Chap 9 : Người con trai đã từng yêu anh hơn sinh mạng
Mery Christmas !!! Quà nè <3 <3 <3
_________________________________________________________________________
Vẫn như thường ngày, anh chọn cho một chiếc bàn nhỏ bên cửa sổ. Gọi một ly cafe Americano nóng, cầm theo cuốn sách mà anh chọn được trong quán, anh vừa nhâm nhi cafe vừa đọc sách. Đối với một người vốn bận rộn như anh, thì đây chính là những giây phút bình yên nhất, ấm áp nhất với anh. Và cũng trong chính khoảnh khắc này, anh bắt gặp người con trai thuần khiết, trong trẻo, dịu dàng ấy.
"Cafe Americano nóng của em đây !" - Chị chủ quán đặt ly cafe lên bàn đối diện với chiếc bàn nơi anh ngồi, cười hiền hậu với người con trai ấy.
"Cảm ơn chị" - Người con trai ấy cất giọng nói trong trẻo, thanh mát làm anh phải ngước mắt lên khỏi trang sách, khẽ quan sát người đối diện. Ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt chăm chú nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ rồi lại nhìn vào cuốn sổ nhỏ, bàn tay nhỏ, mềm mại khắc họa từng nét vào trang giấy, thỉnh thoảng lại khẽ mỉm cười, khiến cho mọi thứ xung quanh dường như bừng sáng. Ở người con trai này, có gì có rất thu hút, làm cho người ta khi đã nhìn cậu, thì không thể rời mắt khỏi cậu được.
Bỗng, cô bé phụ quán nhìn ra ngoài, reo lên thích thú "Oa ! Tuyết đầu mùa kìa !"
Người con trai ấy rời sự chú ý khỏi trang giấy, đặt bút chì xuống, nhìn ra ngoài mà cười ngọt ngào. Chính khoảnh khắc này, anh đã biết dường như mình đã phải lòng người con trai này.
Lúc cậu cầm cuốn sổ nhỏ bước qua chỗ anh, thì va phải một người khách khác đang bước vào quán, khiến cuốn sổ rơi xuống sàn. Theo phản xạ, anh cúi người nhặt cuốn sổ lên, không ngờ lại nhìn được bức vẽ khi nãy cậu ấy vẽ. Thật không khó để nhận ra đây là cảnh qua khung cửa sổ bằng kính, không chỉ vậy, còn có chàng trai mặc chiếc áo dạ dài ngồi trên chiếc bàn nhỏ, cạnh đó. Anh híp mắt, nhìn mình trong bức vẽ, lại ngước mắt nhìn sự bối rối hiện ra qua ánh mắt của người con trai này, cười nhẹ hỏi "Cậu đây là vẽ tôi ?"
Cậu đỏ mặt, nghĩ anh không thích nên có hơi tiếc nuối, đáp "Xin lỗi, chỉ là tùy hứng vẽ một chút, nếu anh không thích thì tôi sẽ xóa đi"
Anh lắc đầu, cười rộ lên "Không có. Rất đẹp. Nếu được, có thể cho tôi bức vẽ này không ?"
"Ưm.....xin lỗi, cuốn sổ này rất quý, tôi không muốn làm hỏng nó. Bất quá, nếu có duyên gặp lại, tôi sẽ vẽ một bức tranh khác tặng anh". Người con trai cười nhẹ, lướt qua anh như một cơn gió, chỉ để lại thoang thoảng trong không khí mùi mộc nhè nhẹ, thơm mát.
Có lẽ anh và cậu thực sự có duyên, khi anh phát hiện cậu nhóc hậu bối mới chuyển đến phòng kí túc xá của anh, lại chính là người con trai trong quán cafe mấy tháng trước. Anh đã đến quán thêm vài lần sau đó, nhưng không lần nào thấy người con trai ấy nữa. Anh từng nuối tiếc, cậu chỉ là nhân duyên vô tình khẽ lướt qua đời anh. Thật không ngờ, anh lại có thể gặp lại cậu lần nữa.
---------------------------
"Tiền bối, tuyết đầu mùa rơi rồi kìa !" - Jeon JungKook như một đứa trẻ cười rộ lên, chạy ra khỏi hiên, dang hai tay đón những bông tuyết rơi.
Anh khẽ nhíu mày, cầm theo khăn choàng màu trắng đến bên cậu, vừa nhẹ nhàng quàng lên cổ giúp cậu vừa ôn nhu nói "Em sẽ bị cảm lạnh đó !"
Bỗng nhiên, cậu xoay người về phía anh, thích thú kể "Tiền bối biết không, người ta nói nếu có thể ngắm tuyết đầu mùa rơi, chỉ cần thành tâm ước một điều thì điều ước đó sẽ thành sự thật đó"
Anh yêu thương nhìn cậu "Vậy em đã ước gì thế, ngốc ?"
"Lần gặp anh trong quán, em đã ước mình sẽ gặp được anh một lần nữa. Không phải đã thành sự thật rồi sao ?" Cậu nghiêm đầu nhìn anh, cười ngọt ngào
"Vậy còn lần này ?"
"Em ước Kim TaeHyung sẽ yêu em !" Chắp tay ước xong, cậu mở mắt quan sát ánh mắt của anh, nhận ra sự bất ngờ đến sững sờ của anh, cậu thở ra một hơi, lạc quan mà cười "Có lẽ không linh nghiệm rồi.....". Còn chưa kịp nói xong, cậu liền đứng hình vì nụ hôn của anh.
Buông nhẹ môi cậu ra, cụm trán mình vào trán cậu, anh nói "Chúc mừng, điều ước của em thành sự thật rồi, ngốc !" Sau đó, lại tiếp tục ngậm lấy môi của cậu, dịu dàng từng chút một. Đợi đến khi cậu đáp lại, anh mới vòng tay ôm eo cậu, mạnh mẽ dùng đầu lưỡi chui vào miệng cậu, hút hết mật ngọt. JungKook à, anh cũng yêu em, rất nhiều !
------------------------------------
"TaeTae à, em về rồi này !" JungKook kéo theo vali nhỏ, đứng bên đường giơ tay vẫy anh, rồi nhìn hai đường, vui vẻ chạy về hướng anh
'KÍTTTTTTT...........RẦM' !!!!!!
"Jungkook !" Anh ngây người, chết lặng nhìn máu từ người cậu chảy ra. Quỳ xuống đường, anh đỡ cậu, ôm cậu trong vòng tay của mình, đau đớn, sợ hãi khóc "JungKook à, em nhất định không sao đâu"
Anh hoảng loạn quát lớn "Nam Joon, mau gọi cứu thương !"
Nằm trong lòng anh, trút từng hơi thở khó nhọc, cậu khó khăn đưa bàn tay dính đầy máu khẽ lau nhẹ nước mắt trên khuôn mặt anh, chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của hai người khẽ lóe lên "Hơ.....hơ.....Tae à.....Tae....anh nhìn kìa, tuyết lại rơi rồi.....em....em có lẽ không thể...không thể cùng anh bước vào lễ đường rồi......"
Anh run run, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu mà khóc nức nở "Đừng nói nữa......em nhất định không sao mà......em còn phải vào lễ đường với anh, sống cùng anh trọn đời mà"
"Em xin lỗi.....nhưng mà anh....đừng yêu em quá lâu.....hơ.....hơ......nhất định phải tìm một người anh yêu nhiều hơn em......Yêu thương, bảo vệ người ấy thật nhiều........em.....em mệt lắm....muốn ngủ tae à......" Bàn tay lạnh lẽo của cậu từ từ tuột khỏi tay anh, nước mắt khẽ rơi trên khóe mắt đã nhắm của cậu
Anh ôm chặt cậu như thể chỉ cần buông ra, cậu sẽ hoàn toàn biến mất, gào khóc trong đau đớn "Không.....anh không muốn.....JungKook....JungKook à, đừng bỏ anh lại mà.......JungKook....anh không thể sống mà thiếu em được......"
---------------------------------
Jung Hoseok đạp cửa, xông vào căn phòng tối om toàn mùi rượu và thuốc lá, tức giận túm lấy cổ áo anh quát "Rốt cuộc cậu muốn sống như thế này đến khi nào hả ? Nói đi !"
Anh lắc đầu, giằng tay y ra "Tôi phải đi tìm JungKook, em ấy đang đợi tôi !"
Jung Hoseok đấm mạnh vào mặt anh, đau xót gào lên "JungKook chết rồi ! Em ấy chết rồi, cậu nghe rõ chưa ?"
"Cậu nói dối, không thể nào !" Nước mắt lại rơi trên khuôn mặt hốc hác, tiều tụy của anh
"Jeon Jungkook liệu có vui khi nhìn cậu như thế này không hả ? Tỉnh lại đi, Kim TaeHyung ! Cậu phải sống thay cả phần của em ấy nữa, đó mới điều em ấy muốn !" - Y phải làm gì với anh đây
"Xin lỗi.....xin lỗi em, JungKook ! Anh rất nhớ em.....JungKook.....nhớ đến sắp chết rồi" - Nằm dài trên sàn nhà, anh ôm tấm ảnh của cậu, khóc nức nở như bị đứa trẻ.
TaeHyung à....xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể ở bên anh trọn đời.....Anh biết mà, dù thế nào thì em cũng là người yêu anh nhất ! Tạm biệt anh, tình yêu của em !
____________________________________________________________________
End Chap 9
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro