Trường hợp của cha Phác không phải là hiếm thấy, đây là bệnh thường gặp ở tuổi này, Trí Mân biết rõ trong lòng nhưng vẫn không chấp nhận được.
Sau khi Thái Hanh rời đi, Trí Mân ngồi dậy, cậu không thể ngủ nổi, trong lòng đau đớn khi nghĩ đến cảnh từ nay về sau cha mẹ mình phải sống ở bệnh viện thường xuyên.
Gia đình Trí Mân không giàu có nhưng từ nhỏ cậu chưa từng phải chịu khổ, thậm chí cả họ hàng cũng ít khi có bệnh nặng hoặc gặp vấn đề sức khỏe nào nghiêm trọng, lần đầu tiên cảm nhận được lại là từ cha ruột của mình.
Bệnh viện là nơi hiếm khi được nghỉ ngơi, kể cả lễ Quốc Khánh, sinh lão bệnh tử là điều chẳng mấy khi đoán trước được, vì vậy không thể có ngày nghỉ.
Trí Mân đi ra ngoài, đứng ở cửa sổ cuối hành lang hít thở không khí, không bao lâu sau thì thấy Thái Hanh hai tay cầm đồ đi vào, trong lòng cậu rối bời, vì chuyện của nhà mình mà đã khiến người kia chịu khổ không ít.
Trí Mân đi tới chỗ thang máy đứng chờ, Thái Hanh vừa lên tới nơi thì thấy một người đang ngẩn ngơ đứng bên cạnh.
"Sao em lại ra đây?"
Trí Mân mỉm cười, "Ở trong phòng buồn quá, anh ăn chưa?" Cậu vươn tay xách một cái túi bên tay trái của anh.
"Lúc nãy anh đi ăn một chút với Nam Tuấn và Thạc Trấn rồi, đây là quần áo." Thái Hanh nói, "Bác gái vẫn ngủ chứ?" Ba người gần như thức trắng cả một đêm.
Trí Mân gật đầu, "Vẫn đang ngủ, cứ để mẹ ngủ đi, khó lắm mới ngủ được."
Hai người về phòng, Thái Hanh hỏi: "Có buồn ngủ không? Lát nữa ăn chút gì đi rồi ngủ thêm một lúc."
"Em biết rồi." Trí Mân nắm tay Thái Hanh, "Anh cũng chưa ngủ, hay là anh về nhà đi? Về nhà ngủ một giấc trước đã, đêm qua anh chưa chợp mắt được chút nào."
Thái Hanh cúi đầu nhìn tay Trí Mân chủ động đan vào tay mình, hơi bất ngờ, "Sức khỏe của anh tốt hơn em, hay là lát nữa anh đưa em về nhà ngủ, ngày mai lại tới?"
Trí Mân bĩu môi, "Anh đang muốn tranh với em à? Đây là cha của em."
"Hiện tại cũng là cha của anh."
Người nào đó không nhịn được, khóe môi cong lên, trong lòng ngọt ngào, "Anh thật biết nói ngọt, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên, có thể lát nữa ông ấy sẽ tỉnh, vậy nên anh về đi, không được tranh với em."
Thái Hanh hết cách, nhìn Trí Mân ăn xong mới chuẩn bị về nhà.
"Có việc gì thì gọi cho anh, buổi tối anh lại tới, thuận tiện mang đồ ăn tới cho em và bác gái luôn."
"Sao lại biến thành buổi tối rồi? Sáng mai hẵng sang, buổi tối cũng không thể ngủ lại ở đây, nhà chúng ta ở gần mà, cần gì em tự về lấy là được." Trí Mân không muốn anh chạy qua chạy lại nhiều, nếu không có việc gì thì chỉ cần một người trông ở đây là đủ rồi.
Thái Hanh bất mãn, "Em chê anh phiền?"
Trí Mân dở khóc dở cười, "Nói cái gì đó? Rõ ràng là em đau lòng mà, sao lại biến thành chê anh phiền rồi? Chúng ta phải tiết kiệm sức lực, thay phiên nhau trông là được rồi, thời gian còn dài."
Biết là không thể tranh được, Thái Hanh đi vào trong nhìn thoáng qua cha Phác mẹ Phác rồi về nhà.
Sau khi Thái Hanh rời đi, Trí Mân có cảm giác cả người không còn chút sức lực nào, có thể là do thiếu mất người có thể ỷ lại. Nghỉ ngơi thêm một lúc, cậu đi tới chỗ bác sĩ trực ban hỏi lại tình huống của cha mình, trong lòng bắt đầu tính toán lên kế hoạch.
Buổi tối cha Phác tỉnh lại, dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy ông không còn giống như trước kia, gần như nói không nên lời, miễn cưỡng có thể đứng xuống đất nhưng không bước đi được quá xa.
Mẹ Phác suy sụp, bác sĩ vừa đi, bà cũng trốn Trí Mân ra bên ngoài khóc.
Thái Hanh không yên lòng, mang đồ ăn vào bệnh viện thì thấy mẹ Phác đang đứng ở cuối hành lang lau nước mắt, anh gửi đồ ở chỗ y tá rồi bước tới gần.
"Bác gái."
Mẹ Phác nghe thấy tiếng Thái Hanh gọi, vội vàng lau sạch nước mắt xong mới quay đầu lại.
Thái Hanh ôm lấy bà, "Không sao đâu bác, con không phải người ngoài, bác trai cũng đã tỉnh lại rồi, đừng đau khổ, về sau chúng ta cẩn thận chăm sóc bác trai là được, con tin ông ấy có thể phục hồi lại được như trước kia."
Từ hồi còn trẻ mẹ Phác đã đi theo cha Phác, tình cảm của hai người rất tốt, đây là lần đầu tiên bà thấy một người sống sờ sờ ngã xuống trước mặt mình, bây giờ bộ dạng cha Phác lại như thế này, đến nói chuyện cũng khó khăn, bà không thể nào tiếp nhận được.
"Thái Hanh, không phải, chỉ là bác cảm thấy cuộc sống này quá nhanh..." Lời chưa nói xong nước mắt lại lã chã rơi xuống.
"Đúng là rất nhanh, con và Mân Mân đã kết hôn được một thời gian khá dài rồi." Thái Hanh nói, "Chuyện lần này của bác trai con và Mân Mân cũng có một phần trách nhiệm, con xin lỗi, gần đây Mân Mân vì chuyện công việc mà phiền lòng, không chú ý đến hai bác, thực sự rất xin lỗi."
Mẹ Phác vừa lau nước mắt vừa lắc đầu, "Không, không trách hai đứa, chỉ là cảm khái thôi, con đừng để ý..." Nói xong bỗng nhiên bà bật cười, "Có phải bây giờ nhìn bác rất xấu không?"
Thái Hanh mỉm cười, "Không hề, bác đừng khóc nữa, lát nữa bác trai nhìn thấy lại đau lòng."
Hai người sóng vai đi về phòng bệnh, bộ dạng mẹ Phác đã khôi phục lại như bình thường, Trí Mân nhìn thấy hai người vừa nói vừa cười vào cửa mà giật mình.
"Không phải là em bảo anh sáng mai hẵng sang sao?"
Thái Hanh đặt đồ ăn lên bàn, "Anh không tới em và bác gái ăn cơm kiểu gì?"
"Xem anh nói kìa, anh không tới em với mẹ cũng đâu có bị đói, ở dưới tầng có căng tin mà." Trí Mân nhìn thoáng qua mấy hộp cơm, "Là dì làm?"
Thái Hanh lắc đầu, "Là mẹ anh bảo giúp việc bên đó làm."
Trí Mân gật đầu, biết trong nhà mẹ Kim cũng có dì giúp việc, mở công ty ngần ấy năm trong nhà hẳn là cũng dư dả, cậu không nghĩ nhiều.
"Anh còn về nhà nữa hả?"
"Em cũng biết ba anh và chú Du là bạn tốt, bây giờ đang là kỳ nghỉ, bọn họ đều biết cả rồi."
Mẹ Phác nghe hai người nhắc tới trưởng bối bên phía Kim gia, cảm thấy hơi ngại, "Tiểu Hanh, thay bác cảm ơn cha mẹ con, làm phiền bọn họ rồi."
"Không có gì ạ, bọn họ ở nhà cũng nhàn rỗi, vốn muốn sang bên này thăm bác trai nhưng con không cho, đợi qua thêm hai ngày nữa để bác trai ổn định lại đã rồi nói tiếp."
Trí Mân gãi mũi, đây là ý tứ muốn cha mẹ hai bên gặp mặt à?
"Đừng để họ chạy qua chạy lại, chờ bác trai xuất viện rồi hai nhà chúng ta ngồi ăn bữa cơm sau." Mẹ Phác chỉnh đốn lại tâm tình, bày đồ ăn ra cho ba người.
Thái Hanh đi vào bên trong nhìn cha Phác, người đã tỉnh nhưng chỉ có thể nói chuyện từng chữ từng chữ, anh có thể nghe thấy ông thì thào gọi hai chữ Thái Hanh.
Trong lòng không rõ là tư vị gì, rõ ràng lần gặp mặt trước đấy còn ngồi uống rượu với nhau.
"Bác trai, chúng ta không vội, từ từ nói, Tiểu Mân và bác gái đang ăn ở bên ngoài rồi, bác ăn chưa?"
Cha Phác ngồi dựa vào đầu giường, gật gật đầu.
Thái Hanh biết trước đấy cha Phác lo lắng chuyện gì, ngồi xuống mép giường chậm rãi kể lại toàn bộ cho ông nghe, chuyện của Trí Mân đã giải quyết xong, vị đồng nghiệp xấu tính kia cũng đã bị sa thải để ông yên tâm.
Trí Mân đứng dựa vào cửa, nghe hai người nói chuyện.
Thái Hanh nhìn ánh mắt của cha Phác lướt qua anh nhìn về phía đằng sau, xoay người lại thì thấy Trí Mân đang nhìn mình, "Em ăn xong rồi?"
"Chưa, chờ anh cùng ăn."
Thái Hanh mở TV, tìm cho cha Phác một kênh phim cách mạng để ông giết thời gian, sau đó đi theo Trí Mân ra ngoài.
Buổi tồi Thái Hanh ở lại phòng bệnh chăm cha Phác, Trí Mân đưa mẹ mình quay lại nhà của hai người.
Dọc đường đi, tâm tình của mẹ Phác dường như rất xúc động, "Con xem, người già rồi chuyện gì cũng có thể xảy ra, mẹ đã suy nghĩ kỹ rồi, về sau chỉ cần bản thân sống vui vẻ là được, người ngoài đàm tiếu cái gì cũng kệ họ, mẹ biết con vẫn sống tốt là được rồi."
Mũi Trí Mân chua xót, nhưng đang lái xe nên không thể nhìn sang chỗ mẹ mình.
"Con xin lỗi, mẹ, con..."
Mẹ Phác biết rõ cậu muốn nói gì, vỗ vỗ lên bàn tay đang đặt trên vô lăng của con trai, "Được rồi, những lời này mẹ nghe nhiều rồi, mẹ biết, mẹ đều biết cả." Bà nói, "Không phải do con, chỉ cần con và Thái Hanh sống tốt là mẹ và ba con thỏa mãn rồi, hai ngày này mẹ nhìn đứa nhỏ Thái Hanh thực sự rất tốt, con phải biết quý trọng, biết chưa?"
Trí Mân gật đầu, "Con biết rồi."
Hai người vừa về đến nhà thì Thạc Trấn cũng về, Trí Mân nhìn đồng hồ, "Đi sang chỗ Nam Tuấn học thêm hả?"
Thạc Trấn ngại ngùng gật đầu, sau đó ngoan ngoãn chào hỏi với mẹ Phác, "Chào bác ạ, cháu là Thạc Trấn."
Mẹ Phác mỉm cười, cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên rất lanh lợi, "Chào cháu, đang học lớp mấy rồi?"
Khóe miệng Trí Mân giật giật, đi xuống bếp rót nước cho hai người.
"Cháu đang học lớp 12 ạ." Thạc Trấn trả lời, "Bác trai khỏe lại chưa ạ? Hôm qua cháu có tới bệnh viện nhưng vừa lúc gặp anh họ đi xuống nên bị đuổi trở về."
Mẹ Phác sửng sốt, "Đứa nhỏ ngốc này, cháu đi tới bệnh viện làm gì, anh họ cháu làm đúng rồi đấy, hiện cháu nên tới nhất phải là trường học." Ngày trước bà cũng là giáo viên, bây giờ nhìn thấy Thạc Trấn theo thói quen dặn dò việc học hành.
Trí Mân đau đầu, "Mẹ, mẹ đừng nói nữa, ở trường thầy cô nói, về nhà Thái Hanh nói, bây giờ tới mẹ nói, Thạc Trấn đang rất cố gắng rồi."
Lúc này mẹ Phác mới thôi, Trí Mân dọn dẹp sơ qua phòng ngủ, nhìn bà đi ngủ rồi mới đóng cửa đi ra.
Thạc Trấn ngồi ở phòng khách làm bài tập, Trí Mân đi qua dặn dò, "Đừng học muộn quá, giờ anh phải tới bệnh viện, em nhớ đi ngủ sớm mai còn đi học."
"Em biết rồi, anh dâu." Thạc Trấn nói, "Chuyện của bác trai đừng quá thương tâm, em nghe anh họ nói rồi, sau phẫu thuật chăm sóc tốt là sức khỏe có thể trở lại như trước."
Trí Mân cười xoa đầu nhóc, sau đó cầm chìa khóa xe quay lại bệnh viện.
Xe của Thái Hanh cậu đi càng ngày càng quen, trong lòng cảm khái liên tục, lúc vào phòng bệnh nhìn thấy Thái Hanh đang thay túi nước tiểu cho cha mình, vừa thay vừa kiên nhẫn kể cho cha Phác một ít chuyện vụn vặt trong cuộc sống của Trí Mân.
Cha Phác nằm trên giường bệnh, thoạt nhìn tâm tình không tồi, tuy vẫn không thể nói chuyện.
Vốn chỉ là một hình ảnh rất bình thường nhưng không hiểu sao hốc mắt Trí Mân lại nóng lên, nhìn Thái Hanh là biết từ nhỏ được sống trong nhung lụa, có khả năng chưa từng phải tận tay rửa chân cho cha mẹ lần nào, bây giờ lại ở đây tận hiếu với cha mình, chăm chút từng ly từng tí cho ông.
Nhất thời nước mắt tràn mi rơi ra, trong nửa năm này, lựa chọn Thái Hanh hẳn là điều đúng đắn nhất mà cậu đã làm.
01/09/1997 ~ 01/09/2022
Mừng sinh nhật tuổi mới của tiểu điện hạ nhà chúng ta. Chúc bạn bé của em một đời bình an và hạnh phúc. Mong thế giới này đối xử với bạn bé dịu dàng một chút, vì bạn bé của em xứng đáng với những điều tốt đẹp. 🥰
Đăng chap cho mọi người trong thời gian chờ đợi. Không biết hôm nay Kookie có live không nữa?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro