Trí Mân xử lý xong xuôi miệng vết thương, bắt đầu công việc ngày hôm nay.
Mọi chuyện rạng sáng nay xảy ra trên máy bay như một giấc mộng, đi công tác còn gặp được một tình huống tuyệt địa cầu sinh, cậu nhìn thoáng qua vết thương hàng thật giá thật trên tay trái, không có thời gian nghĩ thêm, người bệnh đầu tiên đã bước vào.
Bận rộn qua hai giờ mới dành ra được chút thời gian lấy cho mình một cốc nước ấm.
"Bác sĩ Phác, có thể tiếp tục không? Cơm trưa hôm nay có khả năng chỉ ăn được qua loa." Y tá Tôn đi vào xác nhận lại trạng thái của anh.
Trí Mân xua tay, "Không muốn ăn, không cần để ý tới tôi."
Buổi sáng vừa tiêm một mũi uốn ván, đầu ong ong, chả thiết tha ăn uống gì.
"Như vậy sao được? Trách nhiệm của tôi là nhắc nhở anh ăn cơm đầy đủ, sức khỏe đảm bảo."
Trí Mân nhíu mày, ngả người ra sau ghế, tâm tình tồi tệ, "Không cần." Số lượng bác sĩ y tá trong viện rất đông, cậu thật sự không muốn lao lực đoán xem người này là ai, không muốn dây dưa thêm nữa.
Y tá Tôn không dám nói lại, chỉ có thể xoay người rời đi.
Bình thường Trí Mân luôn giữ một khuôn mặt cười tủm tỉm, nhìn qua rất dễ nói chuyện, thái độ hôm nay như vậy rõ ràng là gặp chuyện không vui.
"Thế nào? Bác sĩ Phác nói gì?" Bên ngoài có một y tá nhỏ thực tập thấp giọng hỏi.
"Cô cũng đừng đẩy đề khó cho tôi, hôm nay bác sĩ Phác bị thương vốn dĩ tâm tình đã không tốt cô còn bảo tôi ra đứng trước họng súng." Y tá Tôn bước ra ngoài, lòng vẫn còn sợ hãi.
"Còn không phải là muốn xem phản ứng của bác sĩ Phác một chút sao?" Y tá nhỏ sờ mũi.
"Ngày thường bác sĩ Phác rất dễ nói chuyện nhưng gặp chuyện như thế này chả ai có tâm tình tốt nổi." Cô cúi đầu xem xấp bệnh án trên tay, buổi sáng hôm nay xác định bác sĩ Phác không hề nhẹ nhàng.
"Vậy rốt cuộc là bị đội mũ xanh* tâm tình không tốt hay là bị thương tâm tình không tốt?" Y tá bên cạnh rục rịch tâm bát quái.
(*đội mũ xanh: bị cắm sừng)
Người cúi đầu xem bệnh án nhún vai, "Tôi cảm thấy là chuyện tốt, bác sĩ Viên vừa nhìn là biết không phải đèn cạn dầu. Tôi còn mừng thay cho bác sĩ Phác."
Trí Mân bận xong tới giờ nghỉ trưa mới quay về phòng nghỉ một chuyến, ngồi vào chỗ của mình cảm thấy có gì đó không đúng, hôm nay ánh mắt của bác sĩ và y tá nhìn cậu có hơi... lạ lạ?
Chẳng lẽ chuyện lúc rạng sáng đã bị truyền đi hết?
Cậu đặt cái ly trong tay xuống, lấy điện thoại ra xem, trên wechat ngập tràn dấu chấm đỏ báo tin nhắn chưa đọc.
Vu Tinh Tinh: [Nam thần? Hôm nay anh có khỏe không? Người bệnh tới khám có đông không?]
Thiên Sứ Áo Trắng: [Bảo bối Tiểu Mân của tôi ơi? Cậu đang ở đâu? Hôm nay cậu ở khu khám nội trú hay phòng khám ngoại trú?]
Vương Hi Văn: [Bác sĩ Phác, anh không sao chứ? Hay là để tôi nói chuyện với chồng tôi tìm người đổi ca trực với anh? Anh về nhà nghỉ ngơi một lúc?]
...
Trí Mân nhíu mày, lúc cậu xử lý vết thương hai người này rõ ràng vẫn còn đang trực đêm, không phải là đã từ chối rồi sao?
Chính Quốc: [Người anh em, cậu cuối cùng cũng bước lên con đường xưa của tôi, xin hãy nén bi thương.]
Trí Mân co giật khóe miệng, gõ vài chữ trả lời: [Thần kinh à, lão tử đi lên con đường cậu bao giờ? Lão tử đoan đoan chính chính làm việc ở phòng khám, cậu bị chấn động não rồi nên xuất hiện ảo giác à?]
Bên kia đáp lại.
Chính Quốc: [Ê, chúng ta có còn là huynh đệ tốt hay không? Cậu đừng có xấu hổ a!]
Trí Mân: [???]
[Tôi nói với cậu, chuyện của mấy người từ sáng sớm đã truyền khắp nơi rồi, đối tượng kết đôi Kim Đồng Ngọc Nữ trong truyền thuyết của cậu sáng sớm đã ra ngoài hưởng tuần trăng mặt với đối thủ một mất một còn của cậu rồi.]
Trí Mân: [... Tại sao chuyện có liên quan đến tôi mà không biết gì trong khi tất cả mọi người lại biết?]
.....
Trí Mân đặt ngón tay lên màn hình thật lâu nhưng không di chuyển, nhìn tin nhắn của Chính Quốc nghiêm túc tự hỏi, đối thủ một mất một còn trong miệng cậu ấy cậu biết, chính là bạn cùng phòng trong tối ngoài sáng phân cao thấp với cậu – Chu Sinh, nhưng đối tượng trong truyền thuyết... là ai nhỉ?
Lại còn Kim Đồng Ngọc Nữ?
Trên đầu Trí Mân bay đầy dấu chấm hỏi.
Nhưng mà cậu không hỏi ra, mình độc thân gần hết kiếp, đối tượng ghép CP vất vả lắm mới có được trong mắt vài người lại không biết là ai, hỏi ra hơi mất mặt.
Đồng thời chuyện này cũng làm cho cậu cả buổi chiều thất thần, tiếp tục tranh thủ thời gian nghiêm túc tự hỏi nhân sinh.
Y tá thực tập ở phòng khám nhìn cậu không nhấc lên nổi tinh thần, cẩn thận thử nói chuyện.
"Bác sĩ Phác, bên ngoài vẫn còn một ít người bệnh, anh có muốn nghỉ ngơi thêm một lúc rồi lại gọi vào tiếp không?
Trí Mân thâm trầm nhìn về phía cô, ngón tay vô thức gõ lên bàn hai cái, y tá thực tập bỗng cảm thấy sống lưng chợt lạnh.
"Lại đây, tôi hỏi cô một chuyện."
Y tá nhỏ chần chừ tiến lên một bước, sau đó kiên cường nhìn Trí Mân: "Vâng, bác sĩ Phác, anh hỏi đi."
Cậu chỉ chỉ vào y tá Triệu đang đứng ở bên ngoài, "Mấy cô cả ngày bàn tán cái gì đó? Hôm nay ở bệnh viện có bát quái gì vậy?"
Y tá nhỏ điên cuồng lắc đầu, "Không không không, bác sĩ Phác anh chắc chắn nhìn nhầm rồi, hai chúng tôi hôm nay làm việc rất nghiêm túc, không nói gì hết, không nói gì hết..."
Trí Mân chống cắm, vẫy vẫy tay với cô, "Lại đây nói, đứng xa như vậy nói chuyện quá mệt."
Y tá nhỏ lại dịch thêm hai bước, đứng cách Trí Mân hơn 2m.
"... Bác sĩ Phác, thật sự không có gì, anh không cần tò mò, tôi đau lòng cho anh nên mới không muốn nói trước mặt anh."
Thái dương Trí Mân giật giật, nhìn phản ứng của người trước mặt, cậu lẩm bẩm: "Chẳng lẽ... mình thực sự có CP trong truyền thuyết?"
Y tá nhỏ nghe thấy lời này của cậu, đồng tử không tự giác trợn to, "Bác sĩ Phác, anh không tức giận sao? Cái gì mà CP trong truyền thuyết? Anh đang nói bác sĩ Viên đúng không?"
Trí Mân nghi hoặc, "Bác sĩ Viên? Bác sĩ Viên nào?"
Y tá nhỏ sợ ngây người, run rẩy môi nhìn Trí Mân, ngó trái ngó phải, "Phác, bác sĩ Phác, anh đừng làm tôi sợ."
Trí Mân cạn lời, đập bàn một cái, ra vẻ uy hiếp, "Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Một phút sau, y tá nhỏ nơm nớp lo sợ mở miệng, "Trong bệnh viện đều đang truyền anh và bác sĩ Viên Viên Nghệ ở khoa Nhi là Kim Đồng Ngọc Nữ, đã cuồng nhiệt yêu nhau được hai năm, chuyện này hẳn là anh đã biết?" Y tá nhỏ thăm dò.
Trí Mân thật sự cạn lời, "Bác sĩ Viên ở khoa Nhi?" Đầu tiên cậu hoang mang, sau đó cố gắng tìm tòi trong đầu người này, một hồi lâu sau mới có tí xíu ấn tượng, "À, cô ấy, tôi nhớ ra rồi, cô ấy là em họ của chủ nhiệm Vương đúng không?"
Y tá nhỏ giật giật khóe miệng, "Anh nói rất đúng, cô ấy đúng là em họ của chủ nhiệm Vương." Cô gái nhỏ nói tiếp, "Nhưng mà sáng sớm hôm nay trên diễn đàn bát quái của bệnh viện đã bắt đầu truyền ra thông tin bác sĩ Viên và bác sĩ Chu cùng phòng với anh đi hưởng tuần trăng mật."
"Cho nên?" Trí Mân không nhanh không chậm uống một ngụm nước.
Y tá nhỏ không biết nên nói như thế nào, "Cho nên mọi người cảm thấy anh bị đội mũ xanh rồi, sợ anh luẩn quẩn trong lòng, nên... không nói cho anh biết."
Trí Mân: "...Cô cũng nghĩ như vậy?"
Y tá nhỏ gian nan gật đầu, có ý bắt đầu an ủi, "Bác sĩ Phác, anh đừng buồn, dựa vào nhân khí trong bệnh viện của anh tuyệt đối có thể nghiền nát bác sĩ Chu, tôi, tôi và chị Tôn ở bên ngoài vĩnh viễn ủng hộ anh!" Nói xong còn giơ lên nắm tay cổ vũ, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Sợ Trí Mân lại muốn giận chó đánh mèo lên mình.
Trí Mân ngồi yên tại chỗ buồn bực.
Nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch, hóa ra trong mắt mọi người cậu đã thoát độc thân hai năm, đối tượng là bông hoa cao lãnh Viên Nghệ?
Cậu bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương đang giật đùng đùng.
Sau khi biết rõ ngọn ngành, Trí Mân nhìn thoáng qua di động, đến cả thầy Du nhà mình cũng hỏi một câu, anh bất lực buông di động, không thể không khởi động lại tinh thần, tránh xa dáng vẻ người bị hại.
Hết giờ làm việc, ra khỏi phòng khám, Trí Mân có thể cảm nhận được ánh mắt đồng tình thương cảm của mọi người bắn vèo vèo về phía mình.
Đứng trước cổng bệnh viện hồi tưởng lại mớ lộn xộn xảy ra hôm nay, đầu tiên là trên máy bay gặp một tên đầu đất trả thù xã hội, bị chém một dao, sau đó bị người ghép CP trong truyền thuyết đội cho mũ xanh, sau đó tất cả nhân viên ở bệnh viện cảm thông với cậu, cảm giác phức tạp khỏi nói.
Trí Mân vuốt mặt, bưng cánh tay bị thương về nhà.
Cứ tưởng mọi người đối với việc hôm qua không còn hứng thú nữa, không ngờ hôm sau buổi sáng vừa đi đến cổng bệnh viện lại gặp một vài đồng nghiệp mang bộ dạng muốn nói lại thôi, Trí Mân khổ không nói nên lời, căng da đầu chuẩn bị đi vào.
Nhưng mà cậu vừa nhấc chân thì thấy một chiếc Grand Cherokee từ xa đi tới, chậm rãi dừng lại trước mặt.
Trí Mân hoang mang nhìn về phía ghế trước.
Một người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển hạ cửa kính xe xuống, đuôi mắt nhướng lên, "Lên xe."
Trí Mân nhìn người này, liếc mắt đã nhận ra, không uổng công làm một kẻ tổ truyền nhan khống, trong lòng tán thưởng một trận, quào, khuôn mặt này quá đẹp.
Người trên xe đã thay đồ, không còn vẻ nghiêm túc như lúc sáng trên máy bay, có thêm vài phần tùy ý lười biếng. Góc cạnh sườn mặt siêu đẹp khiến Trí Mân mải mê nhìn, không chú ý hắn đang nói cái gì.
Có lẽ là do lần đầu tiên người này lên sân khấu bằng một phương thức không bình thường, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trước cổng bệnh viện chỗ làm việc, Trí Mân hơi hoài nghi vào hai mắt của mình.
"...Xin chào! Anh... tìm tôi?"
Khóe môi người đàn ông câu lên ý cười, gật đầu.
"Có việc gì không?"
"Đương nhiên là có việc." Ngón tay Kim Thái Hanh gõ nhịp vào vô lăng, "Nhân sinh đại sự."
Trí Mân: "???!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro