Chương 8: Lánh mặt
Taehyung thấy cậu phản ứng mạnh đến thế thì khựng lại vài giây, nhìn cậu đầy nghi hoặc. Jungkook bị anh nhìn đến bối rối, cậu đẩy cánh tay anh, lên tiếng: "Anh ra ngoài trước đi."
Một giây sau Taehyung nắm lấy tay cậu.
"Em sao vậy?" Anh hỏi.
Rõ ràng Taehyung đang hỏi bằng giọng vô cùng bình thường, nhưng có thể là cảm giác tồn tại của anh tạo thành áp lực quá mạnh trong nhà vệ sinh nho nhỏ này, Jungkook tự chột dạ vì suy nghĩ trong đầu mình, nói luôn tại chỗ: "Anh nhìn em vậy em không tè được."
"Anh nói là kéo khóa giúp em." Taehyung gõ trán cậu, có vẻ rất bất đắc dĩ, "Em bao lớn rồi, đi tè còn cần xi à?"
Jungkook suýt sặc nước miếng.
Kết quả cậu vừa à một tiếng thì lại nhận ra Taehyung đột nhiên đến gần.
Cơ thể Jungkook liên tục ngả ra sau, sau lưng lại chạm vào mép bồn rửa tay lần nữa. Còn Taehyung thì cứ bước tới như không thấy động tác của cậu.
Jungkook đối diện với ánh mắt anh mình, thân trên cả hai người chỉ cách nhau không đến ba phân, Jungkook cảm nhận được bàn tay mình đặt trên cạp quần bị nắm lên, một giây sau là xoẹt, dây kéo quần bị Taehyung kéo xuống hết cỡ.
Jungkook: "..."
Taehyung vỗ nhẹ vào ót Jungkook trong ánh mắt đờ đẫn của cậu, nhắc: "Được rồi đó, đi đi."
Jungkook hoàn hồn lại: "... Vâng."
May mà Taehyung không yêu cầu để anh giúp kéo khóa lên, anh xoay lưng ra khỏi phòng vệ sinh, còn chu đáo đóng cửa tử tế, nếu không Jungkook thật sự không dám bảo đảm mình có cho nước ra nổi không.
Bản thân cậu bất bình thường, khiến cho cậu thấy anh mình cũng không được đúng lắm.
Jungkook thầm nghĩ mày tỉnh táo chút đi, bản thân có tư tưởng đen tối thì ngàn vạn lần cũng không được liên lụy đến anh mình.
Jungkook chỉ nằm viện một đêm, ngày hôm sau hạ sốt là theo Taehyung về căn nhà cô út chỉ.
Nhà tầng trệt, có một khoảnh sân nhỏ.
Jungkook đứng trước cổng hỏi Taehyung sau lưng: "Anh, anh định nói với nhà mình thế nào vậy? Hay là để em ở đây một mình được rồi, giờ ngày nào anh cũng phải học thêm, lỡ phân tâm thì sao?"
Jungkook đứng ở đây rồi mới thấy quyết định này không ổn thỏa, ở nhà thì ít nhất không phải lo chuyện ăn uống áo quần, ra ngoài rồi chỉ có hai bọn họ, anh cậu còn đang trong thời kì mấu chốt của lớp Mười hai, nghĩ sao cũng thấy không ổn.
Taehyung đứng sau lưng, vòng tay qua Jungkook đẩy cánh cổng trên hàng rào gỗ, cúi đầu nhìn xoáy tóc của Jungkook rồi nói: "Em thì không cần phải lo cho anh."
Lúc Jungkook ngửa đầu nhìn lại, đầu ngón tay anh vuốt nhẹ trên xương gò má của cậu rồi nói: "Em không muốn cả nhà lo lắng thì lần sau nhớ kĩ đừng có làm mình thành ra thế này, thế thì giờ chúng ta cũng không phải ở đây."
"Em sai rồi." Lần đầu tiên Jungkook nhận lỗi từ sau sự kiện đánh nhau.
Taehyung bóp nhẹ gáy cậu, "Vào thôi, anh nhờ cô út mang quần áo để thay mấy hôm nay qua trước rồi, nói với chú Jeon là trường em có một cuộc thi ở tỉnh khác nên rời nhà vài hôm."
"Bố mẹ em tin à?" Jungkook ngạc nhiên.
"Đương nhiên là không." Taehyung liếc nhìn cậu, "Chủ yếu là vì anh sẽ tham gia thi đấu, em được tiện tay xách theo thôi."
Jungkook à một tiếng, lầm bầm: "Em nói mà."
Anh cậu là một tấm bình phong rất hữu hiệu, cơ bản là chuyện gì liên quan đến anh là cả nhà chẳng ai nghi ngờ.
Vào nhà, tuy phòng ốc được quét dọn rồi nhưng muốn ở cũng phải dọn dẹp lại. Theo lý mà nói đứa nhỏ được nâng niu chiều chuộng từ nhỏ tới lớn như Jungkook thì đừng nói là quét nhà, thấy cây chổi bị ngã còn không biết dựng lên nữa kìa.
Nhưng cậu đi một vòng quanh nhà rồi bắt đầu dọn dẹp rất tự nhiên.
Đến khi cậu cầm khăn lau bước ra từ bếp, thấy Taehyung đang đứng khoanh tay tựa vào khuông cửa nhìn mình mới ngượng ngùng dừng lại.
Taehyung nhìn cậu: "Thành thạo thế?"
"Làm đại ấy mà." Jungkook nói.
Dù sao cũng từng sống bên ngoài nhiều năm, chuyện gì mà chẳng từng trải qua vì một kẻ tên Choi Siwon. Trước đây ở nhà không thấy, ở chỗ thầy cũng không, nhưng một khi ra ngoài, cảm giác trống vắng xung quanh lại khởi động bản năng trong ký ức ngay lập tức.
Từ hôm nay trở đi cậu sẽ có một khoảng thời gian ngắn ở riêng với Taehyung. Taehyung khác với cha mẹ, cũng không như Jeon Minhuyk, anh là minh chứng của quá khứ.
Anh cậu là học sinh cấp ba, tuy nói khi còn nhỏ từng có một thời gian ngắn gian khổ và phiêu bạc vì cha mẹ qua đời, nhưng suốt mấy năm nay chưa từng thật sự rời nhà sống một mình bên ngoài, huống chi còn phải đèo bòng theo cậu.
Cho nên Jungkook phải chăm sóc anh.
Suy nghĩ này gần như tự động hình thành mà chẳng cần cố ý nghĩ tới, hỏi đến nguyên nhân bên trong, thì Jungkook lý giải là một dạng di chứng.
Là vết hằn để lại từ bài học của con thiêu thân lao vào lửa khi tâm huyết mười năm sụp đổ trong một khắc rồi trắng tay vào giây phút cuối cùng. Có lúc bản thân cậu cũng khó lòng nhận ra những thói quen xuất hiện trong vô thức ấy.
Có người dùng cả đời để chữa lành thời thơ ấu, còn Jungkook dùng cả đời để chữa lành chuyện ngày xưa cũ.
Không phải còn không cam lòng, cũng chẳng phải còn canh cánh trong lòng.
Mà dấu vết ấy đã khắc sâu vào tâm khảm, quá trình mài sẹo rất dài lâu và đau đớn, châm chích như kim đâm, nhưng không thể không đối diện.
Cuối cùng một mình Taehyung hoàn thành quá trình quét dọn.
Taehyung khiến cậu không hề cảm nhận được sự khác biệt của nơi này và nhà họ Jeon.
Cho nên đến tối khi đối mặt với một căn phòng ngủ duy nhất, Jungkook cũng chẳng còn thấy mất tự nhiên như trước.
Anh cậu ở đâu cũng vẫn là anh cậu.
Vĩnh viễn điềm tĩnh như không, như cây định hải thần châm.
Khoảng tám giờ tối là hai người tự sửa soạn xong xuôi chuẩn bị đi ngủ.
Taehyung mặc đồ ngủ nằm trên đầu giường lật xem quyển sách đề Vật lý, bộ đồ ngủ cotton trên người khiến dáng vẻ khi anh rũ mắt nhìn xuống đượm thêm ấm áp và yên bình.
Jungkook mới tắm xong, đang vừa lau tóc vừa lê dép lẹp xẹp mấy bước tới cạnh anh, đưa tay lật bìa sách ra xem, rồi hỏi: "Đại học à? Anh nuốt nổi hả?"
"Tàm tạm." Taehyung phủi tay cậu ra, liếc sang mái tóc ướt đẫm của cậu, lên tiếng: "Lùi lại chút, lau khô rồi hẵng lên giường."
Jungkook ngoan ngoãn lùi lại, không khỏi cảm thán: "Em cứ tưởng mình đã khó chịu với chuyện người khác ngồi lên giường mình lắm rồi, không ngờ bao nhiêu năm qua, em phát hiện ra tật ưa sạch sẽ của anh còn nghiêm trọng hơn em."
Taehyung lật trang, nói mà không buồn ngẩng đầu lên, "Em có thể thỏa hiệp ở mức độ vừa phải, còn anh bảo đảm em tuyệt đối không lên được chiếc giường này với cái đầu ướt."
Jungkook chê bôi: "Quá đáng quá đi."
Lần gặp nhau đầu tiên khi còn nhỏ ít nhiều gì mình cũng đã cho anh ngủ chung mà.
Sau khi lau khô tóc, cậu ném khăn lông đi rồi nhào lên giường, thở ra một hơi dài, quấn lấy chăn cuộn mình một vòng, chừa mái tóc bông bồng bềnh với đôi mắt bên ngoài, rồi mới vỗ chân người bên cạnh bảo: "Tắt đèn thôi, em phải giám sát anh, đọc sách buổi tối dễ cận thị lắm đó biết không?"
Taehyung quay đầu nhìn cậu, rồi đóng "bộp" sách lại.
Anh với tay đặt sách lên tủ đầu giường, bảo Jungkook: "Dậy, cởϊ áσ ra."
Jungkook sững người: "Chi anh?"
"Bôi thuốc."
Taehyung cong eo lấy túi thuốc bệnh viện cho trong ngăn kéo tủ đầu giường, Jungkook thấy thì cũng không nói gì, trở mình lăn ra khỏi chăn, đưa tay lột luôn áo.
"Ái, tối nay nhiệt độ hạ hay sao vậy? Hơi lạnh." Jungkook cởi xong thì run lập cập, cậu chà cánh tay tung chăn ra nhào vào anh cậu.
Taehyung bị Jungkook ở trần lao trọn vào lòng, anh giơ cao bên hai tay đang mở nắp chai thuốc nhắc cậu: "Đừng có quậy, kéo chăn lên đắp đi."
"Đắp chăn sao bôi thuốc được?" Miệng Jungkook nói vậy nhưng vẫn vòng tay kéo chăn lên cao hơn mông một chút, miễn cưỡng che được vòng eo.
Mắt Taehyung vuốt dọc theo sống lưng dẻo dai của Jungkook, anh không nói thêm gì nữa, đổ thuốc ra tay xoa ấm rồi vò vào vết bầm sau vai người trong lòng bằng nguyên tư thế đó.
Những vết bầm xanh xanh tím tím trên bờ lưng trắng nõn như sứ thật khiến người ta giật mình, đặc biệt là vết trên vai, tím đậm như đen.
Taehyung không nói gì, nhưng sắc mặt cứ lạnh dần đi sau mỗi lần liếc mắt.
Vốn Jungkook không thấy đau, nhưng Taehyung vừa bóp mạnh tay là cậu lủi ngay vào lòng anh trốn, "Nhẹ thôi nhẹ thôi!"
"Đau lắm hả?" Taehyung dừng tay hỏi cậu.
Jungkook gật đầu câm nín, "Không biết tên nào đá nữa, lẽ ra lúc đó phải đạp cho chúng nó thêm mấy cái, ra tay nặng thế không biết. Sau lưng còn chỗ bầm không anh?" Cậu hỏi.
Tay Taehyung trượt xuống từ xương bả vai, dừng ở một vị trí tương đối nghiêm trọng trên xương sườn bảo: "Đây này." Anh ấn ấn, "Đau lắm hả?"
"Chỗ đó không tới nỗi." Jungkook cảm nhận thử rồi lắc đầu vỗ vai anh cậu, "Không sao rồi, bôi đi anh, lạnh lưng quá."
Hiện tại suy nghĩ của Jungkook thuần khiết đến độ có thể niệm lưu loát một bài kinh ngay tại chỗ, hoàn toàn có thể đối diện với Taehyung một cách tự nhiên, không ngại ngùng gì như trong quá khứ.
Cứ như cậu vừa bật được công tắc gì đó lên vậy.
Công tắc tên là "chỉ cần mình ém nổi, với truyền thống của nhà họ Jeon, cả đời này có thể cũng không biết trong gia đình có một người đồng tính thích đàn ông".
Còn với anh cậu thì chỉ cần một thái độ, lột đồ, bị thấy hết cũng là bình thường, chỉ cần cậu không chột dạ thì anh cậu chính là ánh sáng chánh đạo.
Taehyung nhìn nhóc con đã suy tư suốt cả ngày hôm nay rồi bây giờ hình như đang tự thuyết phục bản thân trong lòng mình.
Động tác của anh rất chậm rãi, nhưng chẳng ai có thể nhìn thấu suy nghĩ của anh qua đôi mắt đen thẳm đó.
Taehyung bôi thuốc xong thì kéo chăn lên tận cằm Jungkook, đưa tay thử lại nhiệt độ của cậu, xác nhận sẽ không phát sốt vào nửa đêm.
"Ngày mai có mưa, lại là cuối tuần." Taehyung không không bắt Jungkook xuống khỏi người mình, cứ để yên cho cậu dán dính vào thế, "Ở nhà cho ngoan, mai anh có chút chuyện phải xử lý."
Tóc Jungkook không ngừng dụi vào cằm Taehyung, nhiệt độ của lồng ngực anh cậu thật sự quá dễ chịu, Jungkook không còn gánh nặng tâm lý lại díu mắt buồn ngủ, uể oải hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
"Câu lạc bộ Minh Châu."
Quả nhiên hôm sau trời mưa.
Mưa to như những hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống theo mái hiên, lúc Jungkook dậy bên cạnh đã trống không, đồ ăn sáng chờ sẵn trên chiếc bàn nhỏ ngoài phòng khách.
Anh cậu để lại mấy chữ, nét chữ cứng cáp vuông vức.
Ăn hết bữa sáng, đừng chạy lung tung, sẽ về ngay.
Jungkook đi tới cạnh bàn bưng chén cháo đặc lên húp một ngụm, nhìn ra màn mưa không hề có xu hướng dừng lại ngoài cửa sổ, nửa tiếng sau, cậu quấn chiếc khăn choàng màu xám nhạt cầm dù xuất hiện trước cửa câu lạc bộ.
Trước cửa câu lạc bộ có đến mấy bảo vệ áo đen trông rất ra dáng, ngoài mấy nhóm côn đồ cắc ké thi thoảng hay tụ tập, Jungkook rất ít khi thấy cảnh tượng thế này trong Kiến Kinh trong những năm gần đây.
Cậu bị chặn lại, hoàn toàn không có gì bất ngờ.
"Vị thành niên không được vào." Bảo vệ giữ cậu lại.
Jungkook kéo khăn choàng xuống, "Cháu tìm người."
"Tìm ai?"
"Kim Taehyung." Jungkook thấy hai ông thần giữ cửa nhìn nhau liền nói tiếp: "Tìm ông chủ của mấy chú cũng được, Jung Huynsilk, hôm nay chú ấy cũng có ở đây đúng không?"
"Cậu là ai?" Đối phương hỏi.
Jungkook cười nhẹ, "Cháu ạ, Jungkook, nhà ở số 54 đường Thịnh Trường, con trai của bậc thầy điêu khắc gỗ Jeon Jihoon, cứ hỏi thăm đi là sẽ biết cháu không bịa chuyện."
Đối phương nghe cậu báo họ Jeon thì ngắm kĩ mặt cậu lần nữa, vài giây sau thái độ đột nhiên dễ chịu hẳn, lên tiếng bảo: "Chờ một chút, bọn tôi báo với ông chủ một tiếng."
Nếu không vì chuyện hiểu lầm của Hang Nara, cả đời này Jungkook cũng không muốn tự mình chọc thủng lớp cửa sổ giấy này.
Jungkook chưa từng gặp Jung Huynsilk nhưng không có nghĩa là cậu không biết, không chỉ là bạn chí cốt của Kim Taewoo, trong tối người này đại biểu cho cả gia tộc họ Kim. Trước đây Jungkook cố tình bỏ qua những chuyện này, tuy anh cậu chưa từng thay đổi, nhưng trong lòng Jungkook, chỉ cần anh ở nhà họ Jeon một ngày thì cả đời này đều là anh của cậu.
Jungkook được dẫn vào một phòng bắn trong nhà.
Không phải Taehyung mỗi ngày mặc đồng phục đạp xe ra khỏi nhà mà Jungkook quen thuộc, cũng không phải nam thần sân trường ưu tú qua lại giữa những lớp học khiến không ít nữ sinh thầm thương trộm nhớ.
Anh mặc chiếc áo ghi lê đen, bên trong là áo cộc tay màu xanh quân đội và quần đồng màu, ủng ngắn.
Ống ngắm màu xanh đen che trên mặt làm nửa bên mặt của anh trông thật lạnh lùng cứng cỏi.
"Pằng! Pằng!" Tiếng đạn bắn trúng bia vang lên liên hồi.
Người dẫn Jungkook vào cũng là một thanh niên khoảng đầu hai mươi, cậu ta lên tiếng: "Taehyung... Anh của em có tài năng và khả năng thiên bẩm ngàn năm hiếm gặp trong bộ môn bắn súng. Bắt đầu từ năm ngoái, thành tích của cậu ấy đã vượt mặt anh Jung của bọn anh, tới nay vẫn chưa ai phá được."
Trong giọng nói có sự tán thưởng khó che giấu được.
Jungkook đứng cách đó không xa, im lặng nhìn anh.
Đến khi anh dừng mọi động tác, cúi đầu cởi bao tay cậu mới lên tiếng: "Kim Taehyung."
Lần này cậu không gọi anh.
Taehyung quay đầu nhìn cậu, khi thấy rõ thì đôi mắt sau tròng kính hơi nheo lại.
Một giây sau anh cởi kính sải chân bước về phía cậu.
Tới trước mặt, "Sao lại tới đây?" Anh nhíu mày hỏi.
Giọng hơi trầm, có vẻ không vui, phảng phất như nơi này rất không thích hợp với người chuyên cầm dao khắc như cậu.
Jungkook lắc lắc chiếc dù trong tay, cười, "Mưa mà, thấy anh ra ngoài mà không mang dù nên đến đón anh về nhà."
Cạnh trường bắn có một phòng nghỉ nhỏ, lúc Taehyung dẫn Jungkook vào, Jung Huynsilk đang ngồi xổm trên sàn nấu lẩu.
Dùng loại nồi điện cỡ nhỏ đặt trên một bục gỗ kê tạm trên sàn, chiếc bàn bên cạnh có rau xanh với nấm chất thành núi, chú cầm lên đổ ào hết vào nồi.
Thấy Taehyung, chú ngẩng lên cười xòe hàm răng trắng mời: "Vào đây vào đây, oắt con lại cho người mới ở chỗ chú được mở mang tầm mắt rồi đúng không?"
"Chú." Taehyung bước vào lên tiếng gọi.
Jung Huynsilk là một người đàn ông hơn bốn mươi, cùng tầm tuổi với Jeon Jihoon. Nhưng chú bảo dưỡng tương đối tốt, cơ bắp rắn rỏi, để râu vẫn trông trẻ hơn người cùng tuổi.
Jungkook đi sau Taehyung, vào trong rồi Jung Huynsilk mới thấy. Người đàn ông ấy sững người vài giây rồi mới đứng lên trông khá mất tự nhiên, lau tay vào quần bối rối hỏi: "Jungkook đúng không? Chú từng gặp cháu."
Jungkook mà trước nay chưa từng lạnh mặt với ai không lên tiếng chào, hiếm thấy.
Cậu nhìn đối phương bằng ánh mắt dò xét, đến mức Jung Huynsilk phải cười khổ với Taehyung, rồi quay lại giơ tay đầu hàng với cậu, nói: "Ầy, bạn nhỏ Jungkook, chú nói rõ trước anh cháu tới chỗ chú hợp quy hợp pháp đó nha."
"Nhóm theo dõi anh cháu mấy năm nay là người của chú đúng không?" Jungkook hỏi.
Jung Huynsilk lại nhìn Taehyung.
Lúc này Taehyung đã đi vòng qua nồi lẩu sôi ùng ục, để cây dù Jungkook I mang đến lên chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống nói: "Em ấy thông minh từ nhỏ mà, chỉ chờ xem có muốn vạch trần hay không thôi."
"A vậy hả." Jung Huynsilk dụi mũi, khai báo với Jungkook: "Phải, là người của chú."
Nhưng rồi lập tức bảo đảm: "Nhưng chú tuyệt đối không có ý gì khác, bố cháu, cũng là thợ cả Jeon ấy, cũng biết mà."
"Chú dám nói không phải phía họ Kim mớm lời trước không?" Sắc mặt Jungkook vẫn sa sầm.
Jung Huynsilk: "Chuyện này... thì đúng là ý của nhà họ Kim." Nhưng chú nhanh chóng đổi giọng: "Tuy nhờ có quan hệ của nhà họ Kim mới có được hôm nay. Nhưng chú là bạn cùng lớn lên với Taewoo, năm vợ chồng chú ấy gặp chuyện chú đang ở rất xa bên ngoài. Khi quay về muốn tìm đứa nhỏ vợ chồng cậu ấy để lại thì mới biết nó đã vào nhà họ Jeon của cháu ở rồi. Sau khi nghe ngóng, chú cũng thấy nhà họ Jeon hơn chỗ chú nhiều, cũng đúng năm đó quan hệ của nhà họ Kim với bên trên đang căng thẳng, gần như đến mức thần hồn nát thần tính. Ông cụ Kim đã đích thân gửi thư cho chú."
Nội dung trong thư rất đơn giản và rõ ràng.
Bảo đảm đứa nhỏ duy nhất Kim Taewoo để lại lớn lên thành người.
Đây là lần đầu tiên Jungkook nghe nói đến một người khác trong nhà họ Kim ngoài anh mình. Tuy kiếp trước con đường về sau của Taehyung rất rộng mở, nhưng khi cậu hồi tưởng lại những chi tiết nhỏ, thi thoảng sẽ nhớ tới sự lo lắng sâu sắc trong những cuộc đối thoại của bố mẹ.
Liều mình bằng cả tính mạng, gánh vác vận mệnh của cả nhà họ Kim.
Những điều ấy khiến Jungkook luôn giữ sự cảnh giác với nhà họ Kim cho đến tận bây giờ. Cộng thêm lần cuối cùng Jungkook thấy anh trong kiếp trước, cậu không hề thấy niềm vui của người thành công trong cuộc sống trong mắt anh, chẳng hề tìm được dấu vết nên có của những ngày tháng hạnh phúc.
Với Jungkook mà nói, trước đây nhà họ Kim chẳng hỏi han gì đến lại là chuyện tốt, cho đến khi cậu vô tình phát giác sự tồn tại của Jung Huynsilk.
Thậm chí tới hôm nay cậu mới quyết định đối diện với sự thật này.
Sự cảnh giác và nghi ngờ trong mắt cậu làm trái tim người chú già hiếm hoi lắm mới sẵn lòng thổ lộ tâm tình với một cậu học sinh cấp hai tổn thương sâu sắc, Jung Huynsilk cười khổ nói: "Chú nói nghiêm túc đó. Mấy năm nay tình hình nhà họ Kim có chuyển biến tốt, cũng dần có hoạt động ở Tây Xuyên, nếu không làm sao chú dám để anh cháu tiếp xúc với mình lộ liễu thế."
Tin tức một, ngày đó không phải nhà họ Kim cố ý không tìm Taehyung.
Tin tức hai, gốc rễ của nhà họ Kim ở Tây Xuyên không cạn, thậm chí tạo thành không ít phiền phức, khiến cho bao năm nay luôn phải xử sự thật thận trọng.
Tin tức ba, Taehyung biết chuyện.
Trước mắt vẫn xem như an toàn.
Ít nhất Jung Huynsilk bị để lại Kiến Kinh, không giống như muốn lợi dụng Taehyung mà giống trải đường hơn.
Jungkook tin anh mình không phải người không có lý trí, khả năng chịu thiệt vốn nhỏ.
"Vậy đám người đến tìm anh cháu lần này là sao? "Jungkook hỏi.
Jung Huynsilk đã bị chất vấn cả buổi lại quay sang nói với Taehyung: "Cuối cùng chú cũng nhận ra, hôm nay oắt con nhà anh cố ý dẫn người ta tới tính sổ hả."
Taehyung cong môi, đột nhiên thò tay kéo Jungkook tới trước mặt mình, lên tiếng khẽ bảo: "Được rồi."
Jungkook tròn mắt nhìn anh cậu, anh xác định?
Quan trọng là chưa hỏi rõ ràng mà.
Jung Huynsilk nói tới đây cũng phải nghiến răng nghiến lợi, "Thật ra chuyện đó đơn giản lắm. Câu lạc bộ này được chú mua lại từ người khác mấy năm trước, lúc đó có vài nguyên nhân nên không bàn giao hoàn toàn, giữ vị trí ông chủ nhỏ thôi." Chú nói rồi ngồi xuống khuấy đồ trong nồi lẩu, cuối cùng cầm đũa chỉ chỉ Taehyung nói với Jungkook: "Lúc anh cháu mới đến đã làm chấn động cả một phương đó, chỉ một mình nó đã gầy dựng nên không ít mối làm ăn cho chú. Đối tác nhìn mà thèm, cố ý bảo đứa cháu gái tiếp cận nó."
Kết quả nghĩ thôi cũng biết, cháu gái lôi kéo thất bại lại yêu thật, còn vì anh mà đá bạn trai.
Mà Jung Huynsilk, người lúc đó lỡ tiết lộ thông tin cha mẹ Kim Taehyung đã qua đời từ lâu với đối tác do chưa đề phòng nhiều giờ thành ngọn nguồn tội lỗi.
Jungkook tựa vào cạnh anh cậu, nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trên sàn mắng chửi tưng bừng, hỏi Taehyung: "Cuối cùng xử lý thế nào hả anh?"
"Giải quyết rồi." Taehyung hất cằm về phía Jung Huynsilk, cười nói cho cậu: "Trước khi em tới, chú ấy mới diễn xong màn đoạt quyền soán vị, tự đá người ta đi lên làm trùm."
Cuối cùng Jungkook cũng thấy Jung Huynsilk vừa mắt hơn.
Cậu bước tới vài bước ngồi xổm xuống cạnh nồi lẩu bốc khói, nhìn ông nói: "Cháu cũng đói rồi, chia cho cháu một nửa được không?"
Jung Huynsilk nhìn đứa bé xinh xắn thần thái thản nhiên phía đối diện cách màn khói nghi ngút, hào phóng mời: "Đương nhiên được, cứ ăn thoải mái, bao no!"
Jungkook thật sự kéo cái ghế đẩu tới ngồi bên cạnh, nhận lấy chén đũa Jung Huynsilk đưa, vớt đầy một đũa lên bắt đầu ăn.
Jung Huynsilk thích ăn uống đậm đà, một lớp dầu ớt đỏ phủ kín mặt nồi.
Jungkook ăn được mấy miếng là mũi rịn mồ hôi, đứng lên qua phòng bên cạnh lấy nước.
Jung Huynsilk thấy cậu đi rồi mới quay sang nhìn Taehyung đang ngồi dang chân cúi người, chống khuỷu tay trên đầu gối thong thả lau cây súng trường tiện tay cầm từ trường bắn sang, thút thít hỏi: "Đây là lần đầu tiên chú tiếp xúc với cậu ấy, sao bảo tính người nhà họ Jeon mềm mỏng nhất là, sao bạn này lợi hại thế?"
"Em ấy lợi hại gì chứ?" Taehyung nhướng mi mắt.
Jung Huynsilk tự bật cười rồi nói: "Chú cũng chẳng biết sao nữa, lúc nãy bị hỏi chú toát mồ hôi thật luôn đấy."
"Cái đó là tại chú chột dạ sẵn." Taehyung khách sáo chút nào.
"Hai người đang nói gì vậy?" Đang nói thì Jungkook cầm nước quay lại.
Jung Huynsilk đáp: "Nói anh cháu, chuyện lần này liên lụy làm cháu bị thương, nó còn giận trong lòng, tới chỗ chú mặt mày cứ sa sầm xuống."
Jungkook thầm nghĩ anh cháu cũng sa sầm với cháu vậy.
Taehyung tiện tay đặt đồ trong tay xuống bàn, đứng lên đi tới cạnh Jungkook, vỗ đầu cậu nhắc nhở: "Ăn ít thôi, đừng quên vết thương chưa khỏi."
"Không sao đâu, một bữa thôi mà.".
Taehyung trực tiếp đưa tay lấy chén đũa trong tay Jungkook, vặn nắp chai sữa đào để sẵn trong phòng nghỉ đổi vào, "Về nhà nấu lại cho em."
Jungkook: "..."
Nhưng cậu cũng không đòi Taehyung phải trả chén đũa cho mình, từ khi gặp chuyện kia thì nhân quyền đã là mây trôi cuối trời, trạng thái của hiện tại cơ bản là anh cho gì thì cậu ăn đó.
Đặc biệt là vì bị thương nên Taehyung quản lý chuyện ăn uống của cậu rất nghiêm ngặt.
Anh có thể nhắc nhở rất nhẹ nhàng, nhưng một khi anh thấy quá mức thì sẽ không nương tay chút nào.
Jung Huynsilk nhìn nhìn Jungkook đang thật sự chuyển sang uống sữa, nói với Taehyung: "Trước đây chú luôn không dám nhắc tới mấy chữ ăn nhờ ở đậu trước mặt cháu, bây giờ xem ra, chú nghĩ sai rồi."
Bà mẹ nếu đây là địa vị của kẻ ăn nhờ ở đậu thì mình cũng muốn vào nhà họ Jeon ở ké quá.
Mệt ghê mới rồi mình còn khen bé con lợi hại trước mặt anh nó.
Nhóc con không biết đấu tranh, Jung Huynsilk nghĩ.
Jungkook chẳng hề biết sức uy hϊếp của mình với Jung Huynsilk vừa lọt xuống vực thẳm, hôm đó trời mưa, cậu ngồi trên ghế nghe chú ấy và Taehyung nhắc đến quãng thời gian bôn ba bên ngoài với Kim Taewoo.
Điều kiện sinh hoạt nơi đội bọn họ đóng quân rất gian khổ, có gì ăn đó, đương nhiên cũng có rất nhiều thú vui.
Thỉnh thoảng Taehyung sẽ đáp lại vài câu.
Jungkook nghe tiếng sôi ùng ục của nồi lẩu và tiếng mưa lách tách ngoài cửa sổ, hơi lơ đãng.
Rời khỏi nhà họ Jeon, rời khỏi điêu khắc, cảm giác mà mọi thứ xung quanh đều liên quan đến Taehyung này khiến cho cậu cảm thấy bình yên lạ kỳ.
Đây là thế giới của Taehyung, chỉ cần Jungkook muốn, cậu có thể tùy ý ra vào nơi này.
Đây là đặc quyền Taehyung cho cậu, Jungkook cảm nhận được.
Gặp Jung Huynsilk xong, Jungkook không còn thấy bị chú uy hϊếp nữa.
Quá trình giấu gia đình dưỡng thương bên ngoài tiến hành rất thuận lợi, mãi đến một hôm anh em Kyung đến nhà, Jungkook vẫn chưa nhận ra bất kỳ vấn đề gì.
Lúc ấy là sáu giờ chiều, có người gõ cửa.
Jungkook còn tưởng anh cậu quên mang chìa khóa, vừa mở cửa đang định lên tiếng, thấy hai cậu chàng sắp thành niên thì chợt im bặt.
"Sao hai người đến đây?" Jungkook nhíu mày.
Kyung chen vào trước, đưa tay véo cằm Jungkook ngắm nghía kỹ càng: "Cũng được mà, trông không nghiêm trọng lắm."
Jungkook đánh tay cậu chàng ra, "Bao nhiêu ngày rồi, giờ mà trông còn nghiêm trọng anh nghĩ em có cơ hội về nhà không?"
"Bây giờ tốt nhất em cũng đừng về."Jungkook chen vào rồi nói.
Sau đó cậu chàng chắp tay sau lưng, bắt chước điệu bộ của Jeon Jihoon: "Càng ngày càng to gan nhỉ, biết anh nó với cô út không nỡ lòng từ chối nên cứ thích gì làm nấy nhỉ! Chờ nó về đây xem xem tôi có làm cho ra ngô ra khoai không!"
"Làm sao bố em biết được vậy?" Jungkook thắc mắc.
"Thì cô út." Không thể nói Kyang không vui trên nỗi đau người khác, "Sáng nay lúc ăn cơm, bác cả nói em theo anh cả ra ngoài cũng chẳng báo báo tin về nhà, chẳng ra sao, rồi cô út nhỡ mồm nói ra."
Jungkook óp trán, "Được rồi, vậy tối nay em về nhận lỗi."
Cùng lắm quỳ từ đường nữa thôi.
"Tạm thời không cần."Kyang ngăn cậu, "Cuối cùng bác cả có nói, em có suy nghĩ riêng không phải chuyện xấu. Dù em định ở bên ngoài bao lâu, tùy em, nhưng tốt nhất trước khi về nhà em nghĩ cho ra cái cớ nào đấy hợp lý."
Cuối cùng Jungkook cũng có cảm giác mình được nuôi thả.
Lúc đến chỗ thầy Jeon không tính, đến nay Jeon Jihoon mới thật sự buông tay trên một nghĩa nào đó, hoặc có lẽ người làm cha cũng đã nhận ra, cậu bắt đầu trưởng thành rồi.
Jungkook bỗng hơi ngơ ngác.
Cuối cùng vẫn là Kyung đang ngồi trên sô pha làm cậu hoàn hồn lại, cậu chàng đáp cặp chân lên bàn như đại ca xã hội đen, nhìn quanh rồi nói: "Anh cả kỳ cục ghê, lẳng lặng dẫn một mình em ra ngoài ở."
"Trước giờ anh cả vẫn thiên vị nó mà." Kyang tiếp lời.
Jungkook câm nín với cặp anh em như cô vợ nhỏ ghen chồng một lúc lâu, cuối cùng hỏi: "Rốt cuộc hôm nay hai người đến đây làm gì thế?"
"Bọn anh cũng muốn ở đây." Kyang nói: "Không thể có chuyện anh cả dẫn em chạy rồi để hai thằng anh này ở nhà chịu tội được."
Jungkook thầm nghĩ trước đây Kyang có thế này đâu, thật thà lắm mà, ắt hẳn bị Kyung dạy hư rồi.
Mặt Jungkook vô cảm, "Chỗ này có mỗi một cái giường thôi."
"Bọn anh không ngại đâu, anh em cả mà, chen nhau tí."
Jungkook nghiến răng: "Hai người có bị gì không vậy?"
"Anh em thương nhau, tổ huấn của nhà họ Jeon." Kyung quyết định dứt khoát: "Chuyện như đuổi anh em đến thăm ra khỏi cửa mà em cũng làm được à?"
Tối hôm ấy lúc Taehyung về, thấy hai anh em ấy chỉ hơi ngạc nhiên lúc ban đầu rồi nhanh chóng chấp nhận hiện thực. Còn nói anh sẽ giải thích với Jeon Jihoon.
Anh em Kyung thấy Taehyung thì ngoan ngoãn hơn nhiều. Thậm chí Jungkook còn nghe Kyang lén nói với Kyung là hay đi về cho rồi, tuy anh cả không nói gì nhưng nhìn ảnh vẫn thấy hơi sợ.
Rồi bị Kyung mắng không có tiền đồ.
Cuối cùng còn thêm vào một câu nghe như thật, anh cả cũng đối xử với Jungkook y hệt vậy mà, sao nó không sợ vậy?
Jungkook thầm nghĩ nhất định hai anh em nhà này đến để làm cậu bực bội.
Chuyện ngủ buổi tối thành vấn đề lớn.
Hai chiếc chăn đắp bốn người, tuy giường rất rộng nhưng dù sao cũng không còn là trẻ con nữa rồi, chen chật ních, còn phải nằm nghiêng qua. Huống chi vốn trong lòng Jungkook rất bài xích việc ngủ chung giường với người khác.
"Em đã nói nhất định hai người không được bình thường mà." Cả buổi tối Jungkook phàn nàn tám trăm lần.
Không lầm đường lạc lối nữa rồi, nhưng hai bọn họ cứ như bị điên ấy.
Jungkook đắp chung chăn với anh cậu, chân kề chân. Tay Kyang đụng vào lưng cậu không biết bao nhiêu lần, cậu bật dậy như chú gà trống choai xù lông, giơ chân đá luôn: "Ngủ tử tế chút được không hả?!"
"Phắc! Jungkook, khùng hả mày?"
Người lên tiếng là Kyung, vì cậu chàng ngủ ở bìa bên kia, Jungkook đá Kyang một cú làm cậu chàng bị ép rớt luôn xuống giường.
Một giây sau Taehyung bật "tách" đèn tường lên.
Jungkook không lên tiếng nữa, mai anh cậu còn phải đến trường, toàn vớ vẩn gì đâu.
Lúc Jungkook còn chưa kịp tỉnh hồn, anh cậu đột nhiên ôm ngang eo cậu trở mình, đổi cho Jungkook ra ngoài bìa, còn anh nằm trong đưa lưng về phía Kyang.
Anh đưa tay kéo hẳn đầu Jungkook vào cổ mình, gác chân đè hai bàn chân cậu lại, với tay tắt đèn rồi bảo: "Ngủ hết đi, đứa nào lên tiếng anh ném đứa đó ra ngoài."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro