Ngoại truyện 5 : Sự dày vò ngọt ngào
Trung thu có ai đi chơi hông nhỉ ? Tui ở nhà viết truyện là các cô biết tui thế nào rồi đó =)))))
Truyện này sắp hết òi, thực sự luôn, có ai muốn tui ra truyện mới hông ? Chứ tui mệt rồi, lúc nào cũng viết cùng lúc cả đam mỹ lẫn ngôn tình, đam thì ngọt, ngôn thì ngược, oải lắm ý =_=
Đây là ngoại truyện mà tác giả là tui đặt rất nhiều chất xám và tình cảm vào đó, bởi thực sự ra, dù viết Vmin song couple mà tui lúc nào cũng mê là VKook và Hopemin cơ =))))) Đó cũng là một trong những lý do tui xây dựng lên nhân vật hư cấu là bác sĩ Han Sung. Cái tên này đối với những ai hâm mộ BTS thì sẽ biết, Han Sung là vai diễn của Tae Hyung trong Hwarang, vậy nên, vị bác sĩ này trong "lòng tui" chính là Tae Hyung.
*nói nhỏ* trong lòng tui thôi đó, còn Han Sung đương nhiên không phải Kim Tae Hyung (Kim tổng, ông xã của Minie) trong fic này đâu.
___________________________________________________________________
Hơn mười năm trước, khi vẫn còn là một cậu sinh viên y khoa của trường đại học Quốc Gia Seoul, hắn lúc nào cũng chỉ cắm đầu vào học, thời gian hắn ở thư viện và phòng thực nghiệm của khoa Y còn nhiều hơn thời gian hắn ở ký túc xá. Ngày ấy, tuy rằng chơi thân với Jung Hoseok - công tử đào hoa, phong lưu, Kim Tae Hyung - nam thần của khoa quản trị kinh doanh và Kim Nam Joon - hội trưởng hội học sinh, nhưng lại chẳng ra ngoài chơi cùng họ nhiều, cho nên việc yêu đương lại càng không.
Hôm ấy, là một ngày trời lạnh. Sau khi làm xong bài tập của giáo sư, hắn ra khỏi phòng thực nghiệm, ngó qua bầu trời mới là ban chiều song vì mưa và thời tiết trở lạnh mà trở nên mù mịt, âm u. Hắn thở dài một cái, đưa tay cảm nhận, trời không mưa to, dù sao hắn không có ô, thế này chắc không ướt đâu. Nghĩ vậy, hắn lấy cặp che đầu, chạy nhanh xuống sân trường.
Có lẽ vì hắn xui xẻo, mưa càng lúc càng lớn, dội xuống như trút nước. Cố gắng mở to mắt trong làn mưa, hắn chạy vụt vào một mái hiên nhỏ để trú mưa. Xuề xòa lau đi chiếc áo ngoài bị mưa thấm ướt, hắn suýt xoa một tiếng, tự nhiên lạnh quá.
Nhàn rỗi nhìn xung quanh, lúc này hắn mới phát hiện ra, có một người khác cũng đang đứng trú mưa bên cạnh hắn. Han Sung lặng lẽ quan sát, rồi càng nhìn lại càng bị mê hoặc, không tài nào dứt ra được. Người kia ngồi bệt xuống đất, im lặng nhìn thẳng về phía, sau đó lại cúi đầu, tô tô khắc khắc vào một cuốn sổ nhỏ. Khuôn mặt rất thanh tú, đôi mắt to tròn, khẽ nheo lại, bàn tay nhỏ bé, mềm mại cầm chiếc bút chì đặt trước mắt mình, rồi giống như phát hiện ra thứ gì đó, đột nhiên nở nụ cười, tiếp tục vẽ. Cậu ấy tập trung đến mức không để ý đến người lạ là hắn đang nhìn không rời mắt.
Trái tim sắc đá của hắn, vậy mà lại vì hình ảnh này mà rung động mãnh liệt, rõ ràng chỉ là một người con trai xa lạ thôi mà, sao có thể khiến Han Sung hắn- vẫn bị ba thằng bạn gọi là thánh nhân không vướng bụi trần lại trở nên vừa hồi hộp vừa có chút ngọt ngào này chứ. Nhưng rồi còn chưa kịp hỏi tên cậu ấy, trời đã ngớt mưa, trong khi hắn còn ngây ngốc, cậu trai ấy giống như một cơn mưa lặng lẽ đến rồi lại lặng lẽ đi, khiến hắn bị ướt, nhưng lại không thể ngừng mong chờ, ngừng nhung nhớ.
Những ngày sau đó, mỗi lần ngẫu nhiên đi qua mái hiên ấy, hắn lại nhớ đến cậu trai kia - cậu trai khiến hắn tin vào tình yêu sét đánh, thứ tình cảm chỉ có trong tiểu thuyết của mấy cô gái mới lớn.
Lần thứ hai gặp lại, Han Sung như vỡ òa trong sung sướng, nhìn cậu trai thanh tú ngày ấy mỉm cười với mình, nói đúng hơn là với tất cả mọi người trong phòng ký túc xá.
Thanh âm mềm mại, trong trẻo, lại có chút non nớt vang lên "Xin chào các tiền bối, em là Jeon Jung Kook, năm nhất khoa mỹ thuật, mong các tiền bối giúp đỡ ạ !"
Sau đó, dường như ai cũng quý mến cậu, coi cậu như em trai mà đối đãi, chỉ có hắn, vẫn luôn giấu kín thứ tình cảm kia trong lòng, âm thầm ở bên cậu. Nhưng người tính không bằng trời tính, vào cái ngày hắn định tỏ tình, lại chính là ngày mà hắn nhìn bạn thân của hắn - Kim Tae Hyung nắm lấy tay cậu, cười nói rằng hai người họ đã chính thức hẹn hò.
Cứ như vậy, thứ tình cảm ấy chưa kịp chớm nở lại bị chính chủ nhân của nó tàn nhẫn chôn sâu trong lòng, vĩnh viễn không được phép nảy nở thêm. Han Sung cho dù có yêu cậu, nhưng nếu đã là người yêu của bạn thân, vậy thì hắn sẽ tuyệt đối không làm gì quá phận, sẽ thật lòng thật dạ chúc phúc cho hai người, sẽ coi cậu là em dâu của hắn.
Từ trước đến giờ, Kim Tae Hyung luôn hơn hắn, bất luận là ở phương diện nào. Kể cả là trong tình yêu. Chẳng ai khẳng định được, người yêu cậu nhiều hơn là anh hay hắn, nhưng hắn lại có thể khẳng định, người cậu yêu là anh chứ không phải hắn. Từ đầu cho đến cuối, hắn luôn chậm mất một bước, một bước tiến đến làm quen với cậu, một bước tỏ tình với cậu, một bước tưởng chừng như rất gần, song lại quá đỗi xa vời đối với hắn.
Nhìn người con trai mình yêu hồn nhiên kéo tay mình, mè nheo bắt mình làm phù rể cho cậu ấy, hắn chỉ có thể gật đầu. Đây là ngu ngốc đầu tiên, ngu ngốc tiếp theo chính là trơ mắt nhìn cậu cứ như vậy rời khỏi cuộc đời này.
Dằn vặt, đau khổ của hắn chỉ có mình hắn nếm trải, chẳng ai biết, cũng chẳng ai quan tâm.
Mười năm trôi qua, ngay cả khi Kim Tae Hyung bắt đầu một cuộc sống mới, yêu một người mới, thì hắn vẫn như vậy, vẫn âm thầm đứng trước mộ của cậu, trò chuyện với cậu.
Ông trời hình như cứ thích trêu đùa hắn thì phải. Khi hắn vừa trở về từ chuyến công tác ở Mỹ, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Kim Tae Hyung đã nhẫn tâm kéo hắn đến phòng cấp cứu. Nhìn người con trai đã chết, giờ lại xuất hiện trước mặt hắn, hắn như phát điên, bất luận người này có phải là cậu hay không, hắn cũng phải bằng mọi giá cứu sống người này.
Hắn giấu kín tâm tư của mình, giấu kín sự đau lòng, sự tức giận, cảm giác muốn giết chết những kẻ khiến cậu trở thành như vậy, bước ra ngoài, làm bộ vui vẻ nói chuyện với anh và gã, nói cho hai người biết tình trạng sức khỏe của cậu ấy. Giờ hắn mới phát hiện, có một thứ mà hắn giỏi hơn Kim Tae Hyung, đó là giả vờ bản thân không sao cả.
Cậu tỉnh lại, hắn vui đến mức nào, kích động muốn ôm cậu vào lòng đến mức nào, nhưng cuối cùng, người đầu tiên cậu gọi, lại là Kim Tae Hyung.
Một lần mất đi cậu đã là quá đủ, hắn không thể để cậu đau khổ thêm một lần nữa. Cho nên, hắn chỉ có thể làm người xấu, ích kỉ nghĩ cho cậu, khuyên Kim Tae Hyung nên ở cạnh cậu, dỗ dành cậu rằng anh vẫn yêu cậu.
Cậu ở trước mặt Kim Tae Hyung, nói ra tất cả sự thật, hắn lại càng chắc chắn, cho dù hắn chỉ có thể ở phía sau âm thầm bảo vệ cậu, hắn cũng tình nguyện làm. Can tâm tình nguyện làm kẻ ngốc yêu đơn phương cậu.
Yêu đơn phương đã mười mấy năm, thêm chút nữa cũng có sao chứ ?
Jeon Jung Kook đối với Han Sung, nói không thích là không đúng, song thứ tình cảm này chưa thể nói là tình yêu, nó giống như lòng cảm kích hơn. Những gì hắn làm cho cậu, cậu biết chứ, nhưng lại chẳng thể dối gạt chính mình, thân thể dơ bẩn thế này, còn xứng với ai đây ? Mỗi lần giả vờ ngủ, cảm nhận được hắn dịu dàng hôn lên trán cậu, cậu chỉ có thể nhắm mắt. Hắn không nói ra, cho dù mặt dày đến mấy, cậu cũng chẳng dám bước đến chỗ hắn.
Sống trong nhà hắn hơn một năm, đơn thuần làm bạn với hắn. Hàng ngày, với tư cách bạn bè, nấu ăn cho hắn, giặt đồ cho hắn, chờ hắn về nhà mới đi ngủ. Hôm nay, hắn trở về, trên người nồng nặc mùi rượu, cậu đỡ lấy hắn vào nhà, đã hơn nửa đêm rồi mới trở về. Cậu hình như có chút tức giận rồi, nhưng lại cảm thấy đau lòng nhiều hơn.
Con người cao hơn mét 8, lại ngồi bệt ở trên sàn nhà, cậu kéo thế nào cũng không chịu đứng lên, cậu thật hết cách với hắn.
"Kookie à....." Giọng lè nhè gọi.
Jeon Jung Kook ngồi xổm trước mặt hắn, đáp "Ừm....."
"Hôm nay Tae Hyung cưới Minie......em buồn không ?" Han Sung trở về từ nhà tân hôn của Kim Tae Hyung, song lại ở quán ba, uống thêm vài chén mới chịu về nhà.
Cậu cười nhẹ "Sao đột nhiên lại hỏi vậy ?"
"Thì đáng lẽ em mới là người nên đứng cùng cậu ấy trong lễ đường......" Hắn mở to mắt, ngây thơ cùng ủy khuất nói.
"Nếu em là người đứng ở lễ đường hôm nay, chẳng phải anh sẽ rất buồn sao ?" Cậu đưa tay nghịch nghịch mấy cọng tóc rủ xuống trán hắn, vừa nói vừa cười.
Hắn đột nhiên nắm lấy tay cậu, không cho cậu nghịch ngợm trước mắt, hắn nhíu mày, nhìn cậu đầy thâm tình, giọng khàn khàn, có chút men rượu "Jeon Jung Kook, em độc ác lắm, em biết không ?"
Cậu cũng nhìn sâu vào ánh mắt của hắn "Độc ác thế nào ?"
"Rõ ràng không thích tôi, lại cứ để mặc tôi thừa lúc em ngủ mà hôn trộm em."
"Rõ ràng biết tôi yêu em, lại làm như không có gì, hàng ngày nấu cơm cho tôi, chăm sóc tôi, còn chờ tôi về nhà mới đi ngủ"
"Em dày vò tôi như thế, không phải độc ác thì là gì ?"
Cậu mỉm cười, rút tay ra khỏi tay hắn, dứt khoát đứng dậy, lườm hắn "Cuối cùng cũng chịu nói ra rồi ?"
Han Sung nhăn nhó nhìn cậu "Đúng, tôi chịu hết nổi rồi". Sau đó lảo đảo đứng trước mặt cậu.
Cậu gật đầu, ra điều hiểu rõ rồi, chợt, vươn người lên, ấn môi mình vào môi hắn.
Đồng tử của Han Sung co rút, lòng bàn tay cũng dần siết lại. Suốt mười mấy năm, đột nhiên người mình yêu đơn phương hôn mình, hắn chưa bất tỉnh là may rồi. Hắn ngây ngốc nhìn cậu, nhíu mày một cái, biểu hiện là vẫn chưa chấp nhận nổi sự thật này.......
Jeon Jung Kook vừa bực mình vừa buồn cười, buông môi hắn ra, trừng hắn "Tên đầu đất ! Anh có phải đàn ông không vậy ? Người ta đã dâng đến tận miệng......."
Han Sung trong nháy mắt, không để cậu nói hết câu, sung sướng, kích động, trái tim như vỡ òa ra, vội ôm lấy cậu, áp môi mình lên môi cậu, bao nhiêu khao khát chịu đựng suốt thời gian dài, càng hôn càng cảm thấy thế nào cũng không đủ.
Men rượu lẫn sự chủ động của cậu làm hắn không kìm chế nổi nữa, mạnh mẽ bế ngang cậu lên, khiến cậu giật mình vội ôm cổ anh "Anh muốn làm gì ?"
"Làm em." Ngắn gọn, dễ hiểu.
Hắn nhanh chân bế cậu vào phòng ngủ, đặt cậu xuống giường. Cánh tay ôm cổ hắn của cậu vẫn chưa hạ xuống, cậu mỉm cười nhìn hắn, rồi rướn người lên hôn hắn, há miệng nhiệt tình đáp lại hắn.
Bác sĩ Han vừa hôn vừa cởi quần áo vướng víu trên người cả hai, hôn xuống cổ cậu, gặm cắn thỏa thích. Thân thể của cả hai bị cọ đến nóng bừng, quyến luyến quấn lấy nhau. Bàn tay to lớn chuyển dần ngực cậu, sờ được vết sẹo trên ngực trái, hắn khựng lại tất cả động tác.
Hắn ngập ngừng "Em chắc chắn chứ ?". Vết sẹo cậu từng dùng dao đâm vào khi muốn tự tử.
Jeon Jung Kook thực sự muốn đập cho tên đang đè cậu một nhát chết tươi, quần áo cũng đã để hắn cởi hết rồi, còn chắc với không chắc.
Cậu siết chặt cánh tay đang ôm trên cổ hắn, khiến hắn gần sát cậu, mỉm cười, dùng khẩu hình để khẳng định cho hắn thấy.
Hắn ngẩn người, hạnh phúc từ trong tim tràn ra, cuối cùng hắn cũng chờ được câu nói này rồi.
"Anh....cũng yêu em, rất yêu em, Kookie" Hôn từng chút một lên khuôn mặt của cậu, hơi thở nóng bừng phả vào mặt cậu, kích động cùng vui vẻ bày tỏ.
Sau đó, hắn dùng tất cả của mình chứng minh cho cậu thấy tình yêu của hắn, theo một cách nguyên thủy và mãnh liệt nhất. Trong căn phòng với ánh đèn mờ ảo, hai người trần trụi, quấn lấy nhau, một phút cũng không rời, từng tiếng rên rỉ, thở dốc liên tiếp bật ra.
Hắn thúc mạnh vào cơ thể cậu, vừa mềm mại, vừa ấm nóng, bao chặt lấy hắn, hắn chưa bao giờ cảm thấy thỏa mãn và hạnh phúc như giây phút này. Người con trai này, người con trai hắn yêu hơn mười năm, cuối cùng cũng thuộc về hắn, chỉ thuộc về một mình hắn.
Em chính là sự dày vò ngọt ngào đối với anh, Kookie ! Bất luận là trước đây, hiện tại hay tương lai sau này, anh tình nguyện chìm đắm trong đó, không bao giờ thoát ra......
______________________________________________________________
End extra 5
2 ngoại truyện nữa nữa là hết rồi nha. Một cái là của mấy đứa nhóc và cái ngoại truyện 7 là của Vmin.
Cho tui tý cảm nghĩ về ngoại truyện này nhen 😘😘😘😘😍😍
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro