Chap 21 : "Ông chú Kim, em đã đủ lớn để yêu anh chưa ?"

Từ giờ một tuần chỉ có một chap thôi nha, tui còn bận ôn thi đại học 😄😄😄

__________________________________________________________________

'CHÁT' !!!! Sau cú tát như trời giáng, Park Jimin bước xuống giường, đùng đùng vớ lấy cái điện thoại trên mặt bàn, không nói không rằng, đẩy cửa bước ra khỏi phòng.

Phản ứng đầu tiên của anh sau khi bị Park Jimin tát là ngẩn người, ánh mắt lộ ra vẻ bất ngờ, còn có chút đau lòng. Anh đã liệu trước được chắc chắn cậu sẽ giận, sau đó khóc nháo một trận, nhưng thật không ngờ rằng cậu lại không nói một lời mà bỏ đi.

Nắm lấy cổ tay Park Jimin kéo lại, Kim TaeHyung nhướng mày, bối rối khi thấy gương mặt bầu bĩnh đáng yêu trước mắt anh đã ướt đẫm nước mắt. Kim tổng đường đường là chủ tịch của tập đoàn lớn, địa vị trên vạn người, vậy mà khi chứng kiến "bà xã" nhỏ bé của mình ủy khuất, chân tay anh lại trở nên luống cuống, thừa thãi "Jiminie.....em...em"

"Híc....híc....Kim TaeHyung....chia tay đi !" Park Jimin gạt phăng tay anh ra, xoay người bỏ đi 

Park Jimin chạy ra khỏi cổng lớn, chân vẫn còn đeo dép trong nhà, bắt một chiếc taxi. Vừa đóng cửa xe, cậu nói địa chỉ cho bác tài, sau đó òa khóc nức nở "Oa...oa.....tại sao không giữ em lại chứ ? Chia tay thật rồi sao ?.....A....a....đồ ngốc......vậy là kết thúc thật rồi.....hu....hu" 

Bác tài qua kính chiếu hậu quan sát khách hàng của mình. Cậu nhóc này trông có vẻ mới đôi mươi, vẫn còn đang mặc quần áo ở nhà, chân đeo dép lê trong nhà. Hơn nữa lại khóc thương tâm như vậy, chứng tỏ mới vừa cãi nhau với người yêu rồi. Bác tài vừa nhìn đường, vừa lên tiếng an ủi cậu "Cậu nhóc, tình yêu lúc trẻ đôi khi cũng có những cãi vã mà"

"Hu hu.....nhưng mà anh ấy là người sai trước. Lúc cháu nói muốn chia tay, còn không thèm giữ cháu lại nữa" Park Jimin dùng tay áo dài thượt quệt nước mắt, mếu máo tố cáo anh với bác tài

Bác tài bật cười vì cậu nhóc đáng yêu phía sau, gật gật đầu nói "Cháu ấy à, vậy là suy nghĩ chưa thấu đáo rồi. Có khi người yêu của không giữ cháu lại, là muốn cháu tự mình bình tĩnh lại, suy nghĩ kĩ càng, sau đó mới tìm cháu đó !"

"Thật không ạ ? Anh ấy sẽ không chia tay thật với cháu chứ ?" 

"Ừm. Cứ cho là như vậy đi !" Bác tài cười 

Sau khi trở về nhà, nhìn thấy Jung Hoseok đang ngồi đọc báo ở phòng khách, liền sà vào lòng y mà gào khóc thảm thiết "Cậu ơi......oa....oa....oa......cậu ơi...."

Jung Hoseok ngạc nhiên, có chút hoảng hốt, chưa bao giờ đứa cháu này khóc dữ như bây giờ ? Kể cả lúc Kim TaeHyung đi cũng đâu có nghiêm trọng đến mức này. Vội vòng tay vỗ vỗ lưng cậu, giọng nói lo lắng hỏi người trong lòng "Minie, sao vậy con ? Sao lại khóc ? Ai bắt nạt con ?"

Cậu chỉ lắc đầu, tiếp tục khóc, khóc chán một trận mới chịu nói, giọng nói kèm theo tiếng nấc cục "Kim Tae.....Hyung.....đã trở về.....r.....ồi....ấc.....ấc....."

Y giật mình, nghĩ mình nghe nhầm nên gặng hỏi lại "Kim TaeHyung trở về ?"

Uống một ngụm nước mà quản gia Lee đưa cho, Park Jimin mới nín hẳn, khuôn mặt đỏ ửng vì khóc, ủy khuất kể lại chuyện đã xảy ra. Nghe xong, Jung Hoseok thở phào, vậy mà y còn tưởng ai cướp mất lần đầu của cháu y, nên nó mới khóc dữ vậy chứ ? Nhìn bầu má đo đỏ còn vương nước mắt của Park Jimin, y lại nhịn không được đau lòng. Cháu y ở nhà chính là thiếu gia nhỏ vàng ngọc của y, giờ lại khóc đến thương tâm như vậy, làm y xót hết cả ruột. Lau nước mắt cho cậu, y dỗ dành "Được, dám làm cháu tôi khóc, cậu cứ thử xuất hiện trước mặt tôi xem, tôi sẽ đập cho cậu một trận. Còn dám nói sẽ không làm cháu tôi khóc nữa"

Cậu gật đầu ủng hộ, sau đó lại lắc đầu "Không được. Cậu không được đánh anh ấy"

Y lắc đầu ngán ngẩm, Kim TaeHyung, cậu thấy chưa ? Dù có giận dỗi cậu thì đứa cháu của tôi cũng không cho tôi đánh cậu kìa. Còn ai yêu cậu hơn nó hả ?    

-------------------------------------

Kim Seok Jin mở mắt tỉnh dậy, muốn cựa người, liền phát hiện cả người dường như không còn là của mình nữa, muốn động cũng không động nổi, cứ như bị xe tải cán qua vậy ! Không chỉ thế, phía sau còn đau xót, ui ya.....đau chết tôi rồi ! Nhìn sang giường bên cạnh, không có ai cả, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nhớ đến những hình ảnh nóng bỏng 20 + đêm qua của mình, cả người từ màu trắng chuyển dần sang hồng hồng, rồi đến đỏ như tôm luộc. 

"Thức dậy rồi sao ?" Kim Nam Joon đẩy cửa phòng bước vào, tay bê theo bát cháo cùng cốc sữa nóng, đặt lên bàn bên cạnh. Rồi mới ngồi xuống bên giường, đỡ Kim Seok Jin ngồi dậy, còn cẩn thận lấy gối kê phía sau lưng cho cậu. Gã biết bà xã nhà mình hay ngại ngùng, còn đặc biệt ngoan hiền, tối qua có chút hư hỏng là do thiếu gia Park lôi kéo, hơn nữa đêm qua chính bản thân cũng không kiềm chế được, gần sáng mới chịu tha cho cậu. Sau đó, lại nhịn không được trách móc mình khi chứng kiến cả người cậu mềm oặt, mồ hôi vã ra, mệt đến không động đậy nổi. Đến giờ vẫn còn nổi rất nhiều dấu đỏ trên cổ, trên xương quai xanh. Gã quyết định sẽ tha thứ cho cậu, không giận nữa.

"Ăn sáng đi nào !" Kim Nam Joon cầm bát cháo, đút cho cậu từng thìa một

Lúc đầu, Kim Seok Jin còn ngại ngùng muốn tự ăn, rồi lại sợ cái nhìn của gã, ngoan ngoãn má miệng để gã đút cho cậu. 

"Chuyện đêm qua......em xin lỗi.....uống hơi nhiều nên...." 

Nhìn vẻ mặt sợ sệt, hối lỗi của cậu, Kim Nam Joon có muốn giận cũng không giận nổi, bèn đưa tay nâng khuôn mặt đang cúi gằm xuống lên, đối diện với gã, ôn nhu nói "Anh không quản em đi chơi, không cần sợ như vậy. Chỉ là anh muốn em nhớ rằng, nếu đêm qua, chủ quán không gọi điện cho anh, thì không biết em và Jimin sẽ gặp phải những chuyện gì nữa. Cho nên từ giờ, đừng uống quá nhiều rượu, cũng đừng đến những chỗ như đêm qua, rất nguy hiểm"

"Em nhớ rồi !" Cậu chỉ lo gã giận, chứ không hề để ý chuyện gã dằn vặt cậu như thế nào. Quả nhiên là người vợ đảm đang, thục nữ trong truyền thống.

"Jimin.....còn Jimin thì sao ?" Chợt nhớ ra Park Jimin, cậu vội hỏi

Gã đưa sữa cho cậu, chậm rãi nhớ lại lúc gặp Kim tổng tại quán "Em đừng lo. Cậu ấy được ông xã đưa về rồi". Gã có chào hỏi qua với anh, không ngờ Kim tổng lại chính là chủ tịch của tập đoàn VM - một tập đoàn gửi lời hợp tác đến Silla mà gã và y đang cân nhắc. 

"TaeHyung, cậu trở về rồi ?"      

"Ừm. Cũng mới thôi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này" Kim TaeHyung nhìn người con trai ngủ li bì trong ngực mình, rồi lại nhìn cậu thanh niên kia cũng đang say rượu mà ngoáy ngó bên người Kim Nam Joon, nhìn là biết hoàn cảnh của anh và gã đến đây là như nhau, liền bật cười

"Haizz......vậy hẹn khi khác. Giờ tôi phải đưa em ấy về đã"

"Được, tạm biệt !"

Kim Seok Jin ngạc nhiên "Ông xã ? Cậu ấy làm gì có ai nhỉ ? A.....a......Kim TaeHyung đã về rồi hả ?"

Dù Kim TaeHyung là bạn mình, nhưng thấy vợ yêu nhắc đến anh là vẻ mặt rạng rỡ, nhịn không được khó chịu, hơi cau mày nhéo má cậu "Nè, sao anh thấy em nhắc đến cậu ấy còn vui hơn cả nhắc đến anh thế ?"

"Đương nhiên rồi, anh ấy đã trở về, Jiminie cũng sẽ không phải buồn nữa. Chẳng phải điều đó nên vui hả ?" Kim Seok Jin cười nói

"Được, được......nên vui mà" Gã gật đầu, vậy lại hay, Park Jimin có Kim TaeHyung rồi, sẽ không gọi vợ mình ra ngoài chơi nữa. Tốt quá còn gì nữa !

--------------------------------------

Park Jimin vì khóc nhiều nên mắt sưng vù, lại không thể để mọi người nhìn thấy bộ dạng mất mặt này, cho nên từ lúc đến công ty họp bàn hợp đồng quảng cáo mới, là cứ vác theo cái kính đen thời thượng, làm cho trên các mặt báo xuất hiện dòng tin "Diễn viên Park Jimin thay đổi phong cách của mình", "Diễn viên nhà Bighit trở nên sang chảnh",......

Đứng chờ thang máy, Park Jimin qua lớp kính đen mà lướt SNS ( Mạng xã hội theo tên gọi chung của Hàn Quốc ). 

Fan 1 : Ôi T_T Jimin của tui, theo hình tượng sang chảnh lại càng đặc biệt soái.╮(╯▽╰)╭

Fan 2 : Tim tui rụng mất òi....hiu....hiu  ~^O^~

Fan 3 : Đồng ý với bạn lầu trên, tỏa ra khí chất chỉ với cái kính đen, ngầu chết mất ㄟ(≧◇≦)ㄏ(≧▽≦)/~┴┴

................

Lúc này, thang máy mở ra, Park Jimin cắm đầu vào màn hình điện thoại đọc bình luận nên không thèm để ý người trong thang máy là ai. Chỉ dựa người vào tường, miệng phát ra tiếng "Tầng 6, cảm ơn !"

Người kia bấm tầng 1, sau đó quay qua nhìn cậu, quan sát biểu hiện vui vẻ của cậu khi xem điện thoại, liền khẽ cười, rồi lại nghiêm giọng nói "Đây là thái độ khi gặp cấp trên của em hả ?"

Giật mình khi nghe giọng nói quen thuộc, cậu ngẩng đầu lên, phát hiện người chung thang máy là Kim TaeHyung, đang muốn cười toe toét sà vào ôm cổ anh, lập tức nhớ ra mình đang giận mà, liền lạnh lùng nhìn anh "Xin lỗi, tôi không thấy thẻ nhân viên của anh !" Sau đó tiếp tục cắm mặt vào điện thoại. Hứ ! Anh định lừa em ? Đừng hòng nhá, còn nói là cấp trên, có ngu mới tin lời anh !!!!

Kim TaeHyung đút tay vào túi quần, thong thả nhìn số chạy của thang máy, đến tầng 6, cửa thang máy mở ra. 

Trước mặt anh là tấm thảm đỏ được trải từ cửa thang máy đến phòng họp lớn. Tiếng các giám đốc vang lên "Chào mừng ngài, tân chủ tịch !"

Park Jimin chột dạ, Kim TaeHyung là chủ tịch mới ? A....hèn chi không có thẻ nhân viên. Park Jimin, mày đúng là đồ ngu, chủ tịch thì cần gì thẻ nhân viên chứ ? Cứ trực tiếp đến không phải là được rồi sao ? Cậu đút điện thoại vào túi, cười gượng "Hi ! Buổi sáng tốt lành !"

Một người trong ban giám đốc thấy cậu, liền cười rất vui vẻ "Thì ra diễn viên Park của chúng ta lại chu đáo đến vậy, còn xuống tận sảnh chính đón chủ tịch nữa !"

Khóe miệng giật giật, ai nói tôi đón chủ tịch hả ? các người không thấy là tình cờ sao ? Là tình cờ đó ! Cậu bước ra khỏi thang máy, qua kính đen lườm anh một cái, rồi không nói năng gì, một mình đi vào phòng họp trước.

Kim tổng gật đầu cười với ban giám đốc "Mọi người đâu cần đón tiếp tôi nồng nhiệt như vậy"

"Không có....không có.....ngài là người bận rộn, hôm nay lại bớt chút thời gian để đến công ty là chúng tôi mừng lắm rồi" Một vị giám đốc khác nói

"Mời ngài vào phòng họp !" 

Nói là giới thiệu cho toàn thể nhân viên Bighit biết mặt chủ tịch, song thực chất là anh đến đây để gặp cậu. Cũng là để cho cậu biết dù có muốn trốn anh cũng không thể.

------------------------------------------

Sau cuộc họp nhỏ, Park Jimin nghe lệnh của chủ tịch, không tình nguyện mà gõ cửa phòng của anh. Vừa đẩy cửa vào phòng chủ tịch, Park Jimin bị một lực mạnh ép vào tường, sau đó cảm nhận môi mình bị xâm chiếm mạnh mẽ. Cậu giãy dụa, muốn đẩy anh ra mà lại không đẩy nổi. Há miệng muốn nói thì lại là cơ hội để anh đưa lưỡi vào, cuồng nhiệt quấn lấy lưỡi cậu mà cắn, mút. Đồng tử giãn ra, người cậu mềm nhũn, khẽ run lên, cảm giác khi chân đã không còn đứng nổi nữa thì vòng tay của anh liền siết chặt vòng eo mảnh mai của cậu, giữ cậu dựa vào người mình. Sau bao lần dùng lí trí chống chọi không thành, cậu đành chịu thua, để mặc thân thể và trái tim chìm đắm trong trong sự ngọt ngào và nóng bỏng này. 

Cảm nhận được vòng tay nhỏ nhắn đặt lên cổ mình, Kim TaeHyung khẽ nhếch cao khóe miệng, tiếp tục giày vò cánh môi đỏ mọng, ngọt lịm này đến khi cậu không chịu nổi nữa, mới luyến tiếc buông ra.

"Lần sau còn dám nói chia tay ! Anh sẽ trừng trị em !" Kim TaeHyung yêu chiều cụm trán mình vào trán cậu, hơi thở có hơi gấp gáp nói

"TaeHyung à....."

"Ừm ?"

Park Jimin sau khi lấy lại nhịp thở đều đặn của mình, liền nhìn sâu vào ánh mắt yêu thương của anh, cười cười "Kim TaeHyung ! Ông chú Kim, em đã 20 tuổi rồi, đã đủ lớn để yêu anh chưa ?"    

_________________________________________________________

End Chap 21  

Đã đủ ngọt chưa mấy cô ? 

Nhớ vote và cmt cho tui phấn khởi cái nha =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro