Chap 8 : Tại sao anh vẫn không chịu nhìn em chứ ?

Lâu rồi mới thèm quan tâm đến đứa con út này ! Tại anh chị nó bị nhiều người giục quá nên tui hơi bỏ bê chút. Giờ mới up tiếp chap mới !

_____________________________________________________________________

Được Jung Hoseok cõng lên phòng, Park Jimin ôm cổ y, dùng sức lắc lư cho bõ ghét, cậu với chả cháu, chả thương nhau gì cả. Y bực mình nhưng vẫn thở phì cõng đứa cháu bảo bối này lên phòng. Mà sao mình lại xây biệt thự cao ngống lên thế này làm gì không biết, ngu không chịu được ! 

Đặt thân hình mũm mĩm của cậu xuống giường, Jung Hoseok đỡ cậu nằm cẩn thẩn, còn căn dặn quản gia Lee vẫn đi theo nãy giờ "Chú cứ theo thực đơn mà bác sĩ dặn để chuẩn bị bữa ăn cho Minie, còn nữa, thằng bé rất ngại uống thuốc đắng lên khi đem thuốc lên, chú nhớ đem thêm kẹo dẻo cho Minie"

Quản gia Lee gật đầu "Tôi đã nhớ kĩ thưa ông chủ"

Jung Hoseok nhìn Park Jimin đang nằm trên giường, ánh mắt cảm động nhìn y, bèn lườm cậu "Không cần phải dùng ánh mắt đó nhìn cậu, giờ hối hận vì nói cậu không thương con rồi ?"

Park Jimin "Ừm, yêu cậu nhất !" Cậu dùng tay làm thành trái tim lớn hướng đến y, cười đến ngọt ngào

Y bật cười, xoa đầu cậu "Mau nghỉ ngơi đi ! À, mai có muốn đi học không ? Nếu không cậu sẽ gọi điện cho chủ nhiệm xin nghỉ giúp con". Vốn dĩ Jung Hoseok định xin nghỉ cho cậu luôn, nhưng nghĩ cháu mình có thể muốn đến trường nên y mới hỏi qua ý cậu

Park Jimin lắc đầu, chỉ chỉ vào cái giò trắng lớn ở chân "Dù sao thì chỉ có một chân bị bó bột thôi mà, ở nhà chán lắm"

"Vậy được, mai cậu sẽ bảo Nam Joon đưa con đi học" - Nói xong, y cùng quản lí Lee ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Park Jimin nằm xuống một lúc, không buồn ngủ, lại ngồi dậy, lấy điện thoại chụp cái chân, sau đó gửi cho Kim TaeHyung và Yoon Gi với hai lời nhắn khác nhau

"TaeHyung à, em đã về đến nhà, mà sao anh vẫn chưa xong việc vậy ?"

"Yoon Gi à, huhu.....chân mình bị bó giò rùi nè T_T"  

5 phút sau,

'Ting' Park Jimin cười hi hi, tin nhắn đến rồi, Tae.....à, là Yoon Gi "Có đau lắm không ? Hay mai mình đặt vé về thăm cậu nha"

Park Jimin tròn mắt, thằng nhóc này định về thật chắc, vội vàng nhắn lại "Mình chỉ bị nhẹ thôi, cậu đừng lo quá mà, chỉ trẹo chân thôi, tại Jung Hoseok làm quá nên mới bảo bác sĩ bó giò đó !"

"Ừm, vậy cậu nhớ giữ sức khỏe. Khi nào được nghỉ lễ, mình sẽ về Hàn thăm cậu"

"Ồ, mình biết rồi, mk đi ngủ đây. Bye bye !"

Khoảng 15 phút nữa, mới có tin nhắn trả lời của Kim TaeHyung "Sắp xong rồi, em mau ngủ sớm đi !"

------------------------------------------

Kim Nam Joon đưa cậu chủ đến trường học, rồi còn đỡ cậu vào lớp cẩn thận xong mới ra khỏi lớp, ai ngờ 'bụp !' Gã bị một thứ gì đó đâm thẳng vào người, vội vàng theo quán tính đỡ lấy thứ đó. Ngẩng đầu lên nhìn, a....là một cậu nhóc ! Đột nhiên nhìn thẳng vào mắt cậu nhóc này, gã cảm thấy tim mình bỗng chốc đập nhanh hơn, mọi động tác trên người đều như đứng hình. Cậu nhóc khá cao, thân hình mảnh khảnh, da trắng, ngũ quan thanh tú, trông có vẻ gì đó rất hiền lành, dịu dàng. 

Cả hai ngây ra một lúc, không ai bảo ai, tự động buông đối phương ra, ngại ngùng ngãi ngãi đầu, rồi cùng đồng thanh nói "Xin lỗi !"

Kim Seok Jin mỉm cười, cất tiếng nói "Là tại tôi không chú ý phía trước, xin lỗi chú !"

Gã lắc đầu, cười lịch sự nhận lỗi về mình "Tôi cũng có lỗi mà. Vậy tôi xin phép đi trước !". Sau đó vô cùng ga lăng nghiêng người để cậu đi trước, rồi mới đi ra khỏi lớp học.

Vào đến chỗ ngồi, Kim Seok Jin ôm ngực thở phào một hơi "May mà mình không mất hình tượng, suýt nữa thì hét toáng lên rồi. Mà sao chú đó đẹp trai quá vậy, là ai vậy ta ?"

"Nè !" Park Jimin gọi với sang chỗ Seok Jin, nhếch mép cười nham hiểm "Sao thế ? Trúng tiếng sét với tắc kè hoa rồi ?".

Bị nói trúng tim đen, Kim Seok Jin vội đỏ mặt, bực mình quát "Ai nói chứ ! Cút đi !"

"Hì hì.....bị nói trúng rồi chứ gì ? Đừng có chối nữa, mình thấy cả rồi đó há há !" Park Jimin sung sướng ngồi rung đùi, haha !!!! Ông đây biết hết nhá ! KHÔNG SÓT MỘT GIÂY LUÔN !

-----------------------------------

Nhận được điện thoại của Eun Hee, anh lo lắng đi tìm cô. Vừa nhấn chuông, cánh cửa căn hộ lập tức mở ra, cả người cô lao đến ôm anh, khóc nức nở.

Kim TaeHyung vỗ về cô, đưa cô vào nhà, chờ cô bình tĩnh lại mới hỏi "Có chuyện gì thế ?".

Cô lau nước mắt, sợ hãi đưa phong bì gì đó cho anh "Em phải làm sao đây anh ?".

Kim TaeHyung nhíu mày, cầm phong bì kia lên, mở ra xem, làm hình cô đang được người đàn ông nào đó dìu vào khách sạn, còn có hình cô say rượu, say xỉn, hở hang nữa. Anh đặt những tấm ảnh kia xuống, mặt lạnh đến đáng sợ "Ai làm chuyện này ?".

Cô lắc đầu, nấc lên "Em...em không biết, hắn gửi chuyển phát nhanh đến, còn nói trong tờ giấy nhắn là sẽ công bố tất cả chúng". Cô ngồi co người lại, bám lấy áo của Kim TaeHyung "Em lo lắm anh, làm sao đây ? Hôm đó bị chuốc say, thực sự không biết gì cả".

Vòng tay ôm cô vào lòng, anh an ủi "Yên tâm đi, chuyện này anh sẽ xử lí".

"Tại sao anh lại tốt với em như vậy chứ ?" Cô nhìn anh, cảm động nói.

Anh cười nhẹ, xoa đầu cô "Bởi vì em là em gái của anh, rõ chưa ?".

Cô cười buồn, giấu hết tất cả những cảm xúc của mình, chỉ là em gái thôi sao ? Tại sao vậy chứ, TaeHyung ? Anh JungKook đã mất rất lâu rồi mà, tại sao anh vẫn không chịu nhìn em chứ ?

 _______________________________________________________________

Chap sau sẽ là extra nhỏ về người con trai trước đây của Kim Tae Hyung - Jungkookie nha !!! 

Thanks for reading !!! 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro