lau máu trên môi, đưa mắt nhìn Jungkook.
Rồi hắn gật đầu đáp: "Phải, bọn em quen nhau."
"Thanh niên các cậu cũng thật là, nếu đã quen biết thì có gì cứ từ từ mà nói chuyện, sao phải đánh nhau chứ." Phục vụ tàu cũng không muốn phiền phức thêm nên cố gắng giảng hòa, anh chàng nói với Jungkook: "Nếu đã vậy, em này, em xem mình đã đánh bạn đến mức này rồi. Em xin lỗi cậu ấy một tiếng rồi coi như chuyện này cho qua vậy."
Kyung ho thêm tiếng nữa, nói nhỏ vào tai cậu: "Anh hùng không sợ cái thiệt trước mắt."
Vốn Kyung tin chắc Jungkook sẽ gật đầu, tuy nhóc con này tung hoành trong nhà nhưng nhìn kiểu rúm ró trước mặt anh cả là biết nó rất thức thời. Nhưng cậu chàng không sao ngờ được cậu lại ung dung đáp lời phục vụ tàu rằng: "Sao anh không thử hỏi xem cậu ta dám nhận lời xin lỗi của tôi không?"
Kyung suýt hộc máu, một giây sau thì câm nín hẳn.
Người bị đánh còn thật sự đáp rằng: "Không cần xin lỗi đâu, chuyện riêng của bọn em, giải quyết riêng là được rồi."
...
Nửa tiếng sau, trong toa xe của bọn họ, Siwon đứng cạnh Jungkook, nói như chốn không người: "Bớt giận chưa?"
Vết thương trên mặt hắn đã được phục vụ tàu xử lý đơn giản, nhưng vẫn xanh xanh tím tím, nhìn biết ngay Jungkook đã rất nặng tay.
Jungkook ngồi ở đầu giường, gác tay trên chiếc bàn nhỏ giữa đường đi gọt táo.
Gọt xong đưa cho Kyang đang chìa tay xuống từ giường trên đối diện, như không hề nghe thấy.
Kyung nhận ra chút manh mối, xác định được Choi Siwon này đã làm gì đó có lỗi với Jungkook, hơn nữa còn rất nghiêm trọng.
Nghĩa là chắc chắn Jungkook đã chịu thiệt thòi.
Không có Taehyung ở đây, cậu chàng tự giác nhận trách nhiệm người anh lớn, nhíu mày đứng lên nói với Choi Siwon: "Cậu này, rốt cuộc cậu tìm Jungkook có việc gì? Cứ việc nói với tôi."
Choi Siwon liếc nhìn Kyung, không trả lời, vẫn chỉ nhìn Jungkook chằm chằm.
"Ngồi lại đi." Jungkook nói với Kyung mà không ngẩng đầu, rồi cậu tự đứng lên nói với Siwon: "Nếu cậu đi để thăm người thân thì bọn tôi cũng có việc phải làm, chiều đến nơi thì xem như chưa từng gặp nhau. Đừng ép tôi phải động thủ nữa, cậu biết hậu quả của việc đi quá giới hạn mà."
Dù Kyung và Kyang ít nghĩ theo hướng kia đến mấy thì để lâu chắc chắn cũng sẽ nhận ra gì đó thôi.
Đến lúc đó, cậu mờ mờ ám ám với một thằng con trai, vấn đề đó tuyệt đối hơn xa chuyện cậu ra tay đánh người.
Choi Siwon biết giới hạn của cậu ở đâu, hắn lên tiếng: "Được, tớ đảm bảo sau khi xuống tàu sẽ không đi theo cậu."
Bốn giờ tàu đến trạm.
Quả nhiên các thành phố phía nam khác hẳn Kiến Kinh, ở đây lạnh mà ẩm thấp, khí hậu cũng không hanh khô như phương bắc.
Người đón bọn họ là tài xế Lim đã tìm sẵn, khoảng tầm ba mươi, bất ngờ là anh ta nói tiếng bắc rất lưu loát.
"Tài xế Lim." Jungkook ngồi vào ghế phó lái, hỏi: "Nghe giọng anh có vẻ không giống người địa phương?"
"Phải mà." Anh tài xế cười ha hả giải thích: "Nhưng anh ở Tây Xuyên mười mấy năm rồi, mới về đây năm ngoái thôi."
"Tây Xuyên?" Jungkook ngồi sau nói: "Là chỗ bố anh cả sinh ra à."
"Anh cả cũng được sinh ra ở đó luôn mà." Kyunh tiếp lời: "Bác cả nói trước đây chú Kim sinh ra anh cả ở Tây Xuyên trước rồi mới dọn tới Kiến Kinh."
"Đúng rồi." Anh tài xế Lim thích nói chuyện, nhưng với những gì không nên nói thì chẳng nhắc nửa lời, chỉ bảo: "Anh cũng nghe nói vậy. Tuy anh mới về không lâu nhưng cũng rành đường đi bên này lắm. Mấy đứa muốn đi đâu cứ tìm anh là được."
"Cảm ơn anh Lim." Jungkook nói.
"Có gì đâu." Tài xế Lim cười nói: "Anh của em đích thân gọi điện thoại dặn mà, chắc chắn phải tiếp đãi mấy đứa tử tế rồi."
Kyung lập tức bám vào thành thò đầu lên xen mồm: "Tài xế Lim, anh nhớ nói với anh cả là Jungkook đánh nhau với người ta trên tàu."
"Có chuyện gì vậy?" Tài xế Lim hỏi ngay.
Jungkook chụp tờ báo phía trước xe ụp vào mặt Kyung, nghiến răng, "Ngậm cái mồm thối của anh lại!"
Rồi cậu cười cười với tài xế Lim, "Anh ấy nói bậy bạ đấy ạ."
Khi cả bọn đến trạm đã là chiều, nhưng vẫn còn cách chỗ bọn họ muốn đến ít nhất mười tiếng đi xe nữa, cho nên tài xế Lim dẫn ba người đi ăn trước rồi thuê một khách sạn trong thành phố.
Lúc nhận phòng tài xế Lim còn nói: "Huyện Mạo Sơn mà mấy đứa muốn tới còn xa đây lắm, phải đổi những hai tuyến xe buýt. Hôm nay ở lại đây đã, sáng mai anh đến đón mấy đứa xuất phát."
Jungkook: "Tài xế Lim, muộn chút được không ạ?"
Tài xế Lim: "Vậy mười giờ sáng nhé? Em có việc gì à?"
"Vâng ạ." Jungkook gật đầu, "Thật ra cũng không có gì, lần đầu tiên đến mà nên em muốn đi dạo chút."
Tài xế Lim: "Đi dạo quanh cũng hay, tuy ăn uống vui chơi ở chỗ bọn anh không bì được với thành phố lớn như Kiến Kinh nhưng cũng có điểm đặc sắc riêng."
Jungkook nói vâng.
"Em định đi dạo thật đấy à?" Lúc lên lầu Kyung xách túi đi cạnh Jungkook sẵn tiện hỏi.
Jungkook liếc nhìn cậu chàng, "Sao lại không được đi dạo, nghề mộc của nhà họ Song ở Thuận Dương xuất chúng ở vùng này đó, đi xem thử cũng đâu thiệt gì. Hơn nữa anh không nhận ra mấy năm nay việc kinh doanh của bọn họ dần có xu hướng vượt mặt nhà họ Kang ở Hoài Xuyên à?"
Kyung cạn lời chốc lát rồi nói: "Cái đi dạo mà em nói hoàn toàn không giống ý anh nói."
Jungkook lười trả lời cậu chàng.
Sáng sớm hôm sau vốn Jungkook định ra phố một mình, kết quả anh em Kyung lại một hai đòi góp vui.
Kiếp trước Jungkook cũng từng ở phía nam đến mười năm, nhưng trên thực tế ngoài công tác ra thì cậu chưa từng thăm thú đây đó cho tử tế.
Jungkook thấy Choi Siwon trước một hàng trang sức.
"Hai người đi trước đi, em xem thêm chút nữa." Jungkook xua anh em Kyung đi.
Quả nhiên, Siwon nhanh chóng bước tới.
Jungkook cầm một sợi dây chuyền thập giá kiểu của nam lên, đặt trong lòng bàn tay ngắm rồi nói: "Có những người hứa hẹn cũng như đánh rắm ấy, quả nhiên không thể tin được."
Siwon đã thay đồ, mặt dán tận mấy miếng băng cá nhân, trông khá là đáng chú ý.
Cả chủ sạp thấy hắn bước tới cũng liếc nhìn mấy lần.
Siwon đứng cạnh nói: "Anh không cố ý, chỉ là hôm qua thấy tài xế đến đón bọn em đi, rồi hỏi thăm thử. Em... có biết hắn từng ngồi tù không. Anh lo cho em mà."
Tay Jungkook khựng lại, nghe vậy thì nghiêng đầu liếc nhìn hắn.
"Anh định nói gì?" Jungkook hỏi.
Siwon: "Anh biết bọn em định đến huyện Mạo Sơn, nhưng người đó thật sự rất nguy hiểm. Anh có thể tìm giúp người dẫn bọn em..."
"Đủ rồi." Jungkook nhíu mày ngắt lời, cậu nhìn hắn nói: "Tôi nhớ trước đây anh đâu có lắm lời thế. Tôi nhắc anh một lần cuối cùng, đừng có theo bọn tôi nữa, cũng đừng có dò hỏi cuộc sống và hành tung của bọn tôi."
Jungkook nhờ chủ sạp gói sợi dây chuyền trong tay lại, chủ sạp nói sợi dây rất hợp với cậu.
Jungkook: "Không phải cháu đeo đâu ạ, mua để tặng."
Mấy thứ bán ở sạp lề đường như thế này đều rất rẻ, cậu chỉ vô tình phát hiện hai chữ cái khắc ở mặt sau sợi dây chuyền này tình cờ là Taehyung, thấy trùng hợp nên muốn mua thôi.
Tính ra cho tới nay cậu đã tặng Kim Taehyung không ít thứ.
Đa phần là mấy thứ nho nhỏ linh ta linh tinh, không chọn thời gian hay những dịp lễ tết cố định nào, có lúc bỗng dưng nghĩ tới là tặng.
Đến nay ngăn kéo bàn trong phòng Taehyung vẫn còn bình sữa Jungkook từng bú khi còn nhỏ, con dao khắc đầu tiên mà cậu dùng, cả chiếc ba lô hình gấu bông cậu đeo năm năm sáu tuổi nữa.
Tập tính cất giữ đồ đạc này rất giống loài động vật nào đó, nhưng cậu lại không chịu tự cất mà một hai phải để ở chỗ anh. Thật ra đa số lần cũng là để trêu anh cậu thôi, tại Taehyung lúc còn nhỏ chẳng giống trẻ con chút nào hết.
Nhưng Taehyung cứ liên tục nhận lấy thật, cả Jungkook cũng thấy rất có ý nghĩa kỉ niệm khi kéo ra xem.
Jungkook trả tiền, cầm lấy chiếc túi ông chủ đưa rồi quay đầu đi.
Choi Siwon đuổi theo, lên tiếng: "Jungkook, anh đang nói nghiêm túc đó. Em không thể xem nhẹ an toàn của bản thân chỉ vì cáu kỉnh với anh được. Nơi đây là đất khách, không phải Kiến Kinh."
Jungkook dừng chân đứng lại bên đường, quay đầu.
"Cáu kỉnh?" Jungkook nhướng mày, "Anh xứng à?"
Sắc mặt Siwon sượng sùng hẳn, nhưng hắn cố kiềm lại mà nói: "Đừng cứng đầu nữa Jungkook, anh đang nghiêm túc với em đấy."
"Có lẽ với sự việc này, anh thật sự có chút ý tốt." Jungkook lùi lại một bước đứng trên đường lát đá cho người đi bộ, nhìn thẳng vào Siwon giờ chẳng cao hơn cậu là bao để nói: "Nhưng Choi Siwon à, cái vẻ mềm mỏng nhẫn nhịn hiện giờ của anh đối với tôi chẳng có gì ngoài nực cười. Ngoài ra, tài xế Lim là người do anh tôi tìm, hiểu chưa?"
Sắc mặt Siwon khó coi hơn hẳn, "Tên Kim Taehyung đó à?"
"Phải." Jungkook đáp: "Đừng nói là anh ta từng ngồi tù, có từng gϊếŧ người phóng hỏa thì với tôi cũng không thành vấn đề."
"Em tin tưởng tên họ Kim đó vậy sao?"
Jungkook: "Chứ không lẽ tin anh?"
Ngay từ lần đầu tiên Choi Siwon gặp Kim Taehyung đã luôn cảm thấy quan hệ giữa anh và Jungkook không tầm thường.
Jungkook có không chỉ một người anh, nhưng Kim Taehyung thì khác.
Cộng thêm việc Choi Siwon nhớ được kiếp trước cuối đời mình đã xuống dốc như thế nào, cái tên Kim Taehyung để lại ấn tượng sâu sắc trong đầu hắn, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy kinh hoàng.
Thái độ bảo vệ của Jungkook kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm yếu ớt trong thần kinh của hắn, khiến Siwon buột miệng nói mà không lựa lời: "Jungkook, tư tưởng của em đã dị dạng rồi em không nhận ra à? Anh biết trước đây mình làm không tốt, khiến em và người nhà bị chia cắt sớm. Nhưng em có thấy đứa em trai nào như em không, nói câu nào cũng anh anh anh anh, trong lòng em thật sự hy vọng hắn là anh của em à?"
Choi Siwon nói xong mới nhận ra mặt Jungkook đã lạnh buốt, vội vàng bước tới sửa lời: "Jungkook, anh không có ý đó, không nói em có vấn đề."
Jungkook lên gối thẳng vào bao tử Choi Siwon làm mặt hắn tái đi, cong gập người ngay tại chỗ.
Jungkook ngồi xổm xuống trên bậc đá, nhìn lên khuôn mặt khổ sở của Choi Siwon.
"Đừng có đặt mấy thứ suy nghĩ bẩn thỉu đó của anh lên anh ấy, hiểu chưa?"
Jungkook nói rồi đứng lên định đi, Siwon giữ cậu lại.
"Nhất định phải mắng như thế à?" Hắn hỏi.
Jungkook hất tay ra, "Chứ không thì sao?"
"Jungkook!" Choi Siwon lại gọi cậu lại, "Anh hỏi một câu cuối cùng, em trả lời anh thật lòng"
"Hỏi."
"Trước đây... có phải em đã liên lạc với Kim Taehyung, cho nên mới bỏ đi cương quyết, không hề quay đầu như thế?"
Jungkook quay đầu, nhíu mày, "Ý anh là sao?"
"Em dám bảo đảm tuyệt đối không có không?" Dường như Choi Siwon vẫn canh cánh trong lòng mãi chuyện này, hắn nói: "Nếu không thì lúc đó tại sao hắn cứ cắn chặt anh không tha. Công ty phá sản, hôn nhân thất bại đều có bóng hắn giật dây. Jungkook, anh cũng không ngu đâu, anh chỉ muốn biết chân tướng."
Ban đầu Jungkook còn chưa hiểu ý hắn, nhưng khi đã hết câu, cậu liền hiểu ra.
Jungkook không hề biết về sau Choi Siwon như thế nào, càng không biết lại là...
Jungkook ngẩn người rất lâu...
Chuyện kiếp trước cậu đã quên nhiều, chỉ nhớ được bóng dáng trước mộ bia ngày cuối cùng, nhớ được màn tuyết ngày hôm ấy.
Thì ra, anh đã làm nhiều như vậy.
Lời cuối cùng Jungkook nói với Choi Siwon là: "Anh đừng tưởng bản thân mình là một tên khốn khϊếp với đạo đức mạt hạng thì người khác cũng sẽ làm chuyện giống anh. Nhưng hôm nay, tôi vẫn phải cảm ơn anh một tiếng."
Jungkook từng nghĩ, năm ấy anh cậu bôn ba dặm trường nhặt xác cho cậu là vì tình nghĩa thế hệ cha chú.
Jungkook rất muốn hỏi anh, Jungkook cậu có gì đáng cho anh làm đến mức ấy.
Jungkook chưa từng nóng lòng gặp ai đến thế, dù cho đời này anh không còn ký ức kiếp trước, nhưng Jungkook vẫn vô cùng muốn gặp anh.
Mười giờ cả bọn y hẹn có mặt ở trạm xe gặp tài xế Lim rồi đi thẳng đến huyện Mạo Sơn.
Kế hoạch của Jungkook là cố gắng rút ngắn hành trình hết mức có thể, nhưng cả bọn vừa đến huyện Mạo Sơn, còn chưa kịp gặp chú Cha, phụ trách mà Jeon Jihoon nói đã gặp chuyện công nhân bên này làm loạn.
Chú Cha này cũng đã bốn mươi mấy gần năm mươi rồi. Chú là một trong những người làm nghề gỗ sớm nhất huyện Mạo Sơn, kiếm được cũng khá, nhưng mấy năm nay việc kinh doanh trì trệ, phải nợ lương rất nhiều công nhân.
Chú Cha dẫn nhóm Jungkook đến nhà mình.
Vừa đi vừa nói: "Lô hàng anh Jeon đặt vẫn chưa bắt đầu sản xuất, phải xem phía núi Ngọc Dương thế nào đã. Nhưng mấy đứa cũng thấy tình hình chỗ chú rồi đó, trước mắt chắc không cách nào dẫn mấy đứa đi được. Mấy đứa chịu khó ở lại đây mấy hôm trước đã nhé."
Chuyện bất đắc dĩ, cả bọn đành phải ở lại.
Nhà của chú Cha là dạng nhà vườn điển hình của phía nam, trồng rất nhiều hoa huệ mưa.
Chỉ là các công nhân đình công thường xuyên tìm đến, những người ở đây cũng khó tránh bị liên đới đến chật vật.
Khi rảnh Jungkook cũng hay theo chú Cha đi đây đi đó, cậu không bỏ qua bất kì thứ gì cần xem hay thu thập.
Ngày thật sự xuất phát đến núi Ngọc Dương cách hôm bọn họ đến huyện Mạo Sơn gần một tuần lễ.
Hôm đó thời tiết không được đẹp, chú Cha có một chiếc xe thùng rất lớn để tự chuyển hàng, nói là có thể lái đến chân núi Ngọc Dương.
Có điều đi đường đất nên xóc nảy điên đảo.
Bọn Jungkook ngồi trong cabin phía sau, xe rung lắc làm cả bọn nghiêng ngả. Kyang than vãn: "Anh cứ tưởng chuyến này ra ngoài vui lắm. Nhưng bao nhiêu ngày nay, ngoài cực khổ ra chẳng còn gì khác."
"Vốn cũng đâu phải đi để anh chơi." Jungkook nói.
Trong lúc nói chuyện xe dằn trúng một cái ổ gà lớn, Kyung đập đầu vào thanh sắt kế bên, còn chửi tục.
Chú Cha ngồi trước nói lớn: "Mấy đứa nhỏ giữ chặt nha, đường đi bên này vậy đó, lồi lõm dữ lắm."
"Dạ biết rồi chú Cha, chú cứ lái đi ạ."
Không ai ngờ được giữa đường lại gặp mưa, còn là mưa như trút nước.
Giữa con đường đất neo nhà vắng khách, tiếng mưa dội vào thân xe kêu rầm rầm.
Cả bọn Jungkook đứng bên đường, người bê bết bùn đất, nghẹn ngào nhìn nửa cái bánh xe lún trong bùn sình.
"Làm sao bây giờ?!" Kyang gào hỏi trong tiếng mưa.
Jungkook chớp chớp cho rơi nước mưa vẫn liên tục chảy xuống mi mắt, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, một lát sau mới nói: "Làm sao được nữa? Hoàn toàn không đẩy nổi, chờ chú Cha tìm người đến vậy."
"Xui thế không biết!" Kyung đá cục đá bên chân.
Cậu chàng vừa đá xong thì sững lại, hỏi: "Ê nghe xem, có xe đến phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro