Chap 31 (Part 1): Suýt nữa thì lộ rồi

Tear ra rồi các cô ạ ! Tui đang chờ đón album full ver của tui về nhà. Vui quá xá !!!!

_____________________________________________________________

Từ trong lối ra của sân bay, Phu nhân Park khoác tay chồng mình, khoan thai bước ra, trên người không có gì không là hàng hiệu, một thân tự tin, ngạo nghễ. Trái ngược phía sau, thư kí của chủ tịch Park đang khệ nệ kéo ba chiếc vali hành lí cỡ lớn, cồng kềnh hớt hải chạy theo. Mới liếc qua một chút, Park Jimin đã nhận ra ba mẹ mình. Vì tình thân ư ? Làm gì có chứ ! Người phụ nữ đã ơn 40 mà vẫn như gái ngoài 20 thế kia, làm sao không nhận ra cho được ! Cậu vui vẻ vẫy tay với ba mẹ, sau đó bỏ lại Jung Hoseok phía sau, chạy nhanh lại phía họ. Dang tay ôm cậu vào lòng, ba Park cưng chiều xoa đầu cậu con trai bé bỏng "Aygu !!! Cục cưng của ba ! Có nhớ ba không nào ?" 

Park Jimin cười híp mắt, trước mắt ba mình lại chỉ là một đứa trẻ chưa lớn "Đương nhiên rồi, nhớ ba muốn chết !" 

Phu nhân Park đứng bên cạnh, đâu có nhìn con trai và chồng đang ba ba con con nhận nhau, chỉ mong ngóng người em trai đang mỉm cười bước đến chỗ mình. Bà bỏ kính đen, vô cùng ngầu mà ôm Jung Hoseok vào lòng "Seokie, em trai của chị ! Vất vả cho em rồi". Trước kia, sau khi sinh Jung Hoseok được vài tháng thì mẹ qua đời, khi đó trong nhà chỉ còn hai chị em bà, y đương nhiên cũng là một tay bà chăm sóc và nuôi lớn. Cho nên, bà đối với y so với con trai mình còn gần gũi, thân thiết hơn. 

Jung Hoseok mỉm cười, kéo chị gái ra, nhìn người phụ nữ trung niên nhưng lại vô cùng trẻ trung, xinh đẹp, nhìn qua chắc chắn không ai biết chị gái của y đã ngoài 40 tuổi "Chúng ta về nhà thôi !"

Ngồi trên xe lớn, Ba Park ngắm nhìn khung cảnh Seoul qua cửa kính ô tô, ông vui vẻ cảm thán "Mới đó mà đã hơn mười năm rồi nhỉ ? Nhanh thật đó !" Seoul so với những kí ức của ông đã thay đổi đến mức ông không còn nhận ra nữa rồi. 

Mẹ Park gật đầu đồng tình "Haizz.....ngày trước còn chưa có nhiều tòa nhà cao tầng san sát như thế này đâu ! Vậy mới thấy chúng ta già rồi, chồng à !" 

Park Jimin ngồi ở ghế phó lái, nghịch ngợm xoay người lại nhìn mẹ Park "Kì lạ ghê, phu nhân Park tự nhận mình già ? Bình thường ra ngoài còn bắt con gọi là chị mà ?"

Mẹ Park lườm cậu "Đứa con trời đánh ! Tôi chỉ nói vậy thôi, cậu đừng có bắt bẻ tôi ! Mà nghe nói, cậu ở Hàn nổi tiếng lắm hả ? Vậy được, tôi ngày mai sẽ đăng hết đống hết dìm của cậu lên SNS !" Dám chê mẹ cậu ? Haha......con trai, con còn non lắm !!!

Nghe vậy, cậu vội vàng chân chó nịnh nọt "Ấy, chị Park ! Con chỉ đùa thôi mà, mẹ đừng nóng"

Về đến nhà, sau khi đưa ba mẹ đi nghỉ, cậu lén lút về phòng gọi điện cho Kim tổng. Vừa nghe thấy giọng nói của anh, tâm trạng của cậu đột nhiên trầm xuống "TaeHyungie !" Vừa rồi nói chuyện với ba, ba còn nói mình còn quá nhỏ, nhất định phải đợi đến 5 năm sau mới được có người yêu. Vậy anh phải làm sao đây ?

"Sao thế bảo bối ? Ba mẹ nghỉ ngơi rồi chứ ?" 

Cậu gật đầu, lại nghĩ anh đâu có thấy được, ỉu xìu nói "Vài hôm nữa em đều phải ở nhà đó ! Ban ngày còn phải cùng ba đi chơi, có lẽ chúng ta không gặp nhau được rồi !"

Tiếng anh cười nhẹ bên đầu dây bên kia, dịu dàng dỗ dành cậu "Bảo bối ngoan, ngày mai anh đến, được không ?"

Ngày mai ? Cậu giật mình, vội vàng xua tay "Hay để vài hôm nữa đi, em muốn nói với ba mẹ trước đã" 

"Bảo bối ngốc ! Anh có nói sẽ đến với tư cách là bạn trai của em sao ? Anh chỉ muốn đến thăm họ thôi, dù sao cũng đã hơn mười năm với gặp lại họ" Anh bật cười 

"Dạ, em hiểu rồi !" Cậu ngước mắt nhìn đồng hồ, đã hơn 11 rưỡi rồi hả ? Thở ra một hơi, cậu nằm ườn ra giường "TaeHyung, em nhớ anh !"

"Anh cũng nhớ em, bảo bối ! Ngoan ngoãn đi ngủ đi, ngày mai gặp !"

"Ngủ ngon, ông xã !" Cậu cách điện thoại hôn chụt một tiếng, sau đó mới chịu tắt máy.

---------------------------------

Ở một căn phòng khác, Jung Hoseok cũng đang ngồi trước bàn làm việc, ôm cái điện thoại "Ừm, anh nhớ rồi !"

Giọng Min Yoon Gi cho dù qua điện thoại cũng vô cùng lạnh lùng, có phần ghê gớm "Anh còn đang làm việc đúng không ?"

Y lắc đầu, nói dối không chớp mắt "Đâu có, anh đang nằm trên giường mà. Không tin em có thể qua đây kiểm tra ?"

"Haizz......bỏ đi ! Cô chú đang ở đó mà, tôi qua không tiện !" Hắn buổi sáng biết tin ba mẹ Jiminie hay nói cách khác là chị gái của y đã trở về Hàn, lập tức sống chết bắt y giấu mối quan hệ của mình và y. Hắn, Jiminie, Kim TaeHyung, còn có Jung Hoseok, cái mối quan hệ này cực kì rắc rối nha !!!!! Người vốn dĩ gọi là cô chú, giờ sẽ thành anh chị, còn người gọi là anh chị thì phải đổi thành ba mẹ. Haizz.......đau đầu muốn chết !

Cả hai bỗng dưng yên lặng, cũng nhìn ra lên bầu trời lấp lánh ánh sao, Jung Hoseok nhẹ giọng lên tiếng "Anh nhớ em rồi, làm thế nào đây ?"

Nghe thấy câu này, cho dù có sắc đá, lạnh lùng thế nào cũng phải tan chảy, khóe miệng hắn bất giác dâng cao, trong mắt toàn bộ đều là ý cười "vậy đi ngủ đi !"

Jung Hoseok "Em không thể nói câu nào có tình nghĩa hơn à ?"

"ừm..........em cũng nhớ anh....." hắn bấu bấu góc chăn, đỏ mặt lí nhí 

Jung tổng nghe được, quả nhiên miệng không khép được lại, bắt đầu dở thói xấu "Hả ? cái gì ? Anh nghe không rõ....."

Người đàn ông này, già còn lưu manh ! Hắn thẹn quá hóa giận, rống lên "CÚT ĐI !" Sau đó cúp máy cái rụp, chui vào trong chăn lăn lộn mấy vòng. Sao mình lại đi yêu y chứ ? Không hợp lí chút nào !!!!

Jung Ji Woo khoanh tay, dựa người vào cửa phòng, cười cười nhìn dáng vẻ vui sướng đến cười run cả người của em mình, nhịn không được lên tiếng "Là em dâu của chị ?"

Y xoay ghế da lại, tùy ý nhún vai một cái, không hề có ý muốn giấu giếm chị gái mình "Chị còn chưa đi ngủ hả ?" 

Bà thở dài, buông thõng tay, đi vào trong phòng "Chị muốn hỏi chút chuyện !" Khoan thai ngồi xuống ghế sofa, bà cười một cách tinh quái "Park Jimin thích TaeHyung ?"

Y có chút ngạc nhiên, chị y phát hiện ra rồi ? Quả nhiên, không gì có thể qua mắt được người phụ nữ Jung Ji Woo này ! Y dựa người vào ghế da, mỉm cười "Cái này không phải từ khi Jiminie 1 tuổi đã biết rồi sao ?"

"Em biết chị đang muốn nói cái gì mà" Thu lại nụ cười của mình, bà nghiêm túc nhìn y

"Chị gái à, chị thừa biết là có làm gì đi nữa cũng đâu thể cản được. Hơn nữa, chính chị là người cho Minie quay về Hàn Quốc, chị nói xem em nên làm thế nào đây ?" Y bất đắc dĩ nói 

Jung Hoseok nhìn chị gái, y biết chị y đang lo lắng chuyện gì. Trước đây, đưa Jiminie sang Mĩ, cách nửa vòng trái đất hơn 10 năm, đến khi thằng bé về Hàn, lần đầu gặp lại TaeHyung đã một mực dính lấy cậu ấy. Suốt 4 năm đâu có chịu thích ai khác. 

"Ji Woo, đã hơn 10 năm rồi, nếu như chuyện đã vậy, chúng ta cứ nhắm mắt cho qua đi, được không chị ? TaeHyung và Jiminie sau này có gặp phải thử thách gì, thì đó cũng là để chứng minh tình cảm của hai người có bền vững hay không ? Ông ấy cũng từng nói, nếu thực sự mạnh mẽ, tất cả sẽ được hóa giải thôi. Chị đừng lo" 

"Haizz......vậy kệ đi ! Chị không quản nữa, mệt mỏi rồi" Bà thở dài, Park Jimin, nếu sau này có chuyện gì xảy ra, con tuyệt đối phải mạnh mẽ lên, con trai !

--------------------------------------

Buổi sáng hôm sau, Park Jimin đang ngồi chơi cá ngựa với ba ba yêu quý, chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp, quen thuộc vang lên, khiến cậu có chút xúc động, khẩn trương. Cảm giác như thế nào nhỉ ? À, giống như cô dâu chờ chú rể đến rước dâu về á !!! Kích động quá !!!

"Cục cưng, sao thế ? Con mệt hả ? Tay run quá nè !" Ba Park nhìn tay cầm xúc xắc của con trai nhỏ đang run run, nhất thời lo lắng

Cậu cười ngoan, vội lắc đầu "Đâu có đâu ba. Mà hình như có khách đến nhà mình kìa" Còn cố tình giả nai con chỉ ra phía cửa

Ba Park ngẩng đầu lên, lập tức nhận ra ngay. Cậu ấy là bạn thân của Hoseok mà. Ông dẹp bàn cá ngựa qua một bên, đứng lên chào cậu "TaeHyung, lâu quá không gặp em"

"Dạ ! Anh vẫn khỏe chứ ?" Kim TaeHyung bắt tay với ông Park, lịch sự chào hỏi. Tuy rằng đã nhìn thấy cậu ngồi gần đó nhưng vẫn phải ghi điểm với ba vợ tương lai trước.

Ông Park gật đầu, kéo anh ngồi xuống ghế đối diện với hai ba con "Dạo này sao rồi ? Nghe nói em đang điều hành VM rất tốt, còn được bầu chọn là doanh nhân xuất sắc nhất của năm" Người đàn ông trẻ này, thực lực rất khá, lại có tướng mạo xuất chúng, phong thái đĩnh đạc, mạnh mẽ, ai lấy được cậu ấy chắc chắn rất hạnh phúc.       

"Anh quá khen rồi. Em còn phải cố gắng rất nhiều" Vô cùng khiêm tốn, nhã nhặn 

Mắt Park Jimin hoàn toàn biến thành hai trái tim đỏ rực rồi, ông xã soái quá ! 

"Cục cưng, còn ngồi đó nữa. Mau đi gọi mẹ và cậu con xuống đây" Ba Park hiền từ vỗ nhẹ người con trai mình. Quái lạ, con trai nhỏ của ông sao lại khiến cho ông có cảm giác nó cứ điệu đà, nhẹ nhàng thế nào ấy ! Bình thường nghịch ngợm, nhanh nhảu lắm mờ nhỉ

Tiếng người phụ nữ quyền lực vang lên từ phía cầu thang "Không cần gọi" Bà Park bước xuống cầu thang, nhìn thấy bạn thân của em trai mình, khiêm con rể tương lai, liền nở một cười nhẹ nhàng "TaeHyung mới tới hả ?"

"Dạ, em nghe Hoseok nói vợ chồng chị về Hàn, nên đến đây thăm hai người" Kim tổng đứng lên, trước đây chị Ji Woo luôn thân thiết với anh, cho nên không cảm thấy khách sáo chút nào

Bà Park ôm anh một cái, nhìn anh giống như cậu em trai của mình, khẽ cảm thán "Em vẫn giống hệt như trước đây. Rất đẹp trai nha ! Còn cao hơn trước nữa thì phải" TaeHyung và Hoseok chơi với nhau từ hồi nhỏ, đương nhiên bà rất quý rồi. 

Anh cười ôn nhu, ngắm nghía chị gái "Chị cũng đâu khác gì lúc 20 tuổi" 

Bà Park thích nhất là được khen trẻ trung, liền vui vẻ kéo anh ngồi xuống, uống trà hàn huyên chuyện cũ "Kể cho chị nghe về cuộc sống của em đi, tò mò quá à !"

Anh nhún vai, khẽ liếc nhìn cậu một cái, sau đó mới nói "Silla phải để Hoseok và Nam Joon chèo chống, em thấy hơi áy náy"

"Không sao đâu, thằng nhóc Hoseok cậy có em nên nhất định rất lười biếng, để nó tự quản lí công ty, mới không chơi bời linh tinh nữa" Mẹ Park vui vẻ nói

Cậu bĩu môi, mẹ nói xấu cậu nha ! Con nhất định sẽ mách cậu cho xem 

Mẹ Park thu tất cả ánh nhìn của TaeHyung và Jimin trong mắt, cố tình thở dài "Hai đứa cũng vậy, đã hơn 30 tuổi, còn chưa chịu lập gia đình. Muốn để các cô gái ngoài kia mơ mộng đến khi nào đây ?" 

Ba Park cười đùa "Đúng đó, các cậu định tìm bạn gái một lúc, rồi tổ chức lễ cưới chung một  luôn sao ?"            

 Mắt tràn ngập ý cười, anh hùa theo "Ý kiến của anh không tệ ha ! Em sẽ suy nghĩ "   

Park Jimin giật mình, kêu lên "KHÔNG ĐƯỢC !"

Ba Park, mẹ Park "???"

Chết cha ! Suýt nữa lộ rồi ! "Ý.....ý con là cậu chắc chắn không thích đâu. Tổ chức như vậy còn gì là riêng tư nữa, đúng không anh TaeHyung ?" hấp háy mắt với anh

'Bộp' Mẹ Park cốc vào đầu con trai mình "Đã bảo phải gọi là chú, anh cái gì mà anh. TaeHyung bằng tuổi cậu con đấy !" 

Anh trong lòng xót cậu, nhưng ngoài mặt vẫn rất điềm tĩnh "Không sao, Jiminie muốn gọi thế nào cũng được mà chị"

Huhu.....chồng à, em đau quá !

Lén lút theo anh lên phòng lấy chút đồ, Park Jimin vừa chốt cửa lại, lập tức không có chút danh giá cùng tự trọng nào mà nhảy lên ôm anh, dính chặt như con gấu Kola trên người anh, ủy khuất dụi dụi vào cổ anh. Chồng à, em muốn hôn lưỡi á !!

( kèm thêm cho các cô tẹo hình ảnh cho dễ tưởng tưởng nhen, hình bên trên nữa đó)

Anh bật cười, ôm cậu ngồi vững trên cánh tay mình, hai chân nhỏ quấn quanh hông của anh, hôn lên môi cậu "Sao nhiệt tình quá vậy, bảo bối ?"

Cậu ôm chặt cổ anh, vội vàng nhấn môi mình vào môi anh, giống như con mèo nhỏ liếm liếm, làm tim anh ngứa ngáy, cười cười đáp lại cậu. Cùng chồng đẹp trai hôn lưỡi một lúc lâu, cậu không thở nổi nữa mới buông anh, ghé đầu vào vai anh thở dốc.

"Đáng yêu ghê !" Anh đưa tay vò nhẹ tóc cậu, dịu dàng cảm thán

"TaeHyung à !" Cậu xúc động nói "Em yêu anh, rất yêu anh !"

"Anh biết rồi, bảo bối !"

"Không phải em có ý muốn giấu ba mẹ mối quan hệ của chúng ta đâu. Chỉ là giờ còn quá sớm, nhất định ba mẹ sẽ không thích. Đợi thêm một chút nữa, nếu ba mẹ phản đối, em sẽ nói em đã có thai rồi ! Nếu ba mẹ không đồng ý, em sẽ dắt anh bỏ trốn !" Park Jimin bốc đồng nói 

Anh phì cười, nổi lên ý trêu đùa, ôm cậu ngồi xuống giường, cưng chiều nhéo mũi cậu "Ồ ! Vậy thì sắp tới anh sẽ mệt lắm cho xem !"

"Sao lại mệt ?" Cậu không hiểu gì cả, tròn mắt ngây thơ hỏi

Cắn nhẹ vào đôi môi đỏ mọng, hơi sưng vì nụ hôn vừa nãy, Kim TaeHyung đưa tay nhéo nhẹ hạt đậu nhỏ trên ngực cậu, lưu manh cười cười "Em nói xem, muốn làm em có thai có mệt hay không ? Ửm ?"

Cậu bị anh đụng vào chỗ nhạy cảm, đỏ bừng mặt, ây da, người ta xí hổ òi, làm thao đây ? 

"Đừng mà.....ba mẹ còn đang ở dưới nhà !" Yêu đương kiểu bí mật này kích thích lắm nha 

Biểu tình ngại ngùng cùng đáng yêu, có sức dụ người ghê gớm, làm anh phải nhịn lắm mới không đè cậu ra làm ngay tại đây. 

"Mèo con, em còn cọ nữa sẽ chết chắc đấy !" Anh cắn lên tai cậu, thì thầm

'Cốc' 'cốc' "TaeHyung, Jimin, hai đứa mau ra ngoài đi, chúng ta đi ăn" Tiếng mẹ Park bên ngoài vọng lại, làm cậu vội vàng nhảy khỏi người anh, chỉnh trang lại bản thân nghiêm túc, mới mở cửa bước ra.

"Hì hì....chúng ta xuống nhà gọi cậu đi cùng" Cậu kéo tay mẹ Park đi, còn quay đầu lại nháy mắt với anh

"Hai đứa làm gì mà phải khóa cửa hả ?" Mẹ Park liếc mắt nhìn cậu

"Có khóa sao ? Chắc chắn cửa hỏng tự chốt rồi, để buổi chiều con bảo quản gia Lee sửa lại nha" Cậu lém lỉnh chối bay chối biến. Trong lòng khẽ thở phào một cái, suýt nữa thì lộ rồi. 

______________________________________________________________

End Chap 31 ( part 1)

    

    

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro