40

"...Tại sao?" Chung Quốc cảm giác trong lòng buồn bực đến phát hoảng. Lúc trước người nói giả làm người yêu chính là Tại Hưởng, hiện tại toàn Liên minh đều biết rồi, y lại hối hận nói không làm, lẽ nào bọn họ sắp tới phải làm bộ chia tay nhau sao? Y đến cùng coi hắn là cái gì! Trong lòng Chung Quốc dâng lên một ngọn lửa giận dữ, nếu như Tại Hưởng không đưa ra được một lý do hoàn hảo, hắn không đánh gãy răng cửa đối phương thì không hết giận được!

Cảm giác được Chung Quốc hình như đang hiểu lầm cái gì, Tại Hưởng nói tiếp, "Không phải đóng giả người yêu nữa, tôi hi vọng chúng ta thật sự ở bên nhau."

Chung Quốc vừa mới siết tay lại thành nắm đấm, kết quả câu nói này của Tại Hưởng lập tức khiến cho hắn ngây ngẩn. Hắn mất mấy giây tiêu hóa, nhưng trong đầu vẫn loạn thành một đoàn như trước, hoặc là nói hắn hiểu được ý của đối phương, cho nên mới kinh ngạc đến mức không dám tin tưởng, "Tôi không rõ lắm, cậu nói ở bên nhau ý là...?"

"Chúng ta có thể thử ở bên nhau một đời xem sao." Tại Hưởng dùng một loại ngữ khí nghiêm túc như đang bàn bạc về nhiệm vụ mà nói, "Chúng ta từng trải qua những sự kiện giống nhau, có mục tiêu giống nhau, có thực lực tương đương có thể kề vai chiến đấu, như vậy cậu sẽ không phải lo lắng bản thân khiến cho vợ con lo lắng sợ hãi có vấn đề phát sinh, cho nên như vậy tôi hiển nhiên là người thích hợp với cậu nhất. Chúng ta phối hợp ăn ý, cậu cũng sẽ không oán giận tôi ít nói không ghét bỏ tôi lạnh lùng, giữa chúng ta xưa nay không thiếu đề tài, tôi cho rằng cậu cũng là người thích hợp nhất của tôi. Người thân của chúng ta đều đã thừa nhận chúng ta, thậm chí toàn Liên minh đều đã biết quan hệ của chúng ta, dưới tình huống như vậy chúng ta ở bên nhau thì có gì không tốt?"

Nghe ngữ khí không mang theo một chút nhiệt độ nào của Tại Hưởng, Chung Quốc bình tĩnh lại. Hắn thuận lợi rút tay của mình về, lần này Tại Hưởng cũng không dừng sức giữ lại nữa. Chung Quốc nhìn ánh mắt kiên định của đối phương, bỗng nhiên lắc đầu cười một cái, "Những điều cậu nói đều là điều kiện khách quan. Theo những điều kiện đó, chúng ta quả thực rất hợp nhau, có điều tuy rằng trước đây tôi chưa từng yêu ai cả nhưng tôi vẫn biết rõ nếu như muốn trở thành người yêu, cho dù điều kiện có thích hợp thế nào đi chăng nữa, không có cơ sở tình cảm căn bản không thể coi là tình yêu được. Cậu cảm thấy cậu đối với tôi đúng là tình yêu sao?"

Tại Hưởng cũng không vì những lời này của Chung Quốc mà từ bỏ, "Tôi thấy người khác tiếp cận cậu, thể hiện có hảo cảm với cậu, tôi liền sẽ tức giận, lo lắng cậu bị những người khác cướp đi, thứ tình cảm này gọi là ghen không sai chứ? Tôi luôn vô ý thức muốn gần gũi với cậu, tôi còn có thể sinh ra kích động với cậu —— trước đó không có bất kỳ ai có thể khiến cho tôi có cảm giác này cả. Nếu đây vẫn không phải là tình yêu thì tôi tin rằng cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng, thân cận với nhau như vậy, dưới tình huống điều kiện cả hai bên thích hợp lẫn nhau, tại sao chúng ta lại không thử xem sao?"

Chung Quốc lập tức nghẹn họng. Hắn cảm thấy tình cảm của Tại Hưởng với mình vẫn còn chưa lên tới mức độ có thể trở thành người yêu ở bên nhau đến hết đời, thế nhưng hắn cũng không biết nên phản bác đối phương thế nào cả, cuối cùng chỉ có thể nói, "Tôi cũng không có ý định yêu đương kết hôn gì cả, vì thế nên tại sao lại muốn đi thử? Hơn nữa tôi cảm thấy cậu quá lý trí, không có cảm giác của một người rơi vào lưới tình..."

Ánh mắt của Tại Hưởng sâu thẳm, "Vậy cậu hi vọng tôi thế nào? Mỗi ngày đưa cậu một bó hoa? Mỗi ngày hôn chào buổi sáng một cái, hôn chào buổi trưa một cái, hôn chúc ngủ ngon một cái? Mua nhẫn sau đó quỳ một chân cầu hôn cậu rồi tổ chức một hôn lễ vừa lãng mạn vừa long trọng? Những cái này tôi đều làm được, chỉ cần chúng là điều cậu muốn. Nhưng tôi không cho rằng người đã trở thành Tướng quân như cậu sẽ cần những thứ này."
"Cậu cần chính là một người mà cậu có thể giao phía sau lưng cậu cho người đó ở trên chiến trường, một người mà tại thời điểm cậu mệt mỏi có thể yên lòng giao phó cho người đó xử lý để cậu có thể nghỉ ngơi, một người vào lúc cậu bị thương có thể dẫn cậu đi chữa trị giúp cậu bôi thuốc, một người có thể cùng cậu thảo luận chiến thuật thúc đẩy cậu không để cậu trì trệ đứng yên tại chỗ, một người vào lúc tâm tình cậu nóng nảy có thể cùng cậu bồi luyện giúp cậu phát tiết tâm tình, một người có thể vào lúc cậu ra chiến trường mong muốn cậu nhất định phải trở về."

"Chung Quốc, cậu có thể nói cậu không muốn kết hôn, nhưng tôi tin rằng cậu sẽ không nói rằng cậu không muốn làm bạn với một người như vậy. Mà người này chính là tôi, cũng chỉ có thể là tôi. Vì thế, cho tôi một cơ hội, cũng là cho bản thân cậu một cơ hội, chúng ta ở bên nhau đi."
Rõ ràng không phải là câu nói kích động hay gây cảm động lòng người, thế nhưng một khắc ấy, Chung Quốc lại cảm giác thấy mình đã bị thuyết phục. Không thể phủ nhận, chỉ có một vị Tướng quân mới có thể hiểu rõ một vị Tướng quân chân chính cần là thứ gì. Đây không thể nói là ái tình, chỉ có thể coi là làm bạn với nhau, nhưng cũng là một loại quan hệ khiến người ta thật trông mong. Chung Quốc do dự trong chốc lát, rốt cục gật gật đầu, "Được, chúng ta thử xem."

Khóe môi Tại Hưởng cong lên một độ cong vô cùng nhỏ, không phải cười lạnh hay trào phúng, mà là một nụ cười chân chính. Y lần thứ hai tiến lên nắm chặt lấy tay Chung Quốc, trầm ổn mà mạnh mẽ, mang theo tự tin tuyệt đối với tương lai, phảng phất như y đã sớm dự liệu được Chung Quốc sẽ không từ chối y, mà một khi đã bắt đầu, y sẽ không để cho nó kết thúc.
"Cậu... Cậu cười?!" Chung Quốc không tin nổi mà xoa xoa mắt. Nụ cười của Tại Hưởng tuy rằng rất nhạt, nhưng lại khiến cho đường nét khuôn mặt trở nên nhu hòa, giống như phù dung chớm nở, lóe lên một cái rồi lại biến mất, không phải cảm giác kinh diễm mà ngược lại lại mang theo một ít ngại ngùng, có thêm ngây ngô của tuổi hai mươi, hoàn toàn nhìn không ra đây là một vị Tướng quân kinh nghiệm lâu năm trên sa trường.

Tại Hưởng sờ sờ gò má, quá lâu không cười, y cũng quên mất cách cười như thế nào. Thử cong khóe môi lên lần nữa, kết quả cơ mặt lại co quắp một trận.

"Phụt, cậu không muốn cười thì cũng đừng cười, cười như thế xấu lắm." Chung Quốc đưa tay xoa bóp gò má y. Bộ dạng khi nãy của Tại Hưởng vừa nãy thật sự có vẻ rất vui vẻ, hắn lại có chút bội phục bản thân cư nhiên có thể khiến cho đại mặt đơ cười lên từ nội tâm mình.
Tại Hưởng kéo tay Chung Quốc xuống, bỗng nhiên bước một bước dài về phía trước. Hai người gần như dán chặt lại với nhau, Chung Quốc rõ ràng cảm giác được môi của y lướt qua chóp mũi của mình, "Tôi hi vọng cậu sẽ không đổi ý."

"..." Khoảng cách này có chút nguy hiểm nha... Chung Quốc tránh khỏi tay đối phương, lùi một bước dài về phía sau kéo dài khoảng cách, đã nói chỉ là thử xem mà thôi, sao lại có một loại ảo giác như là mình đã bị trói buộc lại rồi? "Tôi nghĩ là mình cần phải nói rõ hơn một chút. Chúng ta cũng không tính là người yêu chính thức. Tôi đối với cậu vẫn không có loại cảm giác kia, vì thế nên một số việc mà chỉ có người yêu mới làm... Cậu biết đấy, chúng ta hiện tại không thể làm."

Tại Hưởng nhìn chằm chằm vào môi của hắn, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên một cái. Con ngươi Chung Quốc thu nhỏ lại, đột nhiên giơ lên nắm đấm "Bốp" một cái chuẩn xác đấm vào gò má Tại Hưởng. Tại Hưởng cũng không rút lui, lưng vẫn ưỡn thẳng tắp như trước, cơ thể nghiêng về phía trước, con mắt sáng lên dị thường, giống như mãnh thú nhìn chằm chằm vào con mồi, "Không thích?" Trong khoang miệng có lẽ bị rách một chỗ, khiến cho mùi máu khiến người hưng phấn lan tỏa.
Chung Quốc lè lè lưỡi liếm liếm môi, "Không ghét." Chỉ là có chút ngứa, lòng ngứa nên tay cũng ngứa luôn, "Phản xạ có điều kiện mà thôi, lần sau nhớ trước tiên phải hỏi ý kiến của tôi." Hắn từ bên gối lấy ra một tuýp thuốc mỡ ném cho Tại Hưởng, "Cậu tự mình giải quyết đi, tôi đi tắm."

Chung Quốc vội vã nhốt mình lại vào trong phòng tắm, nhìn chính mình trong gương mà cau mày, đưa tay lên đụng vào môi một cái. Vừa nãy trong nháy mắt kia, nhịp tim hắn đã tăng nhanh...

Nói là thử ở bên nhau, thế nhưng hình thức ở chung của hai người trước mặt người ngoài xem ra cũng không hề khác gì cả. Thêm vào đó mỗi ngày đều có thi đấu, bọn họ gần như cũng không có mấy thời gian để mà hẹn hò —— khụ, tăng tiến tình cảm. Tại Hưởng là phái hành động không thích dùng lời nói, cho nên thái độ "nếu muốn thân thiết thì trước tiên phải nói với tôi một tiếng" của Chung Quốc thật giống như đang làm khó y. Y không tiếp tục thử tiến thêm bước nào nữa, để cho trạng thái cảnh giác ban đầu của Chung Quốc chậm rãi giảm xuống.
Có Tại Hưởng và Chung Quốc, trường quân sự Đệ Nhất thi đấu dị thường ung dung thuận lợi tại vòng đoạt điểm. Trong số mọi người chỉ có duy nhất Alvin là có áp lực, bởi vì lời nói lúc trước của Tại Hưởng, nếu như hắn không tiến bộ thì trong tám trận đấu này kiểu gì cũng sẽ tìm cơ hội dạy dỗ hắn một trận. Vì thế nên đối với mỗi một mệnh lệnh của Tại Hưởng, Alvin đều phải trầm tư suy nghĩ một phen, có lúc suy nghĩ quá lâu khiến cho họ bị lỡ mất thời cơ tốt nhất. Thế nhưng Tại Hưởng cũng không vì thế mà trách cứ hắn, hắn có thể ý thức được chính mình nên phát triển về hướng nào là được, đợi tới khi hắn có nhiều kinh nghiệm hơn, tốc độ sẽ không còn là vấn đề.

Thế nhưng Alvin lại phát hiện được, bởi vì tâm tình gần đây của Tại Hưởng tốt hơn, vậy nên rất nhiều khi khí tràng của y sẽ không đáng sợ như trước nữa. Mà Chung Quốc thì ngược lại, mới đầu một hai ngày, khi ở cùng Tại Hưởng hắn đều có vẻ như phòng bị đối phương, thế nhưng sau đó mấy ngày này, bọn họ lại trở về trạng thái bình thường.
Bởi thế nên hình thức não động của Alvin được mở ra, nhất định là Tại Hưởng muốn đè Chung Quốc, nhưng lại bị Chung Quốc phản kháng và từ chối, cho nên Chung Quốc mới thời thời khắc khắc cảnh giác đến hành động của y, tới khi phát hiện được y đã bỏ ý nghĩ đó đi rồi lại thả lỏng cảnh giác —— Ơ? Có chỗ nào đó không đúng, vậy tại sao tâm tình của Tại Hưởng lại rất tốt? Lẽ nào là bởi vì y tuy rằng không đè được người ta, nhưng vẫn ăn được rất nhiều đậu hủ? Ừ, nhất định là như vậy! Ai u, đừng nói là bọn họ chưa từng làm nha?

"Ánh mắt đó của cậu là sao?" Chung Quốc nghi hoặc không hiểu gì mà liếc sang Alvin.

"Không có không có!" Alvin cười ha ha, sau đó lôi kéo đám Roger ra bắt đầu thầm thì phát hiện mới của bản thân.

"Cậu biết bọn họ đang nói cái gì không?" Chung Quốc hỏi Tại Hưởng đứng ở bên cạnh, "Ánh mắt của bọn họ giống như, a, giống như mèo ăn vụng thịt ấy."
Tại Hưởng liếc mắt nhìn về nơi đó, "Đang thảo luận đời sống về đêm của chúng ta."

"..." Tuy rằng ngữ khí của y rất nghiêm túc, thế nhưng Chung Quốc lại cảm thấy y như đang ám chỉ cái gì đó, biết thế đã không hỏi...

Bởi vì trường quân sự Đệ Nhất đều luôn thắng áp đảo đối thủ đoạt được rất nhiều điểm, hơn nữa còn rất tham, mỗi đối thủ của họ luôn không cách nào tránh được vận mệnh toàn quân bị diệt cả. Chung Quốc cùng Tại Hưởng lại như hai viên thuốc an thần, khiến cho mọi người có cảm giác, cho dù họ có làm không tốt, chỉ cần có bọn họ ở liền sẽ có thể biến thứ tầm thường thành thần kỳ, thắng mà không có chút áp lực nào. Ngoại trừ Niên Lăng Húc vì để cho Phương Vi Hùng có vài cơ hội ra sân mà nghỉ ba lần ra, các thành viên chủ lực khác đều không xin nghỉ.

Tám trận tranh tài đi qua, trường quân sự Đệ Nhất dẫn đầu. Trường quân sự Liên minh chỉ huy thực lực tương đương với bọn họ, Vương Tử Minh kia vẫn là có chút thực lực, điểm đuổi rất sát. Không biết có phải do trường chủ nhà cố ý sắp xếp hay không, đối thủ trận đoạt điểm cuối cùng của hai trường chính là nhau, đồng thời cũng là trận tranh giải quán quân cuối cùng.

"Có Z và Thương Lang, thực lực của trường quân sự Đệ Nhất thực sự là quá mạnh! Học viên Vương Tử Minh tuy rằng rất giỏi, nhưng tại cục diện một chọi hai thế này lại có vẻ thua kém họ." Thượng tướng Mendel cảm khái, "Không có chút gay cấn nào! Theo tôi trận cuối cùng này chúng ta thay đổi luật một chút, thêm vào chút nội dung thú vị, thế nào?"

"Ồ? Tướng quân Mendel có đề nghị gì sao?" Hiệu trưởng Dương vuốt râu dê, hứng thú mà hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro