Chương 32 : "Ko Ko, đừng khóc! Tôi ở đây, ngay cạnh Ko này"

"Jungkook, dậy xuống xe thôi!!"

Tôi bị lay dậy, mất một lúc mới tỉnh  ngủ, vội mở mắt ngó quanh, thấy mọi người đang lục đục bước xuống xe, tôi quay sang hỏi Sokyung lúc này cũng đang thu dọn đồ đạc.

"Ơ, chưa đến trường mà... Chuyện gì vậy, Kyung?"

"Xe mình bị hư rồi."

Thế là tôi cũng lật đật ôm ba lô xuống, chiếc điện thoại đang cầm trên tay, tôi nhét nhanh vào túi quần, để gọn chỗ chen chúc với đám học sinh lố nhố. Thầy quản lý kêu chúng tôi tập trung lại, xe đang ở giữa đường rừng, dễ bị lạc nhau...

Bác tài xế bảo xe bị cháy động cơ gì đó, phải mượn xe máy, để đi tìm người đến sửa...

"Có lẽ chúng ta phải cắm trại lại một buổi nữa, các em đi theo tôi vào trong dựng lều. Cẩn thận kẻo lạc!"

Và cứ như vậy, đoàn Bighit hơn một trăm học sinh chúng tôi phải lò tò đi theo thấy quản lý một đoạn khá xa, để tìm nơi rộng rãi, thoáng đãng cắm lều.

"Để tôi cầm ba lô cho..."

Đột nhiên bên tai tôi vang lên một giọng nói nhỏ e dè, là Jimin, không biết cậu ấy đã đi đến bên cạnh tôi từ lúc nào, trông cậu ấy có vẻ hơi ngại ngùng. Sau hơn nửa ngày trời không nói tiếng nào, bỗng cậu ấy lên tiếng làm tôi hơi bất ngờ, và một chút vui mừng thoáng qua...

"Tớ tự mang được rồi."

"Giận tôi... chuyện ban nãy à?!"

"Chuyện gì...?"

"Chuyện... tôi ném cái vòng hoa... Xin lỗi nhé, không hiểu sao tôi vậy nữa!"

"Hơ... tớ còn tưởng cậu giận tớ đó. Trông cậu lúc ấy đáng sợ lắm...!"

Tôi nói lí nhí và nhớ lại cái nét mặt của Min Min khi đó, nghĩ tới vẫn còn thấy căng thẳng... Nhưng giờ thì khác rồi, cậu ấy cười khẽ rồi đoạt cái ba lô trên vai tôi, đi lên trước sau khi bỏ lại cho tôi câu nói lửng.

"Không giận thì cứ để tôi..."

.................................................................

Sau khi dựng trại xong, trời cũng nhá nhem tối, thầy Bí thư Đoàn bảo một nhóm bạn nam cùng thầy đi bộ ra lộ chính để tìm mua thức ăn cho đoàn.

95line cũng có mặt trong nhóm đó...

"Em nào có điện thoại thì hãy gọi về cho gia đình. Nếu mất sóng, hết pin hoặc không có điện thoại thì đến gặp cô báo nhé!"

Cô giáo nói to với chúng tôi để thông báo, một vài bạn điện thoại không bắt  được sóng đã phải đi theo cô một đoạn đến chỗ trạm điện thoại công cộng đặt trong rừng để báo về nhà.

Tôi cũng lôi cái máy của mình ra, gọi cho mẹ, ơn trời là nó còn một ít pin, và cũng bắt được sóng...

"Con vẫn ở cạnh hai cậu bạn đó chứ?"

"Dạ... ở đây còn nhiều bạn lắm mẹ..."

"Ừ, vậy mẹ cũng yên tâm, con nhớ đừng đi lung tung, ngủ sớm đi nhé!"

"Ho Ho... về chưa mẹ?"

"Mẹ đâu có biết... Chắc là..."

Mẹ đang nói dở gì đó, nhưng máy tôi đột nhiên tắt ngúm, có lẽ hết pin rồi...

Tôi ấn ấn một lúc, thấy không lên màn hình được nữa,  định cất vào ngăn ngoài ba lô, đột nhiên phát hiện con gấu trúc gắn trên đó đã bị mất, chỉ còn trơ mỗi sợi dây lủng lẳng gắn trên chiếc điện thoại.

Hả?! N... nó đâu rồi?? Không lẽ... là... rơi đâu rồi?!!

Tôi giật nảy mình, hoảng hốt đứng bật dậy, vội lật đật tìm quanh khu lều trại của trường, giở hết  các tấm trải, bới hết mớ đồ đạc... cả ở chỗ đám học sinh tôi không quen nữa.

Vẫn không thấy...

Chẳng lẽ tôi làm rơi dọc đường?! Huhu...

Và thế là, tôi lần mò theo con đường ban nãy đã vào, mắt  banh to ra  như cái đèn pin để có thể nhìn từng chỗ ở dưới chân... không sót chỗ nào...

Vì đây là đường rừng núi nên toàn là đất đá, lá cây, cứ vài mét, tôi lại nhầm một thứ nào đó với con gấu của mình... Hoặc là rác bỏ lại của khách du lịch, hoặc là gói bọc bánh bị vo tròn, khi thì lại là hòn sỏi, viên đá... để rồi thất vọng toàn tập.

Mất thật rồi...!

Không chỉ vậy, tay tôi còn bị đá đâm rách một vệt, máu tuôn ra, đau tê tái...

Vừa đau vừa buồn, tôi chán nản, nghĩ mình đành bỏ cuộc, nên ngẩng đầu lên định quay về, thì trời đã tối hẳn, chỉ còn ánh trăng sáng vằng vặc, treo trên ngọn cây như chiếc đèn lồng.

Phía trước chỉ có sương đêm giăng mù mịt... Không thể nhìn thấy lối đi, hay bất cứ thứ gì khác ngoài cây cối...

Tiếng cú đêm vang lên khiến tôi rùng mình, lá cây kêu xào xạc vì gió mạnh, thỉnh thoảng còn có bóng vài con chim hay dơi tôi không rõ... lướt qua trên đầu.

Máu trên bàn tay đang nắm chặt của tôi vẫn chảy không ngừng, tôi không dám nhìn vì bị mắc chứng sợ máu, nhưng vẫn cảm nhận được sự đau điếng rất thật.

Tôi bắt đầu hoảng sợ thật sự...

Tôi cứ chạy... chạy... và chạy... cố lết về phía trước với đôi chân đã chẳng còn cảm giác... Càng chạy, tôi càng thấy khung cảnh thêm lạ hoắc và mù mịt đáng sợ...

Hic... Không phải... tôi bị lạc rồi chứ??!

Ôi không... mẹ ơi... con không muốn bị thú dữ ăn thịt đâu!!

Tôi căng thẳng tột độ, tiếng lá cây kêu mỗi khi có cơn gió mạnh đi qua sắc nhọn và chân thật đến nỗi như cứa vào da thịt tôi...

Taehyung... Jimin... Ho Ho... Mọi người ơi!! Có ai không?? Ai có thể cứu tôi không?!

Tôi cứ gọi, cho đến khi giọng tôi yếu dần, đáp lại tôi vẫn chỉ là âm thanh gầm rú của rừng cây và tiếng cú đêm lạnh lẽo vang xa...

..................................................................

Bàn tay tôi máu đã ngừng chảy, dường như không còn cảm giác đau nữa, nhưng cảm giác sợ hãi thì ngày càng rõ...

Gió đêm ngày càng mạnh, càng lạnh, thổi tung vạt áo đồng phục, ngấm vào da thịt tôi...

Hức... huhu... Nước mắt tôi tuôn rơi... thấm đẫm cả gương mặt.

Tôi bị lạc rồi... chỉ vì con gấu của Hoseok... Cậu ấy đang ở đâu, có biết tôi đang bị lạc không...?!!

Nếu mà cậu ấy biết, chắc chắn sẽ tìm tôi mà... Nhưng... có lẽ cậu ấy không còn nhớ đến tôi nữa...!!

Nỗi sợ hãi, cô đơn, hoang mang... làm tôi không còn sức đi tiếp, đành ngồi gục xuống một gốc cây nhỏ để khóc...

.................................................................

"Ko Ko, đừng khóc! Tôi ở đây, ngay cạnh Ko này."

Rất lâu sau đó, dường như tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, giọng nói đó, vang ngay bên tai tôi, cứ ngỡ là ảo giác, nhưng hơi thở này, cái bàn tay đang xoa đầu tôi này, sao lại chân thật đến vậy...?!

Và tôi mở bừng mắt ra nhìn...

Tae Tae đang ngồi xổm trước mặt tôi, một tay cậu đặt lên vai tôi, vẻ mặt dường như cũng đã rất mệt mỏi và căng thẳng, tôi không kịp nghĩ gì nhiều hơn, vội dang tay ôm ngay lấy cổ anh bạn hot boy của mình, như để chứng minh là cậu ấy có thật...

Tôi vẫn ôm Taehyung, nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.

"Huhu, tớ sợ quá...!"

Khóc tức tưởi một hồi, tôi quệt nước mắt tèm nhem trên mặt, Taehyung  thấy vậy thì ngồi nhổm cao và kéo tay áo, lau mặt cho tôi.

"Tớ còn sợ hơn, đến phát hoảng... khi không thấy Ko Ko đâu cả..."

"Hic hic... cậu tìm tớ... lâu chưa?"

"Hơn một tiếng rồi. Bọn tôi còn phải chia nhau ra..."

"Bọn... tôi?"

"Thằng Jimin nó đi hướng kia... để tôi gọi nó!"

Nói đoạn, Taehyung khoác cái áo ngoài cho tôi, trên đó vẫn còn lưu lại mùi hương vô cùng dễ chịu của cơ thể cậu, rồi cho tay vào túi lấy điện thoại gọi cho Jimin, khoảng 5 phút sau thì Min Min chạy tới, nét mặt gầy càng thêm xanh xao, phờ phạc... hẳn họ đã cuống lên để tìm một thằng nhóc đã khờ mà còn rộn chuyện như tôi.

Dù rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng tôi lại chỉ biết cúi mặt, bấu chặt vạt áo Taehyung và lẽo đẽo bước theo sau 95line...

"Jungkook vừa khóc phải không?"

"..."

"Mày hỏi thừa. Một đứa nhóc bị lạc trong chỗ này không sợ đến phát khóc mới lạ!"

"Ừm..."

Dù gật gù nhưng dường như Jimin không quan tâm lắm tới lời Taehyung, cậu ấy cứ nhìn đôi mắt đỏ hoe đã sưng vì khóc quá nhiều của tôi, quan sát bằng cái vẻ rất đau lòng thì phải...

Đột nhiên, bỗng Taehyung cúi mặt nhìn xuống bàn tay tôi đang nắm chặt vạt áo cậu ấy, rồi giật mạnh bàn tay đó, quan sát kĩ vết thương lúc nãy bị đá đâm của tôi, nó không sâu lắm nhưng bị kéo một vệt khá dài, bây giờ máu đã ngừng chảy, khô thành một mảng đen đỏ lẫn lộn rồi, sau đó, cậu ấy ngẩng đầu lên, trừng mắt với tôi, quát to.

"THẤY CHƯA?? TỰ NHIÊN ĐI LANG THANG RA ĐÂY LÀM QUÁI GÌ THẾ?! HẢ??!"

Tôi nghe quát thì giật mình, theo phản xạ buông tay Taehyung ra và lùi về sau, chạm phải Jimin...

"Mày bị gì vậy?!"

"Tao hỏi Ko Ko ấy, đi lung tung làm gì để bị thương thế kia!!"

Taehyung nói xong thì bỗng xấu hổ, gãi đầu, lúng túng rồi đi tiếp lên trước... như không hiểu sao mình lại nổi cáu đến thế...

Jimin nghe Taehyung nói mới để ý đến vết thương ở bàn tay tôi, cậu ấy khẽ cầm lên nhìn, giọng xót xa.

"Thôi, nhanh về trại rồi đi gặp cô Y Tế, chắc cô ấy có đem theo bông băng khử trùng..."

Tôi còn đang chưa kịp tỉnh táo sau vụ lạc đường, thêm vụ Taehyung nổi cáu, nên chỉ biết đứng đơ ra đó như khúc gỗ. Jimin thấy vậy thì bật cười khẽ và nắm cánh tay tôi kéo đi.

"Nhanh lên không thôi mọi người chờ!"

..................................................................

Tôi về được trại sau khoảng 10 phút, nhờ Jimin có đèn pin và la bàn, thực ra đó là cái la bàn nhỏ có sẵn trên đồng hồ Jimin, cậu ấy bảo rằng hồi cấp Hai được người truyền giáo tặng cho, trong một lớp Hướng đạo sinh.

Hèn gì mà Jimin thạo việc dã ngoại như vậy, từ dựng lều, làm cột cờ cắm, đến chữa chân cho Sokyung...

Về đến trại, cô giáo thấy tôi thì thở phào nhẹ nhõm, còn một vài bạn lầm bầm gì đó vẻ khó chịu, chắc họ than phiền về tôi...

 Jimin dẫn tôi đi gặp cô Y tế để băng bó, còn Taehyung thì chạy đi đâu mất rồi.

Băng bó xong xuôi, tôi quay về chỗ dựng lều, định ngủ một chút cho đỡ mệt, thì thấy Taehyung từ xa chạy đến, tay cầm một phần bánh sandwich mềm có kẹp thịt, chìa ra cho tôi.

"Của Ko Ko này, ăn đi, chắc đói lắm rồi hả?"

Trên tay cậu ấy cũng cầm một cái tương tự.

"Cậu cũng chưa ăn à?"

"Vừa về tới trại định ăn, không thấy Ko thì tôi và thằng Jimin lao đi tìm ngay..."

"À... tớ... xin lỗi... mà Jimin đâu rồi?"

"Nó ăn đằng kia."

Theo hướng Taehyung chỉ, tôi nhận ra Jimin đang ngồi cùng với đám bạn Karate, vừa ăn phần sandwich của mình... vừa nói gì đó. Bỗng cậu ấy liếc sang chỗ tôi, chạm phải ánh mắt của tôi, cậu vội quay đi nhanh...

"Điện thoại hết pin hả?"

"Gì cơ?... À, ừ... hết rồi."

"Hèn gì gọi mãi không được... mà hết pin lại không chịu ngồi yên cho tớ nhờ!!!"

"Tớ... tìm con gấu..."

Tôi giải thích cho Taehyung, tôi đâu có tự ý chạy lung tung... tôi có lý do mà... hic hic...

"Hả?! GẤU?? GẤU NÀO??"

Tiếng Taehyung hỏi cứ như là chúng tôi đang nói về con gấu... thật, khiến mọi người xung quanh nghe thấy thì hốt hoảng trơ mắt ra, rồi chạy xúm lại thành một góc... bu lấy Taehyung...

"Sao? Sao?? Gấu ở đâu?? Trong này có gấu hả?!"

"Eo ơi, sợ quá!!"

"TRÁNH RA COI!!"

Vì bị bao quanh, kẻ túm áo, người ôm tay, Taehyung khó chịu ra mặt, bực bội quát to với đám bạn... làm thầy phụ trách phải bước tới giải tán.

"Trong đây là khu du lịch rừng, làm gì có gấu, mấy trò về chỗ ngủ sớm đi!"

Nhờ vậy mà bọn họ mới chịu rời khỏi chỗ chúng tôi, lục đục về lại lều của mình... Tuy nhiên Tae Tae vẫn không chịu cho qua chuyện, cậu ấy kéo tôi ngồi xuống và hỏi.

"Sao? Gấu nào, Ko nói tớ nghe xem!"

Tôi đành phải lôi cái điện thoại ra, trên đó chỉ còn trơ trơ sợi dây trang trí, tôi chỉ vào nó và đưa cho Taehyung xem...

"Con gấu trúc mà tớ đeo vào điện thoại này nè!"

"Xời... tưởng gì... lại là cái đồ xí xọn này..."

Taehyung vừa nói, vừa cầm cái điện thoại của tôi lên trước mặt, đung đưa sợi dây trống... ngắm nghía một lúc rồi cất tiếng.

"Ko Ko thích thì tớ mua cho con khác đẹp hơn."

"Không... tớ chỉ thích con gấu..."

"Vậy thì mua con gấu!"

Taehyung không hiểu, ý tôi không phải là con gấu hay con... rồng, mà là do ai đã tặng cho cơ... Hic, mà thôi, nói thêm cũng chẳng ích gì, tôi chỉ thở dài, lấy lại cái điện thoại và mặt thì buồn thiu.

"Mai mốt những lúc thế này, đừng có đi đâu một mình nhé, tôi sợ mất Ko Ko lắm!"

Giọng Taehyung hơi thấp, cũng không có vẻ đùa giỡn, cậu ấy nói như thể van xin tôi vậy... 

Nhưng tôi không hiểu lắm... Sao lại sợ mất tôi, tôi có phải vàng bốn số chín đâu? Tuy nhiên, khi đối mặt với thái độ thành khẩn của Taehyung, tôi lại chỉ biết gật đầu, dù sao thì lần này là tôi sai rành rành rồi.

                                                    End Chap 32

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro