21
"Hoseok đi thôi , chúng ta không cần ở đây nhiều lời với cậu ta"
Taehyung tiến đến kéo Hoseok đứng lên nhưng dường như cơ thể Hoseok giờ đây giống một con rối không người điều khiển , có cố mấy lần cũng không thể đứng dậy được . Taehyung đành phải đỡ lấy anh .
"không .... không muốn ..."
"Hoseok anh nói gì ?"
"Khụ khụ ..."- Jungkook bắt đầu ho , mấy cánh hoa tường vi đỏ bừng lúng túng rơi xuống nền đất xám xịt sau mỗi tiếng ho của cậu , bọn chúng rơi ra mỗi lúc một nhiều .
Taehyung thấy thế liền nhíu mày , quả nhiên , giống với những lời đồn đại kia , Jungkook không phải bị phổi mới vào viện mà là vì hanahaki .
Lúc đầu cậu vốn không tin , bởi vì một căn bệnh hi hữu như thế khó mà tìm thấy trên một người nào đó . Trên thế giới có hàng triệu người yêu đơn phương , nhưng những những người bị nhiễm phải chỉ chiếm một phần trăm rất nhỏ . Thế nhưng vô tình hay hữu ý , căn bệnh kia lại cố tình rơi vào người Jungkook . Phần nào trong cậu cũng cảm thấy thương hại cậu ta .
Có vẻ như ánh mắt của Taehyung nhìn Jungkook khá rõ ràng liền khiến cậu ta chú ý .
"Taehyung , cậu đang thương hại tôi sao ?"- Jungkook cười khổ , bây giờ ngay đến cả tình địch cũng có thể thương hại mình . Cậu biết với tình trạng hiện giờ của cậu thì đã chẳng thể nào sống nổi qua phẫu thuật . Mà điều đó cũng không quan trọng .
Dù sao thì cậu cũng không định sẽ sống mà không nhớ gì về Hoseok hyung .....
"Hoseok đi thôi" Taehyung kéo lấy bờ vai đang run rẩy đến lợi hại của anh , trong lòng không khỏi khó hiểu . Rốt cuộc anh bị sao vậy ? Không phải thường ngày đều trông có vẻ rất khỏe sao .
"Hyung ... đến đây , không phải anh đã hứa với em rồi sao ?"- Jungkook đưa tay ra về phía Hoseok . Nó nhìn khuôn mặt trắng bệch của anh mà âm thầm vui vẻ , nhưng trong sự vui vẻ , cũng có mùi vị khổ sở thật sâu .
Hoseok có vấn đề về tinh thần , hơn nữa lại vừa mới phát bệnh cách đây không lâu , vẻ khỏe mạnh thường ngày e rằng cũng chỉ là cái vỏ anh cố trưng ra cho tên nhóc kia thấy . Là vì sợ cậu ta sẽ lo lắng sao ?
Vậy thì nên để cậu ta lo lắng một chút mới đúng...
Hoseok khập khiễng bước từng bước đến chỗ của Jungkook . Taehyung phía sau muốn kéo lại nhưng dường như đã quá trễ . Bàn tay có chút gầy kia cứ thế sượt qua những ngón tay cậu , rồi quay đi không trở lại nữa . Taehyung miệng đắng lưỡi khô chỉ có thể im lặng nhìn Hoseok đang chầm chậm rời xa . Chính cậu cũng không thể nói thêm được điều gì kéo anh trở lại . Còn nói được gì nữa đây . Bọn họ chính là anh em ruột thịt . Chỉ điều đó thôi cũng đã khiến giữa anh và cậu cách một khoảng thật xa rồi . Cái thứ gọi là tình yêu giữa bọn họ , chẳng mấy chốc liền bị hai chữ "ruột thịt" kia đập cho tan tành .
Jungkook âm trầm liếc mắt đến Taehyung đang đứng như trời trồng ở hướng kia , vẻ mặt cậu ta trông thật thất vọng , giống như vừa bước hụt xuống vách núi sâu vạn trượng , còn Hoseok chính là ánh sáng mà cậu ta mãi mãi không với tới được nữa .
"Taehyung , có vẻ như cậu không biết gì về tình hình của Hoseok hyung nhỉ ? chuyện anh ấy có vấn đề về thần kinh , chứng tự bế cấp độ nhẹ ."
"cậu nói cái gì ?"
Jungkook cười khẩy , dường như rất thỏa mãn khi khiến Taehyung trở nên tức giận . Nếu như nó không có được , thì phải khiến người có được khổ sở , hoặc thậm chí , là khổ sở giống như mình .
"Phải rồi ha , trong lúc cậu còn đang vui vẻ quen bạn gái mới thì Hoseok hyung đã phải chịu không ít cực khổ đâu " - Jungkook nói
"cậu !" - Taehyung không phản bác lại được điều cậu ta nói , bởi vì đó đúng là sự thật . Trong ba năm anh biến mất đó , trong tâm trí của Taehyung giống như đã nguội lạnh , lúc đầu là tự trách , sau đó là tức giận , rồi cuối cùng là thờ ơ . Cậu không tìm được bất kỳ tin tức nào về anh . Bên chỗ Namjoon cũng không thấy , cậu biết , Namjoon sẽ không có lí do để lừa cậu . nên quả thực lúc đó , quãng thời gian dài dằng dặc đó , cậu đã tự hỏi , không biết anh đã đi đâu . Những tưởng nếu như quen được bạn gái rồi thì sẽ chẳng cần phải nhung nhớ đến anh thêm . Nhưng kỳ lạ ở chỗ , anh lại không thể quên được anh ta , bằng chứng là những cô bạn gái đó đều trông giống Hoseok đến năm sáu phần .
Là giống ở nụ cười cong cong , cái má lúm nhàn nhạt mỗi khi làm nũng , hay ánh mắt có lúc dịu dàng có lúc lại dữ dội như biển khơi ,....bọn họ đều giống anh ở một điểm nào đó .
Nhưng chỉ một điểm thôi thì không đủ để thỏa mãn Taehyung .
Cho đến khi cậu gặp lại anh .
.
"Khụ khụ ..." tiếng Jungkook ho khan giống như chiếc mũi dùi khoan sâu vào tai anh , Hoseok thấy những cánh hoa đó đều đẫm máu . Thật không biết là , màu đỏ ấy là màu của máu hay của hoa .
"Taehyung .... cậu đi về đi"
"nếu tôi nói không thì sao ?" - Taehyung cứng rắn hỏi lại , cậu không như Hoseok , cậu cũng không định buông tay anh như lời Jungkook nói . Cậu chỉ quan tâm đến một điều duy nhất , là được ở bên anh .
"đừng như vậy , Tae . Tôi sẽ đến thăm cậu sớm thôi"
"Đừng gọi tôi là Tae !" - Cậu mím môi . Cậu không muốn cứ thỏa hiệp với anh như vậy , cậu muốn anh thẳng thắng với tình cảm của chính mình , anh không phải rùa , cũng không cần phải rụt đầu trốn tránh cậu .
"Nếu cậu cứ như vậy thì câu trả lời của tôi sẽ là không ..."
Taehyung giật mình . Câu trả lời của anh ấy .... Taehyung rùng mình khi cậu nghĩ tới kết quả lại bị anh từ chối , lại nhìn anh rời đi lần nữa liền không cách nào ngưng lại được , cái nỗi sợ sợ bị ruồng bỏ cứ thế siết lấy trái tim của cậu đau nhói .
Là Taehyung , mấy ngày trước đã hỏi anh muốn làm người tình của mình hay không , đến giờ anh vẫn chưa đưa ra câu trả lời . Chỉ cần anh trả lời có , cậu sẽ dùng cả quãng đời còn lại để yêu thương anh , khiến anh hạnh phúc . Mà nếu như anh nói không ....thì cậu cũng có biện pháp khiến anh nói có , sau đó dùng quãng đời còn lại để yêu thương anh , khiến anh hạnh phúc .
Dù là câu trả lời nào , thì kết cục vẫn chỉ có một .
Nhưng thật sự chính cậu vẫn mong anh can tâm tình nguyện ở bên mình hơn . Bởi vì Taehyung cũng có sự tham lam của chính mình.
Cậu muốn cả thân thể và trái tim của anh , đều thuộc về cậu .
"vậy được" - Taehyung xoay người nhặt bó hoa hồng nát vụn dưới đất lên phủi bụi đi những bụi đất dính trên bó hoa , trầm thấp nói -"nhưng lần sau câu hỏi sẽ là ...."anh muốn cưới tôi không " . Tôi nghĩ , anh nên cẩn thận suy nghĩ một chút"
Nói rồi liền nhanh chóng rời đi .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro