Chap 6 : Bị dọa một trận rồi
Lâu lắm rồi chưa up chap mới, có ai hóng không nè ?
________________________________________________________
Để tiện cho việc kèm Park Jimin học vật lí, Kim TaeHyung đã dọn đến nhà Hoseok ở vài tháng. Điều này làm cho cậu nhóc Park Jimin thích đến mức mất ngủ một đêm.
Sau khi giảng bài cho cậu, anh liền đưa đề cho cậu làm. Thực ra, theo anh thấy thì bé con không phải là không tiếp thu được, chẳng qua chỉ là mất gốc căn bản, hơn nữa không thấy có hứng thú với nó nên mới không học được vật lí thôi. Ví dụ như bây giờ chẳng hạn, anh đang ngồi chống tay nhìn bé con làm bài tập anh giao. Park Jimin có một thói quen rất đáng yêu. Đó là khi suy nghĩ một điều gì khó, sẽ nheo mắt thành đường chỉ, bặm môi dưới đỏ mọng lại, chăm chú nhìn vào nó. Cứ nhìn vào hình ảnh này, anh lại nhịn không được muốn chạm vào vào bờ môi ấy, muốn cảm nhận nó bằng môi mình.....Haizz, Kim TaeHyung, mày càng ngày càng biến thái quá thì phải ? Tỉnh lại đi, bé con mới có 16 tuổi thôi đó. Mày muốn đi tù không ? Thằng điên này !
Park Jimin ngồi làm bài, chợt quay sang muốn xem anh đang làm gì, ai ngờ bắt gặp cảnh anh ngồi suy nghĩ gì đó, rồi cười, dù có chút ngốc nhưng vẫn rất đẹp trai. Cậu đưa bàn tay ngắn, mũm mũm của mình kéo áo anh "TaeHyung, anh TaeHyung !"
"Hả ?" Quay lại hiện thực, anh tiến lại gần cậu, nhìn sơ qua bài cậu chỉ "Sao thế ?"
"Em không giải được !" Cậu đẩy vở sang chỗ anh, đôi mắt mở tròn, to, long lanh, đáng yêu chu môi nhìn anh. Cậu biết là anh sẽ không bao giờ nổi giận với cậu, nên thỉnh thoảng lại làm nũng
"Bài này ? Trước tiên, em phải làm như thế này.........." Sau đó cầm bút giảng giải cho cậu
Park Jimin chống hai tay vào cằm, miệng thì dạ dạ vâng vâng, thực ra lại chỉ chăm chăm ngắm nhìn dáng vẻ rung động trái tim hàng vạn thiếu nữ của Kim Tổng. Người đàn ông này sao có thể hoàn hảo như thế này chứ ? Tóc mái bình thường được vuốt gọn bằng keo, thì giờ được rũ tự nhiên, che đi vầng trán cao, lông mi dài, cong, còn có sống mũi thẳng tắp, đôi môi trái tim thỉnh thoảng lại nhoẻn lên dịu dàng, chỉ cần anh cười, tim cậu liền đập rộn ràng, sau đó cảm thấy xung quanh anh phát ra ánh hoàng quang sáng chói. Anh chính xác là thiên xứ, là thiên xứ duy nhất của đời cậu
"Jimin ? Jiminie ! Em hiểu rồi chứ ?" Anh giảng xong, còn cẩn thận hỏi lại Jimin. Rồi nhìn cậu gật đầu, anh mới yên tâm ra ngoài.
Trở lại phòng mình, anh tiếp tục làm việc. Dạo này may mắn là công ty không có bận, cho nên anh mới có nhiều thời gian kèm Jimin học.
Có lẽ quá tập trung vào công việc mà Kim TaeHyung quên mất thời gian đã qua mấy tiếng. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã là 11h. Chợt nhớ ra bé con, anh liền nhanh chân đi sang phòng cậu. Đẩy nhẹ cửa bước vào, nhìn bé con đang gục đầu trên bàn ngủ vù vù, còn chảy cả nước miếng ra vở. Anh bật cười, lắc đầu. Nhẹ nhàng bước đến bên cạnh, anh cúi người, lay nhẹ người bé con mặc bộ đồ ngủ hình con mèo trắng bằng bông "Jiminie ! Sao lại ngủ ở đây ? Trở về giường rồi ngủ tiếp"
Mơ mơ màng màng lắc đầu, chu chu môi, phát ra tiếng nói mớ "Ứ...ư...ư....không muốn !" sau đó lại tiếp tục quay mặt sang bên còn lại tiếp tục ngủ
Lại thế rồi ! Kim TaeHyung cười cười, đưa tay kéo người cậu ngồi dậy, tựa vào người mình, cẩn thận lấy bút ra khỏi tay cậu, gấp sách vở lại. Sau đó nhẹ nhàng để cậu giang hai tay ôm vào cổ mình, rồi ôm thắt lưng mềm mềm của bé con, bế cậu về giường.
Đứng ngoài cửa, Jung Hoseok đã nhìn thấy hết từng hành động nhỏ nhặt, dè dặt như sợ cháu y tỉnh giấc của Kim TaeHyung, y liền thở dài, rồi quay về phòng mình. Y không biết Kim TaeHyung có thực sự yêu thương Jiminie hay chỉ vì cậu ấy từ trước đến giờ vốn rất dịu dàng, ga lăng như vậy ? Nếu thực sự chỉ là vậy, cho dù có phải đóng vai người cậu độc ác, thì Jung Hoseok y cũng sẽ ngăn cản Jiminie tự mình đa tình.
--------------------------------------
Chớp mắt đã qua hơn hai tháng. Dạo này, Park Jimin rất chăm chỉ nha. Tuy vật lí rất khó, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh ngày nào cũng được ăn cơm cùng anh, được anh chở đến trường, còn có chủ nhật sẽ được cùng anh chơi game, xem phim, còn được anh nấu ăn cho nữa thì có khó lên trời cậu cũng chịu được. Đây chính là sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại nha !
Ngồi chống cằm, sao giờ này anh còn chưa về nữa. Đã hơn 10 giờ rồi. Chuyện là vừa nãy, Kim TaeHyung có một cuộc điện thoại, do điện thoại đặt trên bàn nên cậu cũng thấy, là 'Eun Hee' . Cậu liền ngây ra, Eun Hee ? Eun Hee nào nhỉ ? Chẳng lẽ là cô diễn viên Kang Eun Hee mà lần trước cậu nghe nhân viên trong công ty nói. Cậu nhìn anh ra khỏi phòng nghe điện thoại, sau đó trở lại vội vội vàng vàng nói bận, rồi liền phóng xe đi mất.
Jung Hoseok hôm nay còn không có ở nhà nữa, bao giờ anh mới về đây ? Cậu sợ ma mà. Nhà lại rộng thế này, hơn nữa quản gia và giúp việc giờ này cũng đã trở về khu nhà của họ rồi. Làm sao đây chứ ?
Đột nhiên, cánh cửa sổ phòng cậu đập mạnh cái đùng, làm Park Jimin rởn gai ốc, quay lại nhìn, thì ra là gió. Chỉ là gió thôi mà Park Jimin ! Mày dũng cảm lắm mà, đứng lên đóng cửa đi. Nghĩ vậy, cậu liền nắm chặt tay, đứng dậy khỏi bàn học, tiến lại gần, thò tay đóng cửa sổ lại.
Phù, thở ra một hơi, đó, có gì đáng sợ đâu chứ ? Nghĩ nghĩ, cậu lại tiếp tục ngồi tiếp tục làm bài. Thời gian lại tiếp tục trôi, giờ đã là 11 rưỡi, Park Jimin liền buông bút, xuống nhà bếp uống nước. Bước từng bước ra khỏi phòng, đi đến cầu thang, cậu nuốt nước bọt nhìn xuống phía dưới tầng 1. Tối om một màu. Mò mẫm xuống nhà bếp, bỗng dưng 'đùng' , 'đoàng' 1 tiếng dài, mưa bắt đầu ào ào rơi. Cảm giác gió thổi ngày một lạnh lẽo hơn.
'Bụp' ! Toàn bộ hệ thống điện tắt hết ! Park Jimin run run, sợ đến mức chửi bậy luôn "Aishiii, chết tiệt !" Giờ thì cả bước đi cũng không dám nữa. Park Jimin ngay cả đi ngủ còn không dám tắt hết đèn, giờ lại tối đen thui thế này. Sao không hãi cơ chứ ? Cậu bắt đầu ngồi sụp xuống sàn bếp lạnh lẽo, co rúm người lại. Cầu mong có ai đó cứu cậu.
Kim TaeHyung nhận được điện thoại của Eun Hee, có người nói cô say rượu ở quán ba, anh liền phóng xe đến đó đón cô. Eun Hee chính là em gái mà gia đình JungKook nhận nuôi. Sau khi JungKook mất, trách nhiệm chăm sóc gia đình và Eun Hee anh đều làm thay em ấy. Hơn nữa, JungKook khi còn sống rất cưng chiều, yêu thương cô, cho nên, đương nhiên anh cũng sẽ coi cô như em gái mà chăm sóc cô.
Sau khi đưa cô về nhà, anh nhận ra đã 12h đêm, trời còn đang mưa to, liền cảm thấy hơi lo lắng cho bé con ở nhà một mình. Lập tức trở về nhà. Vừa về đến cổng, anh nhíu mày, mất điện rồi ? Sao tối vậy ? Dùng điện thoại gọi điện cho bảo vệ trong khu biệt thự, sau đó, mở cửa bước vào nhà.
Đang định đi lên tầng trên xem Jimin đã ngủ chưa, ai ngờ qua nhà bếp, Kim TaeHyung nghe thấy tiếng gì đó là lạ. Anh nhíu nhíu mày, nhà này đâu có nuôi chó hay mèo nhỉ ? Nghĩ vậy, anh soi đèn vào trong bếp, liền phát hiện bé con đang ngồi một ngóc bên tủ lạnh, co cụm lại.
Anh lo lắng, vội vàng chạy lại chỗ cậu, lay người cậu "Jimin ? Sao em lại ngồi chỗ này ?"
Nghe được giọng nói quen thuộc vang lên, Park Jimin ngẩng đầu lên, trước mặt mình là anh, liền sà vào lòng người đối diện, òa khóc nức nở như một đứa trẻ "Hức.....hu....hu......sao giờ anh mới về ? Trời tối quá....hu...hu.....em không thấy gì hết !"
Cảm nhận được người trong lòng đang run rẩy, Kim TaeHyung nhịn không được đau lòng, vòng tay ôm bé con chặt hơn "Đừng khóc.....đừng khóc......anh xin lỗi, tất cả đều tại anh đã để em một mình......."
"Em sợ lắm.....huhu.....anh có biết không hả ?.....híc híc......" - Ở trong vòng tay ấm áp, vững chắc của anh, bao nhiêu ủy khuất Park Jimin liền lôi hết ra
"Được, được, anh biết mà, trước tiên về phòng đã. Ở dưới này rất lạnh, em sẽ ốm mất" Kim TaeHyung ôm cậu đứng dậy, lại một lần nữa bế cậu lên phòng.
Vừa lên đến phòng ngủ thì có điện trở lại. Nhưng mà tay bé con cứ bám chặt lấy áo anh không chịu buông, dù anh có dỗ dành kiểu gì cũng nhất quyết không buông ra, làm anh đành phải mặc nguyên bộ đó nằm trên giường, ôm cậu ru ngủ.
"Anh không được đi đâu đó !" - Park Jimin nằm trong lòng anh, thỉnh thoảng vẫn ngước đôi mắt mọng nước lên, cảnh giác nói
Anh vỗ lưng cho cậu, dịu dàng gật đầu "Anh không đi đâu hết. Ở đây với em mà. Yên tâm ngủ đi nào, bé con !" Haizz.......lần này nhất định bé con đã bị dọa một trận rồi ! May mà anh về kịp, nếu để bé con xảy ra chuyện gì, anh chưa kịp ân hận muốn chết thì Jung Hoseok cũng sẽ cầm dao chém chết anh cho mà xem !
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro