Chap 4 : Hình như anh đã tìm được người ấy rồi

Có ai cho tôi tý động lực đi 😂😂😂😂 Buồn quá à !!!!
______________________________________

Vừa mở mắt thức dậy, Park Jimin thò tay mò mẫm lấy cái điện thoại xem, trời, mới có 7h sáng thôi hả, sao mình dậy sớm thế nhỉ ? Lạ ghê. Nghĩ nghĩ, cậu chùm chăn, định bụng ngủ tiếp. ai ngờ nghe được cái giọng the thé của người mà không cần nói cũng biết là ai.....

"Jiminie, 7h rồi, mau dậy đi ! Con không định đi học hả ?" - Jung Hoseok mặc bộ ngủ bằng lụa cao cấp, tay cầm tờ báo sáng, tao nhã đạp cửa phòng cháu mình, cất giọng thánh thót

Park Jimin dãy dụa, đạp đạp chăn, mang bộ mặt muốn giết người, trả lời "Hôm nay chủ nhật mà cậu !"

Y đực mặt, nghĩ nghĩ, rồi ngồi xuống giường, cười cầu tài "Hì hì.....cậu nhầm lịch, xin lỗi con nha.....Cơ mà hôm nay có muốn đi tìm Kim TaeHyung không đó ?" Jung Hoseok cưng chiều xoa xoa mái tóc tổ quạ mới ngủ dậy của cậu

Ờ, đúng ha. Phải đi tìm thiên sứ chứ. Park Jimin đột nhiên ngồi bật dậy, làm y giật cả mình "Cậu không nói con cũng quên mất"

"Ôi, thiên sứ của lòng em ! Em đến đây.....á.....aaaaaaaaa" Vừa đứng dậy, ai ngờ chân mắc vào chăn đàn quấn trên người, Park Jimin ngã thẳng xuống giường, hoàn toàn mất nụ hôn đầu luôn

Jung Hoseok vừa nhịn cười vừa lo lắng, vội vàng đỡ cậu ngồi dậy, xem xét "Ai bảo con không cẩn thận hả ? Sao ? Có đau không ?"

Park Jimin xoa xoa bàn tay, ngẩng đầu lên cười thiếu đánh "May quá chưa rụng cái răng nào !" Chợt nhớ ra gì đó, hỏi y "Mà sao cậu lại hỏi thế ? Chẳng phải cậu bảo không thèm quan tâm chuyện của con nữa ! Không lẽ cậu muốn cản con đến với tình yêu của con ?" ánh mắt nghi hoặc nhìn Jung Hoseok

Jung Hoseok lườm cậu, vẻ mặt kiểu con nghĩ cậu của con rảnh lắm nhỉ "Hôm nay đừng đến làm phiền người ta nữa"

"Tại sao chứ ?"

"Hôm nay là ngày giỗ của em dâu JungKook, cậu không cho phép con đến đó quấy rối. Đã nghe chưa ?" - Jung Hoseok nghiêm mặt nói.

Park Jimin ỉu xìu, thì ra hôm nay là ngày giỗ của anh ấy. Cậu thở dài "Vậy con không đến tìm TaeHyung nữa. Con đi chơi với bạn là được chứ gì !" Cậu đứng dậy, thê cái thân nặng nề bước vào phòng tắm

Jung Hoseok gật đầu hài lòng, cháu trai của y thật là ngoan, phải thưởng, liền rút trong ví ra một cái thẻ tín dụng màu đen - thẻ không giới hạn tiền nha, đặt lên bàn, trước khi ra khỏi phòng còn nói to "Jiminie, cho con dùng thẻ trong một ngày đó. Muốn mua gì thì mua, mời bạn con đi chơi cũng được".

Park bĩu môi, thẻ đen thì sao chứ ? Mới không bằng Kim TaeHyung đâu. Nhưng mà hôm nay anh ấy nhất định sẽ ở bên anh JungKook cả ngày. Park Jimin, mày làm sao vậy ? Ghen tỵ với cả người đã mất ? Ích kỉ quá rồi đó.

Đi bộ trên vỉa hè, Park Jimin chán nản, cậu làm gì có bạn mà đi chơi chứ ? Là cháu trai của chủ tịch tập đoàn khách sạn Silla đương nhiên thích rồi, nhưng mà sẽ phải chịu cảnh cô đơn đó. Cậu làm gì đã kết thân với ai đâu chứ ? Haizz......những lúc này lại nhớ Min Yoon Gi quá đi. Vừa nhắc tào tháo, tào tháo xuất hiện. Thằng này thiêng lắm, có đốt hương muỗi cũng lên.

"Alo, mình nghe nè !" - Park Jimin nhấn nút nghe, giọng vui vẻ hẳn lên, thằng bạn chí cốt mà

"Đồ ác độc. Mình không chủ động gọi là cậu quên luôn mình đúng không hả ? Mau nói đi chứ, Park Jimin !"

"Nè, làm quá nha ! Mới có 3 ngày thôi thím !"

"Hì hì....đùa tý thôi mà. Thế nào ? Có nhớ mình không hả ?"

"Tại vì TaeHyung anh ấy có việc bận, giờ mình phải đi chơi một mình, nên cũng thấy nhớ lắm, Yoon Gi !" Park Jimin rẽ vào một quán kem bên đường, tùy tiện gọi một món rồi ngồi buôn chuyện tiếp

"Park Jimin, mình không thích cậu nhắc đến anh ta trước mặt mình mà. Không phải mình đã nói rồi sao ?"

"Yes. I know that. Ok ? Đừng giận mà....." - Park Jimin nhíu mày, sao cứ mỗi lần nhắc đến anh ấy là Min Yoon Gi lại nổi khùng lên nhỉ ? Chẳng hiểu nổi cậu ta.

Nhắc chút về Min Yoon Gi nha, hắn năm nay 17 tuổi, hơn Park Jimin 1 tuổi, nhưng vì hai gia đình chơi thân với nhau, lại là hàng xóm nên chẳng bao giờ cậu gọi hắn là anh cả, toàn cậu với mình thôi. Tính tình rất ấm áp, dịu dàng, luôn bảo vệ và che chở cho cậu, nói chung thì Min Yoon Gi chính là người bạn duy nhất và thân nhất với cậu.

Park Jimin cúp điện thoại, nóng ran máy rồi. Kem cũng đã ăn hết, mình lại đâu biết nhiều chỗ để chơi ở Hàn chứ. Nghĩ vậy, cậu đứng dậy, trả tiền xong còn hỏi chị chủ quán xem có chỗ nào cảnh đẹp, lại yên tĩnh không. Chị chủ quán liền chỉ cho cậu một nơi rất đẹp. Theo địa chỉ được cho, Park Jimin bắt taxi đến đó.

Trước mặt cậu chính là cánh đồng hoa baby - một loài hoa nhỏ li ti, trắng muốt như những bông tuyết, vô cùng thuần khiết và tinh tế, mang lại cho người nhìn một cảm giác thoải mái, dễ chịu, nhẹ nhàng và ngây thơ. Thật không ngờ nơi chị ấy chỉ lại là cánh đồng hoa này. Cũng chính là loài hoa mà cậu thích nhất. Park Jimin khom người, chạm nhẹ vào những bông hoa mỏng manh đang bay nhè nhẹ trong gió.

"Jiminie ?" - giọng nói quen thuộc vang lên phía sau lưng làm Park Jimin có hơi bất ngờ mà quay người lại

Chỉ cần nhìn thấy anh là cậu bất giác sẽ mỉm cười "TaeHyung ? Sao anh lại ở đây ?"

Kim TaeHyung rất bất ngờ, hôm nay vốn là ngày giỗ của em ấy. Khi còn sống, loài hoa Kookie thích nhất là baby trắng, ở Hàn Quốc đều là lấy hoa từ cánh đồng này, nên từ khi em ấy mất, năm nào anh cũng đến, nhờ chủ ở đây hái giúp một bó để đi thăm mộ của em ấy. Trong khi chờ chủ vườn hái, anh liền đi dạo một lát, thật không nghĩ ra lại gặp cậu nhóc này ở đây.

"Anh muốn đem hoa đến thăm vợ chưa cưới, hôm nay là ngày giỗ của em ấy. Còn em ?" - Anh không hề muốn giấu giếm chuyện gì trong quá khứ hết nên rất tự nhiên nói ra

Park Jimin khựng lại nụ cười trên môi, à....thì ra loài hoa Jeon JungKook thích cũng là baby trắng, cậu cười buồn, trả lời qua loa "Tình cờ biết đến nơi này thôi".

Sau khi cầm bó hoa baby trên tay, Kim TaeHyung định đi đến chỗ JungKook, thật không ngờ Park Jimin lại mở lời "Anh.....có thể cho em đi cùng được không ?" Cậu cũng chả hiểu nổi bản thân tại sao ngay lúc này lại muốn đến gặp Jeon JungKook, và tại sao cậu lại vô cùng tò mò về người con trai mà Kim TaeHyung yêu trong suốt gần 10 năm qua.

Park Jimin quan sát khuôn mặt anh, ánh mắt bối rối, có phần miễn cưỡng kia đã cho cậu một câu trả lời "Em đùa thôi mà....anh mau đi đi. Em còn muốn ở lại đây thêm chút nữa"

Kim TaeHyung cười với cậu, vẫn là nụ cười có thể làm trái tim cậu đập nhanh đến mất kiểm soát, vẫn là cái xoa đầu ôn nhu, vẫn là sự quan tâm dịu dàng ấy, anh tháo chiếc khăn quàng cổ màu đen trên người xuống, rồi cẩn thận quàng lên cổ cậu "Buổi tối trời rất lạnh, nhớ về sớm".

Đợi Kim TaeHyung đi khỏi, Park Jimin ngồi sụp xuống đất, nước mắt rơi lã chã trên bầu má đỏ ửng vì lạnh. Cậu chẳng biết vì sao mình lại khóc nữa. Thật là nực cười, ghen tỵ với một người đã mất sao ? Park Jimin, mày tồi tệ đến thế ?

Kim TaeHyung đặt bó hoa xuống bên cạnh bức hình cậu trai đang cười ngây thơ. Nếu như là 6 năm trước, anh nghĩ mình sẽ gục ngã khi ngắm nhìn nụ cười của em ấy, nhưng giờ thì khác.

"Kookie à, lâu lắm mới đến thăm em, em không giận anh chứ ?" Kim TaeHyung đưa tay miết nhẹ vào tấm hình, trong ánh mắt vẫn hiện lên ánh buồn "Em biết không, ba mẹ vẫn đang sống rất vui vẻ, họ đã cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới, còn Eun Hee thì đã trở thành diễn viên nổi tiếng. Tất cả mọi người đều đang rất hạnh phúc nên em đừng lo nha. A, em còn nhớ con trai của chị Ji Woo mà anh từng kể với em không ?"

Nhắc đến Park Jimin, anh sẽ tự động mỉm cười "Cậu nhóc ấy là Park Jimin, vừa trở về từ Mĩ, cậu ấy rất đáng yêu, thông minh và tốt bụng. Ngay lần thứ hai gặp, Jimin đã nói thích anh, làm Hoseok thực sự rất đau đầu. Hôm nay, khi đến cánh đồng hoa baby, thật không ngờ lại gặp cậu nhóc ấy. Em còn nhớ em từng nói gì không, em nói đừng yêu em quá lâu và hãy tìm một người anh yêu nhiều hơn cả em. Hãy chăm sóc, bảo vệ và yêu thương người ấy thật nhiều"

Sống mũi cay cay, bàn tay đặt trên nụ cười thuần khiết ấy cũng bắt đầu run run, nước mắt không thể kìm được khi nhớ đến hình ảnh của JungKook cả người đầy máu, hơi thở khó nhọc nằm trong vòng tay anh, vẫn dịu dàng, ấm áp và vị tha như thế "JungKookie, hình như anh đã tìm được người ấy rồi, cho nên, từ giờ anh sẽ quên em để sống một cuộc sống mới. Jeon JungKook, thực sự xin lỗi và cảm ơn em, người con trai luôn yêu anh bằng tất cả sinh mạng của mình !"

End Chap 4

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro