Chương 31 : "Jungkook vì Ho Ho đúng không?"

Chúng tôi thi ba đội một lượt và vì chỉ có hai phần thi, nên nhóm KoTaeMin của Bighit High School dễ dàng vượt qua lượt đầu, Jimin và Taehyung đã học rất chăm chỉ mà...

Trong khoảng thời gian nghỉ trước khi bước vào vòng đấu hai đội cuối cùng, Jimin chạy đi đâu đó không biết... Còn Taehyung thì vẫn đứng đó và... đã ăn gần hết nửa hộp bánh của tôi.

"Cậu đói lắm à, Taehyung?"

"Không đói, nhưng tự nhiên thích ăn. Mà sao Ko Ko chẳng ăn cái nào vậy?"

"Tớ... không thích!"

"Không phải Ko thích thằng Ho Ho sao? Cái này là nó cho Ko mà!"

"Nhưng Ho Ho không thích tớ..."

Tôi cúi gằm mặt xuống, tay vò vò cái gấu áo, nói giọng buồn bã, Taehyung thấy vậy thì dừng tay xé cái bánh, bỏ nó trở lại hộp và ngồi xuống cạnh tôi, hạ giọng.

"Nó nói thế à?!"

"Không phải...!"

"Mặc kệ nó đi, nó không thích Ko nhưng tôi thích, tôi thích là nhất rồi nhá!"

Mặt Taehyung cười cười vẻ rất hãnh diện khi tuyên bố điều này, tuy câu nói có vẻ cà chớn nhưng tôi không cảm thấy niềm vui của cậu ấy trong đó, mà trái lại, nó là một thứ cảm xúc gì rất khác, như là... xót xa.

Vậy nên tôi cũng chẳng thấy khá hơn... Từ nãy giờ tôi thi, có thấy Hoseok bên dưới cổ vũ đâu, dù cho cậu ấy đã được tôi cho hay từ trước khi lên đây rồi.

..............................................................

Từ xa, Jimin xách một cái vòng hoa giống của Hoseok cho Sokyung ban nãy, mồ hôi lấm tấm trên trán, cậu ấy chạy về chỗ chúng tôi đang đứng, và chìa nó ra cho tôi, trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của Taehyung. Jimin vừa thở gấp vừa nói, vẻ mệt mỏi.

"Của Jungkook đó!"

"...Cho...cho tớ à?!"

"Ừ."

Taehyung trố mắt nhìn Jimin, còn tôi thì dang tay ra nhận lấy vòng hoa, nó thậm chí còn tươi hơn và đẹp hơn cái của Kyung...

Nhưng không hiểu sao tôi không thấy vui vẻ hơn...

"...Jungkook... không thích à?!"

Giọng Jimin gần như thất vọng, nghẹn ngào, tôi lắc đầu, cố mỉm cười và nói câu cảm ơn... không biết Jimin đã tham gia trò chơi nào để có được nó, mà trông cậu ấy thở mệt mỏi lắm.

"Vậy ném nó đi!!"

Jimin đột ngột giật cái vòng hoa trên tay tôi, ném nó ra xa tít với vẻ nổi cáu và giận hờn. Tôi vẫn long lanh mắt ngạc nhiên, vì theo những gì tôi biết về Min Min, thì hành động đó... không giống với bản tính bình thường của cậu ấy chút nào...

"MÀY ĐIÊN À?!!"

Taehyung đứng bật dậy, hỏi Jimin với giọng hơi nặng, còn Jimin thì vẫn đứng thở và cố ý quay mặt đi, không thèm nhìn tôi.

Tôi... đã làm gì sai sao...?!

Tôi bỗng thấy sợ Jimin, hơn bao giờ hết. Vì vậy, tôi rụt rè bước ra chỗ mà cậu ấy đã ném cái vòng đó, nhặt nó về, rồi tự đeo vào cổ, như một kẻ phạm tội tự đi còng tay mình vậy. Hic hic...

Thế nhưng, Taehyung lại giơ tay lột nó ra khỏi cổ tôi, ngay trước mặt Jimin, đoạn, cậu ấy quăng cái vòng xuống đất. Sau đó, Taehyung quay ra nhìn chằm chằm vào Min Min, lặp lại câu hỏi vừa rồi với giọng hơi nghiến đôi chút, có lẽ cậu ấy cũng cảm thấy lạ lẫm thái độ của cậu bạn thân.

"Mày sao vậy hả?! Tặng hay là ép người khác nhận??"

"..."

Jimin vẫn đứng như tượng đá suốt từ nãy tới giờ, không hề nhìn tôi, cũng không hề trả lời Taehyung tiếng nào...

Tôi trở nên lúng túng, lộn xộn với suy nghĩ của chính bản thân, phần vì không lí giải được thái độ ban nãy của Jimin, phần vì sợ mọi chuyện trở nên thêm rắc rối, cũng may, thông báo trên loa gọi chúng tôi tập trung để thi đấu, kịp thời giải tỏa không khí căng thẳng xung quanh vụ vòng hoa.

..............................................................

Lúc này, tôi thực sự đã hiểu được cảm giác bị xét đánh giữa trời quang, khi thấy Hoseok có mặt trong đội thi đối đầu với chúng tôi vòng chung kết, cuộc thi giữa Bighit High School vs THPT Sinil.

Trong đội thi của Sinil gồm có Hoseok, nhỏ Nari lớp A5, và Min Yoongi.

Yoongi ngày xưa từng học chung lớp với tôi và Ho Ho, sau đó chuyển sang lớp đội tuyển, cậu ấy học tự nhiên giỏi nhất trường Sinil... và còn giỏi Toán hơn tôi nữa... Nếu như đợt thi Toán để tuyển thẳng vào Bighit vừa rồi mà Yoongi không bị ốm và tham gia được, có lẽ bây giờ tôi đã không đứng ở đây...

95line cũng tỏ ra ngỡ ngàng không kém tôi, nhưng rồi, cho dù mọi chuyện thế nào, thì chúng tôi vẫn phải... chiến đấu!

Tôi chỉ làm bù nhìn trong phần thi đầu tiên, mà đúng ra, tôi toàn đứng suy nghĩ lung tung đủ thứ chuyện mà không hề để tâm tới cuộc thi... Lý do tại sao Ho Ho tham gia, cậu ấy không học giỏi, cũng không thích bon chen mấy vụ này, còn nữa, tại sao Ho Ho không cho tôi biết...?!

Có phải... vì giải thưởng không?? Nếu không vì tiền, chắc Hoseok cũng không muốn lên đây... Vậy... cậu ấy hẳn là rất cần tiền...

Tiền tiền tiền...

Tôi muốn giúp cậu ấy, nhưng còn cuộc thi, còn Taehyung và Jimin, cả cô giáo bạn bè nữa...? Tôi phải làm sao bây giờ?!

.............................................................

"Đội Bighit được 16 điểm, đội Sinil được 14 điểm. Bây giờ sẽ là phần thi thứ hai!"

Không được nghỉ giải lao, bọn tôi bước luôn vào phần test IQ, Taehyung quay sang nắm chặt vai tôi, ánh mắt nhìn tôi động viên và tràn đầy niềm tin, còn Jimin, cậu ấy vẫn lạnh lùng như băng, không thèm nói tiếng nào...

Bốn câu hỏi đầu tiên, tôi... nhường cho bên đội Hoseok, dù biết đáp án sớm nhưng vẫn cố tình bấm chuông chậm... Đến câu thứ năm, Jimin bỗng gạt tay tôi ra và bấm chuông, rồi trả lời đúng và giành điểm.

Jimin và Taehyung đã thức cả đêm để học bài, họ tỏ ra quyết tâm vô cùng, tôi hiểu... niềm kiêu hãnh của 95line, họ không muốn thua.

Nhưng mà, tôi không muốn thắng...

Có thể, với họ, số tiền thưởng đó chẳng là gì, nhưng với Hoseok, nó là cả tháng trời đi làm thêm vất vả, là niềm động viên nhỏ nhoi giúp cho cậu ấy và mẹ có thể đỡ khổ trong giai đoạn này...

Phía bên kia, Ho Ho gần như không nhìn tôi, cậu ấy chỉ nhìn anh MC, rồi cúi mặt, né tránh ánh mắt của tôi... Ôi, thế là sao chứ...!!

Vì thái độ buông xuôi của tôi, nên Jimin và Taehyung đành tự lực cánh sinh, suốt 20 câu hỏi họ đều cố gắng giành quyền trả lời, nhưng cũng sai đi vài câu. Mà thêm nữa, Yoongi bên THPT Sinil cũng có phải tay vừa đâu...

Cho nên, cuối cùng, điểm số được san bằng. Trớ trêu thay, phần thi quyết định thắng thua lại là Karate.

Hoseok không học Karate bài bản như 95line, cũng không thi giải bao giờ, nhưng cậu ấy đánh rất giỏi, vì hồi cấp Hai đã được một chú trên phường dạy cho.

"Mày đánh đi, Taehyung!"

Tiếng Jimin gần như bị át bởi sự hò reo inh ỏi từ phía khán giả, dĩ nhiên là của các học sinh trường tôi. Thái độ của Taehyung có vẻ bất cần, cậu ấy không vênh váo cao ngạo như thường ngày... mà thay vào đó, cậu ấy kéo tôi ra một góc khuất, nói nhỏ.

"Tôi nên đánh thật, hay là đánh giả bộ thôi??"

"Sao lại... hỏi tớ?"

"Nó là bạn thân của Ko Ko, nếu tôi đánh thật, nó mà bị gì, Ko có giận tôi không?"

"Vậy... đừng đánh thật...!"

Tôi không hiểu tôi khờ, hay là Taehyung khờ, mà cả hai lại đi thỏa thuận đánh giả bộ để bảo đảm cho Ho Ho "không bị gì"...

Cuộc thi các trường với nhau, các thầy cô chỉ chấm điểm kỹ thuật, có phải đi đấu boxing đâu mà đánh sống chết, hic hic...

............................................

Trận đấu diễn ra trong tiếng reo hò cuồng nhiệt của khán giả, trong đó tiếng của fans hâm mộ Taehyung át gần hết, họ còn đem theo cả chiêng và trống để cổ vũ, mọi người đều tỏ ra hết sức tin tưởng và phấn khích khi cậu ấy ra sân.

Tuy nhiên, vì cố tình đánh kém và không tập trung, Taehyung thua chỉ sau 4 phút,  fans hâm mộ của cậu la ó ỏm tỏi, chỉ trích Taehyung không thi đấu đúng thực lực, có người còn nói cậu ấy "bán độ" nữa...

Jimin ngược lại vô cùng bình tĩnh, cậu ấy không hề bị sốc, như là đã biết trước mọi chuyện vậy... Thậm chí tôi còn thấy Jimin khẽ cười nhếch môi... rồi thản nhiên đút tay vào túi quần, nhấc chân bỏ ra khỏi sàn thi đấu.

...............................................................

Buổi chiều sau khi thi xong, chúng tôi thu xếp lên xe để về, cô giáo, bạn bè, mọi người đều buồn và giận tôi, lẫn Taehyung, nhất là cậu ấy, họ hoàn toàn không hiểu tại sao chúng tôi lại như thế...

Kyung vẫn đeo vòng hoa trên cổ, cô ấy khẽ ngồi xuống cạnh tôi, nói giọng trách móc.

"Jungkook vì Ho Ho đúng không?"

"..."

"Jungkook làm vậy, Ho Ho không thích đâu, mà còn ảnh hưởng đến cả trường!"

"...Tớ... mà thôi."

Tôi chán nản ngó ra cửa sổ, nhìn theo đoàn xe trường Sinil đang rời đi, cái móc con gấu gắn ở chiếc điện thoại trên tay tôi vẫn đung đưa lúc lắc, Ho Ho ơi...

"Thằng Taehyung quá đáng lắm, mày đánh vậy mất mặt cả đội!!"

"Ừ, sao thằng Jimin không đánh để nó đánh vậy??!"

"Đánh vậy khỏi đánh cho rồi..."

Mấy bạn nam ngồi sau cứ xỉ vả Taehyung, tôi lắng tai nghe, từng chữ... từng chữ một... tất cả những lời chửi mắng của họ đều nhắm vào cậu ấy... 

Một cảm giác tội lỗi vô cùng khó chịu bao trùm lấy tôi... Nếu như, họ biết việc đó là do tôi bảo Taehyung làm, không biết chuyện gì sẽ xảy ra...

Còn nữa, tội nghiệp Taehyung, cậu ấy là cây đinh to của cả trường... ai cũng tin tưởng, vậy mà, hôm nay... sẵn lòng đánh mất niềm kiêu hãnh, vì một đứa như tôi...

"Tụi bay ồn quá, thi chơi thôi làm gì ghê vậy!!"

Taehyung quát họ, nhưng dường như giọng cậu ấy hơi yếu hơn so với cái vẻ hách dịch mọi khi của mình, có thể cậu ấy cũng thấy mình phụ lòng tin cậy của bạn bè.

Min Min vẫn chơi trò im lặng suốt, cậu ấy thậm chí không thèm nhìn tôi lấy một lần suốt từ lúc đó đến tận bây giờ.

Tôi mệt mỏi, chán chường... chẳng muốn nghĩ thêm gì, vì thế đành tựa đầu vào ghế, cố nhắm mắt ngủ một lúc...

Trong cơn mơ màng, tôi chỉ thấy hình ảnh khi mà Hoseok... trao vòng hoa vào cổ của Sokyung...

                                                     End Chap 31

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro