Chương 27 : "Đúng là nhà giàu đứt tay như ăn mày đổ ruột"
"Cậu đến có việc gì vậy?"
Đang rửa bát thì tôi bỗng nhớ ra việc quan trọng, nên quay sang hỏi Taehyung.
"Định rủ Ko đi chơi thôi, nhưng ở đây cũng vui lắm!"
"Ừm..."
Taehyung nhăn răng cười, không để ý còn làm đổ một ít xà phòng ra áo tôi, nhưng tôi chưa kịp mở miệng kêu thì tiếng ông cười khoái chí ở phòng trước vang lên.
"Mất Xa nhé!! Hehehe!!"
Ông thật là... chơi với kẻ yếu thế hơn mà cũng đắc chí như vậy nữa. Tôi phải ra...đòi lại công bằng cho Hoseok thôi...!!
"Đi đâu thế??!"
Taehyung nắm cổ tay tôi và giữ chặt, dù nó toàn...là xà bông, cậu ấy nhìn tôi như muốn chui tọt vào trong mắt tôi vậy.
"Chiếu!"
Trời ạ, lại thua ông, ông bắt nạt Ho Ho của tôi!!
Khoan đã... đột nhiên tôi thấy phát hoảng vì suy nghĩ lúc nãy của mình, không hiểu sao tôi lại dùng cụm từ "của tôi" với Hoseok như Taehyung đã dùng...
Mà kệ đi, phải cứu cậu ấy thôi...nếu cả ông mà cũng cấm tôi chơi với Ho Ho, thì cuộc sống còn gì ý nghĩa nữa.
Vì tay Taehyung trơn bởi xà phòng, tôi dễ dàng rút tay ra và ào lên chỗ ván cờ nơi Hoseok đang bị ông chiếu tướng.
Ho Ho nhíu mày căng thẳng, trời ạ, cậu ấy chỉ còn tướng, sĩ, tượng , một pháo và hai con chốt, te tua tơi tả. Trong khi ông nội còn đủ hai xe, một pháo, một mã.
"Ông ăn gian!"
"Ăn gian cái gì??!"
"Ông phải chấp cậu ấy hai con xe chứ! Ho Ho vừa biết chơi căn bản thôi sao đánh với ông được!!"
"Cái thằng Ko Ko này... đúng là nam sinh ngoại tộc!"
Ông nội bị tôi kêu ca phàn nàn ỷ mạnh hiếp yếu một hồi, thì cũng chịu bỏ hai con xe ra, thế này thì ván cờ trở nên dễ chịu với tôi rồi...
Nhưng khi tôi vừa cầm con cờ định giải thế bí, Hoseok khẽ đứng dậy.
"Con thua ông vậy."
"Ơ... Cậu sao thế, gỡ được mà!!"
"Gỡ gì nữa, tớ thua là thua, nếu giờ giải được là cậu đánh, không phải tớ!"
"Nhưng cậu thua rồi ông không cho cậu chơi với tớ nữa thì sao...?"
"Đồ khờ, ông chỉ đùa thôi!"
Hoseok cười, lại cốc đầu tôi một cái, quay sang nhìn ông nội, ông nhún vai , rồi sắp lại ván cờ mới...
" Thì phải nói thế mới có đứa sẵn sàng ra tay... giải cứu chứ, hehe!!"
XOẢNGGG......!
Tiếng đĩa vỡ chói tai từ trong bếp vọng ra làm tôi, Ho Ho, và ông đều giật mình, mẹ từ trên gác chạy xuống chỉ sau vài phút...
Tôi cũng vội ra sau xem...Taehyung đang cúi nhặt cái đĩa vỡ lên, nó tan tành thành tám mảnh rồi, hic, cậu ấm hot boy này mà rửa chén rửa bát gì được!
"Cháu... xin... lỗi!!"
Taehyung nhìn thấy mẹ tôi thì cúi thấp đầu áy náy, nói giọng hơi ngắt quãng.
"KO, mẹ đã bảo con giúp Taehyung một tay mà con làm gì hả??!"
"Con...con..."
Tôi lủi thủi đi tới và ngồi xuống nhặt phụ Taehyung, chắc vì đó là cái đĩa đẹp bằng sứ của mẹ, nên mẹ mới giận đến thế...
"Áaaaaaaaaaa!!!!"
Hình như... Taehyung bị mảnh đĩa vỡ cứa vào ngón tay... Máu từ tay cậu ấy chảy ra đỏ tươi làm tôi bủn rủn hết tay chân, chỉ biết luống cuống kêu hét ầm ĩ.
Ôi mẹ ơi...m...máu... nhiều quá...!!
"Mẹ ơi, m...má..u!!!"
Tếng ấp úng của tôi làm mẹ chạy vội tới, sau đó mẹ dắt Taehyung lên trên lầu, còn tôi ngồi thừ ra vì chưa kịp bình tâm lại...
"Ko Ko! Ko khờ, cậu không sao chứ?!"
Ho Ho khẽ lay tôi, và khi thấy tôi có vẻ vẫn còn sợ, cậu ấy kéo tôi ra và ngồi vào chỗ Taehyung, nhặt nốt những mảnh còn lại.
Cẩn thận chứ...!!
"Coi chừng lại đứt tay bây giờ!!"
"Cậu lên xem anh bạn của cậu có sao không kìa!"
"Có mẹ rồi, để tớ nhặt với cậu cho xong."
.......................................................................
Nhặt đủ hết các mảnh vỡ, tôi định quay ra ngoài để xem Taehyung, thì cậu ấy đã đứng ngay cửa bếp nhìn chúng tôi.
"Trời, cậu làm tớ giật cả mình!!"
"Ko đưa tớ về đi, tớ bị.... đau tay!"
Taehyung chìa ngón tay cái đã được mẹ tôi băng kĩ ra trước mặt tôi, nói với tôi nhưng ánh mắt cứ hướng sang chỗ Hoseok...
"Hơ... nhưng tớ... đâu có biết chạy xe...!"
"Bị có một ngón mà làm như què rồi vậy! Đúng là nhà giàu đứt tay như ăn mày đổ ruột!"
Hoseok trề môi nói rồi phủi tay lách người ra trước, Taehyung túm vai áo của cậu ấy lại và gằn giọng hằn học.
"Đừng có chọc đến tao nhé!!"
"Tao... thích chọc thì sao?!"
Tôi phải chen người vào giữa cả hai để đẩy họ ra, ở đây không có Jimin, ai sẽ can Taehyung không đánh nhau với Ho Ho...?
Tuy nhiên, mặc dù đã cố gắng hết sức, len hẳn vào chính giữa họ nhưng tôi vẫn không thể xê dịch được hai cậu ấy...Ôi, còn cái tư thế đứng ám muội này nữa... Hic hic, tôi không thích chuyện này chút nào!!
Vừa lúc tôi đang chỉ biết than trời thì thấy mẹ tôi bước tới, nhìn cả ba đứa nhíu mày.
"Mấy đứa làm gì vậy?? Hoseok con chở Taehyung về giúp cô nhé, có lẽ nó không bóp thắng được với ngón cái bị như thế!"
"CÁI GÌ Ạ??!!"
Không phải chỉ mình tôi mà là ba chúng tôi đều đồng thanh hỏi mẹ tôi, bởi lời đề nghị của mẹ thực sự "khiếm nhã"...!!
Taehyung và Ho Ho mà đi cùng nhau, không biết chuyện gì sẽ xảy ra...!!
"Ko Ko con chạy xe đạp theo để lát Hoseok nó còn có xe về!"
"A...dạ..."
..................................................................
Thế là, tôi lấy xe đạp của Ho Ho đạp theo sau xe Taehyung, Ho Ho thì chở cậu ấy phía trước. Họ vẫn không nói với nhau câu nào, mặt mày cứ cau có, nặng nề.
Đến một đoạn ngã ba, bỗng điện thoại tôi reo inh ỏi, khiến tôi phải dừng lại nghe.
Min Min is calling.
Ồ, sao cậu ấy gọi giờ này nhỉ?
"A...lo?"
"Tôi đây, Jungkook đang ở ngoài đường à?"
"Ừ, tớ đang đạp xe."
"Vậy thôi cúp máy đi, coi chừng bị giật mất điện thoại. Khi nào vào nhà hay đâu đó gọi lại cho tôi nhé!"
"Ừ..."
Khi tôi vừa gấp máy lại thì nhận ra...tôi đã bị lạc mất Taehyung và Ho Ho.
Làm sao bây giờ... Họ đã quẹo, hay chạy thẳng? Hic hic!!
Tôi bắt đầu thấy lo sợ và liền gọi cho Taehyung, may mà có cái điện thoại, không thì chỉ có ngồi khóc chứ biết làm gì...
Nhưng, cũng đáng khóc lắm vì máy Taehyung không liên lạc được...
Trời ơi.
Tấp vào lề đường và khi đã cảm thấy an toàn, tôi mở máy gọi cho Jimin, có thể Jimin biết Taehyung ở đâu, họ chơi thân như vậy mà.
"Cậu có biết nhà Taehyung không?"
"Làm gì vậy?"
"Tớ... cần đến nhà cậu ấy!!"
"Sao chứ?!!"
Tôi phải mất ít phút để giải thích cho Jimin hiểu, toàn bộ sự việc đã diễn ra. Cậu ấy bảo tôi hãy đứng yên tại chỗ chờ. Một lúc sau thì Jimin đi xe ôm tới, tôi thấy an tâm hơn, không hiểu sao nữa...
"Để tôi chở Jungkook đến đó!"
Nói rồi Jimin nhảy lên xe đạp, tôi cũng leo lên yên sau, cậu ấy lập tức đạp vù vù, còn nhanh hơn người ta đi xe máy nữa.
Trông Jimin có vẻ còn vội vã hơn cả tôi...
.............................................................................
"Jimin? Cả Ko Ko nữa?! Tìm Taehyung hả? Nó nói đi chơi rồi!"
Chị Sun khá ngạc nhiên khi thấy Jimin đến đây cùng tôi, có vẻ chị ấy vẫn còn nhớ tôi.
"Ủa... chưa về sao chị??"
"Ừ, chưa... có gì thế?"
"À... không, thôi bye chị!!"
Jimin quay ra ngay, không nói thêm điều gì cho chị Sun, tôi cũng chào vội rồi theo sau cậu ấy, không biết cậu ấy tính làm gì tiếp theo nữa...
Tôi cố gắng hỏi Jimin khi cậu ấy đang cắm cổ đạp xe.
"Giờ biết tìm họ ở đâu bây giờ, hic..."
"Đừng lo, chắc nó sẽ gọi tôi sớm thôi!!"
Min Min vừa dứt lời thì cậu ấy có điện thoại thật, y như có linh tính vậy, vì thế, cậu ấy cho xe vào chỗ sáng và mở máy nghe.
"Mày đang ở đâu??... Hả?!!... Tao cũng đoán ra mà...Ừ, biết rồi, để tao tới...!"
Tôi cố nghe xem có chuyện gì không, nhưng nhìn vẻ mặt của Jimin... thì hình như việc không có nghiêm trọng lắm.
Cất máy điện thoại vào túi, Jimin cúi xuống nói với tôi.
"Jungkook đợi một chút ..."
'Tinh tình tinh tang tang'...
Jimin chưa nói xong thì điện thoại của tôi lại réo.
"Jungkook nghe đi, nó gọi Jungkook đó!"
Hơ... sao biết nhỉ?
Nhưng... không phải là Tae Tae mà... số lạ... hình như số máy cố định thì phải...!!
End Chap 27
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro