Part 17


Nhìn tư liệu để kế bên bàn, Vũ Gia Phong khẽ nở nụ cười

-Cuối cùng cũng tìm được em, để xem lần này tôi có bẽ gãy cánh của em, để nhốt em suốt đời bên cạnh tôi không thì biết.

----------------------------------------------------------------------

Tại biệt thự số 49

...

Người phụ nữ mặc chiếc áo ngũ màu đỏ rực như lửa, mõng manh quyến rũ nằm dài trên sàn nhà lạnh ngắt, xung quanh cô đầy rẫy những vò chai rượu ngoại đắt tiền, mùi rượu bốc lên cay cả mũi. Một bóng dáng nho nhỏ từ trong phòng ngủ bước ra, hai mắt còn long lanh nước, cái miệng nhỏ nhắn còn đánh mấy cái ngáp, tay trái nắm lấy hai cái lỗ tai con thỏ trắng bằng gấu bông thật to, kéo lê trên nền nhà. Vừa ra tới phòng khách nhìn thấy hình ảnh của người phụ nữ, đứa bé gái thoáng giật mình, buông con gấu trong tay ra, chạy lại nắm lấy tay người phụ nữ lay lay động, nước mắt không ngừng rơi lã chã:

-Mẹ mẹ...huhu... mẹ tỉnh lại đi ...huhu... mẹ đừng làm Hoa nhi sợ mà...huhu.....

...

"Chát"

...

Người phụ nữ khẽ nhíu mày, thẳng tay đánh vào má phải của đứa bé một cách không thương tiếc. Giọng nói của người phụ nữ rất lớn tiếng và tràn ngập sự phẫn nộ, nắm chặt lấy cổ tay đứa bé, lực tay quá mạnh làm cổ tay đứa bé như muốn đứt đoạn, khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn.

-Mày, tất cả là tại mày, nếu mày là con trai thì tốt rồi. Tại sao mày lại là con gái, tao hận mày. Hận luôn thằng cha khốn nạn tâm lang cẩu phế của mày, tại sao con tiện nhân Lâm Hoàng Kỳ Duyên kia đã bỏ đi mười năm mà hắn vẫn còn ngày đêm thương nhớ nó, tao luôn bên cạnh hắn mà hắn cứ xem tao như người vô hình. Tại mày, tất cả tại mày. _Người đàn bà vừa nói vừa quyền đám cước đá vào đứa bé gái, mặc nó khóc lóc van xin, đứa bé co ra thu mình vào một góc mặc kệ hành vi không bằng cầm thú của người phụ nữ vẫn không hề phản kháng.

Bỗng nhiên thân hình người phụ nữ bị ngã về phía sau, ngất xỉu, nằm dài trên sàn gạch lạnh lẽo, chắc có lẽ trong lúc đá đứa bé, do bà say rượu mất trọng tâm, vấp vào chai rượu. Đứa bé lòm còm bò dậy, mặt thân thể đầy thương tích, một thân chật vật không thôi, vội chạy lại bên cạnh người phụ nữ.

-Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ làm Hoa nhi sợ lắm đó. Có phải mẹ mệt rồi không, vậy thì mẹ ngủ đi, Hoa nhi sẽ ngủ chung với mẹ nha.

Thân thể quá nhỏ so với kích thước người phụ nữ nên nó không thể lôi người phụ nữ vào phòng. Nó chạy vào phòng ngủ, lôi kéo lấy cái mềm và hai cái gối ra. Một cái nó đỡ đầu người phụ nữ lên để xuống, cái còn lại nó gối đầu lên. Nó mỉm cười hạnh phúc phủ kính chăn cho cả hai người, quay sang ôm chầm lấy người phụ nữ, rồi nhắm mắt lại ngủ. Chỉ những phút giây này, nó mới có thể bình yên, ôm lấy mẹ nó, hưởng thụ sự ấm áp từ người mà nó yêu nhất. Nhưng không biết từ lúc nào trên tay nó xuất hiện hình ảnh một người phụ nữ khác, bên cạnh là một bé trai như bản sao thu nhỏ của ba nó. Tấm hình bị vò nát và quăn vào sọt rác.

...

Nó không thấy sợ hình ảnh này của mẹ nó, bởi lẽ đối với nó đã quá quen thuộc. Mỗi lần mẹ nó uống say mẹ nó gần như loạn trí không thể kiềm ném hành vi của mình và nhận ra nó. Nhưng sau khi tỉnh lại, nó thấy bà rất buồn, bà không ngừng ôm lấy nó vừa khóc vừa xin lỗi, đến khi ngất đi. Bà dẫn nó đi chơi, và mua thật nhiều đồ chơi đẹp cho nó. Nó biết mẹ nó cũng rất yêu nó, nhưng vì ba không thương bà, nên bà mới như vậy. Vì điều đó, nó rất hận người đàn bà đáng ghét kia, ả ta không chỉ chiếm lấy trái tim của ba nó, còn làm nó không thể danh chính ngôn thuận trở thành thiên kim nhà họ Vũ Gia thế gia.

Mặc dù, nó có tiền bạc, có xe hơi, có tất cả những món đồ chơi khiến những đứa trẻ khác phải ghen tị. Dù vậy nó lại không nhận được tình yêu thương đầy đủ từ ba mẹ thì tất cả những thứ đó có ý nghĩa gì. Có ai biết rằng khi nhìn những đứa bé khác nắm tay cha mẹ cùng đi chơi hay đi dạo lòng nó sẽ hâm mộ, sẽ đau khổ và tự ti biết mấy. Cũng như những đứa trẻ khác, nó chỉ cần một gia đình có đủ ba mẹ. Ba sẽ dẫn nó đi chơi, và làm thật nhiều đồ chơi bằng thủ công cho nó, mỗi đêm mẹ nó sẽ ôm nó và kể chuyện xưa ru nó ngũ. Không lẽ ước mơ nhỏ nhoi của nó như vậy cũng quá cao, quá xa vời hay sao?

----------------------------------------------------------

Khách sạn Ngân Hà

....

Tất cả phóng viên và giới truyền thông của thành phố gần như điều bị sự kiện của nhà họ Ngô thu hút, tập trung tề tụ. Mọi người đều rất tò mò và thắc mắc rốt cuộc người thừa kế của Ngô Phí Nhiên là người như thế nào.

....

-Chắc mọi người cũng rất muốn biết ng thừa kế nhà họ Ngô đúng không... Đã đến đây thì hãy thưởng thức một bản dương cầm đã._Tiếng MC vang lên

Nhạc bắt đầu vang lên...

....

...

...

Những âm thanh cuối cùng của bản dương cầm kết thúc, một tràn vỗ tay diễn ra. Mọi người không khỏi cảm thán, quả là một khúc nhạc hay và đầy ý nghĩa nhưng, nhưng đặc biệt là mọi người đều cảm động bài nhạc như có hồn, như một cuốn phim buồn chiếu chậm lại trước mặt họ. Một chàng trai bước ra từ một góc khuất gần đó tiến ra và đi thẳng về phía lễ đài, nơi người nghệ sĩ dương cầm đang ngồi ở đó. Chàng trai dỡ tắm rèm bằng nhung che khuất vị trí của người nghệ sĩ trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người. Người nghệ sĩ không những không tức giận, ngược lại còn mỉm cười rất tưoi nhìn chàng trai. Đặt tay mình lên bàn tay đưa ra trước đó của chàng trai một cách tao nhã, như những công nương con nhà danh giá. Hai người tiến ra phía trước lễ đài không khỏi làm cho mọi người phải hút một hơi lạng, trợn mắt, há hốc mồm. Người nghệ sĩ dương cầm là một cô gái trong còn rất trẻ, cô mặc chiếc đầm màu trắng, tuy đơn giản nhưng rất lịch sự và không kém phần quý phái. Những đường cong của cô như ẩn như hiện, làng da da trắng nõn như tuyết, đôi mắt to long lanh ngập nước, khuôn mặt mặc dù không trang điểm nhưng vẫn đủ nghiên nước nghiên thành. Mái tóc màu bạch kim dài không hề có bất kỳ trói buộc gì, được gió thổi tung bay, trong cô như một thiên sứ thanh nhã, thuần khiết lạc lối giữa phàm trần.

Còn chàng trai bên cạnh cũng không thua kém gì, anh mặc một bộ tây trang màu đen, mái tóc ngắn màu đen được cắt tỉa gọn gàng làm lộ ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hàng lông mi cong vuốt, cái mũi cao cao, đôi mắt sắc nhưng rất ấm áp khi nhìn cô gái, đôi môi đỏ như anh đào. Nói chung suất khí ngời ngời, soái ca trong những soái ca bật nhất. Hai người cứ như trời sinh dành cho nhau.

....

"Choang"

....

Ly rượu trên tay một cô gái rơi xuống đất, rượu văng tung téo. Lúc này mọi người mới kịp hoàn hồn trở lại. Những âm thanh nghị luận, bàn tán bắt đầu nỗi lên. Dường như nhận thấy hiệu ứng gây ấn tượng mà mình tạo ra đã đủ, chàng trai khẽ vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngô Phí Nhiên lúc này mới chậm rãi, đi từ từ lên lễ đài. Nhưng nhìn nụ cười đến mép tai của lão, mọi người cũng phần nào hiểu được thân phận của người đứng trên lễ đài. Ngô Phí Nhiên nắm lấy bàn tay của chàng trai, mỉm cười từ tốn nhìn tất cả quan khách nói:

-Chắc mọi người cũng chờ đợi lâu rồi, bây giờ tôi chính thức tuyên bố, vị này tên là Ngô Gia Bảo, cháu đích tôn của Ngô Phí Nhiên, và cũng là người thừa kế tập đoàn Thanh Phong kể từ giờ phút này.

....

*Bốp....Bốp....Bốp....*

...

Mọi người đồng loạt vỗ tay chúc mừng. Ngô Gia Bảo lúc này mới mỡ miệng nói chuyện, giọng nói của cậu tuy lạnh lùng nhưng rất dõng dạc:

-Tôi Ngô Gia Bảo sẽ là chủ tịch đời thứ mười của tập đoàn Thanh Phong, mong mọi người sẽ nhiều giúp đỡ.

...

*Bốp...Bốp...Bốp...*

...

Một tràn pháo tay lại tiếp tục diễn ra, lúc này một phóng viên bỗng nhiên đặt câu hỏi, hướng về phía Ngô Gia Bảo:

- Người đứng cạnh Ngô thiếu là chẳng phải là đại tiểu thư của tập đoàn Lâm Hoàng sao? 2 ng có mối quan hệ như thế nào? Có phải tiểu thư của Lâm Hoàng đây là Ngô phu nhân không?

Một người mở màng, những người khác cũng không chịu thua kém, lúc này tất cả dư luận tò mò đều hướng về cô gái thần bí đứng bên cạnh Mhô Gia Bảo. Những câu hỏi về thân phận, và quan hệ của hai người không ngừng được đặt ra, câu này nói câu khác. Nếu mọi người chú ý, sẽ thấy trong mắt Ngô Gia Bảo vừa léo ra sự đắc thắng sau đó, nhanh chóng biến mất. Anh mỉm cười nhìn mọi người nói:

-Vị tiểu thư xinh đẹp đây, tên là Kỳ Duyên là đại tiểu thư nhà họ Lâm, là em gái kết nghĩa của tôi, và cũng là nhị tiểu thư nhà họ Ngô. Nên nếu có bất kỳ ai có hành vi xúc phạm hay vô lễ với cô ấy cũng tất nhiên là chấp nhận đối đầu với nhà họ Ngô. Ngô Gia Bảo tôi nhất định sẽ làm cho kẻ không biết tốt xấu ấy sống giở chết giở. Tôi tin với thực lực hiện tại của nhà họ Ngô thì mọi người cũng hiểu là nó khả thi hay không khả thi chứ.

Toàn trường rơi vào khoảng không im lặng, mọi người biết Ngô Gia Bảo có thực lực chắc chắn cũng không kém gì Ngô Phí Nhiên. Nếu như muốn sống yên ổn tại cái X thị này thì tốt nhất đừng nên đụng tới hắn và cả Đại tiểu thư nhà họ Lâm hay cũng chính là nhị tiểu thư nhà họ Ngô.

....

Nhìn thái độ của mọi người, anh biết lời đe dọa của anh đã có hiệu lực. Thay vì che dấu cho Kỳ Duyên như trước đây, nay anh không lựa chọn biện pháp đó nữa. Tại sao đồng là người như nhau nhưng Vũ Gia Phong lại có thể ung dung mà sống, mà Lâm Hoàng Kỳ Duyên lại phải lẫn trốn như chuột vậy chứ. Nếu mọi việc không thể che dấu được nữa, thì anh sẽ công khai luôn.

***************************

Kể từ khi nhìn thấy Kỳ Duyên xuất hiện, ánh mắt của Khánh Ly không ngừng toát ra sát khí, nhưng cô vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, nắm chặc lấy cánh tay của người đàn ông bên cạnh. Nhưng người đàn ông dường như không hài lòng, ngược lại còn có phần hơi chán ghét, anh hất tay mình ra khỏi tay cô.

-Khánh Ly cô đừng nên quá đáng.

Khánh Ly khẽ nhíu mi, tay cô siết chặt thành nắm đấm, những đốt tay trắng bệch.

"Tiện tì, tao không ngờ mày lại hành động sớm như vậy. Thật đáng chết. Hãy chóng mắt lên coi, ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng."

******************************

Ly rượu đang cầm trên tay không biết đã bị bốp nát từ lúc nào, mùi rượu hòa lẫn mùi tanh của máu, những vết cắt thủy tinh lạnh lùng xuyên thấu da thịt anh. Nhưng anh không hề đau đớn, ngược lại chỉ chỉ vì nhìn thấy cô cười với người đàn ông khác trái tim anh dường như muốn nát tan:

"Lâm Hoàng Kỳ Duyên em ngon lắm, Em dám mang con tôi đi nhận thằng khác làm ba à, em khinh thường tôi đến thế sao?. Lâm Hoàng Kỳ Duyên em chết chắc rồi."

....

Mọi người thấy rối ạ...Bin sẽ giải thích nhé...Bảo Khương & Lâm Hoàng Thanh Thiên là một người nhé còn vì sao thì Bin đã nói ở past trước rồi đó...m.n xem lại nhé....

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: