💧Chương 7: Lối đi cấm - khu vườn phía Tây

Đêm thứ hai.

Khi người hầu đã lùi xuống, khi hành lang chỉ còn ánh sáng le lói của ngọc trai, Lăng Thời lặng lẽ trở lại khu vườn phía tây.

Cánh cửa sắt bị khóa.

Một tấm biển nhỏ treo trước ổ khóa, với chữ viết bằng ngôn ngữ nhân ngư cổ:

"Không phận sự miễn vào."

...Càng cấm, càng phải vào.

Lăng Thời chạm vào ổ khóa.

Nó tự mở ra như đã chờ đợi cậu từ lâu.

Cạch.

Mùi muối biển mục rữa ùa ra, nồng nặc, đặc quánh.

Cậu bước vào.

Thủy cung của kẻ bị nuốt mất giọng

Khu vườn bắt đầu biến dạng chỉ sau vài bước chân.

Cỏ biển chuyển thành đá san hô.

Không khí thành nước.

Một hành lang thủy tinh trải dài trước mắt, dẫn xuống sâu—quá sâu để ánh trăng đỏ chạm tới.

Lăng Thời nhíu mắt.

Đây không phải vườn. Đây là... thủy cung.

Một nơi mà theo lý thuyết, người chơi không được phép đặt chân đến.

Tuy vậy, nhân loại lại đang đi lại rất bình thường bên trong.

Người đàn ông mặc áo choàng lông thú kéo đứa trẻ đến sát ô kính.

Một quý bà béo đẫy chụp ảnh lia lịa, ánh flash rọi sáng cả hành lang.

Thanh niên cười đùa, chỉ trỏ.

Họ đứng trước những ô thủy tinh khổng lồ.

Bên trong là người cá.

Một người cá tóc vàng cúi đầu, đôi mắt xanh đẫm lệ, cố nở nụ cười yếu ớt.

Một người cá khác đập tay vào thành thủy tinh, máu từ ngón tay loang ra trong nước, đỏ như hoa ngọc trai bị nghiền nát.

Một con khác... đã mất đi nửa thân dưới. Vây bị cắt, chỉ còn phần xương trắng muốt lộ ra như những cánh hoa bị bẻ gãy.

Tiếng đập rầm rầm vang lên.

Tiếng móng tay khua vào kính.

Tiếng thét chói tai xé óc.

Tiếng kêu của những sinh vật không được phép lên tiếng.

Lăng Thời im lặng bước qua từng ô một.

Những gương mặt nhân ngư đều quay về phía cậu—

không phải cầu cứu, mà là nhìn, như thể đã biết cậu từ lâu.

Một con nhân ngư đực chạm tay lên kính.

Nụ cười của hắn đẹp đến bệnh hoạn.

"Ngài cũng đến xem à?"

Lăng Thời không trả lời.

Cậu đi sâu hơn.

Càng xuống dưới, thủy cung càng tối.

Ánh sáng lung linh bắt đầu đỏ như máu loãng.

Tiếng ru của biển chết vang lên.

À...

Aaa...

Aaaaa—

A...

Khúc ru... không phải ru trẻ.

Mà là ru những linh hồn bị bóc khỏi xác.

Lăng Thời cảm thấy đầu mình như bị tách ra.

Tay cậu run lên một chút—chỉ một chút thôi, nhưng cậu nhận ra.

Có thứ gì đó đang bám vào ý thức cậu.

Kéo xuống.

Kéo mãi.

Cuối đường là một cánh cửa màu đen.

Một cánh cửa không nên mở.

Một cánh cửa mà thứ gì đó sau nó—

đang đợi.

Lăng Thời đưa tay chạm vào.

Ngay khi ngón tay chạm mặt gỗ—

ẦM.

Cậu giật mình.

Mở mắt.

Cậu đang nằm trong phòng ngủ của lâu đài.

Tim đập dồn dập.

Hơi thở rối loạn.

Tứ chi lạnh ngắt.

Một giấc mơ?

Nhưng tiếng ru...

Tiếng ru biển chết...

vẫn vang trong đầu cậu.

A... aaa... AAAAA—

Không dừng lại.

Không phai đi.

Không tắt.

Không phải mơ.

Một tiếng ting của hệ thống vang lên trước mắt.

[Cánh báo: Tinh thần người chơi xuất hiện dầu hiệu ô nhiễm]
[Trừ 10 điểm lý trí]
[Lý trí hiện tại: 90]

Lăng Thời nhìn dòng chữ.

Khóe môi cong lên rất nhỏ.

Một giấc mơ đủ để làm giảm 10 điểm lý trí?

Không.

Không phải giấc mơ.

Đó là ký ức của người cá đã chết.

Thủy cung đó—

nhất định có thật.

Và nơi đó đang gọi cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro