Chương 44: Ảo não và tự trách
Trước khi Trịnh Tiểu Kiệt và Phan Dương rời đi, Phan Dương lại xin lỗi Trí Mân một lần nữa.
Tối hôm qua Trịnh Tiểu Kiệt đã nói lại cho Phan Dương biết chuyện của đội trưởng, chẳng trách cậu ta có cảm giác đã gặp Trí Mân ở đâu đó, không nhớ là còn một đoạn chuyện cũ này.
Ặc, hóa ra đội trưởng nhà mình rất lãng mạn, đã thế lại còn nhất kiến chung tình.
Trí Mân ôm cánh tay Thái Hanh, buồn cười nói: "Xin lỗi cái gì, tôi nhìn mặt cậu là biết cậu không thể tìm được vợ trong thời gian ngắn nên không trách cậu."
Phan Dương bị hai người công khai cắm thêm cho vài nhát dao nữa mới được thả đi.
Thái Hanh nhờ khách sạn đưa họ ra bến xe, Trí Mân nói: "Hay là anh đưa họ đi đi, một mình em ở nhà không sao đâu."
Thái Hanh lắc đầu. Anh không thích cái bầu không khí bịn rịn biệt ly, rạng sáng ngày xuất ngũ hôm đó anh cũng tự đi một mình, đừng nói là bây giờ.
Trí Mân vòng tay ôm lấy Thái Hanh, đột nhiên nhớ tới đại ca Kim gia.
Thái Hanh vì đại ca mình mà đi bộ đội, đi một lần hết mười năm, bây giờ trở về, hẳn là rất không nỡ, dù sao nơi đó cũng là nơi mà anh có thể ở gần Kim Cảnh Nghiệp nhất.
"Hanh, vì sao anh lại đột nhiên lựa chọn xuất ngũ? Do An Trọng sao?" Trí Mân không tin, "Phân lượng của hắn ta trong lòng anh cũng quá nặng rồi đó, nặng hơn cả đại ca?"
Thái Hanh rũ mắt nhìn người nào đó đang dùng ánh mắt nhìn một tên ngốc để nhìn mình, "Nếu anh nói là vì em thì sao?"
Trí Mân càng không tin, "Bệnh tâm thần! Nói dối mà không biết chuẩn bị kịch bản trước, khi đó chúng ta đã quen biết nhau đâu?!" Cho dù là đã gặp trong đợt giải cứu người Hoa thì cũng chỉ là ấn tượng thoáng qua, bị anh nói thành câu chuyện nghe thật ly kỳ.
Ý cười của Thái Hanh sâu hơn, kéo người về bên cạnh mình, "Còn muốn đi đâu nữa? Ngày mai chúng ta đi thêm một ngày, buổi tối về nhà, thuận tiện về thăm ba mẹ anh."
Trí Mân cười mắng, "Không biết xấu hổ, ai cho anh gọi là ba mẹ?"
"Kết hôn rồi đương nhiên phải gọi là ba mẹ." Nam nhân nói.
"Vậy vì sao lúc trước không gọi?"
"Đó là vì bát tự chưa trọn vẹn, em vẫn chưa đáp ứng anh." Thái Hanh nhéo má Trí Mân, "Không giống bây giờ, hơn nữa đã có lĩnh chứng hợp pháp và sống chung!"
Trí Mân nhìn nụ cười của anh, cảm thấy thật tốt.
Thời khắc sau khi lĩnh chứng cậu có một loại dự cảm bị rơi vào bế tắc, bây giờ lại cảm thấy thật không tồi.
Ừm, chẳng trách mọi người đều nói yêu đương chính là chết đi sống lại.
Chiều hôm đó hai người đi về, bởi vì buổi sáng đi dạo ở trấn nhỏ gần đó một vòng nên xe chưa về tới thành phố A mí mắt của Trí Mân đã đánh nhau liên tục. Lúc Thái Hanh sắp vào thành phố thì nhận được một cuộc điện thoại.
Trí Mân mơ mơ màng màng buồn ngủ, không biết anh đang nói chuyện gì, chỉ nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt.
"Sao vậy? Ai gọi điện?"
Thái Hanh không nói gì, tăng tốc độ xe chạy.
Trí Mân ngồi nghiêm chỉnh, vươn tay nắm lấy phần tay cầm trên đỉnh đầu, cũng không hỏi lại nữa.
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện quen thuộc, người trên ghế phụ theo bản năng nhìn Thái Hanh, "Sao vậy? Chuyện ở bệnh viện có kết quả rồi?" Theo lý thuyết không thể nhanh như vậy, những người đó đã đồng ý hòa giải với bệnh viện rồi?
Kì nghỉ Quốc Khánh kéo dài một tuần, vẫn còn ba ngày, hẳn là sẽ không thể liên lạc ngay được.
Thái Hanh nghiêng người sang tháo dây an toàn cho Trí Mân, "Anh nói, em đừng kích động được không?"
Trực giác của Trí Mân cho biết không phải chuyện gì tốt, sắc mặt trầm xuống, "Anh nói đi."
"Là điện thoại của bác gái, bác trai ở nhà ngất xỉu phải đưa đi bệnh viện, bây giờ vẫn còn ở trong phòng phẫu thuật chưa ra."
Di động trong tay Trí Mân rơi xuống đất, "Anh nói gì cơ?" Trước mặt đột nhiên tối sầm.
Thái Hanh ôm lấy cậu, "Mân Mân, đừng hoảng sợ, bác gái vẫn còn ở trước phòng phẫu thuật chờ chúng ta, kiên cường lên, được không?"
Trí Mân lấy lại bình tĩnh, "Vâng, được..." Giọng của cậu run rẩy, đẩy Thái Hanh ra, xoay người mở cửa xe, tuy rằng chưa biết cụ thể nguyên nhân nhưng Trí Mân có cảm giác lờ mờ đoán được, cha cậu bị cao huyết áp nhiều năm rồi, vẫn luôn duy trì uống thuốc, tuổi càng ngày càng cao, cậu vẫn luôn lo lắng một ngày nào ông sẽ không trụ được.
Những lúc rảnh rỗi cậu vẫn thường đưa ông tới bệnh viện kiểm tra định kỳ.
Mấy ngày gần đây... hình như do chuyện của mình mà cha mẹ bị xem nhẹ.
Lúc hai người đi tới phòng phẫu thuật, mẹ Phác đang ngồi bệt dưới nền ngay trước cửa, Trí Mân chạy vài bước tới gần, trong lòng như bị siết chặt, đau đớn từng cơn.
"Mẹ..." Trí Mân vươn tay muốn nâng bà đứng dậy.
Mẹ Phác nhìn thấy Trí Mân, có cảm giác đã tìm được chỗ dựa, lập tức ôm lấy con trai mình, nước mắt trào ra, "Tiểu Mân, cuối cùng con cũng tới rồi..."
Trí Mân tự trách, đều là do tối hôm qua cậu chơi điện thoại khiến cho điện thoại hôm nay chỉ còn một ít pin, chưa hết buổi sáng đã tắt ngúm, ba nhà mình sinh bệnh mà phải gọi điện thoại cho Thái Hanh.
Thái Hanh hỗ trợ nâng mẹ Phác lên, "Trên mặt đất lạnh, bác gái, chúng ta sang bên này ngồi đi."
Trí Mân và Thái Hanh đỡ mẹ Phác ngồi xuống ghế chờ, cậu dùng tay áo lau nước mắt cho mẹ Phác, "Đừng khóc, mẹ, ba sẽ không sao đâu." Tuy cậu là một bác sĩ nhưng giờ phút này có nói gì cũng cảm thấy thật vô dụng.
Thái Hanh đứng dậy đi gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, không bao lâu sau Du Bác Hải và bác sĩ trực ban cùng đi tới.
Du Bác Hải mặc thường phục, thoạt nhìn có vẻ cũng vừa từ nhà chạy tới.
Trí Mân vừa nhìn thấy lão Du liền kìm lòng không được, ông vỗ vai cậu, đưa cho cậu một viên thuốc an thần, "Sẽ ổn thôi, đưa tới kịp thời, tin tưởng bác sĩ của bệnh viện chúng ta."
Trí Mân vội vàng gật đầu.
Để Trí Mân ở bên này chăm sóc cho mẹ Phác, Thái Hanh đi cùng Du Bác Hải và chủ nhiệm khoa sang một bên khác nói qua một về bệnh tình của cha Phác.
Thái Hanh nhíu mày, "Nếu phẫu thuật thành công thì sẽ để lại những di chứng gì ạ?"
"Chuyện này rất khó nói, tuy đây là bệnh thường gặp của người cao tuổi, phải xem xét vị trí bị tụ máu, có thể là ngôn ngữ hoặc suy nghĩ chậm chạp, hành động không tiện, hoặc là có nguy cơ liệt toàn thân."
Sắc mặt Thái Hanh trầm xuống, quay đầu thoáng nhìn về phía mẹ con Trí Mân, "Làm phiền chủ nhiệm hao tâm tổn sức thêm."
Du Bác Hải nhìn Thái Hanh, nhẹ nhàng thở ra, dù sao cũng là con trai Kim gia, biết cách đứng ra đảm đương chuyện lớn.
"Đừng lo lắng, bất luận sau khi phẫu thuật xảy ra chuyện gì thì phía bệnh viện vẫn sẽ đề ra phương án tốt nhất để chữa trị, cháu chăm sóc tốt cho Trí Mân và mẹ là được rồi."
Thái Hanh gật đầu, "Vâng, làm phiền chú rồi."
Phẫu thuật kéo dài thêm hai giờ mới xong, bây giờ đã là 8 giờ tối, Thái Hanh đặt phòng bệnh tốt nhất, để cho mẹ Phác nghỉ ngơi ở ghế sofa, anh ra ngoài tiếp tục đợi với Trí Mân.
Ngoại trừ lúc nói chuyện với mẹ Phác, Trí Mân không hề phát ra chút âm thanh nào.
Thái Hanh lo lắng, vuốt ve mặt cậu, "Mân Mân?"
Trí Mân nhìn anh, nhưng không nói gì.
Thái Hanh bất đắc dĩ hôn lên khóe miệng của cậu một cái, "Sẽ ổn thôi..."
Nội tâm Trí Mân giờ phút này toàn là tự trách và ảo não, vừa rồi cậu đã nghe mẹ Phác đứt quãng kể lại, gần đây hai người nghe được trong khu một vài tin đồn nhảm nhí về cậu, cảm xúc của cha Phác vẫn luôn không ổn định, buổi chiều không biết sao lại đôi co với hàng xóm mấy câu, lúc về nhà không bao lâu thì ngất xỉu.
Trí Mân cảm thấy mình thật bất hiếu, đồng thời cũng hoảng sợ.
Nếu đổi là một thời gian khác, không phát hiện kịp thời thì phải làm sao bây giờ? Cậu căn bản không dám tưởng tượng kết quả sẽ thế nào.
Lúc xảy ra chuyện chỉ cố gắng khiến bản thân mình thoải mái, quên mất bản thân không chỉ có một mình, cậu vẫn còn cha và mẹ. Toàn bộ ba bốn ngày nghỉ không gọi về một cuộc điện thoại, thậm chí còn không hề biết cảm xúc của người già đang bất an.
Mình quá ích kỷ!
Vành mắt Trí Mân đỏ hoe, dựa vào vai Thái Hanh, "Được rồi, xảy ra chuyện này tất cả chúng ta đều không ai ngờ tới, về sau chúng ta cùng nhau chăm sóc bác trai, được không?"
Trí Mân không nhịn được rơi nước mắt, ở trong ngực nam nhân gật đầu.
"Được."
Sau khi phẫu thuật xong không thể xác định thời gian tỉnh lại của bệnh nhân, có khi là mấy giờ, cũng có khi là mấy ngày.
Cả buổi sáng ngày hôm sau cha Phác vẫn chưa tỉnh lại.
Trí Mân thức trắng một đêm, cả người đều không có tinh thần, ánh mắt ngây dại.
Mẹ Phác không chịu về nhà, cả hai mẹ con đều ngoan cường ở lại bệnh viện.
Thái Hanh chỉ có thể nhờ người đẩy thêm một giường nữa vào phòng bệnh, để cho mẹ Phác nghỉ ngơi bên cạnh cha Phác, còn Trí Mân nghỉ ngơi ở giường nhỏ gian ngoài.
Trí Mân nhìn mắt của Thái Hanh đầy tơ máu, áy náy nói: "Hay là anh về nhà nghỉ ngơi trước đi, buổi tối lại quay lại, em và mẹ ở đây là được rồi." Đây là nơi cậu làm việc, sẽ không thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Thái Hanh trừng mắt, "Bác gái đang nghỉ ngơi bên trong, đừng nói nữa, mau ngủ một lúc đi, anh đi mua đồ ăn."
Trí Mân mếu máo, duỗi tay ôm Thái Hanh, nước mắt lại không nhịn được mà rơi ra, Trí Mân lớn lên trong một mái ấm trọn vẹn, gần như không bao giờ phải chịu đả kích quá lớn như lúc này, cha Phác tuy có bệnh cao huyết áp nhưng mẹ Phác vẫn luôn chăm sóc ông rất tốt, hai ông bà chưa từng khiến con trai phải lo lắng.
Bây giờ lại còn vì cậu mà...
Thái Hanh xoa đầu người trong ngực mình, "Sao lại ngốc thế này? Lớn như vậy rồi còn khóc, em khóc thì bác gái phải làm sao bây giờ?"
Trí Mân nức nở, nghẹn ngào nói: "Em cảm thấy em quá tệ rồi, chỉ lo bản thân mình vui vẻ, có kỳ nghỉ cũng không về nhà thăm cha mẹ." Cậu cảm thấy nếu mình ở nhà thì có lẽ cha Phác sẽ không xảy ra chuyện này.
Thậm chí đến công việc của mình cũng làm không xong, khiến cha mẹ lo lắng.
"Ngốc, là do anh, chỉ nghĩ cách đưa em ra ngoài chơi, lẽ ra anh nên suy xét kỹ càng hơn." Thái Hanh xoa đầu Trí Mân.
"Không đúng không đúng, không phải do anh." Trí Mân lắc đầu, "Không phải do anh."
Là do chính mình quá vô năng mà thôi.
Thái Hanh trấn an, "Ừ, không phải tại anh, cũng không phải tại em, em cũng là bác sĩ, biết rõ bệnh này có bao nhiêu nguyên nhân gây ra, lần này chúng ta không chăm sóc tốt bác trai, vẫn còn cơ hội, chờ bác trai tỉnh lại, bất luận thế nào chúng ta cũng sẽ chăm sóc ông ấy cẩn thận, cố gắng tranh thủ thời gian giúp ông ấy nhanh khỏe lại, được không?"
Trí Mân là bác sĩ, đây cũng là điều mà cậu tiếc nuối nhất, cứu bao nhiêu người nhưng lại không chú ý tới người thân của mình.
Thái Hanh dỗ Trí Mân đi ngủ, sau đó mở cửa đi ra ngoài mua đồ ăn. Đi qua khúc cua thì gặp Nam Tuấn và Thạc Trấn ở thang máy.
"Thế nào rồi? Bác trai khỏe lại chưa?" Nam Tuấn hỏi.
"Vẫn chưa tỉnh lại, phải tỉnh lại thì mới có thể phán đoán tiếp tình hình." Thái Hanh trả lời.
Thạc Trấn ngó nghiêng xung quanh, "Anh dâu đâu rồi? Có ổn không?" Nhóc lo lắng hỏi.
Thái Hanh đưa bọn họ ra ngoài, "Hai người đừng vào, Trí Mân và bác gái vừa mới ngủ, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Ba người vừa đi vừa nói, đi tới một quán bán đồ ăn sáng gần bệnh viện mới ngồi xuống.
Thái Hanh dặn Thạc Trấn, "Mấy ngày sắp tới anh ít về nhà, em về nhà dì hay tiếp tục ở một mình?"
Thạc Trấn biết anh họ nhà mình đang không có tâm tình, không dám chọc anh tức giận, ngoan ngoãn nói, "Nhà dì ở quá xa, em ở nhà là được rồi, anh họ anh yên tâm em có thể tự chăm sóc mình thật tốt."
Thái Hanh gật đầu, nhìn Nam Tuấn, "Vẫn dạy thêm à?"
"Mấy ngày gần đây nghỉ lễ, hôm nay định học trong sách giáo khoa tiếp thì hay tin nên vội vàng tới đây."
"Vậy làm phiền cậu lúc rảnh rỗi sang nhà tôi ngó em ấy một cái, mấy ngày tới có thể tôi sẽ ít khi về nhà."
Nam Tuấn vỗ vai Thái Hanh, "Nói cái gì đó, đừng nói là với quan hệ này của chúng ta, Thạc Trấn vốn dĩ đã rất tự lập, cậu đừng lo lắng quá, cho dù không có tôi thì em ấy bị đói bụng cũng tự biết mò về nhà cũ tìm đồ ăn."
"Vậy được rồi, cậu thỉnh thoảng để ý Tiểu Trấn một chút là được, thuận tiện lo tìm bạn gái đi, cả ngày chỉ ở cùng một đứa trẻ con không phải là cách hay."
Nam Tuấn bật cười, "Cậu ném trẻ nhỏ cho tôi thì bảo tôi lấy đâu ra thời gian tìm bạn gái? Tên nhóc này như một cái đuôi, vừa đến nhà liền hếch mũi cẩu lên ngửi xem trong nhà có mùi phụ nữ không, tôi ra cửa đi mua đồ cũng hỏi tôi có phải đi hẹn hò không, cậu nói xem tôi tìm kiểu gì bây giờ?"
Thái Hanh trừng mắt nhìn Thạc Trấn, cảnh cáo nhóc, "Nhanh chóng thi đại học, thi xong thì biến đi!"
Thạc Trấn phá lệ không phản đối, còn ôm quyền hành lễ với Thái Hanh, "Yes, sir!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro