21

Thấy ánh mắt Tại Hưởng có chút quái lạ, Chung Quốc không khỏi sờ sờ mặt mình, chưa rửa sạch sao?

Tại Hưởng lấy lại tinh thần, đồng thời phát hiện Chung Quốc thường ngày vẫn mang vẻ mặt cười như không cười lúc này lại có sắc mặt tựa hồ không tốt lắm, "Tâm trạng của cậu không tốt?"

Chung Quốc sững sờ, rõ ràng đến thế sao? Kỳ thật qua một lúc hắn cũng đã bình tĩnh lại, cảm thấy mình không nên giận cá chém thớt với Tại Hưởng, phải biết là hắn có được cơ hội gặp đại sư còn là nhờ phúc của đối phương. Chung Quốc nhanh chóng điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, khóe môi hơi cong lên, "Không sao, hiện tại tốt hơn rồi."

"Ừ. Khi chuẩn bị xuất phát tôi sẽ nói cho cậu biết." Tại Hưởng không tìm được cớ ở lại tiếp nữa, đành phải quay lại phòng của mình.

Đến ngày hẹn, Tại Hưởng gọi Chung Quốc tới cổng trường. Một chiếc xe huyền phù đã đợi sẵn bọn họ ở đó. Ngoại trừ tài xế, trên xe còn có một cô gái buộc tóc đuôi ngựa. Không chờ bọn hắn lên trên xe, cô liền hưng phấn nhét một quyển vở vào tầm mắt bọn họ, "Các cậu có thể ký tên cho tôi không?"

Tại Hưởng lùi về sau một bước, liếc nhìn biển số xe một lần nữa, xác định đúng là chiếc này rồi mới bình tĩnh ngồi lên ghế phía sau.

Chung Quốc thấy đối phương rất quen, trông giống như phiên bản trẻ tuổi của... "Cô là Mina?"

Tại Hưởng nheo mắt. Nghe giọng điệu này, tựa hồ như trong quá khứ hắn rất quen thuộc với đối phương, hơn nữa quan hệ cũng phải rất tốt.

"Ồ? Thương Lang lại biết tôi!" Ánh mắt Mina sáng lên.

Lúc này Chung Quốc mới nhớ ra bọn họ hiện tại còn chưa quen nhau, hắn không khỏi có chút lúng túng, "A, tôi nghe nói đại sư Russell có một cháu gái..."

"Chính là tôi đây! Chào hai người, tôi tên Mina Russell, xin hãy chiếu cố tôi nhiều nha! Hiện tại trước tiên ký cho tôi cái tên đi!" Mina đưa vở tới trước mặt Chung Quốc. Ở thời đại này vở viết bằng giấy và bút như vậy đều rất hiếm thấy, mọi người đều quen sử dụng quang não mang theo bên người.

Bất kể là xuất phát từ giao tình trong quá khứ hay là do thân phận của đối phương Chung Quốc đều không thể từ chối. Hắn đặt bút ký tên mình xuống. Mina lại nhắc nhở, "Viết "Thương Lang" vào nữa nha!"

Nhìn Chung Quốc viết xong, Mina lại đưa vở cho Tại Hưởng. Tại Hưởng nhìn cô một cái, ký tên của mình ở bên dưới tên Chung Quốc.

"Ngao ngao! Tốt quá rồi! Ngày mai tới trường tôi nhất định phải khoe với bạn bè tôi được Z và Thương Lang ký tên cho mình!" Mina ôm vở vẻ mặt hờn dỗi, "Tiếc là trường quân sự Đệ Nhất không mở chuyên ngành chế tạo cơ giáp, nếu không thì chúng ta chính là bạn cùng trường rồi!"

Chung Quốc nhịn không được thầm nghĩ trong lòng, người này đúng là mỹ nữ thông minh hiểu biết mà mình quen trong tương lai sao? Tại sao lúc còn trẻ tính cách lại như thế này? Hay là đúng theo câu cổ ngữ "Nữ đại mười tám biến*"? Chung Quốc bỗng nhiên rất muốn biết đối phương đã trải qua những chuyện gì mới thay đổi như thế.

(*con gái sau 18 tuổi sẽ biến thành người khác)

Xe huyền phù lái vào một khu phố cổ, dừng lại trước một ngôi nhà nhìn qua có vẻ đã lâu đời. Chung Quốc nghi hoặc mà quan sát ngôi nhà ngoại trừ cổ ra thì không có điểm gì nổi bật này, một bậc thầy chế tạo cơ giáp lại sống cả đời ở một nơi thế này sao?

Đối với nghi ngờ của Chung Quốc, Mina đã nhìn mãi thành quen. Những người tới thăm hỏi ông nội mấy năm gần đây đều sẽ lộ ra vẻ mặt mờ mịt giống như thế, "Sở dĩ ông nội chọn nơi như này là bởi vì ông bị đám người cả ngày tìm tới ông mời ông thiết kế đồ cho làm phiền muốn chết rồi. Ông gần như cứ cách vài tháng lại đổi nhà một lần. Chỗ này là nơi ông vừa chuyển tới không lâu, cho nên tôi mới đến đón các anh tới." Cô mở cửa ra, "Mời vào."
Tại Hưởng và Chung Quốc đi theo cô đi vào nhà. Thứ đầu tiên họ nhìn thấy chính là phòng khách trang trí vô cùng đơn sơ, trông cũng không giống nhà của một đại sư tính tình cổ quái. Mina đưa họ xuyên qua hành lang, gõ lên cánh cửa đóng chặt của căn phòng cuối hành lang, "Ông nội, con mang khách tới đây rồi!" Sau đó đẩy cửa bước vào.

Bên trong rất sáng sủa, cuối cùng cũng coi như có chút dáng vẻ giống như trong tưởng tượng của Chung Quốc – Một nửa gian phòng chất đầy linh kiện cơ giáp linh tinh riêng lẻ mới cũ, một nửa còn lại thì rải đầy các trang giấy trắng vẽ đủ loại hình ảnh cùng thiết kế bên trên, có bức vẽ thiết kế của một chiếc cơ giáp rất đẹp, có bức thì là thiết kế của các linh kiện tinh vi, có bức lại bị tô thành một hình tròn đen đến mức không còn nhìn rõ hình vẽ ban đầu, thậm chí còn có một tấm vẽ một khuôn mặt lớn đang tươi cười.
Một lão nhân tóc hoa râm vóc người lọm khọm đang nằm nhoài lên bàn làm việc múa bút, mấy giây sau lại ném tờ giấy ấy ra đằng sau. Trang giấy nhẹ nhàng mà rơi xuống đất, Chung Quốc định thần nhìn lại, bên trên có vẽ một con thỏ...

Lão nhân nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, cầm lấy chiếc gậy gần đó rồi xoay người lại. Gương mặt đầy nếp nhăn của ông cười tươi như một bông hoa cúc, lưng rất còng, cao còn chưa tới 1m50. Khi ông nhìn thấy Chung Quốc thì mắt sáng lên, chống gậy cạch cạch cạch bước như bay tới gần, giơ tay bóp bóp cánh tay Chung Quốc, lại giơ gậy lên gõ gõ cẳng chân hắn, cười híp mắt nói, "Tại Hưởng! Lần trước gặp cậu mới có năm tuổi, không nghĩ tới mấy năm trôi qua cậu đã lớn lên rắn chắc như thế này rồi! Tôi nhìn một cái là nhận ra cậu ngay! Cậu thực sự là càng lớn càng giống ba mình!"
Lão nhân dùng gậy chọc chọc eo Tại Hưởng, đối phương vẫn không nhúc nhích, "Đây là bạn trai cậu đi! Nhìn qua có vẻ là rất tốt, nhưng mà cái mặt quan tài này trông như người khác thiếu nợ hắn rất nhiều tiền vậy, cả ngày cậu phải nhìn mặt hắn tâm trạng sẽ vẫn tốt sao? Hay là quăng hắn đi, đến làm cháu rể tôi đi?"

Chung Quốc há miệng, nhất thời không biết hắn nên nói với ông hắn không phải là Tại Hưởng trước hay là nói Tại Hưởng không phải là bạn trai hắn hay là từ chối lời làm mối về làm cháu rể của đối phương...

"Ông nội! Ông đừng nói bừa! Ông nhận sai người rồi!" Mina dở khóc dở cười ngăn cản cánh tay của lão nhân, chỉ chỉ sang Tại Hưởng, "Người này mới là Tại Hưởng! Người bên cạnh kia là bạn... Ế? Anh là bạn trai anh ấy?"

"Không phải." Chung Quốc bất đắc dĩ trả lời, sau đó tự giới thiệu mình với lão nhân, "Đại sư Russell, chào ngài, tôi tên Chung Quốc, là bạn học của Tại Hưởng."
Tại Hưởng lạnh nhạt nói, "Chào ngài." Tại Hưởng cũng không để tâm tới việc lão nhân nhận sai người, chỉ là tới khi đối phương muốn nhét cháu gái của mình cho Chung Quốc thì y lại lập tức thấy khó chịu. Sau đó khi Chung Quốc nhanh chóng trả lời hắn là bạn học của y, y lại không biết tại sao thấy càng khó chịu hơn.

Nhiệt tình của lão nhân lập tức nguội xuống. Ông nhìn Chung Quốc rồi lại nhìn Tại Hưởng, kéo khóe miệng xuống, vẻ mặt trở nên cứng nhắc mà nghiêm túc, thực sự là trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách. Ông kéo dài giọng, "Chỉ là bạn học?"

"Ừm, chúng tôi là bạn cùng phòng, tất nhiên là còn có thể xem như là đối thủ và... bạn bè." Chung Quốc liếc nhìn Tại Hưởng một chút, nhìn thấy sắc mặt đối phương tựa hồ còn tồi tệ hơn, lẽ nào đối phương vẫn không coi hắn là bạn bè?
"Cậu cũng đến để mời tôi thiết kế cơ giáp cho cậu?" Lão nhân ung dung thong thả hỏi.

"Nếu như có thể..." Kỳ thực Chung Quốc đã có trước bản thiết kế trong tay. Năm đó, khi Thương Lang được chế tạo, hắn thường làm trợ thủ cho Mina, cho nên hắn biết rất rõ cấu tạo của Thương Lang. Chỉ có điều linh kiện ở hiện tại không tốt bằng tương lai. Hắn đã lên mạng tra cứu một chút về các linh kiện có thể thay thế cao cấp nhất hiện nay, có điều không biết có được hay không.

"Không thể."

Thái độ của lão nhân như chặt đinh chém sắt khiến Chung Quốc nhất thời không biết nói như thế nào. Vừa nãy nhìn ông giống như có ấn tượng rất tốt với hắn, tại sao đảo mắt cái mà đã...

Mắt lão nhân đảo một vòng, "Cũng không phải là không thể. Nếu như cậu là bạn trai hắn, tôi thật ra có thể ngoại lệ giúp cậu thiết kế một chiếc, nhưng rất hiển nhiên là cậu không phải. Hoặc là cậu làm cháu rể của tôi..."
"Ông nội!" Mina chỉ biết ngẩng lên trời kêu.

"Cậu ấy là." Tại Hưởng mặt không cảm xúc nhìn lão nhân, "Cậu ấy là bạn trai tôi."

Chung Quốc nhất thời trọn tròn hai mắt, "Cậu không cần phải..." tự gây phiền phức cho bản thân như thế. Lời hắn còn chưa nói ra hết, Tại Hưởng đã nắm chặt tay của hắn, nhưng chỉ một giây sau thì lại buông ra, tựa như là vì muốn ngăn cản hắn nói tiếp. Chung Quốc mím chặt môi, hắn không thể nào ngờ tới Tại Hưởng đồng ý giả làm người yêu để giúp mình. Nếu như đại sư Russell thật sự chịu giúp hắn thiết kế cơ giáp thì lần này hắn đã nợ đối phương một ân tình lớn.

"Ai, nói sớm một chút thì làm sao?" Lão nhân lầm bầm một tiếng, "Thật là, quá đáng tiếc..." Đã sống gần một trăm tuổi, ánh mắt lão nhân rất tinh chuẩn. Khác với Alvin dựa vào giác quan đặc thù thứ sáu, ông nhìn người chính là bằng kinh nghiệm của mình. Chung Quốc và Tại Hưởng đều là hai người trẻ tuổi tốt vô cùng, thế nhưng so với Tại Hưởng mặt quan tài thì ông lại càng thích người trẻ tuổi cởi mở hơn một chút. Rõ ràng hồi còn bé Tại Hưởng béo phúng phính rất đáng yêu, tại sao khi lớn lên lại biến thành một tảng đá thối như này! Lão nhân lười biếng đi về bên cạnh bàn làm việc, ngồi trên ghế cao, dùng gậy chọc chọc mặt đất, "Nói đi, hai cậu muốn cơ giáp dạng gì?"

Tại Hưởng lấy thẻ nhớ ra, cho lão nhân xem hình ảnh thiết kế cơ giáp của mình. Lão nhân nhìn cũng không thèm nhìn một cái trực tiếp chuyển hướng sang Chung Quốc, "Của cậu đâu?" Chung Quốc cũng nhanh chóng lấy của mình ra.

Hai người giơ màn hình lên, lão nhân xem bên này vài lần, lại xem bên kia vài lần, đôi mắt càng lúc càng sáng, khi thì cau mày suy nghĩ một lúc lâu, khi thì giống như bỗng nhiên hiểu ra, y như một đứa bé nhảy lên cười ha ha một phút, mãi tới khi bị sặc nước miếng thở không ra hơi, dọa sợ Mina khiến cô vội tiến lên đấm lưng cho ông.

"Khụ khụ khụ..." Lão nhân đẩy Mina ra, nhịp thở đều đặn lại, lại bỗng nhiên trừng mắt giơ gậy dùng sức đập xuống mặt đất, "Các cậu có ý gì? Đã có bản thiết kế rồi còn tìm tôi làm gì nữa?!" Lại không chờ Chung Quốc giải thích, lão nhân chỉ chỉ mặt bàn, "Quên đi, đồ để lại đây, ta đành cố hết sức giúp các cậu sửa chữa điểm thiếu sót. Có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho các cậu, giờ thì mau cút cho tôi."

Mina hiểu rõ tính ông nội mình liền lập tức đưa hai người ra ngoài. Sau khi tới phòng khách, cô áy náy nói, "Thật xin lỗi, ông nội tôi tính tình có chút xấu, có điều nếu ông đã nhận rồi thì các anh không cần lo lắng nữa. Cơ giáp chậm thì một tháng, nhiều thì nửa năm chắc chắn sẽ xong. Đúng rồi," Cô tò mò chớp chớp mắt, "Hai anh đúng là một đôi?"

"Ây..." Chung Quốc nhất thời không biết trả lời thế nào. Nếu ăn ngay nói thật, nhỡ đâu đại sư phát hiện bọn họ lừa ông, dựa theo tính khí quái lạ của đối phường thì không rõ lắm sẽ làm gì với bọn họ. Nhưng nếu ngầm thừa nhận lại cảm thấy bản thân chiếm tiện nghi của Tại Hưởng.

Hắn theo bản năng nhìn về phía Tại Hưởng, vừa vặn đối đầu với ánh mắt sâu thẳm của đối phương. Hai người nhìn nhau một lát không nói gì, ai cũng không mở miệng, cuối cùng đồng thời xoay đầu đi.

"Được rồi, tôi hiểu rồi!" Mina che miệng cười trộm.

Cô hiểu là hiểu cái gì hả!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro