Chương 43: Nhưng tôi thích thế

Thái Hanh có vẻ không muốn đề cập thêm, Trí Mân cũng không hỏi nữa.

Hôm nay bọn họ đi cùng nhau một đoạn đường dài như vậy, cậu có thể nhìn ra Thái Hanh rất chán ghét người kia, nhưng dù chán ghét cũng không thể mạt sát trước mặt những đồng đội đã từng trải qua sinh tử với mình.

Trí Mân không quá để ý trước đó Thái Hanh có "tiền nhiệm" hay không, nhưng nếu thật sự có một "tiền nhiệm" giả tạo như người kia thì thật cạn lời, có thể còn ảnh hưởng tới cái nhìn của cậu đối với những người quân nhân.

Sáng hôm sau thức dậy Trí Mân cảm thấy uể oải cả người, eo đau lưng đau, người không biết còn tưởng đêm qua hai người bọn họ "vận động" nhiều, trên thực tế, từ sau khi đồng ý yêu đương với Thái Hanh, buổi tối ngủ không có lúc nào anh chịu nằm yên.

Những mặt khác thì không sao nhưng tối ngủ cứ phải ôm ôm cọ cọ gác chân đủ kiểu, chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến Trí Mân mệt sắp chết rồi.

Tối qua ngủ muộn, lúc Trí Mân mở mắt ra đã là 9 giờ, dưới tầng có tiếng động, cậu đoán Trịnh Tiểu Kiệt và Phan Dương đã tới.

Vì thế Trí Mân hít một hơi, dùng sức kéo chín trâu hai hổ đẩy người bên cạnh ra, chuẩn bị đi xuống tầng.

Lúc cậu rửa mặt xong đi ra Thái Hanh vẫn còn đang nằm dài trên giường, nhìn thấy người nào đó đang đi ngang qua giường, bàn tay to của anh liền túm lại, dọa Trí Mân nhảy dựng, "Anh làm gì đó? Tỉnh rồi thì dậy mặc quần áo đi."

Buổi tối Thái Hanh đi ngủ gần như chẳng bao giờ mặc áo, ban đầu còn không sao, dù sao hai người cũng không nằm quá gần nhau, bây giờ toàn bị ôm, sáng nào thức dậy Trí Mân cũng cảm nhận được chỗ nào đó của anh đang hưng phấn, làm cậu xấu hổ không thôi.

Thái Hanh ngồi dậy, chăn trên người tự động rơi xuống, để lộ thân phần thân trên toàn cơ bắp, nhìn muốn chảy nước miếng.

Ánh mắt Trí Mân mất tự nhiên nhìn lung tung, nuốt nước miếng, chuẩn bị đi xuống tầng, "Hai người bạn kia của anh tới rồi, em đi xuống trước."

Thái Hanh bật cười, đã chung chăn gối nhiều ngày như vậy, không biết đến khi nào Trí Mân mới hết ngại ngùng.

Trí Mân đi xuống, Trịnh Tiểu Kiệt và Phan Dương đã tự lực cánh sinh ăn bữa sáng, Trí Mân cảm thấy có lỗi nhìn hai người họ, "Cái kia, gọi điện thoại cho khách sạn họ sẽ đưa đồ ăn tới, hôm qua Thái Hanh quên nói với hai người sao?"

"Nói rồi, nhưng cái thứ này nói muốn ăn mì tôm nên cứ kệ cậu ta." Trịnh Tiểu Kiệt chỉ chỉ người bên cạnh đang vục mặt vào bát mì tôm to.

Người bên cạnh nhìn thấy Trí Mân xuống đột nhiên ho khan một tiếng, sau đó ngoan ngoãn đặt bát sang một bên, bộ dạng hoàn toàn khác ngày hôm qua.

Không biết đêm qua về phòng còn bị Trịnh Tiểu Kiệt giáo huấn thêm bao lâu nữa.

Trí Mân nhướng mày, "Ừm, vậy hai người ăn trước, tôi đi gọi điện thoại."

Phan Dương trộm nhìn theo bóng lưng của Trí Mân, yên lặng tập trung vào bát mì trước mặt, không dám làm chuyện hồ đồ, chuyên tâm ăn mì, sợ chọc giận Trí Mân lại bị Thái Hanh lôi ra đánh.

Trịnh Tiểu Kiệt đá đá chân đối phương một cái, "Có chút tiền đồ rồi đó!"

Lúc Thái Hanh đi xuống thấy ba người đang bày một đống thuốc ra bàn thay thuốc cho Trí Mân, những kiểu sơ cứu đơn giản quân nhân đều được học qua, kỹ năng của Trịnh Tiểu Kiệt khá tốt nên Trí Mân hướng dẫn cậu ta thay thuốc giúp mình.

Mặt Phan Dương vẫn còn sưng vù, ngoan ngoãn ngồi xổm giữ băng gạc nhìn hai người kia bận rộn.

"Đau không?" Trịnh Tiểu Kiệt nhìn vết thương, "Sao lại thành ra thế này?"

Phan Dương cũng tò mò ngó một cái, "Chậc chậc, tôi lại quan tâm kết cục của đối phương hơn, hẳn là còn thảm hơn cả tôi?"

Trí Mân nhìn cậu ta, một lời khó nói hết, "Hai người đang nghĩ cái gì đó?"

Nhìn phản ứng của Trí Mân, Phan Dương cả kinh, "Không thể nào, không thảm hơn tôi?"

Trí Mân nhìn lướt qua từ trên xuống dưới bộ dạng thảm hại của cậu ta, "Ừm, hơi giống? Nên vậy? Cũng không ai có thể thảm hơn cậu bây giờ được."

Phan Dương: "....." Trái tim nhỏ bé của tôi bị tổn thương rồi!

Thái Hanh xách Phan Dương sang một bên, ngồi đối diện Trí Mân, nhìn động tác của Trịnh Tiểu Kiệt, một vết sẹo khá dài, anh đột nhiên cảm thấy hối hận vì đã giao chuyện này cho Du Bác Hải xử lý.

Không lôi đám người kia ra đập một trận, thật quá con mẹ nó lời rồi.

Phan Dương bồn chồn, nhìn sắc mặt của đội trưởng nhà mình, xung phong nhận việc, "Hay là em thay anh đi đập tên kia một trận?"

"Ừ, đi đi, tốt nhất nên để cho tên đó đập thêm cho cậu một trận, nếu không thì không thể hóa giải được khúc mắc trong lòng tôi." Thái Hanh nói, không thèm quay đầu lại.

Trí Mân: "....."

Phan Dương gào lên, "Đội trưởng! Anh thật quá đáng!"

Trịnh Tiểu Kiệt bật cười, có tên ngu xuẩn này ở đây không lo thiếu chuyện hài hước.

Không có An Trọng, bốn người vừa đủ một bàn mạt chược. Số lần chơi trò này của Trí Mân có thể đếm trên đầu ngón tay nhưng chỉ có ba người thì không chơi được nên cậu quyết định không ra ngoài đi dạo, sau khi ăn sáng xong liền bày bàn ra.

Trí Mân nhìn một bàn này, dở khóc dở cười, "Chúng ta thực sự phải chơi cái này?" Trời biết cậu không muốn chơi một tí nào!

Phan Dương như một ông cụ non, phất phất tay với Trí Mân, "Aiya đừng lo lắng, tôi sẽ nhường cậu, lát nữa tôi cho cậu ăn mấy con coi như bồi tội ngày hôm qua, rất xin lỗi."

Trí Mân lúng túng gật đầu, nhìn khuôn mặt thảm không nỡ nhìn của cậu ta, cảm thấy đã đến nước này mình không thể không tha thứ, "Ừm, cảm ơn...'

Trịnh Tiểu Kiệt không phúc hậu chọc thủng kế hoạch của Phan Dương, "Cậu cứ lo thân cậu trước đi, lát nữa coi chừng thua đến quần lót cũng không còn."

Đúng vậy, bốn người đánh mạt chược không cược tiền hay đồ vật, mà cược cởi quần áo.

Ở trong quân ngũ đều là đàn ông, chơi tương đối thoải mái, đổi lại bây giờ thì... xem xem ai là tên ngốc nhất.

"Tôi nói rồi, tôi chẳng sao cả, chỉ sợ lão đại không muốn Trí Mân thoát y thôi, đến lúc đó không thể phá hư quy tắc!" Phan Dương chẳng thèm để ý đến chuyện cởi hay không cởi, dù sao trước kia mọi người chẳng thiếu những lần tắm chung với nhau.

Thái Hanh híp mắt, "Tuyệt đối không phá quy tắc! Chỉ sợ hôm nay cậu mặc quá mỏng, cuối cùng cũng chẳng còn đủ đồ để mà cởi!"

Trí Mân đỡ trán: "....." Mẹ ơi, cái gì cũng nói được.

Phan Dương lập tức làm động tác bảo vệ háng của mình, "Làm gì làm gì làm gì đó! Sao ai cũng đánh chủ ý lên con chim bé nhỏ nhà tôi vậy, nhà anh có hai con còn chưa đủ dùng à?"

Trí Mân bưng mặt, đột nhiên không muốn chơi nữa.

Quá trình có thể đoán trước được, đầu óc và tốc độ tay của Thái Hanh gần như ngang nhau, lạch cạch sắp xếp tính toán một phen, thả lỏng người chơi hai ván.

Sau khi Trí Mân cởi món đồ đầu tiên, anh bắt đầu đứng ngồi không yên.

Anh liếc mắt nhìn Trí Mân một cái, vuốt cằm suy tư, bắt đầu ra bài, hai giờ sau bầu không khí dần sôi nổi.

Thế cục trước mắt là, ngoại trừ Trí Mân cởi một cái áo khoác bên ngoài thì Thái Hanh và Trịnh Tiểu Kiệt lõa hết nửa người trên, vị Phan Dương nào đó nói muốn nhường Trí Mân đang che chắn bộ vị trọng yếu, ngồi trong góc chỉ vào ba người còn lại, ầm ầm lên án, "Các người hùa nhau bắt nạt tôi!"

Trí Mân nhìn cảnh này, chịu không nổi đẩy bàn đứng lên, "Được rồi được rồi, không chơi nữa."

Trịnh Tiểu Kiệt cười đau cả bụng, tính tình của Thái Hanh vẫn mang thù như vậy, xem ra ngày hôm qua đánh một trận vẫn chưa đủ, hôm nay lại dùng kỹ năng thượng thừa hành tên ngốc kia để giúp Trí Mân vui vẻ.

Cả đội vừa kết thúc một nhiệm vụ nên được nghỉ phép một tuần, những người khác đều về quê, hai người bọn họ không muốn ngồi yên nên tới thành phố A, một phần là muốn đến thăm Thái Hanh, đã nói là sẽ liên hệ nhưng lại bị An Trọng lừa dối.

Không nhắc tới thì thôi, nghĩ lại thì có lẽ người kia đã sớm có dự mưu, có thể ngay từ đầu gã ta đã biết Thái Hanh và Trí Mân nghỉ ngơi ở đây.

Sau khi chơi xong, mặc lại quần áo, bốn người mới ngồi nói chuyện nghiêm túc, ngày hôm qua không ăn được thịt bò bít tết nên hôm nay đổi thành nướng BBQ.

Phan Dương xuất thân ở nông thôn, nấu cơm cho heo ăn rất giỏi, vừa vào bộ đội đã được phân tới trại nuôi heo, sau đó bò từng bước từng bước lên trên, chính cái nghị lực đó đã giúp cậu ta đi đến ngày hôm nay.

Vừa nói muốn nướng BBQ cậu ta đã vén tay áo chuẩn bị lên sàn, sau khi đồ ăn được đưa tới, Phan Dương chịu trách nhiệm xử lý chế biến, Trịnh Tiểu Kiệt nhóm lửa, Thái Hanh chuẩn bị giá nướng, bát đĩa và đồ uống, Trí Mân nằm dài trên ghế dựa thầm cảm khái, cuộc sống này thật hạnh phúc.

Mọi người vừa làm vừa nói chuyện phiếm, Thái Hanh nghiêm túc nói về chuyện chung thân đại sự của mình với hai chiến hữu.

"Trước đấy chưa có cơ hội nào để nói, thực ra tôi và Trí Mân đã kết hôn."

Trịnh Tiểu Kiệt cười to, mười phần kinh hỷ, "Thật á?!"

Thái Hanh mím môi, anh biết Trịnh Tiểu Kiệt đã nhận ra Trí Mân.

"Ừ, tôi vừa mới quay lại thành phố A đã lĩnh chứng rồi."

Phan Dương trợn tròn mắt, "Vậy sao anh không nói sớm? Đội trưởng, này không phải là anh đang lừa em sao?" Nếu sớm biết bọn họ đã kết hôn thì ngày hôm qua cậu ta đã không kéo hai người kia ra chụp ảnh, còn bị đội phó khôn ngoan lợi dụng một phen, thật là tức chết!

"Nói từ sớm thì cậu sẽ không phát bệnh thần kinh à? Hay là sớm nói thì chỉ số thông minh của cậu sẽ tăng lên?" Thái Hanh không khách khí nói, "Có nói từ sớm thì cậu vẫn sẽ bị người ta lợi dụng thôi."

Phan Dương: "....." Hình như cũng đúng.

Trí Mân cảm thấy hơi thông cảm với Phan Dương, nhìn dáng vẻ này ở trong đội bị bắt nạt thường xuyên là không thể nghi ngờ.

Ngày hôm qua không trực tiếp giáo huấn, là Thái Hanh đã cho cậu ta mặt mũi, đứa nhỏ này thật sự quá ngốc, Trí Mân thầm nghĩ.

Cậu nhàn rỗi không có việc gì làm bèn xách thùng nước trái cây qua, rót cho mỗi người một cốc, thoạt nhìn mọi việc đều rất thuận buồm xuôi gió.

Đặc biệt là kỹ thuật thái rau của Phan Dương, tốc độ cực nhanh, không cần nhìn cũng thái được.

"Cuộc sống trong quân ngũ rất đơn điệu, không có hoạt động giải trí nào cả, chỉ có thể tự mình tìm trò vui." Phan Dương nhận cốc nước, hắc hắc cười hai tiếng, mặt hơi ửng hồng, "Cảm ơn, cậu đúng là người tốt."

Thái Hanh phun một miệng nước trái cây ra, chỉ vào Phan Dương nói, "Lăn sang một bên đi!"

Trí Mân đỡ trán, phản ứng quỷ quái gì đây?

Phan Dương xấu hổ ôm cốc nước trái cây cách xa Trí Mân một chút, "Keo kiệt!"

Khẩu vị của Trí Mân như trẻ con, không ăn quá cay, không ăn quá mặn.

Thái Hanh chọn những món rau bình thường Trí Mân thích ăn, nướng cùng với thịt bò, "Có ăn ớt xanh không?"

Trí Mân lắc đầu, chỉ vào cà rốt, "Không ăn, cà rốt cũng không ăn."

Phan Dương nhịn không được bắt đầu nhiều chuyện, "Nghe Tiểu Kiệt nhà chúng tôi nói cậu là bác sĩ, bác sĩ cũng kén ăn vậy hả? Cà rốt là món nhiều dinh dưỡng mà?"

Trí Mân không để bụng, thực ra cậu vẫn có thể ăn, nhưng... vì đang có người sủng cậu mà, có dinh dưỡng thì có dinh dưỡng, nhưng dinh dưỡng này có thể tìm ở chỗ khác bổ sung vào.

"Đúng, nhưng tôi thích thế."

Phan Dương: "....."

Thái Hanh cũng không cưỡng ép Trí Mân, mọi người đều là người trưởng thành rồi, không cần thiết phải xem nhau như trẻ con, sống vui vẻ là được.

"Khoai tây thì sao?" Thái Hanh bỏ hết cà rốt sang đĩa của Phan Dương, "Lấy cả ngô nữa nhé."

Trí Mân gật đầu, ngồi lại về ghế, cảm thấy mình đúng là đã nhặt được một đại bảo bối, có thể đánh người có thể nấu cơm, trọng điểm là... rất biết nghe lời.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #vmin