Chap 24 : Em đi đi.....

Giờ tui mới nhận ra, Hope của tui trong fic kia hay fic này đều bị tai nạn =)))))

Tui có ác quá không nhỉ ? VMin, NamJin hường phấn bao nhiêu thì HopeSu sẽ ngược như thế, ngược tơi tả luôn =)))) Ai đồng ý giơ tay nào !!!!

Hí hí....đùa chút hoi =))))

______________________________________________________________________

Park Jimin chạy một mạch vào bệnh viện, đầu óc cậu rối tung lên, may mà có Kim TaeHyung bình tĩnh hỏi y tá trực ở đó, nếu không chắc cậu sẽ chạy khắp bệnh viện tìm y mất.

Chăm chăm nhìn vào ánh sáng trên cửa phòng cấp cứu, cậu run bần bật, hai bàn tay cứ níu chặt vào nhau. Cổ họng khô khốc. Cấp cứu lâu như vậy, chắc chắn y bị thương không nhẹ. Nghĩ vậy, cậu lại càng lo sợ hơn, ngoài ba mẹ, thì y là người thân thiết nhất với cậu, cũng là người luôn yêu thương, chăm sóc và bảo vệ cho cậu. Y nhất định không được xảy ra chuyện gì !

15 phút đồng hồ trôi qua.......

'Cộc'....'cộc'......tiếng giày dậm mạnh trên sàn bệnh viện. Kim Nam Joon chạy đến chỗ hai người đang ngồi, hơi thở có chút gấp gáp. Nhìn trang phục trên người gã, khẳng định là rất khẩn trương, còn chưa kịp thay quần áo ở nhà, nghe điện từ Kim TaeHyung liền lập tức phóng xe đến bệnh viện.

"Sao rồi ?" Kim Nam Joon nhìn qua cánh cửa phòng cấp cứu còn đang đóng chặt, hỏi

Kim TaeHyung thở ra một hơi, nhíu mày nói "Chưa biết ! Bác sĩ đang làm phẫu thuật, uống rượu say, đâm vào cột mốc bên đường"

"Rõ ràng lúc chiều tan ca còn khoe khoang với tôi phải trở về nấu bữa tối cho vợ y, thế nào giờ lại uống rượu gây tai nạn ?" - Kim Nam Joon bóp bóp trán, ngồi xuống ghế băng dài bên cạnh Kim TaeHyung, dở khóc dở cười nói

30 phút đồng hồ trôi qua......

Tâm trạng của Kim TaeHyung cũng chẳng khá hơn cậu chút nào, chỉ có điều anh rất bình tĩnh và không hề biểu hiện quá nhiều trên khuôn mặt. Anh đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh toát, run rẩy của cậu, vỗ nhẹ. Park Jimin quay sang nhìn anh, gật gật đầu ý nói bản thân không sao, sau đó lại tiếp tục đăm đăm dõi theo cánh cửa phòng cấp cứu.

'Cạch' Ánh sáng đỏ trên đèn báo đã tắt.......cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, cả ba người vội vàng chạy đến chỗ bác sĩ, sốt sắng hỏi "Sao rồi, bác sĩ ?"

Bác sĩ tháo khẩu trang, hít sâu một cái, thở ra "Mọi người đừng quá lo lắng, tình trạng của bệnh nhân đã ổn định trở lại. Hiện giờ ngoài cánh tay phải bị gãy đã được bó bột, còn lại đều không có dấu hiệu bất thường. Chờ đến khi bệnh nhân tỉnh lại, chúng tôi sẽ cho làm kiểm tra toàn thân một lần nữa. Đến lúc đó nếu không có vấn đề gì phát sinh, bệnh nhân có thể về nhà tĩnh dưỡng"

"Cảm ơn bác sĩ nhiều !" Park Jimin bây giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cảm ơn vị bác sĩ chữa trị. Sau đó quay lại nhìn gã, nhẹ giọng nhờ vả "Nam Joon, anh có thể trở về thu dọn chút đồ của cậu đem đến đây được không ?" . Dù sao thì cậu cũng phải để y ở lại đây vài ngày để theo dõi.

Kim Nam Joon thấy gương mặt tái nhợt, mệt mỏi của cậu, liền gật đầu, vỗ nhẹ vai cậu "Jimin, cậu đừng quá lo lắng, chú ý đến sức khỏe của mình"

"Ừm, cảm ơn anh !"

Kim TaeHyung sau khi làm thủ tục nhập viện ổn thỏa mới đi vào phòng bệnh. Vừa bước vào, liền thấy Park Jimin dùng tay bịt chặt miệng lại, lặng lẽ khóc, lại nhìn đến người đang nằm trên giường bệnh, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhợt nhạt, còn hiện rõ tia máu, cánh tay bị băng bó. Anh nhíu mày, thở dài một tiếng, hai cậu cháu nhà y đến bao giờ mới để anh yên tâm đây hả ? Nhẹ bước đến bên cậu, anh vòng tay ôm lấy vai cậu. Park Jimin vì sợ làm phiền y nên ngay cả khóc lớn cũng không dám, chỉ dựa người vào anh, xót xa rơi nước mắt.

Nhỏ giọng an ủi cậu "Đã không sao rồi, em mau ngồi xuống nghỉ đi !" Bây giờ đã là 1h sáng, hơn nữa ngày mai cậu có chuyến bay lúc 7h, nếu không ngủ chắc chắn sẽ ốm mất.

Park Jimin nghe lời của anh, nằm trên chiếc sofa dài trong phòng bệnh VIP, muốn chợp mắt một lúc, nhưng lại ngủ say lúc nào không hay.

Kim TaeHyung đóng cửa phòng bệnh, ra ngoài sắp xếp mọi việc. Không cần kiểm tra cũng thấy, tất cả các báo đài, tin tức đều đưa tin Chủ tịch Jung của Silla gặp tai nạn giao thông, làm cho cổ phiếu của Silla đột ngột sụt giảm. Tuy rằng hiện giờ đã tách ra khỏi Silla, nhưng dù sao anh cũng từng là tổng giám đốc, cho nên việc này anh có thể giải quyết được.

-------------------------------

"Vào khoảng 11 rưỡi đêm qua, đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng trên đường cao tốc Songgil, Seoul. Sau khi đến hiện trường, chúng tôi phát hiện người xảy ra tai nạn là chủ tịch Jung Hoseok của tập đoàn khách sạn Silla. Hiện giờ chủ tịch Jung đã được chuyển đến bệnh viện Seoul để điều trị. Tình hình như thế nào, chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật trong những bản tin........"

"CHOANG !" Chiếc cốc trên tay Min Yoon Gi rơi xuống, mảnh thủy tinh văng ra khắp nền nhà bếp, hắn hoảng sợ, dường như không tin vào những gì vừa nghe, liền khẩn trương rút điện thoại gọi cho Jung Hoseok. Tiếng 'tút' dài ở đầu dây bên kia lại càng hắn lo lắng hơn. Trong đầu hắn lúc này tưởng tượng đến lúc mình sẽ mãi mãi không được gặp y nữa, lồng ngực liền nóng ran lên, khuôn mặt vốn đã trắng giờ lại càng trắng bệch. Hắn vội vã chạy ra khỏi nhà, liều mạng chạy qua đường lớn, bắt một chiếc taxi đến bệnh viện.

Đến cổng bệnh viện, do nhà báo đứng rất đông ở cửa chính, làm hắn không có cách nào để vào trong, lại nghe mọi người bàn tán xôn xao

"Đến giờ này không có tin tức gì, hay là qua đời rồi ?"

"Cổ phiếu giảm mạnh như vậy, lần này chắc chắn rất nghiêm trọng....."

"Nói không chừng tàn phế rồi....."

Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, Min Yoon Gi không có cách nào chen vào được đám bảo vệ áo đen kia, gấp đến độ quên mất hình tượng lạnh lùng của mình mà bật khóc. Jung Hoseok, anh nhất định không sao đúng không ? Anh không thể có chuyện được !

"Min Yoon Gi ?" Kim Nam Joon sáng nay ghé qua công ty trấn an nhân viên, sau đó chạy qua bệnh viện, trong lúc đi vào trong liền phát hiện hắn trong đám người hỗn loạn kia, khóc đến mức cả người run bần bật. Gã tiến lại chỗ bảo vệ, lạnh giọng nói "Cho cậu ấy vào !"

Đột nhiên đám bảo vệ cho mình vào trong, hắn cũng đâu còn tâm trí để ý nhiều như vậy, chỉ khẩn trương chạy vào trong, hỏi y tá rồi chạy một mạch lên, thang máy không chờ được còn vừa khóc vừa leo thang bộ lên tầng VIP 15.

Bác sĩ Han Sung - viện trưởng của bệnh viện Seoul, bạn thân của đám Jung Hoseok, sau khi được báo tin y đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, liền đến phòng bệnh xem xét. Cúi người kiểm tra cho y, rồi xem bệnh án bác sĩ trực đêm qua viết lại, yên tâm mới quay sang nói với Park Jimin "Không có vấn đề gì, chỉ là tác dụng của thuốc mê vẫn còn, nên mới chưa tỉnh lại thôi"

"Ừm, em hiểu rồi, cảm ơn anh !" Park Jimin tiễn bác sĩ Han ra ngoài, vừa đi còn vừa hỏi nên chăm sóc y thế nào mới tốt. Cậu đã nói với TaeHyung trước đó là sẽ ra sân bay luôn, ghi hình nhanh chóng rồi thu xếp trở về.

Min Yoon Gi chạy đến tầng 15, hơi thở nặng nề, trán ướt đẫm mồ hôi, đầu gối sắp khụy xuống, nhưng vẫn cố gắng chạy vào phòng y. Đẩy toang cửa ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt hắn là thân hình vốn khỏe mạnh của y, giờ lại nhợt nhạt nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền lại, cả mặt bầm tím không ít, còn có cánh tay bị băng bó kia nữa. Min Yoon Gi từng bước, từng bước tiến lại giường bệnh, muốn đưa tay chạm vào y, nhưng lại nhớ đến những gì xảy ra đêm qua, cánh tay khựng lại.

"Xin lỗi.....tất cả đều do tôi....anh mới bị như vậy....." Min Yoon Gi càng lau thì nước mắt lại càng rơi nhiều hơn. Từ khi sinh ra đến giờ, ngoại trừ khi bà nội qua đời, thì đây là lần thứ hai hắn khóc nhiều như vậy.

Jung Hoseok đã thanh tỉnh, hẳn là trời đã sáng, y vẫn còn nhớ đêm qua sau khi uống rượu, y lái xe muốn đi tìm Min Yoon Gi, không ngờ vì tránh xe tải lớn mà bẻ vô lăng đâm vào cột mốc bên đường......sau đó.....sau đó thế nào y cũng không nhớ nữa. Mà lúc này, y lại nghe thấy tiếng nức nở quen thuộc vang lên bên tai mình.

"Hoseok.....tôi xin lỗi.....chỉ cần anh tỉnh lại....muốn tôi làm gì cũng được....."

"Anh mau tỉnh lại đi mà.....cứ nằm im thế này, tôi rất sợ" Min Yoon Gi nghẹn ngào, bà nội hắn cũng thế, cho dù hắn có gọi thế nào cũng không chịu tỉnh dậy nữa.

Y cau mày, chậm rãi mở mắt, muốn cử động người, một cơn đau nhức đột ngột truyền tới, y khàn giọng thều thào "Ưm.....Tôi còn chưa chết....em khóc cái gì ?"

Min Yoon Gi mở to mắt, mừng rỡ gọi "Anh tỉnh rồi ?" còn đang muốn gọi bác sĩ, thì bị bàn tay không bị thương của y giữ lại, cảnh giác nhìn hắn "Em muốn đi đâu....khụ khụ.... ?"

Hắn lắc đầu, lắp bắp "Tôi......tôi đi gọi bác sĩ....."

Y quan sát bộ dạng nhếch nhác của người thanh niên này, nhịn không được có chút đau lòng, rõ ràng y biết thừa hắn đối với mình chỉ như tình một đêm, vậy mà khi thấy hắn đến, y lại không kìm được vui sướng, rốt cuộc hắn muốn y phải thế nào mới được đây ?

"Min Yoon Gi....tôi.....khụ...từ giờ.....sẽ không quấy rầy em nữa.....em đi đi....khụ...khụ...." Tiếng thở mệt nhọc của y vang lên. Nói xong, Jung Hoseok thả lỏng người, nhắm hai mắt lại, chờ lời đối đáp cay nghiệt tiếp theo của hắn

Đợi một lúc lâu rồi cũng không nghe thấy gì, y khó hiểu mở mắt ra, nhướng mày nhìn hắn. Sau đó, sửng sốt, thế nào mà lại khóc vậy ?

Min Yoon Gi cúi đầu, nước mắt tí tách rơi xuống, hai tay vẫn bấu chặt lấy vạt áo, y chưa bao giờ thấy biểu tình thế này của hắn trước đây, hắn vốn ghét y, giờ nghe thế nên vui quá mà khóc à ?

"Em khóc cái gì hả ?" Thấy hắn khóc, tim y cũng đau

Người ta nói "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời" quả không sai, cố chấp, cứng đầu vẫn sẽ là như vậy "Anh...không sao....vậy tôi đi đây...."

Vừa xoay người ra đến cửa, hắn bắt gặp Kim TaeHyung và Kim Nam Joon đẩy cửa đi vào, theo phản xạ cúi đầu, lách qua một bên đi ra ngoài.

"Hai người tại sao bây giờ mới đến hả ?" Jung Hoseok chán ghét mở miệng "Người đau muốn chết nè ! Còn không mau kêu Han Sung vào đây cho tôi !"

Kim TaeHyung gõ gõ vào khoanh giò trắng trên tay Jung Hoseok, tại y mà bảo bối của anh phải mệt, giờ còn giở giọng sai bảo, tôi chưa đập cậu bó thêm tay kia là may rồi "Tới liền bây giờ !"

Gã rót nước cho Jung Hoseok, trêu chọc "Vợ cậu sao lại đi rồi ? Không ở lại chăm ông xã à ?" Ngoài công ty, thì gã, anh và y chính là 3 người bạn thân thiết

Jung Hoseok uống một hơi hết cốc nước đầy, mới thở dài nói "Đừng nhắc nữa"

"Sao thế ? Chia tay rồi ?" Anh ngạc nhiên hỏi

"Đã yêu đâu mà chia ? Ngay từ đầu cậu ta chỉ coi ông đây là tình một đêm, làm ấm giường cho cậu ta thôi" Jung Hoseok bực tức kêu lên

Gã và anh "ồ" một tiếng, biểu hiện của người đã có bà xã vô cùng đáng ghét "Jung tổng đường đường là ông chủ lớn chuyên thuê tình một đêm, giờ lại trở thành người bị thuê rồi ?"

Han Sung đi vào, cười cười nhìn cả hai người bạn "Hai cậu đừng có trêu chọc người bệnh được không hả ? Vừa đau tâm vừa đau thân là đáng thương nhất đấy" Xem xét cánh tay của y, tiện miệng buôn chuyện

Jung Hoseok khóe miệng giật giật, là do mình ăn ở tốt quá chăng ? Sao lại có ba thằng bạn khốn nạn thế này nhỉ ? "Ông đây không chấp các cậu ! Nếu không có việc gì thì cút đi !"

"À, phải rồi, Minie đi JeJu rồi ?" Chợt nhớ ra đứa cháu yêu quý, y liền quay sang nhìn Kim TaeHyung đang rảnh rỗi nghịch bông hoa trong lọ trên bàn

Anh gật đầu, nhẹ giọng nói "Ừm, đi lúc cậu còn đang ngủ. Nói là sẽ cố gắng hoàn thành sớm lịch trình, rồi trở về. Đang khi không tự dưng gây họa, làm tôi suýt nghẹn chết !" Nhớ lại đêm qua bị y quấy rối, liền lườm y

"Được rồi, tôi thấy cậu nhanh mồm nhanh miệng như vậy, không cần chụp CT não đâu !" Han Sung cười, vỗ vỗ lên đầu y "Tôi còn có việc, đi trước đây !"

Jung Hoseok đã không sao rồi, Kim Nam Joon liền gọi điện đến công ty, kêu đại diện truyền thông thông báo ra ngoài rằng chủ tịch không có vấn đề gì, giải tán cánh báo giới dưới cổng chính của bệnh viện.

"Cậu nghỉ ngơi đi, tôi trở về công ty một lát !" Kim TaeHyung dặn dò y, sau đó trở về công ty. Trước khi đi, anh cũng đã bố trí vài y tá trực để chăm sóc cho y, còn cẩn thận căn dặn họ nếu y có vấn đề gì, phải lập tức báo cho Han Sung và anh.

_________________________________________________________________

END CHAP 24

Chap này không có gì gọi là highlight lắm, cơ mà vẫn mong mọi người vote và cmt nhiệt tình cho tui nè !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro