[VN] Chương 22: Tiến Hành Nghi Lễ

Chẳng bao lâu sau, người quản gia của Tử tước Calos đã quay trở lại, khuôn mặt vẫn còn thoáng chút bối rối nhưng đã nhanh chóng lấy lại vẻ chuyên nghiệp. Ông không đi một mình, theo sau là vài người hầu khác, khệ nệ bê một chiếc thùng gỗ lớn, loại thùng thường dùng để chứa nước hoặc ngũ cốc trong các trang trại. Chiếc thùng trông khá nặng và khi họ đặt nó xuống sàn đá cẩm thạch của căn phòng sang trọng, một tiếng "bịch" vang lên cho thấy thứ bên trong không hề nhẹ.

Người quản gia ra hiệu cho những người hầu lui ra ngoài, rồi ông quay sang Rober, cung kính nói: "Thưa cậu Rober, đây là số máu cừu đã được chuẩn bị theo yêu cầu của cậu. Máu còn tươi, vừa mới được lấy cách đây không lâu." Ông dừng lại một chút, rồi nói tiếp "Còn hai mươi ba người mà cậu yêu cầu, tôi đã tập hợp họ ở ngoài sân. Họ đều là những người khỏe mạnh, gan dạ và thông thạo địa hình khu rừng phía tây. Có cả binh lính của ngài tử tước và những thợ săn giỏi nhất trong vùng."

Rober gật đầu, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ông đã chuẩn bị chu đáo." Anh tiến lại gần chiếc thùng gỗ, mùi tanh nồng đặc trưng của máu tươi lập tức xộc vào mũi. Anh khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt. Anh cúi xuống, nhìn vào bên trong thùng. Quả nhiên đó là một thùng đầy máu cừu đỏ sẫm, vẫn còn ấm và có những váng mỡ nổi lên trên bề mặt.

Lúc này, Kalis Marry lên tiếng hỏi: "Rober, cậu có cần ta giúp gì không?" Giọng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vàng hổ phách lại ánh lên một sự tò mò không hề che giấu.

Rober lắc đầu, đáp: "Không cần đâu, thưa quý cô Marry. Nghi lễ này tôi có thể tự mình thực hiện được." Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp, với một giọng điệu có phần khéo léo "Cô đã đang sử dụng 'Mắt Âm Dương' rồi. Có lẽ, cô có thể theo dấu sợi dây linh hồn đó, để kiểm tra tình hình của con trai ngài tử tước. Biết đâu, cô có thể tìm ra được điều gì đó bất thường." Anh cố tình nhấn nhá "Và tôi hy vọng, quý cô sẽ cẩn thận, nếu như có phát hiện ra những kẻ đáng ngờ nào đó đang ẩn nấp trong khu rừng."

Kalis Marry mỉm cười, một nụ cười đầy tự tin và tinh quái. Cô nhún vai, đáp lại Rober với một thái độ tùy ý: "Ta sẽ cân nhắc lời khuyên của cậu, Rober. Dù ta có hơi nóng tính một chút, nhưng ta hứa sẽ không làm loạn lên đâu... trừ khi đấy!"

Nói rồi, Kalis Marry bước đến bên cửa sổ lớn. Cô nhìn ra bên ngoài, mắt cô nheo lại, tập trung theo dõi sợi dây liên kết linh hồn, đang kéo dài về phía khu rừng rậm rạp.

"Được rồi" cô nói vọng lại với Rober "tôi đi trước đây!"

Sau đó, cô đưa hai tay lên, bắt đầu lẩm nhẩm một câu thần chú, là ngôn ngữ Lumalyn.

"O, Liravan Elvoryn. Na veleth valira tala vey sylvar, Viralyn e'zan!"

Ngay lập tức, một luồng gió mạnh mẽ nhưng vô hình, xuất hiện xung quanh Kalis Marry. Luồng gió xoáy tròn, ngày càng mạnh hơn, làm cho mái tóc xanh lục bảo và tà váy lụa trắng của cô tung bay dữ dội. Cơn gió nâng cơ thể Kalis lên không trung, nhẹ nhàng như một chiếc lá. Rồi cô như một mũi tên, phóng vèo ra khỏi cửa sổ, bay về phía khu rừng theo dấu vết của sợi dây liên kết linh hồn.

Tuy nhiên, cơn gió mà Kalis Marry tạo ra để bay đi lại quá mạnh mẽ so với không gian chật hẹp của căn phòng. Khi cô vừa bay ra khỏi cửa sổ, luồng gió dư thừa không còn bị kiểm soát, đã quét qua căn phòng như một cơn cuồng phong nhỏ.

Những tập giấy trên bàn làm việc bay tung tóe khắp nơi. Những chiếc rèm cửa sổ bằng nhung đỏ bị thổi bay phần phật. Những món đồ trang trí nhỏ trên kệ sách, trên bàn trà, đều bị thổi bay, loảng xoảng rơi xuống sàn nhà.

May mắn thay, Rober đã kịp thời phản ứng. Anh nhanh chóng sử dụng phép thuật của mình, tạo ra một lớp lá chắn năng lượng vô hình, bao bọc lấy bản thân, cậu con trai đang nằm bất tỉnh của tử tước Calos và cả chiếc thùng máu tươi đang đặt trên sàn. Nhờ vậy mà họ đều không bị ảnh hưởng bởi cơn cuồng phong bất ngờ.

Nhưng, tử tước Calos và người quản gia thì không được may mắn như vậy. Cơn gió mạnh ập đến quá bất ngờ, khiến họ không kịp trở tay. Cả hai người đều bị thổi bay, ngã sõng soài trên sàn nhà, quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù.

Khi cơn gió tan đi, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng, Rober nhìn cảnh tượng hỗn loạn xung quanh, rồi lại nhìn sang tử tước Calos và người quản gia đang lồm cồm bò dậy, không khỏi nở một nụ cười khổ, anh cảm thấy có chút khó xử.

Anh tiến lại gần, đưa tay ra đỡ tử tước Calos dậy, rồi nói với một giọng điệu có phần ái ngại: "Xin lỗi ngài tử tước, xin lỗi ông quản gia. Có lẽ quý cô Marry thích việc được thổi bay bởi gió, dù cô ấy chỉ cần bay là đủ."

Tử tước Calos, dù vẫn còn hơi choáng váng nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Ông ta xua tay, nói: "Không sao... không sao đâu. Chỉ cần... chỉ cần hai vị có thể cứu được con trai ta thì mọi chuyện khác, chẳng có gì đáng nói cả."

Nhìn dáng vẻ của tử tước Calos khiến Rober muốn phụt cười, nhưng dù sao thì đối phương vẫn là một quý tộc, một người có địa vị cao trong xã hội, nên Rober vẫn phải giữ thái độ tôn trọng và lịch sự tối thiểu.

Rober cúi đầu, kính cẩn đáp: "Cảm ơn sự rộng lượng của ngài tử tước."

Sau đó, anh quay sang người quản gia, nói: "Ông có thể cho người vào dọn dẹp căn phòng này được không? Và phiền ông hãy đóng cửa sổ lại. Tôi sắp bắt đầu nghi lễ."

Người quản gia gật đầu, rồi nhanh chóng ra ngoài gọi người hầu vào dọn dẹp. Rober chờ cho đến khi căn phòng được sắp xếp lại gọn gàng và cửa sổ đã được đóng kín, anh mới quay sang tử tước Calos, nói: "Thưa ngài tử tước, xin phép ngài, tôi sẽ bắt đầu nghi lễ ngay bây giờ."

Tử tước Calos gật đầu, ra hiệu cho Rober cứ tự nhiên.

Rober tiến lại gần chiếc thùng gỗ chứa đầy máu cừu. Anh đưa ngón tay trỏ lên, chạm nhẹ vào bề mặt của số máu cừu trong thùng. Anh bắt đầu vẽ lên những ký tự, bằng chính năng lượng phép thuật của mình.

Những ký tự này, cũng giống như những ký tự mà anh đã sử dụng để thi triển "Mắt Âm Dương", nhưng lại có một chút khác biệt. Chúng được vẽ theo một hình dạng đặc biệt, tạo thành hình ảnh của một con mắt đang mở to, với những đường nét phức tạp và đầy huyền bí.

Rober đã thay đổi một chút trong câu thần chú, trong ngôn ngữ "giao tiếp" với các vị thần của Vital Pantheon, để phù hợp với mục đích của nghi lễ này, không phải là để ban phát "Mắt Âm Dương" cho bản thân, mà là để tạo ra một vật "trung gian" có thể khiến nhiều người cùng lúc có được khả năng nhìn thấy linh hồn.

Khi Rober hoàn thành việc vẽ những ký tự cuối cùng và truyền vào đó một luồng năng lượng phép thuật vừa đủ, chiếc thùng gỗ trước mặt anh, đột nhiên rung lên một cách dữ dội.

Từ bên trong thùng máu, những bong bóng nhỏ bắt đầu xuất hiện, rồi sôi lên sùng sục, như thể nước đang được đun sôi trên bếp lửa. Mùi tanh nồng của máu tươi, dần dần được thay thế bằng một mùi hương kỳ lạ, vừa ngọt ngào, vừa hăng hắc, khó tả.

Lượng máu đỏ sẫm trong thùng, bắt đầu di chuyển, tạo thành một xoáy nước nhỏ ở giữa thùng. Xoáy nước càng lúc càng xoáy mạnh hơn, nhanh hơn, tạo ra một lực hút khủng khiếp. Và Rober có thể nhận ra, lượng máu trong thùng đang dần dần bị hút cạn, biến mất vào một không gian nào đó, một chiều không gian khác, mà anh không thể nhìn thấy được.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, toàn bộ lượng máu tươi trong thùng, đã bị hút cạn sạch, không còn lại một giọt nào. Chiếc thùng gỗ, trước đó còn đầy ắp máu, giờ đây đã trở nên trống rỗng và không còn bất kỳ biểu hiện nào khác thường nữa.

Tử tước Calos, nãy giờ vẫn đứng im lặng quan sát, không khỏi tò mò và lo lắng. Ông ta tiến lại gần chiếc thùng, giả vờ liếc mắt vào xem rồi hỏi Rober, giọng nói đầy vẻ hoài nghi:

"Rober... chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tại sao... tại sao máu lại biến mất hết cả rồi? Có phải... có phải nghi lễ đã xảy ra sai sót gì không?"

Rober mỉm cười, một nụ cười bình tĩnh và đầy tự tin. Anh quay sang tử tước Calos, đáp: "Không sao đâu, thưa ngài tử tước. Nghi lễ vẫn đang diễn ra đúng theo kế hoạch. Sắp xong rồi."

Ngay khi Rober vừa dứt lời, chiếc thùng gỗ trước mặt anh, lại bắt đầu rung lên, lần này còn dữ dội hơn lần trước. Nó rung lắc mạnh đến mức, tưởng chừng như sắp vỡ tung ra.

Rồi, từ đáy thùng, một thứ dung dịch đặc sệt, có màu xanh lam nhạt, giống như màu của bầu trời vào buổi sáng sớm, bắt đầu chảy ra, từ từ, nhưng liên tục. Thứ dung dịch này, có một mùi hương rất đặc biệt, vừa thơm ngát, vừa tinh khiết, như mùi của sương sớm, của hoa cỏ và của đất trời.

Dung dịch màu xanh lam, liên tục tuôn ra từ đáy thùng và dần dần lấp đầy chiếc thùng gỗ chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi. Khi chiếc thùng đã đầy ắp thứ dung dịch kỳ lạ đó, rồi nó ngừng rung lắc và trở lại trạng thái bình thường.

Tử tước Calos, chứng kiến toàn bộ quá trình kỳ lạ đó, không khỏi kinh ngạc và sững sờ. Ông ta chưa từng thấy, hay nghe nói về một hiện tượng nào như vậy.

Rober, vẫn giữ vẻ mặt thong thả, bình tĩnh, bước ra phía cửa phòng, nói với người quản gia đang đứng đợi ở bên ngoài:

"Thưa ông, phiền ông hãy cho người mang chiếc thùng này ra ngoài sân. Và chuẩn bị thêm những chiếc bình chứa nhỏ, hoặc những chiếc lọ thủy tinh để đội tìm kiếm có thể mang theo và sử dụng."

Người quản gia dù vẫn còn đang rất ngạc nhiên, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, đáp: "Vâng, thưa cậu Rober. Tôi... tôi đã hiểu rồi. Tôi sẽ cho người làm ngay."

Cập nhật sớm nhất tại youtube Truyện Mì Ăn Liền: www.you tube.com/@truyenmianlien

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro