[VN] Chương 26: Giấc Ngủ Kép
Rober thở dài, một hơi thở không phải vì mệt mỏi mà là vì sự bất lực trước tính cách có phần trẻ con của vị hiệu trưởng học viện hoàng gia. Anh quyết định tạm gác lại chuyện kính cận sang một bên. Hiện tại, có những vấn đề cấp bách hơn nhiều cần phải giải quyết.
Anh quay sang Kalis Marry, người vẫn đang duy trì phép "Mắt Âm Dương" ở mắt trái, nói: "Thưa quý cô Marry, chuyện kính cận chúng ta sẽ bàn sau. Bây giờ, cô đã đến đây trước tôi một lúc, cô có thể cho tôi biết sơ qua về tình hình ở đây được không? Cô có phát hiện ra điều gì bất thường, hoặc có kẻ đáng ngờ nào lảng vảng quanh đây không?"
Kalis lắc đầu, đáp: "Không hề. Ngoài ba người chúng ta và linh hồn đang bị trói trên cái cây kia, ta không hề nhìn thấy hay cảm nhận được bất kỳ sự hiện diện nào khác. Nơi này... yên tĩnh một cách kỳ lạ." Ánh mắt vàng hổ phách của cô hướng về phía cái cây sừng sững trước mặt.
"Ta đã đi theo sợi dây liên kết linh hồn của con trai ngài tử tước và nó dẫn ta đến đây. Linh hồn đó đang bị trói chặt vào thân cây này. Ta đoán đó chính là cậu thiếu gia mà chúng ta đang tìm kiếm, nên ta đã đứng chờ ở đây xem có động tĩnh gì không."
Nghe Kalis nhắc đến con trai mình, tử tước Calos, người vẫn còn đang kinh ngạc sau màn "biểu diễn" phép thuật của Kalis và Rober, liền bật tỉnh. Ông ta lao về phía trước, giọng nói đầy vẻ khẩn thiết:
"Ở đâu? Con trai ta ở đâu? Xin quý cô... xin cậu Rober... hãy cứu lấy nó! Mau cứu lấy con trai ta!"
Ông ta không đợi Rober hay Kalis trả lời, mà quay sang người quản gia, ra lệnh: "Mau... mau đưa ta đến chỗ con trai ta! Nhanh lên!"
Người quản gia không nói một lời, chỉ lặng lẽ gật đầu rồi dìu tử tước Calos đi về phía gốc cây mà Kalis đã chỉ. Dù không thể nhìn thấy linh hồn nhưng tử tước Calos vẫn có thể cảm nhận được một sự hiện diện nào đó.
Kalis Marry nhìn theo bóng lưng của tử tước Calos, rồi quay sang hỏi Rober, giọng nói có chút tò mò: "Này Rober, ngài tử tước không sử dụng thứ thuốc mà cậu đã tạo ra sao?"
Rober lắc đầu, đáp: "Không, thưa quý cô. Chỉ có ông quản gia và những người trong đội tìm kiếm là đã sử dụng thôi."
Hai người họ vừa nói chuyện, vừa chậm rãi bước theo tử tước Calos và người quản gia, tiến lại gần gốc cây.
"Vậy đó là tất cả những gì mà cô tìm hiểu được sao, thưa quý cô Marry?" Rober hỏi, giọng điệu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại ánh lên một sự tò mò.
Kalis Marry khẽ mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý. "Tất nhiên là không chỉ có thế" cô đáp. "Nhưng ta muốn cậu tự mình kiểm tra, tự mình khám phá thì sẽ thú vị hơn. Cứ lại gần xem xét linh hồn của cậu bé đi rồi cậu sẽ hiểu."
Sau vài bước chân, Rober và Kalis đã đến được gốc cây cổ thụ, nơi linh hồn của con trai tử tước Calos đang bị trói chặt.
Tử tước Calos lúc này đã hoàn toàn mất hết lý trí. Dù không thể nhìn thấy linh hồn của con trai mình, nhưng ông ta vẫn lao đến ôm chặt lấy thân cây xù xì, gào khóc một cách thảm thiết:
"Con trai ơi! Con trai của ta! Tại sao con lại ra nông nỗi này? Ai... ai đã làm hại con? Mau tỉnh lại đi con ơi! Cha xin con..."
Ông ta liên tục đập vào thân cây, nước mắt giàn giụa, miệng không ngừng gọi con trai và cầu xin Rober, Kalis cứu giúp.
Người quản gia đứng bên cạnh, cũng không cầm được nước mắt. Ông ta quay sang Rober và Kalis cúi đầu nói lời xin lỗi:
"Thưa quý cô Marry, thưa cậu Rober, có vẻ ngài ấy... ngài ấy quá cảm xúc nên..."
Rober gật đầu tỏ vẻ thông cảm. Anh nói với quản gia: "Thưa ông, xin ông hãy giúp tôi tách ngài Tử tước ra khỏi thân cây một lát. Tôi cần phải xem xét kỹ hơn tình trạng của linh hồn cậu bé."
Nhận được yêu cầu, ông quản gia gật đầu. Với sức mạnh và kỹ năng của một cựu lính đánh thuê, ông ta dễ dàng ôm gọn lấy tử tước Calos và kéo ông ta ra khỏi gốc cây, mặc cho ông ta đang vùng vẫy, la hét và muốn được ở lại bên cạnh "con trai" mình.
Rober quay sang tử tước Calos, nói với một giọng điệu trấn an: "Thưa ngài tử tước, xin ngài hãy bình tĩnh lại. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình. Xin ngài hãy tin tưởng tôi."
Nói rồi, Rober tiến lại gần gốc cây, tập trung vào việc xem xét linh hồn của cậu bé. Anh sử dụng "Mắt Âm Dương", nhìn kỹ vào hình bóng màu xanh lục nhạt đang bị trói chặt vào thân cây bằng những sợi dây màu đen, mờ ảo.
Và ngay lập tức, Rober hiểu ra vấn đề. Ngay từ lúc vừa nhìn thấy linh hồn của cậu bé, anh đã nhận ra một điều bất thường.
Linh hồn, theo như những gì mà Rober biết, là một thực thể phi vật chất, không có cơ thể, không có cảm giác mệt mỏi và... không bao giờ ngủ. Linh hồn luôn tồn tại, luôn nhận thức, ngay cả khi cơ thể vật lý đang chìm trong giấc ngủ sâu.
Nhưng linh hồn của con trai tử tước Calos, lại đang... ngủ say. Nó phát ra một thứ ánh sáng yếu ớt, mờ nhạt. Không hề có bất kỳ dấu hiệu nào của sự nhận thức hay phản ứng.
"Giấc ngủ kép" Rober lẩm bẩm, giọng nói có chút kinh ngạc. "Đây là giấc ngủ kép. Tình trạng mà cả cơ thể vật lý và linh hồn đều chìm trong giấc ngủ sâu."
Anh quay sang Kalis Marry, nói: "Thưa quý cô, tình hình có vẻ phức tạp hơn chúng ta nghĩ. Linh hồn của cậu bé này không chỉ đơn thuần là bị lạc, mà còn đang bị mắc kẹt trong một giấc mộng của kẻ khác."
Kalis Marry nghe vậy, liền nói: "Vậy thì hợp lý rồi! Ta đã thấy có một điều kỳ lạ. Có một sợi chỉ linh hồn khác rất mờ nhạt, đang nối vào linh hồn của cậu bé này đấy!"
Rober liền tỏ ra ngạc nhiên. Anh vội vàng di chuyển ra phía sau gốc cây, sử dụng "Mắt Âm Dương" để quan sát kỹ hơn. Và anh nhìn thấy đúng như lời Kalis nói. Từ những vòng dây đang trói chặt lấy linh hồn của cậu bé, có một sợi chỉ khác nhưng mỏng manh hơn đang kéo dài ra, hướng sâu vào bên trong khu rừng.
Rober cảm thấy một sự thôi thúc mãnh liệt, muốn được đi theo sợi chỉ đó, để tìm ra kẻ đứng đằng sau vụ việc này. Anh quay sang những người còn lại, nói:
"Nếu những đứa trẻ này chỉ đơn thuần là mắc phải 'giấc mộng trắng', thì chúng ta có thể đánh thức chúng dậy bằng cách đưa linh hồn của chúng trở về gần với thể xác. Nhưng tình hình hiện tại lại hoàn toàn khác. Chúng ta không thể tùy tiện cởi trói cho linh hồn của cậu bé này được. Nếu chúng ta làm vậy, có thể sẽ gây ra những hậu quả khó lường. Đáp án, tôi tin rằng đang nằm ở sâu bên trong khu rừng này."
Kalis Marry gật đầu, đồng tình. "Được rồi" cô nói, giọng nói đầy vẻ quyết đoán. "Vậy thì, vào trong thôi! Chúng ta không thể lãng phí thêm thời gian được nữa."
Tử tước Calos, nghe thấy hai người định đi sâu vào trong rừng, liền lo lắng hỏi: "Vậy... vậy còn con trai ta thì sao? Nó... nó sẽ ở lại đây một mình sao?"
Rober lắc đầu, đáp: "Thưa ngài tử tước, hiện tại đây là cách duy nhất. Chúng tôi cần phải tìm ra kẻ chủ mưu và phá giải phép thuật của hắn, thì mới có thể cứu được con trai ngài và những đứa trẻ khác. Nếu ngài muốn, ngài có thể ở lại đây để trông chừng linh hồn của cậu bé. Nhưng tôi cũng xin nói trước, việc đó sẽ chẳng giúp ích được gì cả."
Nói rồi, Rober cùng Kalis Marry quay người, chuẩn bị tiếp tục đi sâu vào trong khu rừng, theo dấu vết của sợi chỉ linh hồn kia. Để lại tử tước Calos và người quản gia đứng đó với vẻ mặt đầy lo lắng và bất lực.
Bỗng dưng, người quản gia trung thành cúi xuống, nhấc bổng tử tước Calos lên, vác ông ta lên vai, rồi nhanh chóng đi theo Rober và Kalis.
Tử tước Calos, bị nhấc bổng lên một cách bất ngờ, liền tỏ ra ngạc nhiên và có phần tức giận. "Ngươi làm cái gì vậy? Thả ta xuống! Mau thả ta xuống!"
Nhưng, đối phương không hề để ý đến lời nói của chủ nhân. Ông ta vừa đi, vừa nói với một giọng điệu đầy vẻ kiên quyết:
"Thưa ngài tử tước, tôi tin rằng ngài sẽ không muốn ngồi chờ đợi một cách vô vọng ở đây đâu. Và tôi cũng chắc chắn rằng, ngài muốn được tận mắt chứng kiến mọi quá trình, để đảm bảo rằng cậu chủ sẽ được an toàn."
Tử tước Calos, nghe người quản gia nói vậy, liền thở dài một tiếng, đầy mệt mỏi. Ông ta đáp với một giọng điệu có chút gì đó vừa bực bội, vừa cam chịu:
"Đừng có tỏ ra hiểu ý ta, rồi vác ta đi như một món đồ như vậy, Sebas! Mau thả ta xuống!"
Cập nhật sớm nhất tại youtube Truyện Mì Ăn Liền: www.you tube.com/@truyenmianlien
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro