Chương 18 : " Đừng khóc, Ko Ko..."

Với cảm giác hụt hẫng tột cùng, tôi cứ thế mà đi lang thang ngoài đường.

Vừa đói, vừa mệt, tôi ghé mua gói xôi mặn, và tìm một gốc cây râm mát nào đó rồi ngồi xuống, bắt đầu ăn...và khóc.

Chiếc xe đạp quen thuộc của Hoseok dừng lại trước mặt tôi, khi tôi ngước lên, Ho Ho trông như một ông bụt, cậu ấy lặng lẽ ngồi cạnh và chìa ra trước mặt tôi chiếc khăn của mình, chiếc khăn bẩn lấm lem như nó vẫn thường như thế...

"Đừng khóc, Ko Ko..."

"Cậu... sao cậu biết tớ...ở đây...?!"

"Thì tớ ở sau lưng cậu nãy giờ mà."

"Cậu... đi theo tớ à?"

"Ừ..."

Như vậy là... Hoseok đã nghe được chuyện tôi và mẹ nói với nhau...

Không biết cậu ấy có buồn không.

Tôi mở gói xôi chia cho Ho Ho nhưng cậu ấy lắc đầu, chỉ ngồi vòng tay qua gối và nhìn tôi ăn. Có Ho Ho lúc này thật là tốt, tôi có thể thấy đỡ cô đơn và đỡ buồn hơn...

"Giờ tớ chẳng biết làm gì nữa..."

"Cậu ăn xong thì về nhà đi, chứ còn làm gì!?"

"Tớ không về đâu, tớ sẽ bỏ nhà ra đi!!" 

"Nhóc con, khờ quá, cậu làm sao mà bỏ nhà đi được."

Vừa nói, Hoseok vừa cốc nhẹ vào đầu tôi, cười một chút nhưng rồi lại thở dài...

"Mẹ cậu không thích ba tớ, không thích tớ, không phải vì ba tớ mất việc... Cậu đừng nghĩ thế."

"Chứ vì sao??"

"...Ba tớ...có bồ nhí... một người trong cơ quan... nên bị cách chức"

"...?!!"

.

.

Hai mắt tôi mở tròn xoe nhìn Ho Ho, cậu ấy nói bằng giọng ngại ngùng, xấu hổ... và dường như không dám nhìn tôi...

Bồ nhí à?

"Như vậy... là... rồi, cậu có giận ba cậu không ?"

"Tớ chẳng biết nữa... Giờ tớ chỉ thấy thương mẹ."

Tôi không biết làm gì hơn là im lặng và ôm lấy cánh tay phải của Ho Ho, như thể tôi muốn truyền cho cậu ấy chút sức mạnh, dù tôi cũng chẳng có bao nhiêu thứ ấy...

"Cậu về xin lỗi mẹ đi nhé."

"Ừ... nhưng... cậu có cần tớ... À, đúng rồi... tớ có tiền này!!"

Nói đến đó, mắt tôi bỗng sáng lên, rồi tôi lôi xấp tiền thưởng trong túi ra một cách hạnh phúc...

"Cái này tặng cho cậu nè!!"

"Gì thế?"

"Là 200.000 won. Tớ được thưởng đó"

"Ặc... sao lại đưa tớ??"

"Thì cậu cần tiền mà!!"

"Cất vào đi, KO KHỜ!"

Hoseok nói lớn giọng tỏ vẻ tự ái, tôi đã nghĩ trước rồi, vậy mà vẫn cố đưa... trời ạ!

Thất vọng và buồn não, tôi đành cất xấp tiền trên tay vào túi.

"Mà cậu lấy đâu ra tiền thưởng nhiều vậy? Học bổng hả?"

"Không, giải thưởng của hội thi hôm trước tớ nói cậu ấy."

"À... thì ra... trong khi tớ chỉ.."

Nói đến đó, Ho Ho bỗng dừng lại, rồi đứng dậy, bảo tôi lên xe để cậu ấy chở về...

.....................................................

"Cậu đi bộ khúc này nhé."

Ho Ho bỏ tôi ở cách nhà hơn 20m, có lẽ, cậu ấy sợ mẹ tôi nhìn thấy...

Nếu mà nói là tôi khờ, thì Hoseok còn khờ hơn... cậu ấy có lỗi gì đâu chứ.

Cho dù là ba cậu ấy có không tốt đi nữa...

"Cảm ơn cậu , Ho Ho!"

...........................

Chị Soo Ah mở cửa cho tôi với vẻ mặt lấm lét, rồi kéo tôi lại sát và thì thào...

"Mẹ em giận ghê lắm đó!"

Ya... em biết mà...hic.

Rón rén bước lên cầu thang sang phòng ba mẹ, tôi hít thở sâu và khẽ đẩy cửa vào. Cũng may ba đi công tác, không có ở nhà đêm nay. Mẹ đang ngồi trước máy vi tính làm gì đó, nghe tiếng chân và biết là tôi, mẹ không quay lại, chỉ buông giọng khô khốc.

"Sao còn về làm gì?"

"Con... con xin lỗi mẹ."

"Đến đây"

Tôi đi chậm lại chỗ mẹ và rồi, mẹ ôm tôi vào lòng... hôn lên tóc tôi...

Hic hic... con thật là hư...phải không!?

"Con biết mình sai rồi à?"

"Dạ..."

"Làm sao con nghĩ là mẹ thích người giàu...rằng mẹ khinh Hoseok vì ba nó mất việc chứ!?"

"Nhưng mẹ ghét Ho Ho ạ?"

"...."

Sự im lặng của mẹ gần như là thừa nhận, tôi ỉu xìu và thấy hơi bất công... nhưng do vừa phạm lỗi, tôi không dám nói gì nữa.

"Mẹ có chút ác cảm..."

"Vì ba cậu ấy có tình nhân hả mẹ??"

"Ai?? Ai nói cho con chuyện đó?!"

"Là Ho Ho ạ...cậu ấy bảo con về xin lỗi mẹ."

Mẹ tôi tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi như suy nghĩ điều gì, mẹ kêu tôi về phòng thay đồ tắm rửa đi...

Lúc đi tắm, tôi mới nhận ra mình vẫn còn đeo sợi dây có mặt thánh giá của Jimin trên cổ. Tôi tháo sợi dây ra, bỏ vào trong hộp bút để mai vào trường sẽ trả cho cậu ấy.

...............

Sáng sớm khi tôi vừa đến cửa lớp, đã thấy Taehyung ngồi sẵn ở chỗ của mình - chuyện lạ đây...

Nhác thấy bóng tôi, Taehyung đã chạy tới kéo tôi về chỗ và hỏi hối hả...

"Ko Ko, nói đi, có thích tớ không ?"

"Hả ?"

"Trả lời đi!!"

"Thích là thích làm sao??"

"Là thích như tớ thích Ko Ko, vậy đó!!"

"Vậy...không thích.."

"Hả? SAO KHÔNG?? LÝ DO??"

Taehyung cứ nắm chặt vai tôi và hỏi lớn, khiến tôi sợ hãi, ngồi xa ra mép ghế ngoài...

Có vẻ nhận ra thái độ tự vệ của tôi, Taehyung hơi chùng xuống, nói giọng nhẹ nhàng...

"Tại sao.. tớ có gì không tốt ?"

"Cậu hung hăng quá... tớ không thích."

"Nếu tớ không hung hăng nữa, thì Ko Ko có thích tớ không ?"

"Không biết nữa."

"Là sao chứ??"

"Nếu cậu bớt hung hăng, bớt hách dịch ... thì nhiều người sẽ thích ...tớ cũng vậy...thôi..."

.........................................

Hot boy Taehyung nghe như nuốt từng lời của tôi, vẻ đăm chiêu suy tư dữ lắm.. nhưng rồi, cậu ấy nhăn mặt và lắc đầu mạnh, bảo tôi.

"Thôi, chuyện đó sẽ tính sau, nhưng khi thằng Jimin hỏi, thì Ko Ko nói thích tôi, nhé??"

"Ủa?Là sao??"

"Thì giả bộ nói vậy đi!!OK?"

"Không hiểu... không giả bộ đâu...!!"

Ông trời con vò đầu bức tóc mãi rồi dụ dỗ tôi đủ thứ, nào là bảo sẽ chép bài cho tôi, sẽ mua "Pusheen Neko" cho tôi, rồi sẽ chỉ bài Tiếng Anh cho tôi nữa...

..................................................

Giờ ra chơi.

Chuông vừa reo được 5 phút thì Jimin đã nhảy sang lớp tôi, ngang nhiên đi vào chỗ tôi và Taehyung đang ngồi...

Chắc lại rủ nhau đi chơi rồi.

Tôi bước ra định theo Sokyung đi căn tin, nhưng Jimin đã chặn tôi lại và bảo " Jungkook ở đây một chút đi!!"

Lại chuyện gì vậy a...!??

Tôi nhìn Jimin một lúc, rồi bỗng sực nhớ ra.

"À, cậu đòi lại sợi dây phải kh..."

"Jungkook trả lời câu hỏi của tôi nhé, trước mặt Taehyung luôn."

Dường như không nghe câu tôi nói, Jimin cứ đi thẳng vào mục đích của mình, là muốn tôi trả lời điều gì đó...

"Câu hỏi gì vậy ?"

"Jungkook... có thích Taehyung không? Thích làm người yêu nó?"

Ơ... câu này... Taehyung hỏi ban sáng...

Và cậu ấy cũng dặn nếu Jimin có hỏi thì nói là "có"

Mà sao tự dưng lại hỏi chuyện này chứ, tôi thật không thể yên ổn được với hai cậu bạn này mà, mệt ghê...

Thấy tôi  có vẻ ngập ngừng, Jimin lặp lại câu hỏi ấy một lần nữa, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào tôi để chờ đợi câu trả lời.

Dĩ nhiên , tôi lắc đầu. – "Không ...."

                                                      End Chap 18

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro