Chương 19 : " Bùa gì chứ?! Không phải vật... hẹn ước hả?"

Tôi thoáng thấy Jimin khẽ nhếch môi cười đắc ý, trong khi Taehyung tỏ ra chán chường và tức giận, không thèm nhìn cả hai chúng tôi.

Giọng Jimin hướng sang Taehyung.

"Mày nghe chưa? Vậy là như đã thỏa thuận hôm qua, mày phải đính chính với bọn nó Jungkook không phải người yêu mày!"

"...Biết rồi!!"

Nói xong Taehyung đứng dậy, bỏ ra khỏi lớp luôn, cái kiểu đi bực tức sau khi ném cho tôi một ánh mắt đầy oán giận...

"Này, thỏa thuận gì vậy..?"

Tôi rụt rè quay sang hỏi Jimin, cậu ấy quay lại nhìn tôi rồi cười nhẹ.

"Nếu Jungkook không thích nó thì nó không có quyền tự coi Jungkook là người yêu nó, đúng không?"

"Ừ...đúng!"

"Cái thằng, nó quen thói như vậy rồi, nên... nhưng mà, có lẽ tôi không nên ép nó quá."

"...."

"Thôi, để tôi đuổi theo nó, gặp Jungkook sau nhé!"

Cứ vậy Jimin cũng vội vã bỏ ra khỏi lớp tôi, chắc là tìm Taehyung, có vẻ cậu ấy hối hận vì đã ép Taehyung phải đính chính với bọn bạn...

Với một kẻ kiêu hãnh như Taehyung, việc ấy chẳng khác nào tự chà đạp mình...

Nhưng... Jimin làm điều đó là vì tôi mà, sao tôi lại nghĩ cho Taehyung nhỉ??

...........................................

Từ đó đến cuối giờ, Taehyung trốn học, không quay lại nữa.

Cô chủ nhiệm có hỏi tôi, nhưng tôi có biết cậu ấy đi đâu đâu...

Cuối tiết, mấy đứa bạn bên tổ 2 sang gom tập vở của Taehyung bỏ vào cặp cậu ấy, rồi sẵng giọng hỏi tôi...

"Jungkook là người yêu Taehyung thật không vậy!?"

"Chuyện đó..."

"Nếu là người yêu thì phải mang cặp vở cậu ấy về nhà chứ, cứ để bọn này làm sao?!!"

"Tớ...có biết nhà đâu, mà tớ cũng không phải người yêu cậu ấy..."

"Xí, còn giả nai, hôm qua Taehyung đã nói vậy rồi còn gì. Cậu cũng thích Taehyung mà bày đặt làm eo..."

Cách nói chuyện của họ không tỏ ra thân thiện chút nào, tôi cũng không muốn tranh luận thêm, làm thinh xếp sách vở của mình...

"Các cậu dựa vào đâu nói Jungkook thích Taehyung chứ? Làm như ai cũng thích cậu ta vậy!"

Sokyung từ bàn trên quay xuống chen vào, ra giọng bênh vực tôi, xem ra, lớp này chỉ có Kyung là tốt với tôi...

Sau khi hai cô bạn ấy bỏ đi, Kyung mới nói với tôi, vẻ hơi bất bình.

"Jungkook hiền quá, ai nói gì cũng im, phải phản kháng chứ!!"

"Tớ... không thích nói với họ"

"Mình không phải Jungkook mà còn thấy ức nữa là..."

"Kệ đi, họ nói chứ có làm gì tớ đâu...hihi"

Tôi cười xuề xòa, Kyung đành lắc đầu, thở dài rồi cùng tôi ra cổng, sau đó tôi lên xe buýt, Sokyung theo xe ba cô ấy về...

Không hiểu sao tôi thấy chán nản và buồn buồn, suốt từ khi thấy Taehyung không vào lớp nữa.

...............................

Ngày hôm sau.

Taehyung đi trễ, đến hết tiết 1 mới mò vào, đầu tóc bờm xờm, như vừa ngủ dậy chưa rửa mặt, áo bỏ ngoài quần, khiến thầy Toán bắt ra ngoài chỉnh lại, rồi mới được vào lớp.

Thấy cậu ấy, tôi bỗng vui mừng, hệt như vừa giải được gánh lo âu...

"Hi!"

Ồ...Taehyung chào tôi một cách vui vẻ, cứ như việc hôm qua chưa hề xảy ra, lúc ngồi xuống còn để cặp nhè nhẹ, chứ không quăng cái bịch như thường lệ nữa..

Lạ thật...

Giờ  ra chơi.

"Ko Ko, cho tớ mượn tập bài tiết 1 nhé!"

Kèm theo lời nói lịch sự, là một nụ cười dễ thương của "đại ca" Taehyung...

Trên mặt tôi hẳn là vẽ hai chữ bự chảng "THẮC MẮC"...

Không biết cậu ấy có bị ai nhập không...

"Sao thế, Ko Ko?"

Taehyung chớp mắt, ra vẻ ngây thơ, trông...buồn cười quá...hic.

Tôi đưa vở cho Taehyung rồi không thể giấu vẻ tò mò, hỏi ngay.

"Chuyện gì xảy ra hôm qua vậy? Cậu đi đâu? Có gặp Jimin không!?"

"Gặp rồi... hehe... ít ra nó cũng còn lương tâm..."

"Là sao?"

"Thì nó không bắt tớ đính chính với bọn trong đội Karate nữa."

"À...ừm."

"Nhưng nó có điều kiện..."

"Điều kiện gì?"

"Không nói được !"

................................................................

Tae Tae tỏ vẻ bí ẩn, úp úp mở mở, nhưng thôi, cậu ấy chịu thay đổi tính khí cũng là điều tốt, dù sao tôi cũng không bận tâm vụ bị cho là người yêu của cậu ấy...

Chuyện đó cho dù có làm to lên cũng chẳng ai được lợi gì, có khi càng làm cho nó rùm beng thêm.

Chắc Jimin cũng nghĩ như vậy.

"Ko Ko có bút xanh không? Của tớ hết mực rồi...."

Lại một câu nói "hiền lành" của Taehyung làm tôi sởn da gà, hic, coi bộ cậu ấy cứ mạnh bạo như ngày xưa sẽ hay hơn...

Thế này cứ sao sao ấy.

Tôi mở hộp bút định lấy một chiếc ra đưa Taehyung thì bỗng nhiên cậu ấy la lớn khiến tôi giật nảy mình.

"Ê!! Cái đó... sợi dây đó??!!"

Giọng Taehyung có vẻ hơi ngạc nhiên và chụp lấy hộp bút của tôi, không còn nhẹ nhàng hay lịch sự nữa ....

Cậu ấy cầm lên một sợi dây có mặt thánh giá, hơ....tôi lại quên trả Jimin hôm qua rồi...

Vẻ mặt Taehyung nhăn lại suy nghĩ.

"Cái này... của thằng Jimin phải không?"

"Ừ...sao cậu biết?"

"Tôi chơi với nó bốn năm rồi mà...lúc nào nó cũng đeo trên cổ..."

"À..ừm...hay cậu trả cho Jimin giùm tớ đi."

"Nhưng...sao... KO KO LẠI GIỮ CÁI NÀY?!!"

Đang nói bình thường bỗng Tae Tae lại gào lên, tôi chỉ biết lí nhí giải thích.

"Thì hôm thi cậu ấy cho tớ đeo làm bùa mà."

"Bùa gì chứ?? Không phải vật... HẸN ƯỚC hả??"

"Hẹ...n ước...gì ?? Tớ không hiểu?"

"Nó nói cái này để cho người nó yêu mai sau mà!!"

"....."

"A!! HIỂU RỒI! RA VẬY!!"

Taehyung nói liên tục mà tôi chẳng thể biết là cậu ấy đang nói gì, nên đành ngậm miệng và tiếp tục đọc bài học...

Tay Taehyung cầm sợi dây của Jimin cho vào túi áo luôn, chắc sẽ trả giùm tôi...

                                                      End Chap 19

#Shuriin

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro