Phần 13
Trời đã vào đông bằng những đợt lạnh tê tái. Chưa năm nào thời tiết khắc nghiệt như vậy. Mới chỉ đầu đông mà bầu trời lúc nào cũng đặc quánh một màu đen. Junghwa tất tả chuẩn bị hàng ra chợ bán. Đầu đông, nên quần áo mùa đông khá chạy.
Thai đã sang đến tháng thứ tám nên nàng trở nên nặng nề hơn trước rất nhiều. Đợt thi học kỳ lại đến nên Hyerin không giúp gì nhiều được cho Junghwa. Nàng đành thuê bác xe ôm đầu ngõ làm thay cái nhiệm vụ chở và bày hàng mỗi ngày. Kể thế cũng đỡ. Hôm nào cũng bắt Hyerin phải dậy sớm để mang hàng ra chợ nàng thấy cũng không yên tâm lắm.
– Này, Heeyeon nó đánh bạc đấy à? – Hyerin hỏi trong tiếng ngái ngủ
– Tao chả quan tâm. Kệ nó. Muốn làm gì thì làm. Đằng nào cũng chẳng giúp gì được cho mình.
– Mày phải can thiệp đi chứ. Để như thế sao ổn.
– Can thiệt thế nào được, kệ nó thôi. Dám làm thì dám chịu.
– Sao mày vô trách nhiệm với nó thế?
– Mày giống hệt mẹ Heeyeon. Nó vô trách nhiệm với tao trước mà. Mà cái thể loại đánh bạc ấy, có trời mà can. Thôi mày ngủ tiếp đi, tao ra chợ bán hàng đây. Mình thì đi nhặt từng đồng lẻ, nó thì đi tiêu tiền trăm triệu như nước. Chả biết xót ruột là cái giống gì. Người ấy chỉ có thả trôi sông thôi.
Junghwa lăn bao quần áo ra ngoài rồi đóng cửa lại. Nàng không muốn ai nhắc đến chồng mình với cái thái độ dạy bảo ấy.
Nàng sai ở điểm gì chứ? Chẳng lẽ người ta không quan tâm đến mình thì mình lại cứ lăn vào à? Cái gì cũng phải có giới hạn thôi chứ. Nàng là bà bầu chứ có phải người thường đâu. Chỉ có loại vô tâm mới không biết quan tâm đến bà bầu. Cả hai mẹ con cô ta đều là những kẻ vô tâm.
Thai đã sang tháng thứ chín. Lưng của nàng vẫn đau như rần. Gió mùa đông bắc tràn về tê tái. Cái màu đen đặc quánh trên bầu trời làm không gian càng trở nên ảm đạm. Giờ này, mọi người vẫn cuộn tròn trong chăn mà một bà bầu như nàng phải lặn lội ra đứng hứng gió ngoài đầu chợ. Có một sự bất công không hề nhẹ.
Junghwa bày hàng xong trời vẫn chưa sáng hẳn. Trong chợ vẫn vắng hoe vắng hắt. Vài cặp vợ chồng đèo nhau trên một chiếc xe máy cũ kỹ chất đầy thịt lợn, rau đem đến giao buôn. Người vợ ngồi lọt thỏm hoặc ngất ngưởng trên những bó hàng nặng.
Từ đây, hàng hóa sẽ được túa đi khắp các chợ trong thành phố. Junghwa thoáng chạnh lòng. Người ta thì có đôi có cặp, mình nàng cô đơn lạnh lẽo với đống quần áo cũ bán theo mớ. Không một ai giúp đỡ, cũng chẳng có người chia sẻ. Món nợ khổng lồ của Heeyeon từ cờ bạc cứ ám ảnh nàng. Dù cố gắng nghĩ rằng nó chẳng liên quan nhưng nàng vẫn thấy lòng như lửa đốt.
Junghwa nằm vào chiếc giường gấp hàng ngày, đắp đủ loại quần áo lên người tranh thủ ngủ. Cứ nằm đó cho đỡ đau lưng chứ Junghwa chẳng thể ngủ được. Đợt này nàng rất khó ngủ. Có đêm, cố nằm im để gọi giấc ngủ nhưng đầu óc vẫn tỉnh như sáo. Thời tiết thay đổi làm nàng càng cảm thấy mệt mỏi. Tiếng còi xe, tiếng người ý ới cùng những âm thanh hỗn tạp của cuộc sống. Junghwa chợt ngồi vùng dậy. Hôm nay là một trăm ngày bà mất. Thế mà đã ba tháng rồi cơ đấy. Nàng vội vàng thu dọn quần áo vào bao, gọi điện cho bác xe ôm nhờ chở về. Hôm nay nàng phải làm lễ cho bà. Nàng sẽ đi chùa, làm một mâm cơm chay cúng một trăm ngày cho bà.
– Sao thế? Sao vừa đi đã dọn về? – Hyerin lo lắng nhìn cái bụng đã vượt mặt của Junghwa
– Nay trăm ngày bà. Tao phải làm lên chùa làm lễ. Mày có đi với tao không?
– Nay tao thi một môn. Hay mày đợi tao thi về thì đi
– Khoảng mấy giờ xong?
– Chắc tầm chín rưỡi là xong thôi.
– Vậy thì tao sẽ đợi mày. Làm bài nhanh rồi về sớm nhé.
– Có bảo Heeyeon không? Hôm nay thi kiểu gì nó trả đến.
– Không bảo. Kệ nó
Hyerin vội vã đút tài liệu, sách vở vào người rồi lao ra đường. Sắp đến giờ thi rồi. Cô cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ nhiều. Kệ nó thôi. Việc này cũng chẳng chết ai.
Một mình Junghwa ngồi nhà với một mớ hỗn độn những suy nghĩ, tính toán. Dù cố gạt bỏ hình ảnh của Junghwa ra khỏi đầu nhưng nàng vẫn thấy lo lắng bâng quơ. Không biết cuộc sống của vợ chồng nàng sẽ ra sao. Cứ kéo dài thế này mãi cũng không phải là giải pháp. Nhưng cũng chẳng có cách nào để thoát khỏi tình trạng này. Muốn vỗ tay được cũng phải có hai bàn tay, một bàn tay dù có sức mạnh đến đâu cũng không thể nào làm lên được tiếng kêu. Còn bà mẹ chồng khó tính của nàng nữa chứ. Để đối phó với bà ấy cũng không phải là một việc đơn giản. Đôi khi, nàng có cảm giác luôn bị ăn hiếp, bị lép vế trước mặt mẹ chồng.
– Nay không đi đâu à con? – Tiếng nói lạnh lùng của bà Ahn cắt đứt dòng suy nghĩ của Junghwa
– Nay trăm ngày bà con, con muốn lên chùa làm lễ cho bà.
– Ừ. Thế cũng phải.
– Đêm qua Heeyeon về đây à?
– Vâng. Unnie ấy ở đây một lúc rồi lại đi ngay. Có ai gọi điện ấy. Unnie ấy đánh bạc thua mấy trăm triệu rồi mẹ ạ.
– Đấy. Sáng nay có mấy thằng dẫn nó về nhà. Dọa là nếu mẹ không trả tiền sẽ đánh chết nó nên đành trả hết cho nó rồi con ạ. Đằng nào thì cũng phải trả. Mẹ sợ chúng nó làm gì Heeyeon thì chết.
– Mẹ cứ chiều unnie ấy rồi đến ngày mất cả đất cả nhà đấy.
– Thì cũng tại con cả đấy. Giá cứ ở với nó, quản lý nó thì sao hư hỏng thế được.
– Sao cái gì mẹ cũng đổ lỗi cho con như thế? Unnie ấy ở với mẹ mà mẹ còn chả quản lý được thì làm sao con quản lý được. Con thấy mẹ rất vô lý với con.
– Vợ chồng gần gũi thì dễ hơn là mẹ chứ.
– Cả tháng nay unnie ấy không đến đây lấy một lần thì còn gần gũi kiểu gì. Con sống chết thế nào unnie ấy cũng chẳng biết ấy chứ.
– Thôi được rồi. Mình không tranh luận việc này nữa. Hôm nay mẹ đến đây là đề nghị thế này. Con về nhà để chuẩn bị sinh cháu. Mẹ đã thuê thêm một người giúp việc để chuyên nấu nướng, giặt giũ cho con rồi.
– Con cám ơn mẹ. Nhưng cứ để khi nào con sinh xong thì hẵng tính mẹ ạ. Giờ chuyển chỗ cũng nhiều cái lắm. Lúc nào sinh đẻ xong chuyển cũng không muộn.
– Thôi được. Thế thì khi nào sinh xong mẹ sẽ đưa con về nhà. Mẹ phải trực tiếp chăm sóc cháu của mẹ mới được.
– Được rồi mẹ ạ. Giờ con thấy mệt lắm.
– Mẹ cũng về đây. Con cố gắng khuyên bảo Heeyeon bỏ cờ bạc đi nhé. Cứ như thế này thì không ổn tý nào đâu con ạ.
– Vâng ạ. Nếu gặp unnie ấy con sẽ bảo.
– Ừ. Giữ được thì nay mai của cải là của con hết chứ của ai. Để nó phá hết rồi cũng đến lúc ra đường với nhau cả thì nhục lắm con ạ.
– Vâng, con biết rồi.
– Thôi mẹ đi đây. Cố gắng ăn uống cho tốt vào nhé. Số điện thoại của mẹ đây. Lúc nào sinh thì gọi. Cũng sắp đến ngày rồi còn gì!
Cuộc trò chuyện với bà Ahn làm Junghwa thấy thoải mái. Ít ra bà ấy cũng đã xuống nước với nàng. Như thế có nghĩa nàng đang nắm lợi thế. Giờ chỉ trị được chồng ham chơi không cờ bạc nữa thì coi như nàng đã thành công.
Hyerin và Junghwa đến ngôi chùa gần đó cầu an cho bà. Nàng thấy nhẹ nhõm vì có thể báo hiếu bà một cách đoàng hoàng. Xong xuôi công việc, Junghwa muốn đi mua đồ dùng sơ sinh. Cũng sắp đến ngày sinh rồi mà chưa có đồ gì dành cho em bé.
– Chiều nay tao có hẹn rồi. Mày đi một mình nhé. Hay gọi Heeyeon đi cùng. Mua đồ cho con thì bố phải đi cùng là đúng qúa rồi còn gì.
– Lại hẹn hò với thằng DuKun à? Coi chừng không lại như lần trước.
– Không thế nữa đâu. Bọn tao nghiêm túc mà. Với lại DuKun cũng chiều tao lắm.
– Cứ coi chừng, nó chiếm được mày rồi thì chẳng còn gì đâu.
– Sau khi mày về nhà chồng, DuKun sẽ đến sống với tao. Bọn tao xác định yêu nhau thật lòng.
– Định cưới à?
– Cứ thế đã chứ. Cưới xin gì. Yêu được thì cứ yêu. Chứ cưới như mày tao cũng đến ám ảnh.
– Thôi biến đi. Để tao gọi điện cho Heeyeon xem sao.
Nhưng Heeyeon tắt máy. Chắc hắn lại tít mít bên cỗ bài ở xó xỉnh nào đó rồi. Đúng là con người vô tâm. Junghwa vào một shop chuyên bán đồ sơ sinh. Khoảng chục cặp vợ chồng đang cùng nhau chọn đồ để chuẩn bị cho đứa con chào đời. Những tiếng cười, tiếng nói như những nhát dao cứa vào tim nàng. Chồng người ta quan tâm, chăm sóc vợ con như thế, trong khi chỉ một mình nàng lặng lẽ đi chọn đồ. Có chồng mà như không.
Sự xuống nước của nàng trước bà Ahn hồi sáng luôn khiến nàng day dứt. Nhưng cũng đến lúc nàng cần có người bên cạnh. Lúc sinh đẻ không có ai chăm sóc thì quả là bi kịch. Hyerin bắt đầu một mối quan hệ mới nên cũng không có nhiều thời gian dành cho cô. Suốt ngày chỉ có một hành trình từ cổng chợ về giường và từ giường lại vội vàng lao đến cổng chợ. Không một lời hỏi han, không một cử chỉ chăm sóc dù là nhỏ nhất.
Nàng không thể một mình vượt cạn cũng như không thể một mình vừa nuôi con vừa lo kiếm tiền. Cần phải có người hỗ trợ. Việc thỏa hiệp với bà Ahn chính là cách tốt nhất để nàng vừa có tiền, vừa có được sự chăm sóc, dù là của người làm. Cũng có thể, nàng sẽ giúp cho Heeyeon từ bỏ cờ bạc để về với mẹ con. Đứa con sẽ giúp hắn thay đổi.
Junghwa mua rất nhiều đồ cho con. Mấy hôm nay nàng thấy trong người khang khác. Chắc cũng không còn mấy hôm nữa. Junghwa sắp xếp quần áo, tã lót thành những túi riêng. Nàng cẩn thận đánh dấu, ghi chú ở bên ngoài. Như vậy, ai tìm kiếm hoặc muốn lấy đồ cho bé sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hyerin vẫn chưa về nhà. Chắc đêm nay cô ấy lại hú hí với người yêu rồi. Căn phòng trọ tối om lạnh lẽo. Gió mùa đông bắc rít từng hồi qua cánh cửa sổ càng làm không gian thêm vắng lạnh. Junghwa bật tất cả các bóng điện và quay vào giường nằm. Lúc chiều nàng ăn lặt vặt quá nhiều nên giờ cũng không cảm thấy đói. Nàng lấy điện thoại gọi Heeyeon. Vẫn tắt máy. Chả hiểu đang làm cái trò gì nữa.
Junghwa chán nản vứt điện thoại xuống góc giường. Mệt mỏi! Cả một buổi chiều quanh quẩn trong chợ làm đôi chân nàng mỏi nhừ. Nàng đậy chiếc gối to tướng lên mặt để che ánh sáng và thiếp đi lúc nào không biết. Lại một đêm nữa nàng phải ở một mình.
----------------------------------
Hôm nay giặc về Vn đấy chúng mày ạ, về VN là về VN đó. Quan trọng là phải nói 3 lần
Team tỉnh lẽ vẫn muôn đời bất hạnh
Nhưng dc hít chung bầu không khí vs chồng thì cũng là hạnh phúc rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro