Chương 136
— Chết dở thật.
Cụm từ này hiện lên trong đầu Từ Đồ Nhiên gần như lập tức. Không kịp nghĩ ngợi nhiều, cô lập tức mở miệng, mới nói được một nửa câu "Cấm bất cứ kẻ nào nhìn vào mèo" thì cả người đã thấy khó thở. Cùng với cảm giác buồn nôn dữ dội khi nhìn thấy nhiều mèo như thế, Từ Đồ Nhiên suýt chút đã nôn ngay tại chỗ.
Ý thức được việc khó mà đưa ra quy tắc được, Từ Đồ Nhiên đành phải từ bỏ. Khóe mắt liếc thấy đám mèo đang từ từ hé ra con ngươi màu vàng, trong lòng cô dâng lên dự cảm không ổn, vừa phóng Băng số 7 ra vừa vội nói —
"Đừng nhìn vào mắt mèo..."
Nửa câu sau vẫn còn nghẹn lại trong cổ họng. Cô khựng lại, chợt thấy hơi mờ mịt.
Vừa rồi cô tính nói gì ấy nhỉ?
Chẳng nhớ nổi gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Ý thức như một cái máy tính bị hỏng, lập tức tắt nguồn. Chẳng biết trạng thái này đã duy trì bao lâu, mãi tới khi một cơn đau từ mặt truyền tới, Từ Đồ Nhiên mới bất chợt tỉnh táo lại.
"Đã tỉnh chưa — Tỉnh chưa vậy?" Giọng nói của Bồ Hàm chấn động bên tai như sợ cô không nghe thấy, "Tỉnh dậy rồi thì mau bố trí phòng ngự đi — Tôi không chống đỡ được bao lâu đâu!"
Từ Đồ Nhiên: ...?
!!
Ý thức hoàn toàn gom lại, bấy giờ cô mới hoàn toàn tỉnh táo. Cô đảo mắt nhìn quanh xung quanh, kinh ngạc phát hiện vị trí của mình đã dịch chuyển từ khi nào, giờ Từ Đồ Nhiên đang đứng chung một chỗ với 4 thực tập sinh kia.
Nói cách khác là cũng đứng trong vòng vây của đám mèo mắt vàng quái dị.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Từ Đồ Nhiên lập tức giơ tay ra, vừa xây dựng tường băng vây quanh mọi người vừa khoanh vùng lãnh thổ lại, ban hành quy tắc "Cấm ra vào" — Để đề phòng, cô đã khoanh vùng lãnh thổ ở rìa ngoài tường băng, như thế chí ít cũng có thể tránh cho mèo hoang nhào tới cào tường, những bức tường này cũng có thể đứng vững được thêm ít lâu nữa.
Bên ngoài tường băng truyền tới tiếng mèo kêu sắc nhọn, Từ Đồ Nhiên làm như không nghe thấy gì. Cô nhìn lại những thực tập sinh kia, tất cả đều đang trợn tròn mắt, trên mặt không hề che giấu sự mờ mịt và kinh ngạc. Từ Đồ Nhiên cứ nghĩ họ bị tường băng dọa sợ nên búng tay vài cái khiến họ tỉnh táo lại, cậu nhóc U12 kia hơi nghiêng đầu, khó hiểu mở miệng:
"Sao... Đám mèo kia lại tự nhiên biến mất rồi?"
Biến mất?
Từ Đồ Nhiên hơi giật mình.
Cái gì biến mất chứ? Cô chắc chắn rằng đám mèo không hề dịch chuyển trước và sau khi mình khống chế mà...
Nghĩ tới đây, cô chợt hiểu ra rồi nhìn sang Bồ Hàm, anh ta đang tái mặt ngồi trên đất, đối diện với ánh mắt của cô, mỉm cười yếu ớt.
"Mới nãy tôi tạm thời chỉnh sửa nhận thức của họ đối với đám mèo kia. Để họ không thấy được mắt của chúng." Bồ Hàm nói, "May là cách này có hiệu quả."
Che giấu nhận thức của anh ta chỉ có tác dụng với khuynh hướng không phải Biết tuốt, hoặc là Biết tuốt cấp thấp hơn anh ta. Vì biết giun bờm ngựa ở đây cũng có khuynh hướng Biết tuốt nên anh ta còn đang lo cách này sẽ không có hiệu quả. May mà tình hình không tệ tới vậy.
Tất nhiên, nếu chỉ che giấu nhận thức của những thực tập sinh này với mèo thôi thì anh ta cũng chẳng mệt tới mức này được.
Từ Đồ Nhiên nhớ lại tình hình khi nãy, trong lòng càng thêm suy đoán: "Chẳng lẽ vừa rồi anh còn che giấu nhận thức của đám mèo kia sao?"
Bồ Hàm thở hổn hển, khẽ gật đầu: "Không có màn chắn nên hết cách rồi."
Đám mèo đó có thể tái hiện lại hiệu quả chủ động của Khó bề phân biệt, có thể thực hiện một lần khống chế 1,5 giây đối với kẻ địch. Mỗi lần chỉ có thể nhắm vào một người — Nếu mô tả như thế thì hình như không có gì nguy hiểm hết.
Vấn đề là, trong phòng này không chỉ có 1 con mèo thôi.
Bản thân Từ Đồ Nhiên cũng đã từng làm ra việc khống chế liên hoàn vô đạo đức này rồi. Đó là chưa kể tới việc nhiều mèo như thế, mỗi con cho 1,5 giây là 4 bỏ 5 lên, có thể khống chế tới Tết Công-gô mất.
Như vừa rồi, ít nhất Từ Đồ Nhiên đã rơi vào trạng thái trống rỗng tới 5 – 6 giây, nếu không cố gắng tìm hóa giải thì không thể nào thoát ra được. Bồ Hàm không còn lựa chọn nào khác nên chỉ đành mạo hiểm ra tay với mèo, che giấu hết nhận thức của đám mèo về Từ Đồ Nhiên.
Nhưng cũng nhờ Từ Đồ Nhiên mới tới đã thu hút hết mọi sự thù hận, tất cả khả năng khống chế đều dồn hết vào người cô. Bồ Hàm tạm thời không bị nhắm vào nên mới có cơ hội bắt được sơ hở để lật ngược tình thế.
"Nhưng ở đây có quá nhiều mèo... Khả năng cũng khá mạnh đấy." Bồ Hàm mệt mỏi thở ra, "Tôi không chắc kỹ năng của tôi có thể duy trì được bao lâu nữa."
Ý là vẫn nên tìm cách khác.
... Đúng thật.
Từ Đồ Nhiên hơi mím môi, cô cũng ý thức được cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách.
Theo những gì Khương Tư Vũ truyền đạt, chỉ có hoàn thành nhiệm vụ theo trình tự mới giúp họ thoát khỏi bối cảnh đánh giá này thôi. Sự giúp đỡ lớn nhất mà cô bé có thể cung cấp là đưa thẳng chiến lược để qua cửa. Mà theo chiến lược, họ phải vào những căn phòng khác nhau, ghép những mảnh nhật ký lại, tìm được bài hát tương ứng, còn phải nhảy theo nữa...
Nhảy thì không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng quan trọng là phải tìm đồ. Chuyện này có nghĩa là họ không thể ở lại đây nữa.
Đám mèo này đã sao chép Băng số 7 và Khó bề phân biệt của cô — Hiện tại xem ra chỉ sao chép được hiệu quả chủ động thôi. Ngoài ra còn sao chép được Quay ngược thời gian của Bồ Hàm nữa. Điều này chứng tỏ cả đám đang vây ngoài kia đều có thể dùng băng, có thể khống chế, còn có thể chơi trò giúp nhau sống lại nữa. Đám này còn có thể cào người, leo tường, act cute...
Ủa, không phải. Nghĩ tới con ngươi màu vàng của chúng, chắc không thể act cute được đâu. Nhưng những con ngươi màu vàng cũng là vấn đề, họ phải tìm cách né tránh...
Nghĩ tới đây, Từ Đồ Nhiên chợt sực nhớ tới một chuyện, cô quay đầu lại, nhìn tới những thực tập sinh kia — Vì trước mặt xảy ra đủ thứ biến hóa nên sắc mặt của họ chẳng tốt mấy, tuy nhiên cũng có thể gọi là bình tĩnh được.
Từ Đồ Nhiên nhìn lướt qua họ một chút, hơi nhíu mày.
"An toàn là trên hết, tôi muốn xác nhận lại một chút. Khi nãy trong mấy người có ai nhìn vào con ngươi màu vàng kia không?"
"..." Đám thực tập sinh nhìn nhau, cùng lắc đầu.
Lông mày Từ Đồ Nhiên càng nhíu chặt hơn.
Vừa rồi Từ Đồ Nhiên che giấu nhận thức rất kịp lúc, đúng là những thực tập sinh này không kịp nhìn vào mắt mèo. Nhưng trước đó nữa, họ đã từng đụng phải một con mèo trắng, còn chiến đấu qua lại với nó rất lâu nữa. Không lẽ không nhìn trúng một lần nào à?
Như phát hiện ra ánh mắt hoài nghi của Từ Đồ Nhiên, đám thực tập sinh nhao nhao giơ tay tự chứng minh — Lời nói của U12 là đáng tin nhất, lúc mọi người phát hiện ra con mèo không ổn, là nhóc con duy nhất ở đây, cậu ta chưa kịp phản ứng đã bị U59 bịt mắt lại. Còn U59 và U31 vì góc độ nên chỉ nhìn thấy góc bên của con ngươi chứ không nhìn trực diện.
Vậy xem ra chỉ có mỗi Bồ Hàm và U40 đã từng khống chế con mèo kia là nhìn vào con ngươi thật. Từ Đồ Nhiên không khỏi cảnh giác nhìn sang U40, ai ngờ ông ta lại nghiêm túc giơ tay: "Nói thật là tôi không hề nhìn thấy. Tầm mắt của tôi bị chặn rồi."
Theo như ông ta nói, khi ấy ông ta chỉ kịp nhìn thoáng qua góc ngang. Chưa kịp nhìn kỹ thì trước mặt đã hiện ra rất nhiều chữ, vừa đúng che khuất hết phần lớn con ngươi màu vàng trước mặt ông ta.
"Chữ ư?" Từ Đồ Nhiên nhướn mày.
"Là bão bình luận đấy." Bồ Hàm ở bên cạnh bổ sung, "Một bão bình luận cực kỳ dày đặc. Khi ấy tôi cũng có thấy một chút."
Chính nhờ bão bình luận đó đã cản trở lần đầu tiên U40 nhìn thẳng vào con ngươi màu vàng kia. Sau đó, vì sợ hãi nên U40 lập tức nhìn sang chỗ khác, đồng thời khống chế con mèo trong tay khiến con mắt trên bụng nó luôn hướng xuống đất để không ai bị tấn công tiếp nữa.
Hóa ra bão bình luận có thể bảo vệ như thế à...
Từ Đồ Nhiên kinh ngạc. Đúng lúc này, bão bình luận từ Khương Tư Vũ lại hiển thị trong không trung, Từ Đồ Nhiên hỏi ngay chuyện này rồi nhận được câu trả lời khẳng định.
[Nếu đúng góc độ thì bọn em có thể giúp dùng bão bình luận để che khuất.] Từng dòng ký tự xuất hiện trong không trung, [Nhưng thời gian bão bình luận tồn tại có giới hạn, cũng không thể tự do điều chỉnh vị trí được.]
Nói cách khác là giúp được, nhưng không phải là hữu ích 100%.
Trong lòng Từ Đồ Nhiên cũng hiểu việc bảo vệ nhờ một số lượng ký tự lớn thế này chưa chắc đã an toàn. Hơn nữa đám mèo kia hoàn toàn có thể áp dụng khống chế liên hoàn, kéo dài thời gian họ di chuyển. Nếu như thế thì tác dụng của bão bình luận sẽ càng ít hơn.
Vẫn nên nghĩ cách khác thôi...
Từ Đồ Nhiên nhắm mắt lại, chợt như sực nhớ ra gì nên mở choàng mắt ra, sau đó lập tức mở ba lô của mình, lục lọi bên trong một chút.
Bồ Hàm vén tóc mái, tò mò ghé tới nhìn: "Cô tìm gì vậy?"
"Bút... À, cảm ơn nhé." Nhìn đóa hồng nhỏ chui ra từ trong túi mình, Từ Đồ Nhiên khựng lại, vừa nói cảm ơn vừa nhận lấy cây bút dạ quang được nó cầm bằng 2 tay, vén 2 bên tay áo, bắt đầu tìm chỗ trống có thể viết được.
Vốn 1 cánh tay của cô đã được vẽ phù văn chống ảo giác rồi. Lúc này lộ ra, hiệu quả thị giác trông như xăm kín hết nửa cánh tay vậy — Rõ ràng là những người khác đã hiểu lầm gì đó, ánh mắt nhìn Từ Đồ Nhiên lập tức thay đổi, cứ như đang nhìn chị đại của giáo phái bí mật nào đó vậy.
Từ Đồ Nhiên không để ý, chọn một chỗ ngồi rồi dùng bút dạ quang vẽ thêm một bộ phù văn khác, vẽ xong thì quay đầu lại nhìn Bồ Hàm.
"Đọc tôi đi." Cô nói, "Có nhìn thấy thay đổi gì không?"
"Thay đổi? Thay đổi gì..." Bồ Hàm nói được nửa chừng, nét mặt chợt sững lại.
Ngay sau đó, anh ta đột nhiên vén cái tóc mái dài như thác của mình lên, trợn tròn mắt nhìn Từ Đồ Nhiên, hơi há hốc mồm, một lúc lâu sau mới kinh ngạc lên tiếng:
"Tôi chẳng thấy được gì hết... Sao cô làm được vậy?"
Ánh mắt anh ta trượt xuống bộ phù văn Từ Đồ Nhiên mới vẽ: "Có liên quan tới những thứ này à?"
"Ừm." Từ Đồ Nhiên khẽ gật đầu, cũng cúi đầu nhìn lại, "Đây là của hiệu trưởng Thượng Quan ở Đại Hòe Hoa dạy cho tôi..."
Phù văn này bà ta đã học được trong Hành lang Dự báo, nghe bảo là có thể khắc chế được Biết tuốt. Còn về cách khắc chế thì bà ta không nói chi tiết. Lý do tại sao lại muốn cho Từ Đồ Nhiên biết bà ta cũng không rõ.
Vì có linh cảm nên bèn dạy cô. Lúc đó bà ta đã nói như thế. Hiện tại xem ra lúc này có thể là lúc để phù văn phát huy tác dụng.
Từ Đồ Nhiên nhìn bộ phù văn này, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ. Bão bình luận trong không trung cũng có phản ứng, nhao nhao bảo cô để lộ phù văn ra thêm một chút, rõ ràng là rất hứng thú với thứ này.
Hiện tại xem ra phù văn này có thể cản không cho Biết tuốt đọc trực tiếp. Về việc có thể ngăn cản hiệu quả khác không thì Từ Đồ Nhiên không dám chắc, nhưng nếu hữu hiệu, rõ ràng chuyện này cực kỳ có lợi cho họ — Tiếp theo có thể cho những phù văn này đảm nhận phần bảo vệ các thực tập sinh kia, cô với Bồ Hàm cũng giảm bớt được gánh nặng.
Về những kỹ năng khác của đám quái vật mèo thì có thể dùng Vương quyền tuyệt đối để tiến hành hạn chế và đề phòng... Nhưng trước đó vẫn phải chắc chắn một số chuyện.
"Sếp nhỏ Khương?" Cô thử hỏi bão bình luận, "Trước đây em bảo "Sau lần đầu tiên đối diện, nó có thể nắm được kỹ năng mà nhà ngoại cảm đã từng dùng trước đó". Vậy có phải có nghĩa là những lần đối mắt sau sẽ không có hiệu quả này không?"
Bão bình luận nhanh chóng đáp lại, thoạt trông có vẻ không quan tâm tới sự tồn tại của những thực tập sinh khác: [Trước khi kỹ năng được sao chép trước hết hiệu lực, nó không thể nhận được kỹ năng khác từ cùng một người nữa.]
Nói cách khác, kỹ năng được tái hiện tại có giới hạn thời gian. Mà trước khi thời gian quy định trôi qua, không cần lo bị copy thêm kỹ năng khác nữa.
Chuyện này khiến Từ Đồ Nhiên yên tâm hơn chút ít. Bồ Hàm vén tóc mái lên, hỏi tiếp: "Thế thời gian mà kỹ năng sao chép được tồn tại là bao lâu?"
Chuyện này thì Khương Tư Vũ không thể xác định được. Nhưng trái lại, một loại bão bình luận màu khác lại chợt nhảy lên: [Bản đầy đủ dài nhất là 7 ngày. Trong vòng 7 ngày, nó có thể chủ động lựa chọn từ bỏ. Sau khi từ bỏ sẽ có khả năng sao chép lần nữa trên cùng 1 người. Còn hiện tại, theo tình hình này thì tôi không chắc. Nhưng chắc chắn thời gian và uy lực đều sẽ yếu hơn bản đầy đủ.]
Khác với bão bình luận dùng font chữ tròn tròn màu hồng khi nãy, bão bình luận này có màu xanh lá đậm, font chữ vuông vức và cứng cáp hơn. Từ Đồ Nhiên nghi ngờ đây có thể là cha hoặc ông nội của Khương Tư Vũ.
Bão bình luận kia nhanh chóng bổ sung thêm, dù nhà ngoại cảm không bị sao chép khả năng lần nữa trong thời gian quy định nhưng lúc "đối mắt" với nó vẫn sẽ bị nó nhân cơ hội nhìn trộm ý thức. Thậm chí "nó" còn có thể lợi dụng cơ hội này để tạo thành tấn công tinh thần đối với con người, vì thế vẫn nên tránh những con ngươi màu vàng kia hết mức có thể.
Từ Đồ Nhiên gật đầu tỏ ý đã hiểu, không kìm được lại nhìn những thực tập sinh kia lần nữa. Vì không theo kịp cuộc trò chuyện của họ với bão bình luận mà mấy người này đã đứng đó yên lặng rất lâu.
Khác với 2 người Từ Đồ Nhiên. Những thực tập sinh này mà đối mắt với con ngươi màu vàng là không chỉ bị nhìn trộm ký ức thôi — Dù Khương Tư Vũ không nói rõ nhưng Từ Đồ Nhiên cũng có thể đoán được những con ngươi màu vàng đó chắc chắn có thể tạo thành ảnh hưởng tiêu cực đối với các thực tập sinh, nghiêm trọng hơn là có thể buộc Khương Tư Vũ phải loại bỏ sự tồn tại của những người này nữa.
Cũng biết bộ phù văn này có tác dụng gì không nữa... Có lẽ, có lẽ là nên kết hợp với một số cách khác chăng?
Từ Đồ Nhiên thầm suy tư, chợt như nhớ ra chuyện gì, ánh mắt chợt sáng lên.
Cô sực nhớ ra — Không phải chỉ có hiệu trưởng Thượng Quan từng chỉ cho mình phù văn đặc biệt.
*
Cùng lúc đó.
Ngoài địa điểm đánh giá, trong khu sinh hoạt của thực tập sinh.
Bồ Hàm số 3 đang đi ngược lại đám đông, khó khăn lắm mới tìm thấy Bồ Hàm số 2, thấy cô ta đang bước ra từ một hành lang trống, trong tay còn lôi một thứ gì đó —
Thứ đó cao bằng người, xanh xanh đỏ đỏ. Bồ Hàm số 3 quan sát một hồi mới nhận ra đó là một người bị chụp bao tải.
Nói đúng hơn là bị quấn trong rèm ngủ, cả người bị che kín như sâu róm. Giữa con sâu còn buộc một sợi dây, trói cánh tay và cơ thể người đó lại, Bồ Hàm số 2 đang dắt sợi dây thừng, kéo người đó ra ngoài.
"... Này!" Bồ Hàm số 3 vội chạy tới đón, "Chuyện gì đây? Thứ này là..."
"Kẻ nguy hiểm đấy." Cô gái tóc ngắn kiên quyết nói, đưa sợi dây thừng cho người đàn ông cao to, "Đừng có thả lỏng đấy nhé, đừng để cậu ta chạy... Nhân viên đâu? Nhân viên đâu rồi?"
Cô ta nhìn xung quanh, tình cờ bắt gặp Ách Nam đang vội đi qua nên bèn vẫy tay gọi cô ta: "Này này! Ở đây! Tôi báo cáo, ở đây có phần tử nguy hiểm —"
Ách Nam hiện tại đang sứt đầu mẻ trán, bước chân vội vàng, mãi tới khi nghe được nửa câu sau của cô gái tóc ngắn mới dừng lại, sau 1 giây bèn nhẹ nhàng bước tới: "Có chuyện gì vậy?"
"Tên này, cậu ta có con ngươi màu vàng! Tôi nghi ngờ cậu ta bị mèo lây nhiễm rồi!" Cô gái tóc ngắn đập mạnh xuống thực tập sinh bị bọc trong rèm, nét mặt trở nên nghiêm túc, "Trong này còn có nguyên nhân truyền nhiễm nữa, tốt nhất phải tìm ra nó rồi khống chế nhanh nhất có thể. Mấy người có camera giám sát không?"
Việc còn nguyên nhân truyền nhiễm là do cô ta suy đoán từ lời nói của thực tập sinh. Trước đó cậu ta nhìn thấy mèo không có mắt, sau khi bị người khác chỉ điểm mới cho rằng "mèo có mắt", thậm chí là mọc cả mắt mèo trên người nữa —
Theo như kinh nghiệm với tư cách là Bồ Hàm, hẳn đây là một loại ô nhiễm nhận thức. Hơn nữa là ô nhiễm chỉ có tác dụng với thực tập sinh thôi. Nói theo một cách độc đoán hơn thì xác suất lớn chỉ có những thực tập sinh có mảng màu tối mới có nguy cơ bị lây nhiễm.
Điều này cũng có thể giải thích tại sao lúc cô ta nhìn thấy con mắt ở cổ họng của U30 lại không có cảm giác gì ngoài cơn đau đầu thoáng chốc. Ngoài ra để cẩn thận, cô gái tóc ngắn vẫn bảo Bồ Hàm số 3 đọc mình lần nữa, xác nhận màu sắc trong cơ thể không thay đổi gì mới nhìn sang Ách Nam trước mặt.
Ách Nam nghiêm mặt, do dự một lát rồi quay lại nhìn đám người đang hỗn loạn vì trời tối sau lưng mình, nghiến răng.
"Tiểu Vưu —" Cô ta gọi một đồng nghiệp đang đi vội của mình lại, "Giúp tôi mở đài lên đi. Tạm thời tôi không đi được. Hai người thì đi theo tôi."
Cô ta gật đầu với 2 Bồ Hàm, dẫn họ với U30 bị bó cứng sải bước về phòng làm việc của mình. Cửa vừa mở ra, cả 2 Bồ Hàm đều hơi khựng lại —
Bên trong là một nhóm nhân viên đang chen chúc nhau, hoặc là không có mắt mũi, hoặc là thiếu tay thiếu chân. Chật ních người, những người không có chỗ ngồi thì ngồi trên đất.
"Họ đều trốn vào đây gấp." Phát hiện ra ánh mắt kinh ngạc của 2 người, Ách Nam chủ động giải thích, "Trời tối quá đột ngột. Sự xuất hiện của họ sẽ chỉ khiến mọi người càng thêm bất an thôi."
Vỏ bọc của nhân viên chỉ tồn tại trong ban ngày. Khi trời tối, hình dạng ra sao thì trở về thế ấy, để nhân viên có bộ dạng này đi duy trì trật tự thì chắc dọa người ta sợ tới mức lấy nhang ra thắp cầu nguyện luôn quá.
Trời tối quá nhanh. Rất nhiều nhân viên đang duy trì trật tự không kịp đề phòng. Vì để tránh gây hoảng sợ, họ chỉ có thể trốn gấp vào văn phòng bên cạnh, ví dụ như bên Ách Nam.
Chuyện này cũng đã tạo ra áp lực rất lớn cho những nhân viên khác. Đây là lúc cần nhân lực nhất mà giờ nhiều người buộc phải rút lui thế này, công việc tiếp theo chỉ có thể nhờ Ách Nam có ngoại hình khá bình thường, không quá kỳ lạ làm. Lượng công việc tăng lên gấp bội.
Cũng chính vì thế mà đôi mày nhíu chặt của Ách Nam không bao giờ thả lỏng nổi. Sau khi bước vào văn phòng, cô ta lập tức lấy một tấm thảm gấp từ trong ngăn tủ đưa cho cô gái tóc ngắn: "Phiền cô cho tên kia đứng vào đây giúp nhé."
Cô gái tóc ngắn mở thảm ra xem, bên trong là những phù văn chưa từng thấy. Cô ta nhanh chóng trải nó ra đất, cùng với Bồ Hàm số 3 đẩy thực tập sinh bị gói trong rèm ngủ kia vào trung tâm phù văn. Thực tập sinh vốn đang giãy giụa liên tục lập tức yên tĩnh lại, đứng yên đó chẳng động đậy nữa.
2 Bồ Hàm thấy thế thì khẽ thở phào. Còn nguồn lây nhiễm còn lại vẫn chưa có manh mối gì. Ở chỗ Ách Nam không tìm được video giám sát, may mà có nhiều nhân viên đang ngồi nên mọi người lập tức động não nhớ lại giúp — Một người trong số đó "À" lên một tiếng, thử báo ra một số hiệu. Vừa dứt lời, chợt bên ngoài phòng đã vang lên tiếng rè rè.
Tiếng đó nghe như là đang điều chỉnh micro vậy. Sau một hồi, một giọng nữ mờ mịt phát ra từ đài phát thanh:
"Các thực tập sinh chú ý, hiện tại đang phát một thông báo khẩn cấp."
"Đánh giá tạm thời đã bắt đầu, các thực tập sinh hãy lập tức trở về phòng ngủ của mình hoặc bước vào bất cứ căn phòng nào gần các bạn nhất. Đóng hết cửa và cửa sổ, kéo rèm cửa lại. Dù nghe thấy bất cứ tiếng động nào cũng không được mở ra."
"Tiếp theo, trong đài phát thanh sẽ luân phiên phát một số bài hát. Hãy hát hoặc nhảy tùy theo những gì các bạn đã luyện tập trong khoảng thời gian qua, biểu diễn hoặc nhảy theo âm nhạc. Màn trình diễn của các bạn sẽ được camera ẩn quay lại, dùng làm điểm thăng hạng trong lần đánh giá sau. Vui lòng nghiêm túc làm theo."
Nói xong, trong đài vang lên tiếng nhạc tuôn ra như nước — Đó chính là bài hát lạ lẫm mà cô gái tóc ngắn đã nghe được bên ngoài phòng nghỉ.
Theo tiếng nhạc, tiếng động bên ngoài cũng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cô gái tóc ngắn tò mò thò đầu ra nhìn, thấy những thực tập sinh vốn đang bồn chồn lại đột nhiên bình tĩnh hơn không ít, đang trật tự quay về phòng theo sự sắp xếp của nhân viên, thậm chí còn có vài người vừa di chuyển vừa ngâm nga hát nữa.
Nhìn lại lên tường kính. Ngoài tường vẫn có chim sẻ và mèo hoa nhìn chằm chằm, trong màn đêm mờ mịt có thể thấy được lờ mờ đường nét của những cái bóng lớn, trong bóng tối còn có những ánh sáng vàng chập chờn như đèn.
Trên vách tường vốn dĩ không hề có gì lại hiện lên vô số phù văn từ hư không, liên kết với nhau, trải thật dài như một bức tường thành, trấn giữ ngay trước mặt mọi người.
Trong tiếng nhạc, phù văn trên tường kính cũng càng sáng mạnh hơn. Cô gái tóc ngắn kinh ngạc quay sang nhìn chỗ khác, thấy hơi khó mà tưởng tượng nổi.
"Bài hát được chỉ định ư? Hóa ra được dùng cho việc này à? Sao trước đây tôi chưa từng nghe nhỉ."
Ách Nam thầm nhủ cô chỉ mới tham gia có 1 lần đánh giá mà chỉ định quái gì; cô ta đi tới trước một ngăn tủ khác rồi bắt đầu tìm kiếm, lấy ra một quyển sổ rồi vứt cho cô gái tóc ngắn.
"Danh mục bài hát được chỉ định đấy." Cô ta thản nhiên nói, "Có kèm lời bài hát nữa. Mấy người tranh thủ thời gian để luyện tập đi."
Thực ra cô ta không cảm nhận được sự khác biệt giữa các Bồ Hàm với những thực tập sinh khác. Vì thế lúc này đây, cô ta chỉ vô thức nghĩ 2 thực tập sinh này cũng phải làm theo chỉ thị, hát nhảy một bài mới được.
Đối với thực tập sinh mà nói, biểu diễn bài hát được chỉ định rất quan trọng. Nhất là trong tình hình khủng hoảng thế này. Dù Ách Nam không biết nguyên do nhưng vẫn cực kỳ tin tưởng vào điều này.
Cô gái tóc ngắn sững sờ nhận lấy quyển sổ, tiện tay lật vài trang, phát hiện đều là những cái tên và lời bài hát xa lạ. Cô ta vẫn không bỏ cuộc mà lật thêm vài trang nữa, chợt "Ồ" một tiếng.
"Cuối cùng cũng có bài mà mình biết rồi!" Cô ta vui vẻ nói, "Ánh Sao Thắp Đèn —"
"Bài này không được!" Ách Nam đang tính bước ra lập tức nói, "Bài này với những bài sau đó đều không được biểu diễn."
"?" Cô gái tóc ngắn càng thêm bối rối, "Tại sao?"
"Phần bài hát này chỉ dùng cho buổi thử giọng thôi. Là bài hát thêm điểm." Ách Nam nghiêm túc nói, "Nhưng trong tình huống nguy hiểm thế này thì tuyệt đối không được dùng. Sẽ... Sẽ..."
Đầu óc tạm thời đơ ra. Cô ta dừng một chút, cuối cùng mới nói ra lý do mà đến bản thân cũng không hiểu, "Thấy bảo là sẽ thu hút thêm thù hận."
Cô gái tóc ngắn: "...???"
Cô ta và Bồ Hàm số 3 bên cạnh nhìn nhau, nhìn lại quyển sổ trong tay lần nữa rồi tiện thể lật thêm mấy trang.
Những bài hát bị Ách Nam bảo là "Thêm điểm nhưng sẽ thu hút thêm thù hận" lần lượt là:
"Ánh Sao Thắp Đèn"
"Twinkle, Twinkle, Little Star"
"Ánh Sao Nơi Cuối Chân Trời"
"Vì Sao Sáng Nhất Trên Bầu Trời Đêm"
...
2 Bồ Hàm: ?
Gì vậy, sao đều có liên quan tới sao hết vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro