Chap 44 (End) : Happy Ending
Dạo này tui đang sửa lại fic đam mỹ đầu tay của mình "Lựa chọn" mà bực đến chửi bậy luôn ấy, biết tại sao không ? Tại hồi ấy còn trẻ trâu nên viết tắt nhiều, lại còn sai chính tả tùm lum luôn =)))) Tui đọc mà tui còn thấy dở hơi kinh khủng, tự hỏi tại sao mình có thể viết thành như thế nhỉ =))))) Mệt mỏi thôi rồi =)))))
_________________________________________________________________
Kim Seok Jin ngồi trên ghế sofa, vừa ôm điều khiển, vừa chăm chú theo dõi lễ trao giải cùng với Kim Nam Joon. Buổi chiều, Park Jimin gọi điện cho cậu, nói tối nay có trực tiếp lễ trao giải Rồng Xanh, cậu ấy có hai vé, hỏi cậu và gã có muốn đi dự không. Chuyện này còn cần phải hỏi sao ? Đương nhiên là không rồi. Cậu nhăn nhó, nói mình đâu có phải người nổi tiếng, đến đó làm gì, còn nói chen chúc vào chỗ khán giả chật hẹp đó, gã nhất định không cho đi, nên giờ chỉ ngồi xem qua TV thôi.
Đến phần Park Jimin nhận giải Ảnh đế, phát biểu, sau đó biến lễ trao giải thành nơi cầu hôn, thẳng thắn trước mặt bao nhiêu người mà tỏ tình, làm cậu ngưỡng mộ biết bao nhiêu.
"Oa, lãng mạn quá đi !" Vui đến miệng không khép được lại, tay ôm chiếc gối nhỏ trên ghế sofa, lăn qua lăn lại, hân hoan không kém gì người trong cuộc.
Kim Nam Joon ra ngoài nghe điện thoại vào, thấy người yêu của mình đang lăn lộn trên ghế sofa, lại nhìn hình ảnh Kim Tae Hyung và Park Jimin đang ôm nhau thắm thiết trên TV, buồn cười ngồi xuống bên cạnh cậu, để người yêu nhỏ tự động bò vào lòng gã dụi dụi, vui vẻ nghịch tóc cậu "Người ta show ân ái, em có cần vui đến vậy không ? Ai không biết còn tưởng em mới là người được nhận lời cầu hôn đấy".
Kim Seok Jin nằm im trong lòng gã, hồn nhiên cùng thán phục cặp đôi trên màn ảnh "Anh không thấy vui sao ? Trước đây, Jiminie phải chờ đợi suốt 3 năm, còn gặp phải tình địch, cuối cùng cũng có được hạnh phúc rồi. Em thấy cậu ấy thực sự rất dũng cảm, dám trước bao nhiêu người nói lời cầu hôn Kim Tae Hyung, đương nhiên là vui cho cậu ấy rồi".
Chưa để gã kịp nói, cậu lại tiếp tục cọ cọ "Jimin bằng tuổi em, vậy mà đã có cả sự nghiệp, lẫn người yêu tốt thế kia. Còn em thì......."
Gã cười một tiếng, để lộ má lúm đồng tiền trên má, nhéo nhéo cái mũi nhỏ "Em đó nha ! Cảm thấy bản thân không bằng người ta, phải không ?"
Cậu thành thật gật đầu "Có một chút. Nhưng mà em thực sự không ghen tỵ chút nào hết, tuy em không hoàn hảo như Jimin, gia đình cũng không giàu có như cậu ấy, nhưng không phải vẫn luôn có một người cực kỳ tốt ở bên em sao ?". Cậu ở trong lòng gã ngồi dậy, hai tay ôm cổ gã, hạnh phúc cọ cọ mũi mình vào mũi gã, ngọt ngào cùng lém lỉnh khoe khoang.
Gã bật cười, siết chặt vòng tay của mình, để gã và cậu, không còn bất cứ khoảng cách nào nữa, để cậu cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ cùng ánh mắt nóng bỏng của gã dành cho cậu, chỉ riêng cậu thôi, âu yếm cắn mút môi cậu, chậm rãi thì thầm "Vậy em có muốn cùng người đàn ông cực tốt này cứ như vậy qua một đời không ?"
Sau đó, cậu cảm thấy ngón áp út của mình có chút cảm giác lành lạnh, lặng lẽ nhìn xuống, một chiếc nhẫn không biết từ lúc nào, đã ở trên ngón áp út của mình. Khóe mắt vẫn cười, nhưng lại thêm cả sự bất ngờ, ngọt ngào, dịu dàng "Em còn có sự lựa chọn nào khác không ?"
Ý cười trong mắt càng lúc càng đậm, gã hung hăng ôm chặt cậu vào lòng, hôn lên tai cậu "Em dám sao ?"
Tiếng cười khẽ vang lên bên tai gã, âm thanh trong trẻo, mang theo sự ngọt ngào khiến người ta không thể thoát ra "Đương nhiên không dám rồi"
Sau đó, biết là cậu đã đồng ý, gã buông lỏng cậu ra, để cậu dựa vào ngực mình, dịu dàng nắm lấy tay cậu, hôn lên ngón áp út của cậu, để tình yêu theo đó tràn vào trái tim.
Mỗi lời cầu hôn đều đặc biệt, đều có ý nghĩa riêng của nó. Và mỗi người, lại chọn một cách cầu hôn khác nhau.
Với Jung Hoseok và Min Yoon Gi, cách cầu hôn của họ đậm chất khoe của, đại thiếu gia vung tiền như rác, vô cùng hoành tráng, bá đạo cùng mộng mơ hồng phấn.
Với Kim Tae Hyung, Park Jimin, cách cầu hôn của họ là trước tất cả những người ủng hộ, hâm mộ, yêu thương họ. Một lời cầu hôn của người trưởng thành, chân thành, dịu dàng song cũng rất ngọt ngào, lãng mạn, dịu mát giống như ly kem trong mùa hạ .
Còn Kim Nam Joon và Kim Seok Jin, họ lại chọn cách rất giản dị, mộc mạc, bình yên và ấm áp. Chỉ cần hai người họ hiểu nhau, nguyện ý nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời này, vậy là đủ.
Đọc đến đây, mọi người thấy trọn vẹn chưa nào ? Tưởng là hết rồi chứ gì ? Muahahahaha....... Chưa kết thúc đâu, cứ chờ đó !!!! *tác giả nhếch mép*
...........đồng hồ tiếp tục quay..............
Trong một căn hộ cao cấp, Ảnh đế Park đang nằm phơi mông trong lòng Kim tổng, cẩn thận xem xét địa điểm tuần trăng mật, cái mông trăng trắng, đầy vết dâu tây, thỉnh thoảng ngoáy ngó, cái đầu nhỏ vô cùng chăm chú nhìn vào ipad, chọn mãi không được, liền ngoảnh đầu hỏi Kim tổng "Ông xã, anh muốn đi Châu Á hay sang hẳn Châu Âu cho lãng mạn ?"
Kim Tae Hyung đang cẩn thận mát xa thắt lưng cho bảo bối sau trường kỳ kháng chiến suốt hai ngày qua, nghe cậu hỏi, không cần suy nghĩ, đắn đo gì hết, nói luôn "Châu nào mà chả như nhau. Dù sao thì chúng ta cũng đâu có ra khỏi khách sạn". Quả nhiên là Kim cầm thú sau khi được cậu cầu hôn đã xuất đầu lộ diện. Hai ngày liền còn chưa chịu cho cậu ra khỏi nhà. Còn trong nhà làm cái gì, chắc không cần nói đâu nhỉ ?
Park Jimin nghe xong, góc đầu dậy kháng nghị "Sao lại không ra khỏi khách sạn ? Ở đó suốt làm gì ? Phải ra ngoài chơi chứ !". Hiển nhiên là còn vô cùng ngây thơ. Còn chưa cưới mà đã cấm cậu đi chơi là nàm thao chứ ?
Kim Tae Hyung cúi đầu, ánh mắt gian tà lướt quanh người cậu, ôm eo cậu kéo sát vào người mình, da thịt nóng bỏng tiếp xúc, anh nắm nhẹ cằm của cậu, hôn lên bờ môi vốn đã hơi sưng đỏ, mãnh liệt đè cậu xuống, khiến cậu giãy dụa cũng không xong, đành đáp lại anh "Ưm....ưm..."
Hơi thở nóng bỏng, gấp gáp, triền miên giao nhau, giờ Park Jimin mới hiểu câu trả lời vừa nãy của người này, trong nháy mắt vùng vẫy, đẩy nhẹ đầu anh ra, thở dốc "Em muốn ra ngoài chơi, không thích ở trong khách sạn !"
Bộ dáng ngây thơ, ánh mắt ươn ướt, ủy khuất như bị bắt nạn này của cậu càng làm anh mạnh mẽ muốn đè cậu ra ăn tiếp thêm một ngày nữa. Anh bật cười, lưu manh thò tay nhéo điểm nhạy cảm trên ngực cậu "Không thích thật sao ?"
Cả người cậu bủn rủn, miệng bất giác phát ra tiếng rên nhỏ "A.....ưm....đừng mà....". Sao chồng đẹp trai, ôn nhu của mình lại biến thành thế này chứ ? Huhu, mình mới không thích đâu.
Cậu ủy khuất, không cứng đầu được thì làm nũng vậy. Nghĩ vậy, cậu vòng tay ôm cổ anh, dụi dụi mặt vào ngực anh, giọng mềm mại, ngứa ngáy chọc trúng điểm manh, mắt tròn to chớp chớp "Ông xã, em làm việc đã rất mệt. Muốn đi chơi, chụp thật nhiều ảnh làm kỷ niệm, được không anh ?"
Kim tổng cho dù có nổi tính cầm thú đến đâu thì cũng phải đầu hàng khi cậu làm nũng, mỉm cười, dịu dàng hôn lên trán cậu, rồi đến mắt, mũi, cuối cùng là môi "Được, chỉ cần em thích, cái gì cũng được".
Oh yeah ! Biết ngay ông xã đẹp trai vẫn luôn yêu mình mà. Cậu cười ngọt ngào, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh.
Bỗng......'Reng'......'reng'.......'reng'..........
Nghiêng đầu không cho anh hôn nữa, cậu với tay lấy cái điện thoại, khó khăn lắm mới nghe được "Alo, ai thế ?".
Vừa phải nghiêm túc nghe điện thoại, vừa phải chống đỡ cái người lưu manh đang liên tục cắn mút trên cổ cậu, mệt muốn chết "Cái gì ?"
"Yoon Gi vào bệnh viện ? Cấp cứu ????"
Ngẩng đầu khỏi cổ cậu, anh nhíu mày hỏi "Sao thế ? Ai cấp cứu ?" Đã nghe thấy cái tên rồi, nhưng anh vẫn không tin vào tai mình, hỏi lại. Âm thầm giơ ngón tay giữa, con mọe nó, vợ chồng nhà đấy sao cứ nhằm lúc ông đang chuẩn bị yêu bảo bối thì đi cấp cứu thế nhỉ ? Lần trước thì Jung Hoseok, giờ lại Min Yoon Gi !!!!! Ông muốn bùng cháy !!!!!
Vội vàng ngồi dậy, Park Jimin luống cuống xuống giường, tìm quần áo mặc vào, vừa thay vừa giục người còn đang ngơ ngác trên giường "Mau lên, đến bệnh viện. Yoon Gi xảy ra chuyện rồi"
Kim Tae Hyung có muốn đến mức nào thì giờ "cậu nhóc" cũng chẳng ngóc nổi đầu dậy nữa, đành nhanh chóng mặc quần áo, lấy chìa khóa xe, đưa cậu đến bệnh viện.
Vừa đến nơi, Kim Nam Joon và Kim Seok Jin cũng chạy đến, gấp gáp hỏi Jung Hoseok đang ngồi ôm đầu trên ghế băng, trên áo còn dính máu "Sao lại thế này ?"
Jung Hoseok giờ phút này không còn tâm trạng nói gì hết, chỉ lặng lẽ lắc đầu, cả người run lên, thở ra từng hơi khó nhọc. Nếu hắn có chuyện gì, y sẽ chết mất. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh Min Yoon Gi chân chảy đầy máu, ngất lịm đi trong lòng y.
Lúc này, một y tá đi ra ngoài, kéo khẩu trang xuống, vội vã hỏi "Ai là người nhà bệnh nhân ?"
Jung Hoseok khẩn trương đứng lên, người bước ra không phải là Han Sung, mà lại là y tá, ánh đèn cấp cứu còn chưa tắt, lòng y càng thêm hoảng loạn "Là tôi, sao rồi y tá ?"
Y tá nói "Bệnh nhân bị mất máu quá nhiều, ngân hàng máu của bệnh viện không đủ, ai có nhóm máu O cùng với bệnh nhân không ?"
Tất cả đều lắc đầu. Chợt, Kim Seok Jin hơi nhíu mày "Tôi nhóm máu O, cứ lấy của tôi đi."
Kim Nam Joon lo lắng nhìn cậu. Cậu mỉm cười, cầm tay hắn vỗ nhẹ "Em không sao đâu". Sau đó nhanh chóng đi cùng y tá vào trong phòng cấp cứu.
Sau hơn một tiếng đồng hồ chờ đợi, cuối cùng đèn cứu cứu cũng tắt, bác sĩ Han đi ra ngoài, chưa bao giờ vẻ mặt của hắn lại nghiêm trọng như lúc này, vừa tháo khẩu trang, hắn liền bực tức đấm cho Jung Hoseok một cái, mắng xối xả "Đồ con ngựa nhà cậu ! Cậu có biết cậu ấy suýt nữa bị sảy thai không hả ? Nếu chậm tý nữa, e là tôi có ba đầu sáu tay cũng đỡ không nổi đâu"
Park Jimin và Kim Tae Hyung đồng loạt ngẩng đầu nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, khóe môi tự động nhếch lên.
Đương sự vẫn đang nghe rõ, y cau có "Nói mau, Yoon Gi không sao chứ ?"
"Đương nhiên không sao rồi, cả ba và con đều khỏe" Bác sĩ Han cười cười nhìn y, gật đầu.
Jung tổng vẫn còn ngây ra "Con nào ?"Giờ phút này, trải qua sự sợ hãi và vui mừng cùng một lúc, IQ của Jung tổng đột nhiên chạy về một chữ số.
"Phụt !" Han Sung bật cười "Còn con nào ? Chẳng lẽ con tôi ?" Ấu trĩ thế không biết !
Jung tổng mặt đen trừng hắn "Cậu dám !" Sau đó não bộ lại phân tích thông tin tiếp theo, y tròn mắt, ngẩn người, tay chân run run, luống cuống chạy vào bên trong phòng bệnh.
Nhìn người kia liêu xiêu chạy đi, mọi người đều bật cười, chỉ có Kim Nam Joon từ nãy đến giờ vẫn còn cau mày. Han Sung đi đến chỗ gã, vỗ vai gã "Đừng lo, cậu ấy đang nghỉ ngơi thôi."
Kim Nam Joon bình tĩnh gật đầu, đi vào một phòng khác.
Trong phòng bệnh, Min Yoon Gi sau khi hết thuốc mê, liền tỉnh lại. Hắn mở mắt, mệt mỏi nhìn Jung Hoseok đang ôm tay hắn, yên lặng đặt trên môi mình. Hắn có hơi chột dạ, chuyện hắn giấu y đi tìm phương thuốc kia, sau đó trên giường dụ dỗ y, để hắn mang thai, hắn đều giấu y, định khi nào chắc chắn sẽ cho y kinh hỉ, đáp lễ lại lời cầu hôn của y. Ai ngờ, tối qua, hắn không cẩn thận trượt chân ngã trong nhà tắm, máu chảy rất nhiều. Có khi nào.....con mất rồi nên y giận không ?
"Hoseok......" Min Yoon Gi khẽ lên tiếng.
Jung Hoseok trông hắn cả đêm, vừa chợp mắt được một chút, nghe tiếng gọi liền mở mắt, vui mừng, kích động đứng dậy "Vợ, em sao rồi, có mệt lắm không ?"
Hắn hơi nhíu mày, biểu hiện này ? Y chưa biết sao ? Còn có không giận hắn ?
"Em....em......" hắn ngập ngừng.
Jung Hoseok cẩn thận đỡ Min Yoon Gi ngồi dậy, y nhìn vẻ mặt tái nhợt của hắn, vừa đau lòng vừa giận hắn, chuyện nguy hiểm như thế, hắn dám giấu y, lỡ hôm nay y không về nhà sớm, hắn gặp chuyện thì sao đây ?
Thấy y cau mày, râu trên cằm lúm nhúm mọc lên, khuôn mặt đẹp trai có phần mệt mỏi, chẳng hiểu sao nước mắt của Min Yoon Gi lại rơi.
Sao lại khóc ? Jung tổng vội vàng ngồi lên giường, đưa tay lau nước mắt cho vợ "Em đau ở đâu ? Khó chịu lắm hả ?" Y còn đang định gọi bác sĩ.
Hắn mở mắt ngập nước nhìn y, hỏi "Có phải con mất rồi ?"
Jung tổng chợt hiểu ra, à, tưởng rằng con mất nên khóc ? Y buồn cười kéo hắn dựa vào lòng mình, dịu dàng hôn lên trán hắn, tay còn lại xoa xoa bụng hắn "Con chúng ta rất tốt, không sao hết".
"Anh không giận em ?" Min Yoon Gi vừa mới thở dài, lại tiếp tục lo lắng vấn đề quan trọng hơn.
"Em đó, lúc đầu có giận. Nhưng là giận chính mình, nhìn em nằm đó, anh lại nghĩ, tại sao không để ý đến em nhiều hơn, quan tâm em nhiều hơn. Thấy em cứ suốt ngày muốn ngủ, còn có càng lúc ăn chua càng nhiều, bụng cũng nhiều thịt hơn bình thường, anh còn nghĩ anh nuôi em tốt, cuối cùng em cũng béo lên. Để em một mình đi tắm rồi bị ngã, cũng là anh không tốt. Yoon Gi, anh xin lỗi, anh thật có lỗi với hai ba con." Y xoa nhẹ má hắn.
Min Yoon Gi cảm động đến nghẹn ngào "Không có, là lỗi của em. Em không nên giấu anh, em nghĩ sắp đến sinh nhật của anh rồi, định dùng tin này làm quà cho anh. Thật không ngờ lại trở thành thế này. Em xin lỗi". Min nữ vương hiếm khi trở nên cực kỳ ngoan hiền thế này.
Jung tổng hôn hắn, âu yếm cùng nồng nàn "Món quà vô giá này, anh rất cảm động, cũng sẽ trân trọng suốt đời. Cảm ơn em, vợ yêu !"
Min Yoon Gi vòng tay ôm thắt lưng y, cũng mỉm cười vô cùng rạng rỡ "Cảm ơn anh đã trở thành gia đình của em, chồng yêu".
"Nè, hai người bớt mùi mẫn lại đi. Ớn quá đấy !" Park Jimin khoanh tay trước ngực, vui vẻ trêu chọc cậu mợ của mình.
Kim Tae Hyung một tay ôm vai cậu, cũng hưởng ứng đáp lời cậu "Ăn gato béo lắm, sẽ làm tôi mất cơ bụng."
Kim Nam Joon cùng Kim Seok Jin cũng theo đó bước vào, Jung tổng vừa thấy mọi người, liền nhẹ nhàng buông hắn ra, đứng lên, đi đến chỗ Kim Seok Jin "Em dâu, cảm ơn em nhiều"
Min Yoon Gi xoa xoa bụng "Là cậu hiến máu cho mình ?" Thông qua Park Jimin, cả hai đã sớm trở thành bạn bè thân thiết.
Kim Seok Jin lắc đầu, bước đến chỗ Min Yoon Gi "Không có gì. Cho dù là ai, mình cũng sẽ giúp mà. Huống chi lại là cậu". Sau đó nhìn vào cái bụng vẫn còn bé tẹo của hắn, cười nói "Nếu cậu thấy biết ơn đến thế, chi bằng để mình trở thành ba nuôi của đứa nhỏ này đi"
Min Yoon Gi sảng khoái cười "Được, không vấn đề."
Bỗng, Park Jimin xông lên chỗ hai người, lớn tiếng nói "KHÔNG ĐƯỢC !"
Tất cả đều đực mặt ra, khó hiểu nhìn cậu "Sao lại không được ?"
"Jung Hoseok là cậu của mình, Min Yoon Gi đã từ bạn mình thành mợ mình, đứa nhỏ là em mình, Kim Seok Jin là bạn mình, nếu đứa nhỏ còn gọi Seok Jin là ba, đồng nghĩa với việc gọi Kim Nam Joon là ba, vậy mình thành cái gì hả ? Còn nữa, Tae Hyung của mình lại phải gọi bạn anh ấy là cậu, gọi người kém anh ấy hơn chục tuổi là mợ,......."
"A A A A A A A !!!! Rắc rối muốn chết ! Nói tóm lại, không thể được !!!!"
"Chính cậu làm nó thành rắc rối mà !!!! Còn nói mình ???"
"Nói tóm lại, tuyệt đối không được !!!!"
Các bạn thấy đấy, cho dù là bây giờ hay sau này, thì những cuộc cãi vã trẻ con, ấu trí này vẫn sẽ tiếp tục diễn ra. Tương lai phía trước, tôi chỉ dám đảm bảo, cho dù có cãi vã, thậm chí là chiến tranh lạnh, thì họ vẫn sẽ ở bên nhau, tận hưởng hạnh phúc theo cách riêng mà họ định nghĩa cho bản thân.
Nếu như đối với Park Jimin, hạnh phúc ấy là khi cậu ở bục nhận giải Ảnh đế, là khi cậu có anh, cùng anh đứng trên bục danh giá ấy, thì đối với Min Yoon Gi và Jung Hoseok, hạnh phúc là khi cả hai mãnh liệt lăn giường, sau đó ôm nhau ngủ ngon lành. Còn với Kim Seok Jin và gã, hạnh phúc lại vô cùng đơn giản, chỉ là được cùng nhau sống trong một căn nhà nhỏ ấm cúng và bình yên.
Song dù hạnh phúc được định nghĩa như thế nào, thì nó cũng đều là những khoảnh khắc họ được ở bên nhau, cùng nhau khóc, cùng nhau mỉm cười. Chỉ cần có đối phương, thì mọi khoản khắc đều sẽ trở thành hạnh phúc.
____________________________THE END________________________
Mọi người đừng lo, còn nhiều ngoại truyện nữa nên hãy tiếp tục đón đọc nha.
Tui nghĩ kết thúc thế này là mỹ mãn rồi, còn một số bạn nói tui rằng muốn đám cưới, tui nghĩ thực sự không cần thiết đâu, đâu nhất thiết phải đám cưới mới là hạnh phúc. Có chăng, cũng sẽ chỉ là những mẩu truyện nhỏ trong ngoại truyện thôi.
À, ngoại truyện sẽ là những câu chuyện hài hước, lãng mạn, nóng bỏng của cả ba couple, còn có cả kết thúc viên mãn cho một cặp đôi nữa - Han Sung và Kookie 😘😘😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro