C17: Mắc mưa

***tam nhân thành hổ: ý nói nếu có 3 người nói có hổ thì tất cả mọi người sẽ tin là có hổ thật

*****

Từ mấy ngày trước gặp Sở Thiến Thiến ở bệnh viện, liên tiếp vài ngày Trầm Dung không hề xuất hiện ở bệnh viện.

Chính Quốc cũng không để ý, phản ứng của Trầm Dung nằm trong dự đoán của cậu, cậu chú ý chính là Chu Minh Mị. Đáng tiếc Chu Minh Mị lại hoàn toàn im lặng, giống như hoàn toàn không hay biết tới sự tồn tại của Sở Thiến Thiến, không hề có bất cứ động tĩnh nào.

Chính Quốc cũng vì thế mà ngoài ý muốn tăng thêm sự cảnh giác với Chu Minh Mị.

Đồng dạng làm cậu ngoài ý muốn còn có Thái Hanh. Chính Quốc không phải không cảm nhận được thiện ý mà Thái Hanh dành cho mình, nhưng chính vì cảm nhận được nên mới bất ngờ. Cậu không tin cách nói Kim gia muốn đánh cược cả hai đầu, như vậy Thái Hanh rốt cuộc có mục đích gì? Đồng tình với cậu sao? Chính Quốc cảm thấy suy đoán này rất buồn cười. Theo giao tình của Thái Hanh cùng Trầm Kế, sao người này có thể nảy sinh đồng tình với cậu cơ chứ. Một đời trước từ lúc cậu bị tống vào tù đến khi chết đi cũng chưa hề thấy qua bóng dáng vị anh họ này, cậu cũng không cho rằng đời này mình lại gặp phải tình cảnh anh em thân thiết. Như vậy Thái Hanh rốt cuộc vì cái gì? Là vì trên người cậu có thứ gì đó Kim gia muốn có sao?

Chính Quốc cũng không kiêng kị dùng tâm tư tối tăm nhất để phỏng đoán người khác, nhưng mặc kệ cậu nghĩ thế nào cũng không đoán được ý tưởng của Thái Hanh.

Bất quá, nhớ tới tin tức phóng viên đưa lên, khóe miệng Chính Quốc cong lên thành nụ cười mỉa mai. Có câu là tam nhân thành hổ, cậu cũng không tin Trầm Kế ngày ngày nhìn thấy tin tức đăng trên mặt báo lại có thể trước sau như một cùng Thái Hanh làm anh em thân thiết!

Hôm nay Chính Quốc cũng không tới bệnh như thường lệ mà từ sáng sớm đã chạy tới mộ viên.

Hôm nay là sinh nhật mẫu thân Chính Quốc, Chính Quốc thực sự không muốn vào ngày sinh nhật mẫu thân lại chạy tới bệnh viện sắm vai cha hiền con thảo gì đó. Ở nước ngoài năm năm, trừ năm đầu tiên, mỗi năm sau đó đều là lão K thay Chính Quốc tới đây viếng mộ mẫu thân. Chính Quốc nghĩ lúc này đây cậu rốt cuộc có thể tự mình bồi mẫu thân.

Sáng sớm mộ viên im lặng mà trang nghiêm, Chính Quốc cầm trong tay là lẳng hoa linh lan mẫu thân yêu thích nhất lúc còn sống, lẳng lặng xuyên qua những hàng bia mộ cẩm thạch.

Hoa linh lan có ý nghĩa là hạnh phúc, truyền thuyết nói rằng chỉ cần nhận được hoa linh lan thì sẽ được thần may mắn chiếu tới. Đáng tiếc rất nhiều người không biết tới một cái tên khác của nó, ‘Our Lady’s Tears’ nước mắt nữ nhân.

Chính Quốc cũng không tin tưởng truyền thuyết đó, nghĩ tới mẫu thân khi còn sống chỉ có thể im lặng thờ dài.

Từ xa xa nhìn bia mộ mẫu thân, Chính Quốc nghi hoặc dừng lại, theo khoảng cách ngày càng gần hơn, Chính Quốc mới xác định mình không nhìn lầm. Một bó hoa linh lan trắng noãn lẳng lặng nằm trước bia mộ mẫu thân, hương thơm thản nhiên thoang thoảng lan tỏa xung quanh.

Chính Quốc nhìn xung quanh, trừ bỏ cậu thì không còn thân ảnh của người nào khác, như vậy là ai lại tặng hoa vào hôm nay? Lại còn là loài hoa linh lan mẫu thân yêu thích nhất lúc còn sống?

Trong đầu Chính Quốc xuất hiện cái tên lão K, sau đó lập tức lắc đầu, lão K biết hôm nay cậu sẽ viếng mộ viên, nhất định sẽ không làm chuyện dư thừa như vậy.

Suy nghĩ nửa ngày Chính Quốc cũng không nghĩ ra là ai, chỉ có thể áp chế nghi hoặc trong lòng. Mặc kệ người tặng hoa là ai, Chính Quốc đều cảm kích phần tâm ý này của đối phương.

Nhẹ nhàng đặt lẳng hoa trong tay xuống cạnh bó hoa đặt trước mộ, Chính Quốc theo thói quen ngồi xuống dựa vào mộ mẫu thân, bắt đầu kể lại những chuyện phát sinh mấy ngày nay. Lúc kể tới đoạn Điền phụ cùng Trầm Kế cãi một trận vì cố ý muốn giữ lại Sở Thiến Thiến bên cạnh, khóe miệng Chính Quốc lộ ra một tia giễu cợt.

“Mẫu thân xem đó, ông ta chính là một kẻ ích kỷ. Luôn miệng nói mình yêu thương Phương Vân nhưng không phải hết tìm thế thân này tới thế thân khác sao, đầu tiên là Chu Minh Mị giờ lại tới Sở Thiến Thiến. Ông ta nói với mọi người Trầm Kế là đứa con mình yêu thương nhất, nhưng ông ta biết rõ Chu Minh Mị cùng Trầm Dung chính là cái gai trong lòng Trầm Kế thế mà vẫn ngày ngày dùng cái gai này đâm vào lòng Trầm Kế. Hiện giờ lại chỉ vì một Sở Thiến Thiến mới gặp gỡ mà mắng chửi đứa con ông ta yêu thương nhất.”

Chính Quốc cười nhạo một tiếng: “Thế mới nói ông ta thật sự không yêu ai cả, ông ta chỉ yêu bản thân mình mà thôi.”

Một trận gió thổi qua, nụ hoa linh lan trước mộ bia theo gió nhẹ nhàng đong đưa.

Khóe miệng Chính Quốc cũng chậm rãi cong lên, lộ ra nụ cười mỉm: “Mẫu thân, người cũng đồng ý cách nói của con đúng không?”

Biên độ linh lan đong đưa theo cơn gió ngày càng lớn.

Nụ cười trên mặt Chính Quốc cũng ngày càng rõ hơn, cười tới mức hốc mắt dần dần ươn ướt. Mẫu thân dưới suối vàng nếu biết được thì có hối hận năm xưa đã yêu một nam nhân ích kỷ như vậy không? Có hối hận vì đã dễ dàng từ bỏ sinh mệnh mình trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất hay không?

Đáng tiếc hai vấn đề này Chính Quốc vĩnh viễn không biết được đáp án.

Lẳng lặng ngồi một buổi sáng, lúc gần trưa Chính Quốc mới rời khỏi mộ viên.

Điện thoại lão K đúng lúc gọi tới: “Ở mộ viên à?”

Chính Quốc khẽ ‘ừ’ một tiếng: “Đang định rời đi.”

Lão K cười khẽ: “Về sớm một chút, buổi tối cùng cậu ăn lẩu.”

Chính Quốc lại ‘ừ’ một tiếng, nghĩ nghĩ vẫn xác nhận một chút: “Ông có đưa hoa tới mộ viên không?”

“Hoa?” Lão K nghi hoặc hỏi, sau đó lập tức phủ nhận: “Không có, sao vậy?”

Chính Quốc trầm ngâm: “Sáng nay tôi đến mộ viên thì phát hiện có người đã tới trước, hơn nữa còn tặng loài hoa linh lan mẫu thân thích nhất khi còn sống.”

“Có thể nào là phụ thân cậu không?” Lão K thật cẩn thận hỏi.

Chính Quốc cười lạnh: “Sao có thể chứ? Phụ thân đang ở bệnh viện anh anh em em với Sở Thiến Thiến, sao còn tâm trí nhớ tới mẫu thân.”

“Muốn tôi tra một chút không?” Lão K đề nghị.

Chính Quốc nghĩ nghĩ một chút sau đó cự tuyệt đề nghị của lão K: “Bỏ đi, mặc kệ là ai cũng là có lòng.

Cúp điện thoại, Chính Quốc nhất thời lười bắt xe, dọc theo con đường lớn u tĩnh ngoài mộ viên, lặng lặng bước tới, trong đầu cẩn thận cân nhắc chuyện kế tiếp mình phải làm.

Đợi đến khi Chính Quốc suy nghĩ không còn chỗ nào thiếu sót, lấy lại tinh thần thì mới phát hiện sắc trời không biết từ khi nào đã tối sầm, ẩn ẩn còn có dấu hiệu sắp đổ mưa.

Chính Quốc nhíu mày, nhìn con đường vắng lặng không có một chiếc xe đi ngang. Mộ viên nằm ngoài vùng ngoại thành rất khó đón xe, hiện giờ thời tiết lại không tốt, Chính Quốc lần đầu tiên hối hận thói quen nhàn hạ sau khi về nước mà quên mất chuyện mua một chiếc xe.

Mưa lúc này đã bắt đầu nhỏ giọt, lúc đầu chỉ là hai ba giọt tí tách nhưng rất nhanh mưa nhỏ biến thành mưa to, mưa tầm tả. Xen lẫn trong tiếng mưa rào rào là những tiếng sấm sét vang dội, cả bầu trời tối như mực.

Chính Quốc chật vật đứng trong mưa, xung quanh không có bất cứ chỗ nào để tránh mưa. Quần áo rất nhanh liền ướt nhẹp, khí lạnh từng chút rót vào cơ thể Chính Quốc.

Chính Quốc run rẩy lấy di động, đúng theo dự kiến vì thấm nước mà đã tự động tắt máy. Chính Quốc cười khổ nghĩ, may mắn lão K biết mình đang ở mộ viên, chốc nữa nhất định sẽ tới tìm mình.

Mưa ngày càng lớn, hoàn toàn không có tư thế ngừng lại. Chính Quốc cởi áo khoác trùm lên đầu, tìm một chỗ khá cao ngồi xuống. Dù sao toàn thân đều ướt đẫm, cũng không để ý tới vấn đề có bị cảm lạnh hay không nữa.

Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, Chính Quốc vô thức nhìn chằm chằm những giọt mưa không ngừng rơi xuống bên chân. Tiếng bánh xe thắng lại bên đường vang lên, Chính Quốc kinh hỉ nhìn qua.

Cửa sổ hạ xuống lộ ra một gương mặt quen thuộc.

“Lên xe!”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro