Chương 109

Lý Vân không biết mình đã ở trong khu rừng rẻ rách này bao lâu rồi nữa.

Không biết lấy ngày nào làm bắt đầu, tựa như vừa mở mắt ra đã ở đây rồi vậy. Từ đó về sau, ngày nào cũng chỉ mỗi việc nhặt trâm cài áo, trốn gấu đen, rồi lại nhặt trâm cài áo...

Sau này thì phát triển thành hoạt động trao đổi trâm cài áo với những người khác. Dù thực chất thu hoạch không được là bao, nhưng chí ít cũng xem như có chút hy vọng. Hơn nữa ở chỗ quái quỷ thế này, cứ hở ra tí là lại bị lạc nhau với đồng đội, việc giữ liên hệ với đồng loại cũng là một cách giúp giữ vững lý trí và duy trì ký ức. Vì thế dần dà Lý Vân cũng hình thành thói quen trao đổi định kỳ —

Phạm vi hoạt động thường ngày của gã là khoảng đất rộng từ Phòng Trà tới Cơ Quan Hành Chính. Cứ cách một thời gian gã sẽ tới Phòng Trà tìm đồng đội, cũng sẽ tranh thủ thời gian để đợi ở con đường đi ngang qua khu này. Có một số người ở quá xa Phòng Trà nên sẽ tới tìm gã trao đổi trước, sau đó gã sẽ đem đồ tới Phòng Trà để trao đổi lần 2.

Lúc này là thời gian đợi ở bên đường như thường lệ của gã. Lý Vân vác một cái ba lô leo núi màu đen đã hư hỏng nặng, ngồi ở ven đường rồi thi thoảng ngó quanh. Đồng thời, gã còn cầm sổ ghi chép lại chi tiết hết thảy những gì mình đã thấy mấy ngày nay —

Thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt cả. Hắn đã hình thành thói quen đi hết cánh rừng này, hơn nữa còn tập tới mức nôn mửa nữa. Nói thật, ngoài việc mới nhìn thấy một người đàn ông nửa người nửa cây mang chậu hoa đi trên đường ra thì chẳng còn gì đáng để ghi chép lại cả...

Nhưng ngay lúc này, gã khẽ động đậy lỗ tai, biến sắc.

Gã nghe thấy tiếng bước chân — Dồn dập, truyền tới từ phía Nam. Không chỉ có 1 người.

Không, chắc phải là không chỉ có 1 con gấu... Nghe những âm thanh đó càng lúc càng gần, Lý Vân vô thức che túi lại, vội vàng thu gom bút sổ rồi lùi vào cánh rừng phía sau.

Bên này là nơi gã thường trú. Gã lo giờ mà những người khác tới tìm mình sẽ bị gấu đen bắt được nên mới không đi xa, chỉ nấp sau 1 cái cây cách đó mấy chục bước, cẩn thận nhìn về phía con đường lát đá.

Chờ thêm một lúc nữa, cuối cùng bóng dáng gấu đen cũng lọt vào tầm mắt. Điều khiến Lý Vân tê rần cả da đầu là có tới khoảng 8 con — Gã cứ nghĩ một lần hành động có 3 – 4 con đi chung với nhau là cùng, ai ngờ lại có những 8 con thế này!

Chúng đang tập hợp để hành động ư? Tại sao chứ?

Lý Vân bất giác nín thở đầy lo lắng. Với thực thể như gấu đen này, gã khó mà không sợ cho được. Lúc mắt chúng đỏ rực lên, dường như tất cả ác mộng đều được khơi mào, bò quanh đỉnh đầu như một đàn kiến vậy; mà lúc này đây, sự hiếu kỳ mạnh mẽ đã lấn át nỗi sợ trong lòng, gã kiềm chế đứng đó, tiếp tục âm thầm quan sát.

Thế là cảnh tượng khi người ta không thể tưởng tượng ra nổi đã xuất hiện — 8 con gấu đen chia thành 2 nhóm, hành động dọc 2 bên đường. Vì cơ thể của chúng quá lớn nên lúc đầu Lý Vân không để ý tới. Nhưng ngay khi chúng đi ngang qua mặt Lý Vân, một con gấu đen lại dịch sang đằng trước như né tránh thứ gì đó.

Bấy giờ Lý Vân mới phát hiện ở giữa 2 nhóm gấu đen còn có 1 người nữa.

Thoạt trông có vẻ là một cô gái, đi trên con đường đá giữa 2 hàng gấu. Mặc áo khoác tay dài mỏng, trước ngực đeo một cái túi màu đen, một tay cầm thứ gì đó dài mảnh, tay kia thì cầm một vật hình lá... Đó là gì vậy, trâm cài áo ư? Hay là lá cây bình thường?

Có kẻ giơ ra một cái trâm cài áo ngay trước mặt gấu đen. Thế mà con gấu đen không hề phản ứng gì, trái lại còn bảo vệ ở 2 bên cô ta như vệ sĩ thế kia sao?

Người này là ai vậy? Mẹ đỡ đầu của gấu đen hả?

Lý Vân ngớ hết cả người ra. Nhất là tư thế cầm đồ của cô gái kia khiến gã cảm thấy rất bí ẩn, suy nghĩ một hồi, gã chợt bừng tỉnh — Đó chẳng phải là quân Q bích đen sao, một tay cầm thực vật, một tay cầm vũ khí, Athena à?

Liên tưởng tới điều này, tự dưng một cảm giác thiêng liêng tới mức thần thánh đập thẳng vào mặt gã. Lý Vân lo lắng siết chặt ngón tay, muốn xích tới gần để trông cho rõ hơn nhưng vì cẩn thận nên không dám tùy tiện nhúc nhích. Thấy nhóm đó sắp đi chỉ còn bóng lưng, gã nghiến răng, cuối cùng cúi thấp người nghiêng tới trước một chút, đổi góc độ rồi tiếp tục quan sát trong âm thầm.

Mới đứng vững một chút, gã đã thấy một con gấu đen bên cạnh hơi né đi. Qua khe hở, gã có thể thấy bàn tay cô gái đang giơ trên không trung chưa kịp thu về. Từ tư thế đó, hẳn là cô ta đã vươn tay đập con gấu đen một phát, con gấu thì sợ hãi mà lùi sang bên cạnh...

Dù cô gái vẫn cầm cái trâm cài trong tay nhưng Lý Vân lại cảm giác được đó không phải là điểm mấu chốt.

"Không thể nào." Gã hoàn toàn không thể tin vào những gì mình đã thấy, đang âm thầm thắc mắc thì chợt thấy một con gấu đen đứng chếch đằng sau cô gái đang lén giơ vuốt lên, chộp thẳng tới phía vai của cô gái —

Nguy hiểm!

Trái tim Lý Vân như bị treo lên. Dù không biết chi tiết về cô gái đó, nhưng sự cảnh giác đối với gấu đen của gã ta đã ăn sâu vào máu, lúc nhìn thấy phản ứng đầu tiên là muốn lên tiếng cảnh báo —

Nhưng gã chưa kịp mở miệng đã thấy cô gái kia quay phắt người lại, vung cây gậy trong tay lên. Con gấu đen cường tráng bị cây gậy ép tới mức liên tục lùi ra sau, trông có vẻ cực kỳ căng thẳng...

Ủa, rốt cuộc là sao vậy?

Lý Vân ngu người.

Nói đi cũng phải nói lại, sao gã cứ cảm thấy cây gậy kia hơi quen quen ấy nhỉ?

Lý Vân nghi ngờ có thể mình đã đánh mất một phần ký ức nào đó trong lúc vô tình rồi. Vì thế sau khi nhóm đó đi khỏi tầm mắt hoàn toàn, gã mở sổ ra lần nữa, lật từng trang dưới ánh nắng hắt vào rồi cầm bút lên, viết nhanh xuống trang giấy.

[Ghi chép số 12986]

[Hôm nay ngoài việc thấy người nửa cây mang chậu hoa ra, mình còn bắt gặp một cảnh tượng sốc tận óc. Mình thấy có một cô gái, trông có vẻ là con người nhưng chắc chắn thân phận không hề đơn giản tí nào. Mình sẽ gọi là Chị đại của gấu đen, hoặc Athena của gấu đen...]

*

Cùng lúc đó.

Trên đường đá.

"Athena của gấu đen" trong truyền thuyết vẫn duy trì tư thế thần thánh, một tay cầm trâm cài áo, một tay cầm ngọn giáo đá, thi thoảng đảo mắt sang đám gấu đen xung quanh, trong mắt toàn là sự tò mò.

"Sao cái đám này cứ đi theo mình hoài vậy nhỉ." Cô thuận tay múa ngọn giáo trong tay, chẳng biết đã là lần thứ mấy đuổi gấu vồ tới từ bên cạnh ra rồi, thấp giọng như đang lầu bầu, giọng điệu nửa thật nửa đùa, "Còn khiến người ta nhức đầu nữa chứ."

Cái túi không kéo khóa lập tức có vài cái bong bóng mực nhỏ bay ra, xếp thành 2 hàng chữ nhỏ ngay trước mặt cô — Nhỏ thật, chữ nào cũng lớn độ cỡ đầu ngón tay thôi, cứ như sợ bị ai phát hiện ấy.

Hàng đầu tiên là, [Chẳng phải do mi tự tìm hay sao.]

Hàng thứ hai là, [Rõ ràng là mi có thể chạy lúc gặp nhóm đầu tiên còn gì.]

Từ Đồ Nhiên: "..."

Cô bực tức liếc ba lô của mình, không thể phủ nhận được, cây bút Biết tuốt này nói đâu có sai.

Đúng là cô có thể chạy được — Nếu khi ấy cô không cố chấp bắt sống một con gấu đen đi.

Chuyện này phải nói từ 20 phút trước.

Khi ấy có 1 con gấu trắng dẫn 4 con gấu đen hùng hổ đi tới nhưng lại vì một câu khiêu khích của Từ Đồ Nhiên mà chạy biến, chỉ còn lại Từ Đồ Nhiên với 4 con gấu đen đứng nhìn nhau trong rừng.

Dù tên đầu têu đã chạy mất nhưng tới cũng đã tới rồi, sao có thể không "say hi" với nhau được chứ. Thế là rất nghiễm nhiên — Sau đó họ đánh nhau, bụi đất mù mịt.

Nói đúng ra thì là đám gấu đen cố tình đánh hội đồng Từ Đồ Nhiên, còn Từ Đồ Nhiên sau vài lần thử "đụng" thì chạy tứ tung bụi đất.

Giỡn hả, cô đâu có ngu. Bên kia có những 4 tên lao tới, trong tay cô chỉ có vỏn vẹn một ngọn giáo đá, đâm được 1 đứa, 3 đứa còn lại nhân cơ hội nhào tới thì cô cũng chết vậy.

Trừ khi cô có thể lấy băng đông cứng đám gấu này — Nhưng Từ Đồ Nhiên đã thử rồi, chuyện này có vẻ rất khó. Lớp băng tạo ra không đạt được độ dày như mong muốn, cộng thêm đám gấu cường tráng mà lại mạnh nữa, rất dễ thoát khó nó.

Cô lờ mờ ý thức được mình còn có thể làm được những thứ khác ngoài đóng băng. Nhưng chẳng biết có phải do nội dung nhớ lại được có hạn không mà sự phát huy của cô cũng bị hạn chế lại.

Không đóng băng được đám gấu, Từ Đồ Nhiên chỉ có thể quay sang đóng băng mặt đất, nhân lúc đám gấu trượt ngã liền quay người bỏ chạy, dùng hết sức kéo dài khoảng cách với chúng, đồng thời mở ba lô thả đóa hoa nhỏ ra để nó dẫn đường cho mình.

Mãi tới khi chạy tới con đường lát đá theo hướng dẫn của đóa hoa nhỏ, Từ Đồ Nhiên mới dừng lại.

Sau đó cô xoay người, nhảy thẳng tới bên kia đường đá ngay trước mặt đám gấu đuổi tới sau.

"Ngon thì qua đây." Từ Đồ Nhiên cầm ngọn giáo đá đứng đó, bắt đầu phách lối trở lại.

Có lẽ vì những lời này đã chọc giận đám gấu bên kia nên trong đầu cô lại vang lên tiếng thông báo "Nhận được 500 điểm X" nữa. Từ Đồ Nhiên vô thức nhìn xung quanh, không phát hiện ra yếu tố nguy hiểm nào, nhưng còn đám gấu bên kia đường thì làm có vẻ như thực sự muốn liều mình lao tới —

Nhưng có nhào vô thì cũng vô ích. Chúng thực sự không thể qua đường đá được. Hơn nữa hình như do cấu tạo hình thể nên chúng cũng không thể nhảy qua được, chỉ có thể đứng ở ven đường đá, liên tục vung móng vuốt tới phía Từ Đồ Nhiên như đám gấu Bắc Cực đang ngồi đợi mò cá trên tảng băng vậy.

Chúng dám vung móng vuốt thì tất nhiên Từ Đồ Nhiên cũng dám vung giáo rồi. Gấu đen sợ ngọn giáo đá nên không dám làm càn, hai bên nhất thời rơi vào thế giằng co.

— Thật ra chỉ có mình bên gấu đen là bế tắc thôi. Từ Đồ Nhiên lại rất hưng phấn. Cách một con đường đá, lại còn có vũ khí nữa, cô thấy mình ăn chắc, hoàn toàn không có ý định chạy trốn mà còn liên tục khiêu khích, đồng thời lặng lẽ lấy ra một cái trâm cài áo trong túi.

Cô vẫn không từ bỏ công cuộc thí nghiệm cách dùng trâm cài áo lên người gấu đen. Thậm chí Từ Đồ Nhiên còn nghiêm túc suy nghĩ xem làm cách nào để tóm được 1 con gấu đen từ bên kia sang để đánh lẻ. Cô đã nghĩ ra các bước để thực hiện rồi — Đầu tiên là tiếp tục khiêu khích, đồng thời trải băng ra dưới chân đối phương, sau đó túm ngay cái vuốt gấu đang vươn ra rồi mượn độ trơn của mặt băng để kéo nó lên đường đá, tiếp đó dùng giáo đá và hộp bạc tiến hành tấn công và khống chế, cuối cùng là nhân cơ hội ghim một cái trâm cài áo lên...

Tiếc là chưa áp dụng thực tiễn thì quân tiếp viện của bên kia đã tới rồi.

Hơn nữa không biết chúng có cách gì để liên hệ với nhau không mà 4 con gấu đen mới lộ diện lại ở cùng một bên đường đá với Từ Đồ Nhiên, vị trí xuất hiện tình cờ tạo ra thế vòng cung.

Trong lúc trêu chọc đám gấu đen đối diện, trong đầu Từ Đồ Nhiên liên tục vang lên thông báo "điểm X" được cộng 500, 500. Nghe mà cô muốn chết lặng. Mà lúc nhóm gấu đen mới xuất hiện, giá trị cũng vừa đúng là 500 — Từ Đồ Nhiên nhất thời không nhận ra kịp, mãi cho tới khi cô nghe tiếng bước chân.

Lẽ ra lúc này, Từ Đồ Nhiên muốn đi vẫn được. Nhưng cô lại đấu tranh một lúc giữa 2 lựa chọn "Miễn cưỡng chọn một hướng rồi đi trong xấu hổ" hoặc "Tìm cách đối phó chúng một lúc và tiện thể quan sát thêm xem có vớt vát được gì nữa không", cuối cùng thuận theo lẽ trời mà chọn ý sau.

Thế là cô bước thẳng lên đường đá.

Sau đó nữa, sự tình biến thành thế này đây —

Vì Từ Đồ Nhiên ở trên đường đá nên gấu đen không thể nào xông tới giết thẳng được, chỉ có thể chọn cách đi bên cạnh. Mà vì Từ Đồ Nhiên linh hoạt né tránh với dùng ngọn giáo đá để tự vệ, lúc thấy tình hình không ổn lại phóng băng lạnh ra để kìm hãm lại nên gấu đen cũng không thể nào làm gì cô.

Còn Từ Đồ Nhiên bị gấu đen vây quanh, dù đi nhanh cỡ nào cũng không thể cắt đuôi chúng được. Cô nảy ra suy nghĩ ghim trâm cài áo vào người chúng, nhưng lần nào cũng bị né được. Thu hoạch khác tạm thời không thấy đâu, trái lại "điểm X" cứ tăng hoài, càng đi càng tăng nhiều, cô chẳng nhớ nổi mình đã nghe bao nhiêu lần 500 nữa rồi.

... Chán chẳng buồn nói, tình hình hiện tại phiền chết đi được, nhưng cô nghe tiếng "điểm X" tăng liên tục lại vô cớ thấy sung sướng đến kỳ lạ.

Nhưng sướng thì sướng, bị theo hoài như thế cũng chẳng phải cách hay — Từ Đồ Nhiên không nghĩ nữa, hơi mím môi.

Thật ra đằng trước đã có bóng dáng của tòa nhà mới rồi. Nếu nhớ không nhầm, hẳn chỗ đó là Cơ Quan Hành Chính. Mà chỉ có băng qua rừng mới tới được địa điểm sau Cơ Quan Hành Chính thôi...

Từ Đồ Nhiên khẽ đảo mắt, rất nhanh đã có kế hoạch trong đầu. Nhưng cô tạm thời chưa hành động gì mà cứ thế đi thẳng tới đường đá phía trước, mãi tới khi tới bên ngoài Cơ Quan Hành Chính.

Cơ Quan Hành Chính thoạt trông có vẻ là một tòa nhà gỗ, có treo bảng hiệu. Từ cửa nhìn vào có thể thấy bên trong có 1 con gấu trắng ở quầy lễ tân, trước mặt đặt một đống đồ linh tinh, đằng sau là 2 cái tủ hồ sơ rất lớn...

Vốn Từ Đồ Nhiên tính nhân cơ hội để nhìn rõ hơn tí, ai ngờ con gấu trắng lễ tân rất tỉnh táo, thấy cô vào khoa trương như thế thì lập tức đứng dậy, loạng choạng đi tới đóng sầm cửa lại —

Chưa hết. Sau khi đóng cửa còn kéo hết rèm cửa sổ xuống, cứ như ngoài cửa là con quái thú gì dữ dằn lắm vậy.

Từ Đồ Nhiên: "..."

Nhỏ nhen quá.

Thấy không thể nào nhìn được tình hình bên trong Cơ Quan Hành Chính, cô chỉ đành thu mắt về. Sau đó thử đi theo con đường đá một lúc nữa, cô đã tự xác nhận lời của cô gái ở Phòng Trà

Đường đá sau Cơ Quan Hành Chính là một lối đi không qua bất cứ kiến trúc nào. Đây là một đoạn đường tuần hoàn vô nghĩa.

Sở dĩ có thể xác định được nó "tuần hoàn" là vì cô đã đi rất xa nhưng đám gấu đen này vẫn đi kè kè bên cạnh — Gấu đen có phạm vi hoạt động, nó không thể ra khỏi phạm vi của mình quá xa được. Mà giờ chúng vẫn còn đi theo cô thì chỉ có 2 khả năng, một là nỗi thù Từ Đồ Nhiên chồng chất tới mức chúng không tiếc việc bị hạn chế mà phải bắt cho bằng được. Một là thực chất từ đầu tới cuối cô chưa bao giờ ra khỏi phạm vi hoạt động của chúng.

Liên hệ với đặc điểm kéo dài vô tận của con đường đá này, tất nhiên Từ Đồ Nhiên thiên về ý sau hơn.

Tới hiện tại, những gì muốn xác nhận đã xác nhận được hết rồi. Còn chuyện thử nghiệm vụ trâm cài áo thì... Dù tiếc thật nhưng giờ thật sự không phải lúc thích hợp để ra tay.

Thế là Từ Đồ Nhiên mím môi, nhét cái trâm cài áo viết [Không ai thích tôi] về lại trong túi ngay trước mặt đám gấu đen kia.

Sau đó cô lấy ra một cái hộp bạc vuông.

Tiện tay mò tới nên cô cũng chẳng biết trong đó chứa gì, dù sao cũng không phải bút của Bút Tiên — Tên đó giờ đang ở một mình một hộp, lại còn rảnh rỗi phun bong bóng hối Từ Đồ Nhiên chạy mau nữa.

Bị một đám Thể Đáng Ghét vây quanh đuổi giết thế này, chẳng lẽ mi không sợ hả!

Từ Đồ Nhiên ngó lơ, vứt hộp bạc đang cầm xuống. Ngay sau đó, cô đột nhiên dừng lại, ngọn giáo trong tay bất chợt đập xuống đất —

Khẽ suy nghĩ trong lòng, mặt đất phủ kín lá rụng lập tức tràn ngập không khí lạnh, băng hình thành như măng mọc mùa xuân, phăng phăng dâng lên, đông cứng 2 chân của 2 hàng gấu đen đằng trước ngay tức khắc!

Cùng lúc đó, dưới chân của 4 con gấu đen đằng sau cũng có lan ra một tầng băng, biến thành một mặt băng trơn nhẵn — Trước đó Từ Đồ Nhiên đã để ý đám mặc đồ thú bông cồng kềnh này rồi, dù mũ trùm đầu của chúng không có lỗ mắt nhưng tầm nhìn vẫn ở chỗ mắt. Chuyện này có nghĩa là rất có thể chúng sẽ không kịp phát giác ra sự thay đổi dưới chân mình.

Quả nhiên, 4 con gấu đằng sau trượt dài, trong đó đa số đều ngã tới trước, 4 con trước thì đang chuyên tâm giật cái chân đông cứng trong băng nên tạm thời không thể nào di chuyển được, vừa hay bị gấu đằng sau đụng trúng!

Một nhóm bóng màu đen lập tức rơi vào nhau, tay chân ngắn ngủn và mập mạp quơ quào trong không trung, tư thế có hơi buồn cười.

Trong cái mũ thú bông cồng kềnh truyền ra tiếng kêu "Gừ gừ" kỳ dị, Từ Đồ Nhiên làm như không nghe thấy gì. Cô quay đầu chạy ra ngoài đường đá, vừa chạy vừa nện vào đầu con gấu đen đầu tiên bò dậy — Cái hộp bạc đập mạnh vào đầu con gấu, bên trong phát ra tiếng vang của thứ gì đó. Từ Đồ Nhiên chợt hiểu ra, ý thức được trong đó hẳn là bút hát.

Sau đó cô không chút do dự mà đập vào đầu con gấu thêm cái nữa, đẩy ngọn giáo đá về sau, con gấu bị ngọn giáo làm bỏng tới mức liên tục lùi lại, Từ Đồ Nhiên nhân cơ hội xoay người, trong tiếng thông báo "Nhận được 500, nhận được 500" mà chạy thật nhanh vào khu rừng bên cạnh.

Cô không biết băng của mình có thể trì hoãn đám gấu này bao lâu, cũng chẳng buồn quay đầu lại xác nhận. Từ Đồ Nhiên chỉ dùng hết sức mình chạy tới trước, chẳng biết đã chạy bao lâu, cuối cùng tiếng thông báo "Nhận được 500" cũng chịu im.

Từ Đồ Nhiên ngầm hiểu rằng đã thoát khỏi vùng truy bắt của chúng, cô thở phào, cuối cùng cũng có ý định giảm tốc độ lại, vừa đi tiếp tới trước vừa quan sát lá rụng trên đất.

Vị trí hiện tại của cô vẫn nằm trong phạm vi bao phủ của ánh sáng đỏ. Nhưng rõ ràng trạng thái của khu rừng đã không còn giống như lúc trước nữa — Mỗi bước mà cô đi đều sẽ có lá rụng bay lên, cố tình xoáy và dính vào người cô.

Lá cây ở đây không còn che giấu giác hút côn trùng của mình nữa, thực đơn ăn uống cũng chẳng giới hạn ở xác chết nữa. Thậm chí lúc Từ Đồ Nhiên cúi người xuống để tìm trâm cài áo, một số phiến lá sẽ nhân cơ hội ghé tới, dính vào mu bàn tay cô.

"Uầy." Từ Đồ Nhiên lập tức gỡ cái lá bị dính kia, nhìn trâm cài áo thật kỹ.

"Tôi thích XXX... Sao lại là cái này."

Trước đó cô đã từng nhặt được một cái trâm cài áo tương tự rồi. Cô không biết 2 cái này có phải từ cùng 1 người hoặc chỉ cùng 1 người không nên sau một lúc suy nghĩ, cô vẫn bỏ nó vào túi.

Đóa hoa nhỏ vốn rút trong ba lô chợt nhô đầu ra, 2 lá vịn vào mép ba lô rồi nhoài người ra nhìn xung quanh một chút, sau đó nó đột nhiên quay sang "nhìn" Từ Đồ Nhiên, giơ 1 cái lá lên rồi cố gắng chỉ về một hướng.

Từ Đồ Nhiên: "?"

"Nói trước nhé, giờ ta không đi tới đường đá nữa đâu." Cô nghiêm túc nói với đóa hồng.

Đóa hồng ra sức gật đầu, rồi lại chỉ trỏ tới hướng kia.

Từ Đồ Nhiên nghi ngờ có khi nào nó đang muốn dẫn mình đi tìm chủ nhà nó không. Nhưng dù sao giờ cũng không phân biệt được phương hướng, cứ đi theo phía nó chỉ vậy.

Nghĩ theo hướng tích cực thì biết đâu lát nữa chủ nhà nó thấy mình trả con lại sẽ vui vẻ cung cấp thêm chút thông tin thì sao.

Nghĩ thế, Từ Đồ Nhiên vừa đi vừa nhặt được kha khá trâm cài áo ở ven đường. Rất nhanh, cô đã hiểu tại sao đóa hồng nhỏ lại đột nhiên gấp gáp như thế rồi —

Trong quá trình tìm kiếm trâm cài áo, thi thoảng cô có thể bắt gặp một đóa hoa hồng nhạt bị vùi lấp trong đống lá rụng. Rõ ràng những đóa hoa này bị lá rụng xem là đồ ăn, rất nhiều lần lúc Từ Đồ Nhiên phát hiện, trên đó vẫn còn vài phiến lá đang ăn dở. Cánh hoa bị gặm nát khiến người ta vô thức thấy khó chịu vô cùng.

Rõ ràng đóa hồng nhỏ nhìn thấy những bông hoa bị gặm kia cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, cánh hoa của nó ỉu xìu hết cả. Từ Đồ Nhiên xoa đầu nó an ủi, nhặt được thêm 1 cái trâm cài tóc nữa, vô thức khẽ giật mình.

"... Ủa? Sao lại là cái này nữa?"

Trên cái trâm cài áo này cũng viết là Tôi thích XXX, trên đoạn đường này, Từ Đồ Nhiên đã nhặt được 5 cái cùng kiểu, cộng thêm cái ban đầu nữa là có 6 cái rồi.

... Thây kệ, 6 thì 6. Lục lục đại thuận*.

(*) "Lục lục" nguyên gốc chỉ ngày mùng 6 tháng 6. "Lục lục đại thuận" thường là lời chúc cho người ở tuổi trung niên được gia đình hạnh phúc, công tác thuận lợi, sự nghiệp hữu thành, thân thể kiện khang.

Từ Đồ Nhiên cố gắng thuyết phục bản thân, rồi nhét cái trâm cài áo này vào túi với một tâm trạng vi diệu không hiểu nổi.

Cất xong, cô lại đi tới trước khoảng chục bước nữa, giữa đám cây chợt hiện ra một màu tường đất. Từ Đồ Nhiên chợt thấy có điềm, cùng lúc đó, đóa hồng nhỏ ngồi trong ba lô rõ ràng rất kích động, liên tục vỗ vỗ vào mặt ngoài ba lô, gấp gáp như thể sắp nhảy ra ngoài tới nơi vậy.

Thực tế là nó sắp nhảy ra ngoài thật. Nhưng khi nhìn thấy những cái lá rụng bay lả tả bên dưới, nó lại lẳng lặng rụt cái chân về, tiếp tục vỗ vào ba lô để thể hiện sự lo lắng của mình.

"Ừ ừ, biết rồi." Từ Đồ Nhiên vừa lơ đãng trấn an nó, vừa sải bước đi tới trước, rất nhanh, cả tòa nhà đã hiện ra hoàn toàn trước mắt cô —

"Chà, tòa nhà lớn thật đấy!" Cô nhìn bức tường vây cao chí ít cũng 2m và kiến trúc hoành tráng bên trong, kinh ngạc nói, "Chủ nhà mi sống cũng..."

Chưa kịp nói hết, cô đã đi tới mặt chính diện của tòa nhà.

Bên cạnh cánh cổng đang mở rộng có viết 3 chữ lớn:

[Trận Hành Quyết]

"... Thảm quá nhỉ." Từ Đồ Nhiên dừng lại, lúng túng nói hết nửa câu sau.

Nói xong, cô cụp mắt xuống, thấy đóa hồng nhỏ đang đứng trong ba lô, 2 cái lá thuận thế bấu víu vào mép ngoài ba lô, đang ngước đầu nhìn cô với vẻ rất mong đợi.

Lúc này đây, Từ Đồ Nhiên đột nhiên rất nghi ngờ mục đích của nhóc này khi cố gắng dẫn mình tới đây.

... Nó đang mong mình sẽ giúp chủ nhà mình cướp ngục hay nhặt xác vậy?

——————

Đóa hoa hồng: Hông, em chỉ muốn muốn gia đình trọn vẹn hoi mà ♥️

——————

Giải thích thêm: Xuất hiện nhiều [Tôi thích XXX] là vì đặc điểm riêng càng sâu sắc sẽ tạo ra càng nhiều trâm cài áo theo quy tắc. Trạng thái hiện tại của Dương Bất Khí khá vi diệu, vì thế trâm cài do anh tạo ra sẽ không giống với những người khác, cụ thể các chương sau sẽ rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro