Chap 36 : Jeon JungKook còn sống ?
Từ đầu truyện đến giờ mới là chap 36, từng nhân vật hay chi tiết mà tui viết đều nằm trong dự tính của tui hết, nếu không thì tui đã chẳng mất công dành hẳn chap 9 để viết về mối tình của Kim TaeHyung với người vợ chưa cưới đã mất là Jeon JungKook. À, còn cả khi mẹ Park nói chuyện với Jung Hoseok, tại sao mẹ Park lại muốn ngăn cản VMin đến với nhau ? Tất cả đều theo một mạch hết rồi á, nên tui nghĩ tui chẳng xa rời hay lạc mất cốt truyện đâu.
Tình yêu ấy à, theo tui thì nó giống như khi ta ăn vậy á, không thể lúc nào cũng chỉ ăn ngọt, sẽ rất ngán đúng không ? Tui muốn tình yêu phải có nhiều hương vị khác nhau, có chua, có ngọt, đôi khi dù không thích nhưng cũng cần có cả vị đắng, chát nữa, mới gọi là trọn vẹn. Dù có viết truyện thì tui cũng là một rds, bản thân tui cũng chẳng thích ngược quá nhiều, nhiều khi đọc đến những chap truyện buồn, tui bật khóc chỉ vì thương cho nhân vật trong đó, nhưng rồi đến cuối cùng, chính vì đã từng khóc nên khi happy ending, tui lại càng cảm thấy có ý nghĩa và vui vẻ hơn.
Tui không có kêu một ai phải thích truyện của tui hết, nếu cách viết hay cách nghĩ của tui không phù hợp với gu của bạn, có thể tìm truyện khác để đọc nha, còn nhiều fic Vmin hay lắm á. Tui cũng hay đọc Vmin mà.
Có vẻ dài dòng quá rồi, đọc tiếp thôi nào !!!
_____________________________________________________________________
Mấy ngày quay phim tiếp theo, vì quá bận rộn nên diễn viên Park đành tạm gác chuyện gọi điện cho Kim Tae Hyung. Cuối cùng, sau bao nhiêu nỗ lực cùng cố gắng, Park Jimin mới xong những phân cảnh lớn, thể hiện lại rất ổn, chỉ là một số cảnh quay bị NG vài lần, sau đó đều có thể hoàn thành thuận lợi. Cho nên, buổi chiều, được nghỉ ngơi, cậu một bực đi tìm trưởng thôn, từ mè nheo đến giở trò đáng yêu để xin ông chở đi ra trạm điện thoại. Nhờ công của cậu, Min Yoon Gi bây giờ cũng được ngồi trên chiếc xe tải nhỏ, cũ kỹ, chuẩn bị gọi điện cho ông xã ở nhà.
Park Jimin vừa đáng yêu, vừa lễ phép, lại trắng trẻo, mập mạp, đương nhiên bác trưởng thôn trong nháy mắt liền nổi lên tình phụ mẫu, cho cậu hẳn một tiếng để gọi điện về nhà.
Bàn tay ngắn củn lướt điện thoại, bấm gọi cho Kim Tae Hyung. Đổ chuông đến tiếng thứ tư, giọng anh trong điện thoại vang lên "Bảo bối ?"
Nghe thấy giọng anh, cậu giống như đứa trẻ nhớ ba mẹ ấy, cái mũi lên men, ai da, không được khóc, hít hít mũi, cất tiếng gọi anh "TaeHyung à"
"Bảo bối, mấy ngày nay quay phim tốt chứ ?"
Cậu theo thói quen gật đầu, rồi nghĩ anh đâu có thấy được chứ, thế là nhẹ giọng ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng, sau đó cả hai đều rơi vào im lặng. Rõ ràng trên đường đến đây, đã nghĩ ra bao nhiêu chuyện để kể cho anh nghe, vậy mà khi nghe giọng anh, cậu lại không nói được gì nữa.
Một lát, giọng anh vang lên "Bảo bối, có nhớ anh không ?"
Nghe đến đây, cậu đột nhiên muốn khóc á, kích động muốn nói anh kêu phi cơ đến đón cậu về. Ở đây, cái gì cũng không có. Trà sữa không có, đồ ăn kiểu thành phố lại càng không, hơn nữa buổi tối còn bị muỗi đốt, quay phim trong thời chiến tranh thì phải chạy giặc, đánh nhau, lăn lộn trên đất, xước cả chân tay, đau lắm á. Giờ cậu đã thấu hiểu sâu sắc một câu nói, rời khỏi vòng tay anh chính là bão tố đó !!!
"TaeHyung, em nhớ anh lắm" lặng lẽ lau nước mắt
"Ngoan, anh cũng nhớ em. Ở đó quay phim cho tốt, sau đó trở về với anh, được không nào ?" Giọng điệu y hệt đang dỗ trẻ con, cũng đúng thôi, cậu trong lòng anh vẫn mãi là một cậu bé không lớn được.
"Dạ, em biết rồi. Em vừa xem tin tức, có phải công ty có dự án lớn, anh đang bận lắm đúng không ?"
"Ừm, đúng là có hơi bận"
"Vậy giờ anh đang ở trong phòng làm việc hả ?" Cậu quay lại nhìn phía xa, Min Yoon Gi đang dùng hết sức rống giận vào điện thoại, gọi điện cho nhau sao không thể bình thường được chứ ? Thiệc là.....
"Không có, đang ở trong phòng họp"
Nghe vậy, cậu giật mình, nói lớn "Anh đang họp mà còn nghe điện thoại của em, không được, không được, anh làm việc đi, em không gọi nữa. À, nhớ giữ gìn sức khỏe nha" Đặc biệt ngoan ngoãn hiểu chuyện !!!
"Vậy anh cúp đây. A, bảo bối !"
"Hả ?"
"Anh yêu em !"
Cúp máy đi. Cậu sờ mặt, nóng quá à, còn đỏ nữa. Trong lúc họp mà nghe điện thoại, còn nói yêu đương này nọ, nếu bị người ta hiểu lầm thì nàm thao đây ?
Ở một góc khác, Min Yoon Gi cũng đang nói chuyện điện thoại với Jung tổng
"Đi tiếp đối tác nếu phải uống rượu, nhớ không được lái xe đó" Đại diện Min lo lắng khi nghe Jung tổng nói buổi tối phải đi gặp đối tác, sẽ về nhà muộn. Y đã một lần say rượu bị tai nạn, làm hắn lo lắng đến suýt ngất rồi.
"Anh nhớ rồi, sẽ để thư ký lái xe mà. Vợ ơi !"
Y đột nhiên gọi, lại còn dùng cái giọng vô cùng dịu dàng, làm hắn đỏ mặt, lời tiếng theo chắc chắn sẽ bày tỏ này nọ. Ai ngờ.....
"Mấy gói ngũ cốc anh để trong vali, em ăn chưa ?"
Min Yoon Gi xúc động muốn lập tức bay về Seoul đập y cho bõ tức, bạn trai kiểu gì không có chút lãng mạn nào hết á !!! Tức giận rống lên "Ông vứt hết đi rồi !!! Sao ???"
"A...cái đó....cái đó anh chợt nhớ ra nó hết hạn lâu rồi !!! Hì hì, may mà em không ăn."
Min Yoon Gi "....."
Con mọe nó, ông không chỉ ăn rồi mà còn hảo tâm tặng cho đạo diễn vài gói, làm sao đây chớ ???
"Còn có....."
"Cái gì hết hạn nữa ?" Sao cứ phải mình điên lên mới chịu được nhỉ ?
"Không có, không có...... anh chỉ muốn nói là anh nhớ em thôi, em có nhớ anh không ?"
Đỏ mặt òi, hứ, ông mới không thèm nhớ anh đâu "Không có ! Một chút cũng không có !" Nói xong, còn đặc biệt tuyệt tình, cúp máy cái rụp.
Trở về đoàn phim, cả hai đều dường như được tiếp thêm năng lượng, làm vô cùng tốt công việc của mình. Hiệu quả cực cao. Đây là sức mạnh của tình yêu trong truyền thuyết đó !!!
Không chỉ có hai tiểu thụ đâu, còn có Kim Tổng và Jung tổng cũng làm việc hăng say, có hiệu quả vô cùng cao nha.
Trở về với đoàn phim, những ngày tiếp theo cũng vô cùng tốt đẹp. Chỉ có duy nhất hôm nay...
Cảnh quay hôm nay là một cảnh quay đánh võ thuật, Park Jimin sau khi mặc xong trang phục diễn, đeo đồ bảo hộ lên người, cậu nhóc lần đầu được đu người lên cao, chỉ có thích thú chứ không hề sợ hãi nha. Được đạo diễn võ thuật hướng dẫn, cậu gật đầu, cũng dễ mà. Nhìn cậu giơ tay ra hiệu đã ổn, đạo diễn liền hô lên. Tất cả dây cáp đều được kéo lên, cả người Park Jimin bay lên không trung.
Cảnh đánh nhau không khó, chỉ cần quay cận mặt vài lần, sau đó sẽ giao lại cho diễn viên đóng thế. Park Jimin cùng bạn diễn thực hiện động tác đã tập trước, nhưng vì bạn diễn có phần hơi cứng nên bị đạo diễn cho NG mấy lần liền.
"1,2,3..... Action !"
Đạo diễn chăm chú nhìn vào cảnh quay trong màn hình, ông gật gù, được lắm, đang chuẩn bị hô cut thì......
"keng" một tiếng, con ốc vít trên đồ bảo hộ của Park Jimin rơi ra........Cả người cậu đột nhiên hẫng một cái, cả người từ trên cao rơi xuống.
"á......á.....á......á...........á.......á......"
"JIMINIE !!!!"
"JIMIN !!!!"
Min Yoon Gi và J-hope trợn mắt, hét lên nhìn cậu rơi xuống, cùng một lúc lao ra.
"Bụp !" Tiếng người rơi xuống đệm. Chân tay run lên bần bật, sợ đến mức không dám mở mắt ra nữa. Cứ nằm im không nhúc nhích.
Mọi người sợ hãi lao ra, nhìn hai người nằm trên đệm, vội vàng hỏi
"J-hope, Jimin, hai người không sao chứ ?"
"Jimin à, Jimin !"
Mở mắt ra, hình như không phải đệm thì phải ? Cậu nhìn xuống, hoảng hốt chống tay ngồi dậy, lo lắng nhìn người vừa ôm mình che chắn "J-hope, anh không bị thương chứ ?"
Hắn vì lao ra đỡ cho cậu, tuy rằng có đệm ở dưới, nhưng cánh tay vì chống cả sức nặng cho hai người nên không cử động được, hắn chống tay còn lại, ngồi dậy, nhíu mày chịu đau đớn, hỏi cậu "Cậu không sao chứ ? Không bị thương chứ ?"
Park Jimin khi rơi xuống, tay vô tình móc vào dây sắt, nên có chảy máu chút chút, nhưng đương nhiên sao có thể bằng hắn chứ "Tôi không sao.... nhưng tay anh...." Tay hắn cứng đơ rồi kìa, không thể cử động được.
Đạo diễn vội gọi bác sĩ trong đoàn đến, đỡ cả hai về nhà gần đó để xem xét. May mắn là J-hope chỉ bị bong gân, vài hôm sẽ khỏi, làm cậu sợ chết đi được, nhỡ vì cậu mà hắn có mệnh hệ gì, cho dù fan của hắn chưa tấn công cậu thì cậu cũng áy náy chết mất.
Được Yoon Gi đỡ về phòng, hắn bắt cậu nằm im trên giường nghỉ, không có cậu chạy lung tung.
"Mau ngủ một giấc đi"
"Yoon Gi à, vừa nãy ấy, đúng là mình cảm thấy như sắp chết vậy" Còn hì hì cười nữa
Hắn lười cậu "Không được nói bậy ! Mau nghỉ ngơi đi, mình đi tìm người nấu cháo cho cậu"
"Cảm ơn cậu, Yoon Gi"
"Được rồi, được rồi, ơn nghĩa gì" Nói rồi, hắn ra ngoài, khép nhẹ cửa phòng.
Có lẽ vì sợ hãi cùng mệt mỏi mà Park Jimin ngủ đến tận tối, bụng réo lên mới chịu dậy, ăn hết một bát cháo lớn rồi lại bắt đầu không yên ổn, cứ đòi đi thăm J-hope. May mà hắn phải lấy cớ, J-hope đã ngủ rồi, cậu mới thôi không quậy nữa. Thật là mệt mỏi.
"Vậy được, sáng mai tôi đi thăm hắn" Park Jimin bĩu môi, nằm ngay ngắn trong chăn.
-------------------------------------
Kim Tae Hyung nhìn lịch để bàn, từ lúc cậu đi quay phim đến giờ đã là hai tuần rồi. Anh nhìn đống tài liệu đã giải quyết xong, thở ra một hơi nhẹ nhõm, rồi nhấn điện thoại trên bàn liên hệ với thư ký "Cậu đã chuẩn bị xong vé máy bay chưa ?"
Tiếng từ điện thoại để bàn vang lên "Dạ rồi thưa sếp. Buổi sáng ngày mai sếp có thể xuất phát đi tìm chị dâu"
"Tốt lắm" Cúp điện thoại.
Kim Tae Hyung đứng dậy, đi lại chỗ móc treo áo khoác. Hôm nay phải về sớm, tắm rửa, cạo râu sạch sẽ để mai còn đi thăm bảo bối bé nhỏ nữa. Ra khỏi tòa nhà lớn, đột nhiên có điện thoại, anh nhíu mày, nghe xong vội vàng nhấn ga, quay xe lại.
Đến một quán ba, anh dừng xe, vội vàng đi vào bên trong. Hỏi qua phục vụ, anh bước nhanh lên tầng, nơi mà Kang Eun Hee vừa gọi điện cho anh. Không biết có chuyện gì, giọng cô hoảng hốt, vừa khóc vừa nói, cái gì cũng không rõ ràng.
( Có ai không nhớ Kang Eun Hee thì để tui nói luôn nè, cô ấy là em họ của Jeon JungKook, cô diễn viên mà ngày trước Min từng ghen vì tưởng cô ấy là người yêu của TaeHyung đó)
Đẩy cửa bước vào, dưới ánh đèn mờ ảo, anh thấy cô đang ôm chặt lấy một người nào đó, khóc nức nở. Kim Tae Hyung nhìn xung quanh phòng, vỏ trai rượu bị đập vỡ rơi trên sàn, mọi thứ thì lộn xộn. Mùi rượu, còn có cả mùi máu phả ra.
"Eun Hee !" Kim Tae Hyung cất tiếng gọi, nhanh tay bật điện phòng sáng lên.
Kang Eun Hee buông người kia ra, còn cậu trai kia thì vẫn ôm mặt vào đầu gối, ngồi thu lại một góc. Cô lau vội nước mắt, được anh dìu đứng lên, trên trán còn đang chảy máu. Anh nhíu mày, lạnh giọng hỏi "Sao lại thế nào ?"
"Tae Hyung oppa.....anh JungKook.....JungKook....."
Nghe thấy cái tên này, anh theo phản xạ vốn có nắm chặt bàn tay mình, tức giận rống lên "Rốt cuộc có chuyện gì chứ ?"
"anh JungKook..... anh JungKook còn sống....anh mau cứu anh ấy đi" Cô vừa khóc vừa gào lên, chỉ vào cậu trai đang ngồi trong góc kia.
Nhắm chặt lấy hai vai cô, anh lắc mạnh "Em tỉnh táo lại đi ! Kang Eun Hee ! Jeon JungKook đã chết cách đây hơn 10 năm rồi"
Cô lắc đầu, hất tay anh ra, chạy lại chỉ thẳng vào người con trai kia "Anh nhìn cho kỹ đi ! Xem anh ấy là ai !!!!". Nói rồi, cô dùng sức nắm tay người con trai, kéo mạnh để người này đứng lên.
Những kí ước trước đây chợt ùa về..........
"Xin lỗi, chỉ là tùy hứng vẽ một chút, nếu anh không thích thì tôi sẽ xóa đi"
"Không có. Rất đẹp. Nếu được, có thể cho tôi bức vẽ này không ?"
"Ưm.....xin lỗi, cuốn sổ này rất quý, tôi không muốn làm hỏng nó. Bất quá, nếu có duyên gặp lại, tôi sẽ vẽ một bức tranh khác tặng anh".
"Em ước Kim TaeHyung sẽ yêu em !"
"Chúc mừng, điều ước của em thành sự thật rồi, ngốc !"
"Không.....anh không muốn.....JungKook....JungKook à, đừng bỏ anh lại mà.......JungKook....anh không thể sống mà thiếu em được......"
Đầu anh quay cuồng, trừng trừng nhìn người con trai trước mặt. Anh lắc đầu, không thể nào, không thể nào.... sao lại có chuyện này chứ ? Giống như không thể đứng vững nữa, anh đau đớn nhìn khuôn mặt đang đối diện với mình, nước mắt cứ thế chảy xuống.
Anh đứng lặng người, không dám bước về phía trước cũng không dám lùi lại phía sau, giờ phút này giống như một giấc mơ vậy. Một giấc mơ mà không bao giờ anh có thể mơ thấy. Cho đến khi người con trai này ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt rạng rỡ, vui tươi đã thay vào đó là sự vô cảm, đau thương.
Bước lại gần phía anh, người này vẫn nhìn anh không chớp mắt, đưa bàn tay dính máu gạt nước mắt cho anh, nhẹ giọng hỏi "Sao lại khóc ?" Anh lại một lần nữa chấn động, giọng nói này, thực sự đã hơn 10 năm rồi anh chưa từng nghe lại.
"Jung Kook....?" lời nói thốt lên đột nhiên nghẹn lại ở cổ họng
Chớp mắt nhìn anh, vô cảm nói "Anh biết tôi sao ?"
______________________________________________________________
End chap 36
Tui đã sẵn sàng nhận hết gạch đá =)))) Cơ mà đừng ném mạnh quá, chết người là các cô khỏi đọc truyện luôn =)))))
à, tui nói nè, đừng trách V sao phản ứng như thế nha ! Các cô phải hiểu là đột nhiên sau 10 năm trời, người các cô yêu thương tưởng đã chết mà lại xuất hiện lù lù trước mặt các cô, kiểu gì cũng có phản ứng giống V thôi. Với cả Kookie còn là người chuẩn bị kết hôn với V nữa, đột nhiên bị tai nạn qua đời như thế, V chưa tự tử là may rồi đấy.
Cho nên giờ đột nhiên xuất hiện, cho dù có yêu người khác rồi mà thấy người Kook đầy máu thế này thì vẫn sẽ có phản ứng giống V thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro