Chương 01. Vòng xét xử đầu tiên 1
Tác giả: Tòng 0
Editor: Cáo
_____
Đoá bạch liên hoa
"Leng keng—— leng keng——"
Xích sắt khoá chặt tứ chi, theo từng bước chân của chủ nhân mà va chạm có tiết tấu.
Tả Thanh cúi đầu đứng giữa đội ngũ xếp hàng dài bị một người đàn ông vũ trang hạng nặng áp giải, từng bước tiến về phía toà nhà một trăm tầng phía trước.
Mặc dù nôn nóng muốn dùng xích sắt siết chết hắn ta rồi xoay người chạy trốn nhưng cuối cùng cô vẫn không hành động.
Bởi ngoài những người phụ trách áp giải tội phạm còn có cả mấy trăm vệ sĩ được trang bị vũ khí dày đặc vây quanh như nêm cối.
Cho dù phía trước là địa ngục thì cô cũng phải đi vào.
Cả đoàn di chuyển một chút, rất nhanh liền đến lượt cô.
Cửa lớn có một trạm kiểm soát. Nhân lúc người đàn ông đang lấy đồ chứng nhận, Tả Thanh nhu nhược đáng thương thì thầm: "Anh trai ơi, anh giúp người ta với. Anh nói với bọn họ là người ta không giết người thật mà, để bọn họ điều tra thêm một lần nữa được không? Người ta rất sợ đó anh ơi......"
"Đừng sợ," người đàn ông mắt nhìn thẳng check thẻ thông hành, lãnh đạm nói: "Sau khi vụ việc xảy ra, những người tố cáo cô sử dụng hành vi bạo lực với họ đều được đưa vào đây, có thể xếp thêm ba vòng nữa."
"Ồ."
Tả Thanh đổi mặt trong một giây, vô cảm tiếp tục đi vào trong.
Qua vài giây, cô nói: "Chỉ có ba vòng thôi à?"
Khoé miệng đối phương co giật, không đáp lại, hộ tống cô vào thang máy.
Tả Thanh liếc nhìn màn hình hiển thị —— tầng 58.
Sau khi đến nơi, hai người băng qua dãy hành lang dài rồi dừng trước cánh cửa thứ hai từ cuối lên.
Ngoài cửa có một màn hình nhỏ với con số 7/8.
Người đàn ông quẹt thẻ của mình lần nữa, "Bíp" một tiếng, cửa lớn dày nặng mở ra khe hở chỉ để một người đi qua.
Tả Thanh đột nhiên bị hắn đẩy về phía trước, cả người ngã nhào vào trong phòng.
Theo sau là cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
Con số biến thành 8/8.
Tả Thanh chậm rãi bò dậy khỏi mặt đất, xiềng xích va nhau leng ca leng keng.
Những người khác bị âm thanh này thu hút, ồn ào nhìn qua cô.
Cô mím môi, cúi đầu cẩn thận nói: "Rất xin lỗi."
Quá nhỏ yếu, hèn mọn, vô dụng.
Vì thế ánh mắt bọn họ nhìn cô chuyển sang ánh mắt nhìn người chết.
"Không sao, tôi đỡ cô đứng lên."
Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Tả Thanh, dùng sức kéo cô lên.
Cô quay đầu nhìn anh một cái, lại nhanh chóng rũ mắt, nhỏ giọng nói cảm ơn, diễn tả hai chữ khiếp đảm vô cùng nhuần nhuyễn.
"Phạm nhân đã đến đủ, phiên toà sắp bắt đầu. Mười giây đếm ngược."
Bỗng nhiên một giọng nữ lạnh băng vang lên từ trần nhà.
"Chín."
"Tám."
"......"
"Hình phạt cho tử tù quý một và quý hai năm 2168, vòng xét xử công khai đầu tiên chính thức bắt đầu."
Theo sau giọng nói, ánh đèn trắng trong phòng sáng rực, trong khoảnh khắc biến thành một màu trắng khiến người ta không mở mắt được.
Tả Thanh không thể không nhắm mắt lại. Khi cảm thấy ánh sáng yếu dần mới mở mắt ra, mọi thứ đã thay đổi.
Đây là một phòng khách, bên cạnh có vài cánh cửa đang đóng kín và một cầu thang dẫn lên tầng hai.
Phòng khách chỉ có một cái bàn, mặt trên đặt tám cái hộp đen, ngoài ra không còn gì khác.
Tám người đứng trong phòng theo thứ tự sắp xếp từ trước.
Tả Thanh cúi đầu nhìn nhìn tay chân, thấy xiềng xích đã biến mất liền thử duỗi tứ chi.
Khớp xương cứng đờ phát ra tiếng vang nhỏ—— cảm giác vật lý không khác gì thực tế.
Nếu không có một khung làn đạn* nửa trong suốt dưới bên trái tầm mắt, e rằng không ai dám tin đây chỉ là một thế giới ảo.
*làn đạn: các bình luận của cư dân mạng chạy từ phải sang trái trong các video trực tuyến. Bởi vì loại bình luận này xuất hiện dưới dạng một viên đạn bay qua nên mới gọi là làn đạn.
Lúc này trong màn hình có mấy làn đạn lên tiếng, Tả Thanh chỉ nhìn số người xem, 18 người.
"Đây là game thực tế ảo thịnh hành nhất hiện nay hả? Tuyệt vời!!!"
Một người đàn ông đầu trọc thốt lên trong khi véo cánh tay mình, cảm thán nói.
"À, thật ngu dốt, đồ quê mùa."
Một người đàn ông tay xăm hoa to cười nhạo, cất bước đi về phía hộp ở trung tâm.
Thấy hành động của hắn, những người khác cũng lục đục đi qua. Nhưng không đợi bọn họ tới gần, một thông báo vang lên——
"Mời mỗi người chọn một hộp. Chú ý, đây sẽ là vật phẩm duy nhất bạn có thể dựa vào để sống sót qua vòng xét xử này."
Dứt lời, người đàn ông xăm hoa đột nhiên nghiêng người về phía trước ôm một lúc tám cái hộp nhỏ vào trong ngực!
Ngay sau đó, những người khác đổ xô đến.
Tả Thanh không động đậy, người đàn ông lúc nãy đỡ cô vẫn ở đó.
Cô quay đầu nhìn, vừa vặn đối diện với ánh mắt bình tĩnh của đối phương, khóe miệng khẽ cong, yếu đuối trốn sau lưng anh thủ thỉ: "Anh trai à, bọn họ đáng sợ quá! Chắc người ta không lấy được đồ rồi, anh giúp người ta được không?"
【làn đạn】: Tôi nôn, loại tầm gửi* này làm người ta buồn nôn quá! Tôi muốn ở đây xem cô ta chết như thế nào.
*ý chỉ ký sinh
【làn đạn】: Tôi cược một xu người đàn ông này sẽ dạy cô ta cách làm người ngay lập tức.
"Đừng lo lắng" Người đàn ông cười như gió xuân, hai mắt cong thành một vòng cung thật đẹp, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp say lòng người: "Quy tắc nói mỗi người một hộp, chúng ta đợi lát nữa hãy đi lấy."
Màn ảnh chiếu đến gương mặt người đàn ông.
【làn đạn】: Chết mẹ?! Đây không phải là Bùi Tu à!
【làn đạn】:??? Là ảnh đế Bùi Tu đã tự thú sau khi giết hai người á?
【làn đạn】: Thì ra anh ấy ở trong phòng xét xử này! Tui phải chạy đi nói cho bạn tui nhanh nhanh!
【làn đạn】:...... Đừng biến phiên xét xử thành chỗ theo đuổi idol được không? Chúng ta đều phải thông qua xét duyệt mới được vào đó, chuyên nghiệp lên!
【làn đạn】: Anh ấy vẫn dịu dàng y như trên màn ảnh nha, thật không thể hiểu nổi tại sao người như vậy lại đi giết người cơ chứ?
Tả Thanh nhanh chóng quét qua làn đạn, hơi ngạc nhiên.
Tuy cô cảm thấy người này rất quen, nhưng không ngờ lại là người đó.
Cô nhớ khi mình bị bắt vẫn còn đang thấy đối phương quảng cáo phim mới, sao lại đột nhiên giết người rồi?
Cùng lúc đó, người cướp được hộp phát ra âm thanh khó hiểu.
Bởi chiếc hộp họ đang giữ không cách nào mở ra được, lắc lắc cũng không có động tĩnh, như thể tất cả các hộp đều trống rỗng.
Lúc này Bùi Tu mới nói: "Được rồi, chúng ta cũng qua đi."
Anh không ngại Tả Thanh trốn sau lưng chút nào, hiền lành dẫn cô đi qua, đứng trước một người đang ôm hai cái hộp, vươn tay cười mỉm: "Đưa cho tôi một hộp đi, quy tắc là mỗi người một hộp. Tôi nghĩ hộp sẽ không mở ra cho đến khi chúng được chia đều đâu."
Đối phương do dự rồi đưa ra một cái.
Bùi Tu nhận lấy nhưng vẫn chưa xem, xoay người đưa cho Tả Thanh.
Một người khác đưa hộp cho Bùi Tu, cuối cùng tám người cũng hoàn thành việc phân chia.
Ngay sau đó, âm thanh thông báo quen thuộc lại vang lên.
【vòng xét xử chính thức bắt đầu, quy tắc như sau】
Tù nhân cần ở đây bảy ngày bảy đêm.
Khi đêm đến hãy ở một mình trong phòng riêng của bạn, không được nhiều người chung một phòng.
Hãy cẩn thận, một trong số các bạn sẽ biến thành quỷ vào ban đêm.
Mỗi ngày chỉ có một số lượng người chết nhất định. Nếu có người chết trước khi quỷ hành động thì đêm đó quỷ không thể cử động.
Cửa thoát hiểm sẽ mở ra sau bảy ngày, thời gian mở là một giờ, sau đó sẽ bị đóng vĩnh viễn. Xin hãy cố gắng sống sót.
Chú ý: Tốc độ dòng chảy thời gian trong vòng xét xử gấp 4 lần thời gian bình thường, nhưng trạng thái đói khát và mệt mỏi sẽ không giảm.
Giọng nói kết thúc, những chiếc hộp trong tay mọi người đồng loạt phát ra một tiếng vang nhỏ, mở ra cùng lúc.
Tả Thanh cúi đầu nhìn, thấy bên trong có một lọ nước khoáng cùng một chiếc chìa khoá dán nhãn "206".
"Từ từ, nó nói nhanh quá, tôi có chỗ không hiểu." Gã đầu trọc gãi đầu nói: "Ý là trong chúng ta có một số người là quỷ, mỗi ngày nó sẽ giết một người, chúng ta còn phải ở chỗ này bảy ngày?"
Gã tạm dừng giây lát: "Vậy không phải trừ quỷ ra thì không một ai có khả năng đi ra ngoài à?"
"Không chỉ vấn đề của quỷ." Bùi Tu quơ chai nước khoáng trong tay, lo lắng nói: "Trong quy tắc có nói hộp đồ vật này chính là vật phẩm sinh tồn duy nhất của chúng ta trong bảy ngày này."
Hắn nói xong, một số người lập tức thay đổi sắc mặt.
—— trong đó có bốn người chỉ có một cái bánh mì to cỡ lòng bàn tay.
Ngoài chìa khóa mà ai cũng có, ba người Tả Thanh, Bùi Tu cùng người đàn ông xăm hoa lấy được nước khoáng, còn có một người mặt sẹo......
Lấy từ hộp ra một con dao bạc sáng lấp lánh.
Người đàn ông đeo kính cầm bánh mì tái mặt: "Tôi nghe nói...... Người không ăn gì, chỉ uống nước thì có thể kéo dài hơn một tháng. Còn không uống nước mà chỉ ăn thì...... Chỉ có thể duy trì được ba ngày."
Tả Thanh nhịn không được cười cười, nhưng cô nhanh chóng giấu đi ý cười, nhìn về phía người đàn ông mặt sẹo duy nhất bắt được vũ khí.
Mà trong đôi mắt đối phương hiện lên một tia dữ tợn không thể che giấu.
Ngay cả khi bọn họ phạm phải trọng tội bị kết án tử hình như vậy, dù chỉ còn một hơi tàn, họ cũng quyết không ngồi chờ chết.
【làn đạn】: Luật chơi hay ho phết. Nhìn thì như là dân làng với sói giết nhau nhưng thật ra là dân làng giết dân làng đấy, sói có khi còn không có cơ hội lộ diện.
【làn đạn】: Có cần phải thử thách nhân tính với tội nhân không?
【làn đạn】: Tôi đoán người xui xẻo đầu tiên là nữ tù này, dù sao nơi này chỉ có mình cô ấy là nữ.
Con người luôn thích khai đao với kẻ yếu, huống chi cô vừa thấy chính là một tiểu bạch hoa yếu ớt, thứ cô ấy nhận được để duy trì sự sống vẫn là chai nước khoáng kia.
Lúc này, đoá "tiểu bạch hoa" tất nhiên cũng hiểu rõ hoàn cảnh của mình, đã lặng lẽ lui vào góc phòng, hai tay ôm ngực co thành một đoạn run bần bật.
Bình nước bị cô đặt trong góc, cả người che chắn thật kỹ.
Ánh mắt người đàn ông mặt sẹo đảo qua từng người một, không ngoài dự đoán mà dừng lại trên người Tả Thanh.
Hắn cười lạnh một tiếng, giơ dao nhỏ lên, thong thả đi tới, uy hiếp nói: "Tôi cũng không muốn giết người, tự cô giao nước ra đây, tôi bảo đảm không đụng vào cô."
Tả Thanh hoảng sợ nhìn hắn, giọng nói sắp khóc không ngừng lặp đi lặp lại: "Đừng tới đây, đừng tới đây......"
【làn đạn】: Em gái này vừa gầy vừa lùn, còn bị dọa đến mức run hết cả người, sợ là sống không nổi ba phút đâu.
【làn đạn】: Tiếc ghê, tuy là phạm nhân nhưng cô ấy xinh đẹp quá, tôi còn muốn xem thêm.
【làn đạn】: Tui đã bắt đầu thương tiếc rồi.
Mặt sẹo thấy Tả Thanh bị dọa sắp ngất xỉu không chỉ không có ý buông tha, ngược lại bước nhanh hơn, rất nhanh liền đi tới trước mặt cô.
Hắn cười dữ tợn, dao nhỏ nhẹ nhàng vỗ lên má cô: "Tôi cũng không muốn giết phụ nữ xinh đẹp như cô đâu. Cho cô thêm một cơ hội nữa, hiện tại, lập tức đưa nước cho tôi, tôi sẽ không làm cô bị thươ......"
"Rầm" một tiếng, hạ thể hắn bị va đập mạnh.
Đau đớn kịch liệt ập đến nhanh chóng, không đợi hắn phát ra tiếng kêu thảm thiết, Tả Thanh đã bẻ ngược cổ tay hắn, giật lấy con dao!
Ngay sau đó lại đá một cái, cả người theo đó đạp lên người hắn. Trọng lượng thân thể quật hắn ngã trên đất!
Não mặt sẹo chấm đất, bị va đập đến choáng váng, vất vả lắm mới nhấc đầu muốn phản kháng. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn chợt rùng mình sững sờ——
Lưỡi dao vô cùng sắc bén đang cách tròng mắt hắn không đến một centimet.
Một đầu gối của Tả Thanh đè lên ngực hắn, tay trái nhẹ nhàng xẹt qua vết sẹo trên mặt, cười ác liệt cực độ: "Đã bảo đừng tới rồi, sao lại không nghe thế hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro