[VN] Chương 18: Dinh Thự Của Tử Tước
Sau khi thuyết phục được dân làng cùng đưa những đứa trẻ đang chìm trong "giấc mộng trắng" đến dinh thự của tử tước Calos, một đoàn người chậm rãi di chuyển. Những chiếc xe kéo, loại xe thô sơ, thường dùng để chở hàng hóa, được kéo bởi những con bò, con lừa hoặc con la, ì ạch lăn bánh trên con đường đất gồ ghề. Không một con ngựa nào được sử dụng để kéo xe, có lẽ vì chúng quá quý giá đối với những người dân nghèo ở đây.
Những đứa trẻ, vẫn chìm trong giấc ngủ sâu, được đặt nằm trên những chiếc xe kéo, được lót bằng rơm rạ và những tấm vải cũ. Cha mẹ chúng đi bên cạnh, vừa lo lắng nhìn con, vừa cố gắng che chắn cho chúng khỏi ánh nắng mặt trời bằng những tấm vải, hoặc những chiếc nón. Thỉnh thoảng, họ lại dừng lại, xoa bóp tay chân cho những đứa trẻ và nhỏ từng giọt nước, từng thìa súp loãng vào miệng chúng, để giúp chúng không bị mất nước.
Rober, trong suốt hành trình, không rời mắt khỏi những đứa trẻ. Anh sử dụng phép thuật để duy trì tầm nhìn đặc biệt, quan sát những sợi chỉ linh hồn mỏng manh, kết nối những đứa trẻ với một nơi nào đó xa xôi. Anh muốn đảm bảo rằng, không có bất kỳ điều gì tồi tệ xảy ra với những sợi chỉ đó, trong suốt quá trình di chuyển.
Chiếc "Chronos" của tử tước Calos, theo yêu cầu của Kalis Marry, di chuyển chậm rãi phía trước, dẫn đầu đoàn người. Kalis muốn đảm bảo rằng, không ai bị bỏ lại phía sau và mọi người đều có thể đến được dinh thự an toàn.
Cuối cùng, sau một quãng đường dài và đầy căng thẳng, họ cũng đến được dinh thự của tử tước Calos. Đó là một khu đất rộng lớn, được bao quanh bởi một bức tường đá cao và một cánh cổng sắt kiên cố. Bên trong là một khu vườn được thiết kế theo phong cách cầu kỳ, với những bãi cỏ xanh mướt, được cắt tỉa cẩn thận, những con đường lát đá uốn lượn, những khóm hoa đủ màu sắc, những bụi cây được cắt tỉa tỉ mỉ và những cây cổ thụ cao lớn, tỏa bóng mát.
Tòa dinh thự chính, nằm ở trung tâm của khu đất, là một công trình kiến trúc đồ sộ, được xây dựng bằng đá vôi trắng cùng nhiều yếu tố cổ điển đặc trưng. Tòa nhà nổi bật với những tháp nhọn, cao vút, những cửa sổ hình vòm, được trang trí bằng những họa tiết hoa văn tinh xảo.
Khi đoàn người vừa đến cổng, một người đàn ông trung niên, ăn mặc chỉnh tề, với dáng vẻ nhanh nhẹn và cung kính, bước ra đón. Đó là quản gia của tử tước Calos.
Tử tước Calos, với vẻ mặt mệt mỏi và lo lắng, bước xuống xe. Ông ta không nói không rằng, chỉ ra hiệu cho người quản gia, rồi vội vàng đi về phía tòa nhà chính.
"Kalis Marry! Rober!" Ông ta gọi, giọng nói đầy vẻ sốt ruột. "Mau lên! Chúng ta phải cứu con trai ta trước!"
Kalis Marry, vẫn giữ được vẻ bình tĩnh và ung dung, từ tốn bước xuống xe. Cô quay sang Rober, lúc này đang ngồi trên một chiếc xe kéo của người dân, để tiện quan sát những đứa trẻ, hỏi:
"Rober, mọi chuyện vẫn ổn chứ?"
Rober mỉm cười, đáp: "Vâng, thưa quý cô Marry. Mọi chuyện vẫn ổn."
Anh nhảy xuống khỏi chiếc xe kéo, rồi nói với Kalis: "Chúng ta đi thôi, thưa quý cô. Chúng ta nên kiểm tra tình trạng của con trai ngài tử tước trước."
Anh quay sang tử tước Calos, nói: "Thưa ngài tử tước, xin ngài hãy cho người hầu sắp xếp một nơi nghỉ ngơi, rộng rãi và thoáng mát, cho những đứa trẻ và người nhà của chúng. Họ cần được nghỉ ngơi và chăm sóc, sau chuyến đi."
Tử tước Calos, dù đang rất sốt ruột, nhưng vẫn gật đầu, đồng ý. Ông ta quay sang người quản gia, ra lệnh:
"Hãy làm theo những gì cậu ta nói. Sắp xếp cho họ ở khu nhà khách phía đông. Đảm bảo rằng, họ có đủ thức ăn, nước uống."
Nói xong, ông ta quay sang Rober và Kalis, nói: "Xin mời hai vị đi theo tôi."
Rồi, ông ta dẫn Rober và Kalis đi vào trong dinh thự.
Bên trong dinh thự, không gian còn lộng lẫy và tráng lệ hơn những gì Rober có thể tưởng tượng. Những căn phòng rộng lớn, được trang hoàng bằng những món đồ nội thất cổ, đắt tiền. Những bức chân dung của các thành viên trong gia đình tử tước, được vẽ bởi những họa sĩ nổi tiếng và những tác phẩm nghệ thuật có vẻ quý giá, được sưu tầm từ khắp nơi.
Họ đi qua phòng khách, một căn phòng rộng lớn với trần nhà cao vút, được trang trí bằng những bức bích họa cầu kỳ. Ở giữa phòng, một chiếc lò sưởi bằng đá cẩm thạch, được chạm khắc tinh xảo, đang cháy bập bùng, tỏa ra hơi ấm. Một cây đàn piano lớn, màu đen bóng, được đặt ở một góc phòng và những bộ ghế sofa, được bọc bằng vải nhung đỏ, được sắp xếp xung quanh một chiếc bàn trà bằng gỗ.
Đứa con trai của tử tước, một cậu bé khoảng mười tuổi, với khuôn mặt xanh xao và đôi môi nhợt nhạt, đang nằm trên giường, chìm trong giấc ngủ sâu. Xung quanh cậu bé là những người hầu, đang túc trực, chăm sóc cậu một cách cẩn thận.
Tử tước Calos, vừa nhìn thấy con trai, liền vội vàng chạy đến bên giường, nắm lấy tay cậu bé, giọng nói run rẩy:
"Con trai ta... Con trai ta... Nó vẫn chưa tỉnh lại..."
Ông ta quay sang Rober và Kalis, nói: "Xin hai vị... xin hai vị hãy cứu lấy con trai tôi... Tôi cầu xin hai vị..."
Rober ra hiệu cho tử tước Calos im lặng, rồi nói với những người hầu: "Xin mọi người hãy ra ngoài, để chúng tôi có thể kiểm tra cho cậu bé."
Những người hầu, sau khi nhận được sự đồng ý của tử tước Calos, liền rón rén bước ra khỏi phòng, để lại Rober, Kalis và tử tước cùng quản gia của ông ở lại.
Rober liếc nhìn Kalis, như muốn hỏi ý kiến. Kalis mỉm cười, nhún vai, nói: "Vẫn như trước đó, Rober. Nếu cần đến sức mạnh của ta, ta sẽ giúp. Còn bây giờ, cứ để cậu thể hiện tài năng của mình đi."
Rober gật đầu, rồi tập trung vào công việc của mình. Lần này anh không cần phải vẽ những ký tự phức tạp trên không trung nữa. Thay vào đó, anh chỉ cần xoa nhẹ lên mắt trái, bằng một động tác nhanh gọn và dứt khoát.
Ngay lập tức, tầm nhìn của anh thay đổi. Thế giới xung quanh chìm trong bóng tối và những hình bóng lờ mờ, phát ra ánh sáng xanh lục của những người đang có mặt trong phòng, hiện ra trước mắt anh.
Rober hướng ánh mắt về phía chiếc giường, nơi con trai của tử tước Calos đang nằm. Và, anh nhận ra ngay, tình trạng của cậu bé này, cũng giống hệt như những đứa trẻ khác trong làng. Linh hồn của cậu bé đã rời khỏi cơ thể, và chỉ còn lại một sợi dây liên kết mờ nhạt.
Nhưng, có một điều kỳ lạ khiến Rober phải chú ý. Sợi dây liên kết linh hồn của cậu bé này, không giống như những sợi chỉ mỏng manh của những đứa trẻ khác. Nó dày hơn, rõ ràng hơn và có vẻ... chắc chắn hơn.
Rober tiến lại gần cậu bé, đưa tay lên, chạm nhẹ vào sợi dây liên kết. Và, anh nhận ra ngay, điều mà anh đã nghi ngờ từ trước. Sợi dây này, không phải là một sợi dây đơn lẻ, mà là một sợi dây được bện lại, từ hàng trăm, hàng ngàn sợi chỉ linh hồn nhỏ hơn.
Rober nhíu mày, cố gắng nhớ lại những gì mình đã từng biết về linh hồn. Và anh nhớ ra một thông tin, về những người có "linh hồn bền chặt".
Có một số người, anh nhớ lại, sở hữu một loại linh hồn mạnh mẽ, bền chặt và có thể tỏa ra hào quang thu hút khá đặc biệt. Những người này, thường có một sức hấp dẫn đặc biệt từ hào quang, khiến cho người khác phải nể phục và muốn tuân theo. Nhưng, điều đó cũng có nghĩa là họ rất dễ trở thành mục tiêu của những nghi lễ tâm linh, những phép thuật hắc ám, nhằm chiếm đoạt hoặc thao túng linh hồn của họ.
Rober nhận ra, có lẽ, con trai của tử tước Calos, chính là một trong số những người có linh hồn bền chặt đó. Và khả năng cao "giấc mộng trắng" mà cậu bé đang mắc phải, có thể là một âm mưu, một kế hoạch của một kẻ nào đó nhằm vào cậu bé.
Rober thở dài, cảm thấy, vấn đề này, có vẻ phức tạp hơn nhiều so với những gì anh đã dự tính ban đầu.
Tử tước Calos, thấy Rober im lặng và có vẻ mặt không được tốt, liền lo lắng, hỏi: "Cậu Rober... Cậu Rober... Có chuyện gì vậy? Con trai ta... nó có sao không?"
Ông ta run rẩy, đứng không vững, suýt chút nữa thì ngã quỵ xuống. Người quản gia, đứng bên cạnh, vội vàng đỡ lấy ông ta.
"Cậu Rober" người quản gia nói, giọng nói đầy vẻ cung kính "xin cậu... xin cậu hãy nói cho chúng tôi biết... Chuyện này... có giải quyết được không?"
Kalis Marry, nãy giờ vẫn im lặng quan sát, cũng lên tiếng: "Rober, có vẻ như, chuyện này không đơn giản như chúng ta nghĩ, phải không?"
Cập nhật sớm nhất tại youtube Truyện Mì Ăn Liền: www.you tube.com/@truyenmianlien
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro