Hồi 1:Thức Tỉnh
1: Bóng Kiếm Trong Thành Phố
Thành phố Thiên Long – nơi giao thoa giữa hiện đại và truyền thống, giữa ánh đèn neon và những bóng kiếm ẩn mình trong bóng tối.
Giữa dòng người tấp nập, một thiếu niên tên Trần Vũ sống cuộc đời bình thường như bao người khác. Nhưng không ai biết, cậu là truyền nhân cuối cùng của một môn võ cổ xưa – Vô Ảnh Kiếm Pháp.
Mỗi đêm, Trần Vũ luyện kiếm trên sân thượng khu chung cư cũ, nơi ánh trăng chiếu rọi và tiếng gió rít như lời thì thầm của tiền nhân.
Một đêm nọ, khi đang luyện chiêu 'Ảnh Kiếm Truy Hồn', cậu phát hiện có người đang theo dõi mình từ tòa nhà đối diện. Đó là một cô gái mặc áo khoác đen, ánh mắt sắc lạnh, tay cầm một vật giống như đoản kiếm.
Cô ta không nói gì, chỉ để lại một mảnh giấy với dòng chữ: 'Nếu muốn biết sự thật về cái chết của cha ngươi, hãy đến ngõ số 7 lúc nửa đêm.'
Trần Vũ siết chặt thanh kiếm gỗ trong tay, ánh mắt lóe lên tia quyết tâm. Cuộc sống bình lặng của cậu đã chính thức kết thúc. Một thế giới ngầm của các cao thủ ẩn danh, những trận chiến không ánh sáng, và bí mật về thân thế đang chờ đợi phía trước...
2: Dấu Vết Của Bóng Tối
Thành phố Thiên Long vẫn chìm trong ánh đèn neon rực rỡ, nhưng dưới lớp vỏ hiện đại ấy là những con hẻm tối tăm nơi võ lâm ngầm tồn tại. Trần Vũ bước đi trong đêm, tay nắm chặt mảnh giấy mà cô gái lạ để lại: 'Tìm đến tiệm trà Vân Mộng, hỏi người pha trà về Bóng Kiếm'.
Tiệm trà Vân Mộng nằm khuất sau một con phố cổ, nơi thời gian như ngừng trôi. Người pha trà là một ông lão tóc bạc, ánh mắt sắc lạnh. Khi nghe Trần Vũ nhắc đến 'Bóng Kiếm', ông lặng lẽ rót một chén trà, rồi nói: 'Ngươi đã bước vào con đường không thể quay lại...'.
Ông lão kể về một tổ chức bí mật tên là **Hắc Ảnh Minh**, nơi quy tụ những cao thủ võ học thời hiện đại, sử dụng công nghệ để che giấu thân phận. Cha của Trần Vũ từng là người duy nhất thoát khỏi tổ chức ấy, nhưng đã bị truy sát đến chết.
Trước khi rời đi, ông lão trao cho Trần Vũ một chiếc vòng cổ có khắc ký hiệu Vô Ảnh Kiếm Pháp. 'Hãy đến khu nghiên cứu bỏ hoang ở ngoại ô, nơi cha ngươi từng luyện kiếm. Nhưng hãy cẩn thận, Hắc Ảnh Minh đã biết ngươi xuất hiện...'
Đêm đó, Trần Vũ đứng trước cổng khu nghiên cứu, gió thổi lạnh buốt. Cậu không biết rằng, phía sau những bức tường đổ nát, một sát thủ đang chờ đợi...
3: Bóng Kiếm Trong Bóng Tối
Trần Vũ bước vào khu nghiên cứu bỏ hoang, nơi từng là phòng thí nghiệm bí mật của cha cậu. Những bức tường phủ đầy rêu phong, ánh sáng yếu ớt từ bóng đèn huỳnh quang nhấp nháy khiến không gian càng thêm rùng rợn.
Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang dài, mỗi bước đi như vọng lại tiếng thì thầm từ quá khứ. Trên tường, những bản vẽ võ học cổ xen lẫn sơ đồ công nghệ hiện đại khiến cậu không khỏi rùng mình.
Bất ngờ, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía sau. Trần Vũ xoay người, rút thanh kiếm gỗ mà cậu luôn mang theo bên mình. Một bóng đen lao tới, tốc độ nhanh như chớp. Hai người giao đấu trong bóng tối, ánh kiếm loé lên như tia chớp giữa đêm đen.
Kẻ tấn công là một sát thủ bịt mặt, sử dụng chiêu thức kỳ lạ – vừa mang phong cách cổ điển, vừa có sự hỗ trợ của thiết bị điện tử gắn trên tay. Trần Vũ nhận ra đây chính là một thành viên của Hắc Ảnh Minh.
Cuộc chiến diễn ra ác liệt. Dưới áp lực, Trần Vũ vô thức thi triển một chiêu thức kỳ lạ – bóng kiếm của cậu tách làm ba, đánh bật đối thủ ra xa. Sát thủ kinh ngạc, lùi lại, để lại một câu nói trước khi biến mất:
"Ngươi... đúng là con trai của Trần Thiên... Vô Ảnh Kiếm... đã trở lại..."
Trần Vũ đứng lặng giữa bóng tối, hơi thở dồn dập. Trong tay cậu, thanh kiếm gỗ đã nứt vỡ, nhưng ánh sáng kỳ lạ vẫn còn le lói. Cậu biết, hành trình của mình chỉ mới bắt đầu.
Từ xa, một bóng người đang quan sát cậu – chính là cô gái bí ẩn đêm trước. Trên môi cô nở một nụ cười nhẹ: "Cuối cùng... cậu cũng thức tỉnh..."
4: Bí Mật Trong Vòng Sáng
Trần Vũ trở về căn hộ cũ, trong lòng ngổn ngang. Chiêu thức vừa thi triển trong trận chiến với sát thủ không hề nằm trong bất kỳ bài quyền nào cậu từng học. Nó giống như một mảnh ký ức xa xưa, bùng phát trong khoảnh khắc sinh tử.
Đêm xuống, ánh trăng hắt qua khung cửa sổ, chiếu lên chiếc vòng cổ mà ông lão ở tiệm trà đã trao cho cậu. Trần Vũ xoay vòng cổ trong tay, ánh sáng bạc phản chiếu thành những ký hiệu lạ lẫm. Khi cậu thử ấn nhẹ vào mặt đá, một khe nhỏ hé mở, để lộ một mảnh kim loại khắc dòng chữ:
"Nơi ánh sáng không thể chạm tới – tầng hầm số 7."
Không có thêm lời giải thích nào. Chỉ một gợi ý lạnh lùng.
Trần Vũ quyết định đi ngay trong đêm. Viện Công Nghệ Thiên Long hiện ra như một khối bê tông khổng lồ bị bỏ quên, cửa kính vỡ nát, hành lang tối om. Cậu lẻn vào, từng bước chân vang vọng trong không gian chết chóc.
Khi đến gần tầng hầm số 7, cánh cửa sắt dày đặc khóa niêm phong. Nhưng điều khiến Trần Vũ rùng mình không phải là cánh cửa, mà là tiếng kim loại va chạm phía sau. Một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện, di chuyển như bóng ma. Trên tay họ không phải kiếm gỗ hay đao thép, mà là những vũ khí lai giữa võ khí cổ và thiết bị điện tử phát sáng xanh rực.
"Ngươi không nên đến đây." – một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Không kịp suy nghĩ, Trần Vũ rút thanh kiếm gỗ đã nứt vỡ, lao vào trận chiến. Những đường kiếm ánh sáng lóe lên, va chạm với vũ khí điện tử tạo thành tia lửa chói mắt. Cậu bị dồn vào góc tường, nhưng trong khoảnh khắc tuyệt vọng, vòng cổ trên ngực phát sáng, phản chiếu thành một vòng tròn ánh sáng trên nền đất.
Khi một kẻ địch lao tới, Trần Vũ vô thức bước vào vòng sáng ấy. Toàn bộ không gian xung quanh rung chuyển, và cánh cửa tầng hầm số 7 phát ra tiếng "rắc" khe khẽ, như thể vừa được đánh thức.
Nhóm người áo đen khựng lại, ánh mắt kinh hoàng. Một kẻ thì thầm:
"Không thể nào... Vô Ảnh Kiếm... đã phản ứng..."
Trần Vũ chưa kịp hiểu chuyện gì thì còi báo động vang lên khắp viện nghiên cứu. Đèn đỏ nhấp nháy, tiếng loa lạnh lẽo vang vọng:
"Kích hoạt chế độ truy bắt. Kẻ xâm nhập tầng hầm số 7."
Trong ánh sáng chớp nháy, Trần Vũ siết chặt thanh kiếm gỗ, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Cậu biết, từ giây phút này, mình đã bước sâu hơn vào một bí mật mà không thể quay đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro