Chương 156

... Càng ngày càng gần.

Ngay lúc này, trong rừng long não. Bất cứ thực thể nào có ý thức rõ ràng đều có thể cảm nhận được điều này.

Như thể có một người khổng lồ đang tới gần, bước chân gây chấn động tới mức khiến người ta không thể phớt lờ được. Đám gấu trắng không thể kiềm chế được mà ôm đầu bỏ chạy, đám gấu đen thì cầm giáo đá trong tay, canh giữ trước tế đàn với tư thế phòng ngự một cách vô nghĩa.

Người gỗ cứng nhắc quay đầu lại, cơ thể cao lớn phát ra tiếng vang kẽo kẹt như thể sẵn sàng chui ra từ dưới đất để ứng chiến bất cứ lúc nào. Tô Mạch canh giữ bên cạnh Từ Đồ Nhiên và Dương Bất Khí, đang vừa cố gắng điều chỉnh hô hấp vừa chùi mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay vào quần.

Bên cạnh đầu Từ Đồ Nhiên là một đống thịt nát vương vãi — Thoạt trông thứ đó có vẻ như một đống thịt bị đập nát, ở giữa là một con ngươi đang trợn ngược. Thứ này mới lăn ra khỏi tóc của Từ Đồ Nhiên cách đây không lâu, nó cũng đang run rẩy dữ dội.

Lúc Tô Mạch mới phát hiện ra thứ này cũng giật bắn người, nếu không phải có người gỗ cản lại thì chắc y đã đạp thẳng đế giày xuống người nó rồi. Mà giờ đây, không biết có phải vì bầu không khí quá ngột ngạt không mà thứ đồ chơi kỳ dị này lại khiến người ta dễ dàng chấp nhận hẳn.

... Không ổn.

Không thể kéo dài thêm nữa.

Khi cả rừng long não cũng bắt đầu chấn động một cách khó hiểu, Tô Mạch lại càng suy nghĩ như vậy hơn. Thứ đó, con quái vật khổng lồ mà họ không được nhìn thẳng đó, đã tới bên ngoài rừng rồi. Đến cả ánh sáng vốn nhàn nhạt trong rừng cũng đã mờ đi một chút vì sự tồn tại của nó.

"... Trả lại cho ta đi. Bảng tên khả năng của ta ấy." Tô Mạch hít một hơi thật sâu, nói với người gỗ khổng lồ sau lưng, "Dù, dù theo tình hình hiện tại, khả năng nhỏ nhoi này có lẽ chẳng có tác dụng gì."

Nhưng chí ít là trước khi kẻ thù hiện hình, y phải cầm súng sẵn trong tay đã.

Người gỗ đằng sau nhìn y một cái, không đáp lại mà chỉ điều khiển một con gấu đen đi vào đường hầm trong ngực mình — Nó đào bảng tên khả năng của Tô Mạch ra, trả lại cho gã. Sau đó lại mượn cơ thể gấu đen để nói: "Mi có thể, trốn ở chỗ của ta."

"Trốn vào cơ thể của mi ấy hả? Thế thì thôi." Tô Mạch cười lớn, cài bảng tên khả năng lên người, "Dù sao ta cũng là nhà ngoại cảm mà, sao mà chưa đánh đã hàng được..."

Chưa kịp dứt lời, mặt đất bất chợt rung lắc dữ dội, tất cả ánh sáng đều tắt ngúm. Tô Mạch cảnh giác ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng vang kỳ quái phát ra từ cây long não cách đó không xa.

Không phải cảnh gì quá khủng khiếp. Ít ra với y là thế. Nhưng lúc này đây, trái tim y vẫn vô thức đập thình thịch, tựa như dự đoán được một tương lai không thể diễn tả được.

Cơ thể bắt đầu co rúm lại trong vô thức, xương cốt cũng vang lên tiếng rắc rắc. Y bất giác dùng cơ thể che chắn cho hai người đang ngủ say, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng móc cái điện thoại của Từ Đồ Nhiên trước đây, nhét nó vào lại tay cô — y tự ý quyết định, mới nãy đã dùng cái điện thoại này để ghi lại một đoạn di ngôn của mình. Nếu có thể, ít ra thứ này cũng chứa đựng hy vọng của y để lại...

Ngay lúc Tô Mạch mới xoay người đi, biến cố đã xảy ra.

Gã nghe một tiếng nổ vang lên.

Sau đó thì thấy Từ Đồ Nhiên nổ tung.

... Là nổ tung theo đúng nghĩa đen. Theo tiếng vang mạnh mẽ, cơ thể lập tức vỡ thành cát bụi.

Mọi thứ tới quá đỗi đột nhiên, tới mức Tô Mạch đờ hết cả người. Thậm chí y còn tốn vài giây để tự hỏi xem có phải tinh thần mình bị áp lực quá nên mới dẫn tới ảo giác không nữa.

Nhưng rất nhanh, chuyện khiến y nghi ngờ cuộc đời hơn đã lại xuất hiện.

Bụi tạo ra từ cơ thể Từ Đồ Nhiên rất nhanh đã ngưng tụ lại, bành trướng, màu sắc cũng từ từ đậm hơn — Tới cuối cùng, nó biến thành một cơn lốc xoáy cao bằng hai người.

Trong vòng xoáy xen lẫn âm thanh vỡ vụn. Tựa như tiếng gào thét, cũng tựa như tiếng cười to. Đúng lúc này, trong ánh mắt đờ đẫn của Tô Mạch, vòng xoáy đó đột ngột bốc lên từ dưới đất rồi xông thẳng lên trời, bóng dáng nhanh chóng tan biến sau những tán long não khổng lồ đan vào nhau.

Cùng lúc đó, Tô Mạch nghe có tiếng xào xạc truyền tới. Xung quanh có thêm một vòng tròn ánh sáng rực rỡ đang lưu động. Y mượn ánh sáng này để nhìn lên, chỉ thấy trên đầu mình chẳng biết từ khi nào đã có thêm một lớp đen che lại.

Thứ đó tựa như một tấm vải đen đang mở, che phía trên họ chẳng hở chỗ nào. Tô Mạch cứ nghĩ đó là một vật chết, sau khi nhìn chăm chú một lúc mới phát hiện thực chất đó là một lớp sương mù dày đặc, cũng có cảm giác đang lưu động mạnh mẽ.

... Như ý thức được điều gì đó, Tô Mạch lấy hết can đảm nhắm mắt lại, mở bản đồ tổng trong ý thức của mình ra.

Quả nhiên, ở trên vị trí của họ bấy giờ đã có thêm một "cái lồng" nữa. Một cái lồng màu đen.

... Cô ấy đang bảo vệ chúng ta.

Tô Mạch chợt hiểu ra. Lớp sương đen trên đầu họ là sự bảo vệ mà Từ Đồ Nhiên để lại.

Còn về việc ngoài "lớp phòng hộ" đó là gì thì Tô Mạch sáng suốt không nhìn. Vì có sương đen nên cảm giác áp bức khiến người ta run sợ cũng tạm thời bị cản ở ngoài, y không nghĩ quẩn tới mức nhìn trộm để tìm đường chết đâu.

Nhưng lại xuất hiện một vấn đề mới — Thế giờ họ nên làm gì đây?

Họ còn làm gì được nữa?

Tô Mạch đảo mắt dò tìm xung quanh. Nhờ có ánh sáng rực rỡ soi sáng, y thấy Dương Bất Khí sau lưng vẫn đang ngủ mãi chưa tỉnh, cái cây lớn bên cạnh còn đang cố gắng vươn lá ra. Một đóa hồng nhỏ đang lúng túng leo lên chạc cây như muốn lên tới đỉnh cao nhất.

Sau nữa, người khổng lồ dường như đã bình tĩnh lại, vẫn đang từ từ bò cơ thể dưới đất lên. Còn đám gấu đen và gấu trắng vốn đang tập trung ở tế đàn lộ thiên thì bắt đầu đi tới Bảo tàng Côn Trùng theo từng nhóm.

Những cái roi đã ngừng quất vào người gỗ rơi xuống người hắn, Tô Mạch như ý thức được gì đó, hơi nhíu mày lại: "Này, mi tính làm gì vậy?"

"... Hiến tế."

Lần này, cuối cùng người gỗ cũng không nói chuyện với y qua gấu đen nữa. Dưới ánh sáng rực rỡ đang lượn lờ, Tô Mạch phát hiện gương mặt lúc nào cũng mang vẻ đau khổ của nó cuối cùng cũng hơi giãn ra.

"Ngài đã quy vị và thức tỉnh rồi. Tiếp theo, ta phải hiến tế mọi thứ của ta..."

Hiến tế ư?

Tô Mạch nhíu mày vì nghe được từ ngữ có vẻ không mấy là tốt lành này. Nhớ lại ngụy thần suốt ngày liên lạc với đám Thể Đáng Ghét kia, trong lòng y đột nhiên dấy lên một linh cảm xấu, y há miệng tính nói gì thêm nhưng lại chợt nghe một âm thanh xa lạ vang lên:

"Bây giờ... Tới đâu rồi?"

"..." Tô Mạch nhìn theo tiếng nói, thấy cái bánh thịt trên đất đã "tỉnh lại" từ bao giờ, con ngươi trắng dã đã quay lại vị trí, đang cố gắng vặn vẹo cơ thể dưới đất.

Phát hiện ánh mắt phức tạp của Tô Mạch dành cho mình, nó rất thản nhiên chào rồi lại hỏi lại: "Giờ đã tới đâu rồi? Sao... Ý tôi là Từ Đồ Nhiên đâu rồi?"

Tô Mạch: "..."

Gã suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: "Lên trời rồi."

Hệ thống mới hoàn hồn về: "..."

Hả?

*

Cùng lúc đó.

Ngoài rừng long não ∙ Trong công viên xanh.

Một bóng người đang cẩn thận trốn trong bóng tối, ngẩng đầu nhìn tất cả mọi thứ, đến cả hơi thở cũng không tự chủ được mà dừng lại.

Trên bầu trời có một cánh cửa khổng lồ đang lơ lửng trong không trung, ở đỉnh cánh cửa là một cái đầu với khuôn mặt méo mó tựa như vừa khóc vừa cười, trong cánh cửa hé mở là những bàn tay làm bằng ánh sáng trắng đang vươn ra từ khe cửa, lúc ẩn lúc hiện, sóng khí xung quanh cuồn cuộn, dường cả không gian cũng như hơi vặn vẹo một chút.

Mà sau cánh cửa là một vầng trăng máu treo cao. Trước cửa là một thứ màu đen kịt, hình dạng liên tục thay đổi — Trong lúc thay đổi có thể lờ mờ thấy ánh sáng rực rỡ đang lưu động, từ bóng tối có thể nghe một vài tiếng vang, không rõ là đang gào thét hay cười như điên dại nữa.

Tất nhiên Khương Lâm sẽ không cố gắng mà nghe. Hắn ta biết rõ tình cảnh hiện tại của mình — Hơn một nửa sức mạnh đã bị hình chiếu Người Nuôi Dạy cướp như vật tế, cộng thêm trước đó đã bị yếu đi, giờ hắn ta chỉ hơi ngẩng đầu thôi cũng bị Sao đè chết ngay chứ chẳng bàn tới việc đối đầu trực diện được với cô.

Với lại hắn ta cảm giác được rằng Tương Lâm đã không còn động tĩnh gì... Là một Ngày dài cấp Thần, ngoài hình chiếu Người Nuôi Dạy ra, có thể khiến ả biến mất cũng chỉ có Sao thôi. Nếu là hình chiếu thì đỡ, còn nếu là Sao thì tức là Sao đã hoàn toàn thức tỉnh, chuyện này càng tệ hơn đối với bọn hắn.

Dù thế nào đi nữa, giờ chúng cũng chỉ có thể trông cậy vào hình chiếu Người Nuôi Dạy mà thôi.

Khương Lâm lẳng lặng suy nghĩ, lòng bàn tay bất giác túa ra một lớp mồ hôi lạnh. Nhưng ngoài sợ hãi ra, hắn ta lại chợt thấy hơi may mắn.

May mà hắn ta vẫn luôn giấu một thủ đoạn cứu mạng lại, trước khi bị hình chiếu Người Nuôi Dạy hấp thụ hoàn toàn, hắn ta đã chuyển ý thức bản thể tới một phân thể gần đó — Chuyện này cũng phải cảm ơn Tương Lâm. Ngay khi ả chạy trốn đã thả lỏng khống chế tinh thần với hắn ta, không chỉ cho hắn ta có cơ hội dịch chuyển mà còn để hắn ta sao chép được khả năng Tàng hình từ trên người ả nữa.

Vì Cõi bị cô lập nên hắn ta không thể nào chuyển ý thức ra ngoài công viên, chỉ có thể dời vào phân thể đang nhảy múa bên cạnh tế đàn. Cũng may Sao không tốn công sức ra điều tra, lại còn bảo bọn hắn đi hết nữa. Hắn ta bèn nhân dịp để ẩn mình, thoát khỏi đội ngũ rồi trốn tiếp trong công viên.

Tất nhiên hắn ta biết, lúc này rừng long não sẽ an toàn hơn công viên. Nhưng việc rất nhiều phân thể bị giam trong đó khiến hắn ta cực kỳ cảnh giác với chỗ này, nói một cách khách quan thì hắn tình nguyện ở lại trong công viên để quan sát tiếp hơn.

Cùng lắm là bị hình chiếu Người Nuôi Dạy nuốt thôi. Nhưng dù thế nào đi nữa, đây vẫn là số phận vốn dĩ của chúng. Mà nếu hắn ta may mắn hơn tí, dù chỉ kiếm được tí ti thì hắn ta cũng sẽ được hưởng lợi vô hạn từ cuộc đối đầu giữa hình chiếu Người Nuôi Dạy với Sao.

Nhưng hiện tại, tình hình ở công viên cũng không ổn lắm — Khương Lâm suy nghĩ, quét mắt nhìn xung quanh mình.

Ngay khi Sao xuất hiện, trong công viên đã có thêm một "dòng sông" thật dài. Dòng sông bẩn thỉu, đầy máu và tiếng kêu khóc đang chảy xuôi trong công viên, không ngừng tẻ nhánh. Lúc đầu Khương Lâm còn nghĩ đây là thứ Sao dùng để bắt mình, sau đó mới phát hiện nó hoàn toàn không hề nhắm vào bản thân, lúc này mới hơi yên lòng một chút.

Nhưng hắn ta vẫn cảm thấy mình đã từng thấy kiểu sông chảy khắp nơi và liên tục tẻ nhánh này ở đâu đó rồi... Khương Lâm hơi nhíu mày. Vì bị Trăng máu quấy nhiễu nên tốc độ suy nghĩ của hắn ta chậm hơn bình thường rất nhiều, vì thế sau một hồi cố gắng, hắn ta mới lờ mờ đoán được.

Hắn ta nhớ rồi. Lúc ở trong Cõi của người nhà họ Khương, tên này đã từng làm ra chuyện tương tự với mình — Ả dùng sông máu để vẽ ra một phù văn rất lớn trên mặt đất...

Không xong rồi.

Đột nhiên ý thức được chuyện này, Khương Lâm không khỏi giật mình, bất thình lình ở sau có thứ gì đó đụng tới khiến hắn ta giật bắn người lần nữa.

Hắn ta vội vàng quay đầu lại, bấy giờ mới phát hiện ở phía sau mình chẳng biết từ khi nào đã có thêm một cái xúc tu —

Một cái xúc tu từ trên rủ xuống.

Cái xúc tu đó đen như mực, to bằng nửa người. Phát hiện ra ánh mắt hoảng sợ của hắn ta, nó có vẻ rất vui vẻ mà vẫy vài cái với hắn ta, bất chợt nâng cao lên, vị trí của giác hút đã nứt ra một cái mồm cực to, trong mồm có thứ gì đó màu đen như túi dạ dày chui ra —

Lao thẳng tới phía Khương Lâm rồi nuốt chửng hắn ta.

*

Bên này.

Trong rừng long não.

Hệ thống khó khăn lắm mới khôi phục lại hình dạng thịt băm đang trèo lên cơ thể người gỗ khổng lồ, Tô Mạch thì đứng ở dưới, cạn lời nhìn theo rồi nói với vẻ kỳ lạ: "Mi tính làm gì đấy?"

"Tôi muốn phá lớp Sương uế này để nhìn tình hình bên trên." Thịt băm cố gắng ngọ nguậy cơ thể, "Gì thế này... Sao đã lên trời rồi ư? Tuy rằng cô ấy đã thu gom được gần hết thực lực, nhưng đối đầu trực diện cũng quá mạo hiểm rồi, lỡ như thua thì..."

"Sẽ không thua đâu."

Một giọng nói đột ngột vang lên bên cạnh Tô Mạch. Y kinh ngạc quay đầu lại, thấy Dương Bất Khí đã tỉnh đang từ từ ngồi dậy từ dưới đất.

Lúc này trông anh có vẻ bình thường hơn Từ Đồ Nhiên một chút, nhưng cũng chẳng mấy bình thường — Từ phần eo của anh trở xuống đã biến trở lại thành thân cây, cành cây trên người um tùm hơn gấp mấy lần so với lần trước Tô Mạch trông thấy, thậm chí sau eo còn có một chùm tán lá mọc ra, nhìn từ chính diện trông như đuôi của chim công vậy.

... Nhưng thực ra nếu nhìn bên cạnh sẽ giống cái đuôi bông cải xanh hơn.

Tô Mạch không kìm được mà liếc mắt nhìn thêm vài lần, thầm kết luận. Bên này, thịt băm đã leo tới vai người gỗ cũng nhìn tới: "Ý anh là sao?"

"Đồ Nhiên có cách để thắng chắc." Dương Bất Khí gằn từng chữ một, "Nữ hoàng hoang dại. Chẳng phải mi đã từng thấy thứ này rồi sao?"

Thịt băm: "..."

Nó khẽ tặc lưỡi một tiếng rồi vất vả xoay người lại: "Đây là hình chiếu thật sự đấy. Muốn tàn phá để hạ nó cũng chẳng dễ đâu."

Chí ít vật tế cần sẽ không cùng cấp với những thứ trước đây.

Lúc đó Từ Đồ Nhiên hiến hẳn một nhánh cây bị Dương Bất Khí cắt ra, mất hơn nửa cái mạng mới thật sự đạt được mục đích, mà lúc đó cô chỉ đối phó với thứ hàng fake làm từ dây rốn của giun Biết tuốt mà thôi; nếu muốn dùng y sì cách đó để đối phó với hình chiếu hiện tại, bản thân Từ Đồ Nhiên tổn hao chưa nói, họ đi đâu để tìm vật tế có năng lượng mạnh mẽ như thế nữa chứ?

"Không cần đi tìm." Dương Bất Khí thản nhiên nói, từ eo nhô ra hai nhánh cây dài quét khoảng lá rụng trước mặt đi, để lộ mặt nước tĩnh lặng bên dưới.

Mà ở dưới mặt nước có thể trông thấy những tảng đá khổng lồ và tòa nhà rõ ràng, đó chính là tế đàn cổ đang ngủ yên của Sao.

Dương Bất Khí vẫn duy trì tư thế dùng cành cây quét lá rụng, đi tới trước vài bước rồi bình tĩnh nhìn tế đàn dưới nước như đang nhìn một sự vật đáng nhớ gì đó: "Sức mạnh của sự tàn phá có thể đạt tới tối đa hay không sẽ phụ thuộc vào giới hạn của sức sống từ vật tế. Nếu coi ta như vật tế thì..."

"Chắc chắn cô ấy sẽ thắng." Thịt băm trầm ngâm tiếp lời, "Nhưng anh chắc chắn sẽ chết."

Chết theo đúng nghĩa đen.

Dù sao bây giờ Dương Bất Khí, hay nói cách khác là ý thức thượng cổ của hành tinh, cũng tồn tại với tư cách là người đồng hành với Sao. Khi anh bị xem như vật hiến tế cho Sao lần nữa, thân phận người đồng hành của anh sẽ tự động mất hiệu lực — Mất đi ơn phước của Sao, dù anh có là chúa tể Sinh mệnh cũng sẽ phải héo tàn.

Đó là chưa kể bản thân việc hiến tế Hoang vu đã là một hiến tế yêu cầu sức sống cực cao. Một khi bị coi là vật hiến tế, ngoài việc bị vắt kiệt sức sống ra sẽ chẳng còn khả năng thứ hai nào nữa.

"Ta biết." Dương Bất Khí không hề bất ngờ với việc này, "Ta biết, vì thế ta mới ở đây."

Đó chính là kết cục đẹp nhất mà anh đã nhìn thấy trong Hành lang Dự báo trước đó.

Lấy anh làm vật tế, dùng sức mạnh tàn phá để đối kháng với hình chiếu Người Nuôi Dạy. Từ Đồ Nhiên cũng sẽ ít bị làm hại hơn, nhưng sức mạnh còn lại hoàn toàn đủ để cô sống sót qua chu kỳ cuối cùng của thế giới này — Sau đó nữa, thế giới độc lập, guồng quay thời gian cuối cùng cũng có thể tiến tới trước. Từ Đồ Nhiên lại được như trong quá khứ, chiếm cứ tế đàn một mình, từ từ hấp thụ sức mạnh từ giấc mơ của người khác để tự chữa trị vết thương cho mình.

Không phải một kết cục quá hoàn hảo, nhưng so với những cái khác thì cũng xem như là khá ổn rồi.

Vì thế anh mới cố tình chạy tới đây. Không chỉ là vì nhanh chóng đưa khuynh hướng Sinh mệnh của mình lên tới cấp Tinh có ích nhất, mà còn là vì sau đó nữa, anh có thể dùng tốc độ nhanh nhất để hiến tế bản thân cho Sao.

"... Được rồi." Sau vài giây, thịt băm lên tiếng lần nữa, "Dù không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói rằng kế hoạch này của anh khá ổn."

"Nhưng tôi có một vấn đề. Anh đã bàn vụ hiến tế này với Từ Đồ Nhiên trước chưa vậy?"

"Sao thế được." Dương Bất Khí khẽ cười, "Nhưng cũng chẳng sao. Cô ấy có thể cảm nhận được mà."

Nói xong, anh lại bước tới trước một bước, đứng ở mép mặt nước.

"Cô ấy sẽ hiểu ý của ta."

Anh lẩm bẩm, hít một hơi thật sâu rồi không do dự nữa, thả lỏng người, ngã thẳng xuống dưới.

Bịch một tiếng, cả người anh hoàn toàn chìm trong nước. Trong ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người, anh tựa như một hòn đá xanh lặn xuống tế đàn dưới nước — Mất đi sự ngăn cản của nhánh cây, lá rụng hai bên nhanh chóng tụ tập lại, che chắn mặt nước lần nữa, cắt đứt ánh nhìn của mọi người.

Mãi tới khi góc nước cuối cùng bị lá che đi, Tô Mạch mới chậm rãi thu mắt về. Thực ra y không hoàn toàn nghe hiểu hết những lời Dương Bất Khí vừa nói, nhưng y có thể hiểu được đại khái những điểm quan trọng nhất.

"Anh ta... hy sinh thật à?" y chậm rãi quay đầu lại, nhìn tới những người khác rất vất vả đặt câu hỏi.

Chẳng ai trả lời câu hỏi của gã. Người gỗ cụp mi mắt xuống, cây lớn thì rủ cành lá. Chỉ có thịt băm đứng trên vai người gỗ là nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.

"Nói sao nhỉ, tôi nghĩ tốt hơn hắn nên đánh tiếng trước với Sao về việc này..." Nó lẩm bẩm, vừa tính nói gì thêm thì chợt nghe một tiếng vang cực lớn trong rừng —

Nương theo tiếng vang đó, Tô Mạch cảm thấy một luồng khí mạnh mẽ bùng nổ sau lưng. Y kinh ngạc quay đầu lại, thấy lá rụng mới tụ lại ban nãy lại bị tách ra, một cái bóng đen xen lẫn với ánh sáng rực rỡ như một đài phun nước phun thẳng ra, mà trên "đài phun" đó chính là Dương Bất Khí mới dũng cảm nhảy xuống...

Lại "Ầm" một tiếng nữa, anh bị bóng đen đẩy ngược lên tế đàn lộ thiên, vứt thẳng xuống dưới đất.

Chưa kịp quay về, bóng đen đó đột nhiên gập lại để vỡ ra một khe hở như vực thẳm, gầm thét với Dương Bất Khí một lúc, sau khi quát xong mới quay về lại trong nước.

Dương Bất Khí: "..."

Những người khác: "..."

"Nếu không nhiều khi sẽ bị trả hàng lại." Lúc này thịt băm mới ung dung nói hết nửa câu sau.

Dương Bất Khí: "... ..."

Dương Bất Khí bị quát tới ngu người, giật mình đứng đó, một lúc lâu vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Tin tốt là cây lớn mới còn ỉu xìu đã tươi tỉnh trở lại. Nhưng đóa hồng nhỏ ngồi trên cành cây là trông hơi phức tạp, nó đang dùng lá cây che trước nụ hoa, trưng ra bộ dạng không muốn nhìn.

Đúng lúc này, lá rụng phủ kín mặt nước lại bị quét ra, cái bóng đen đó lại hung hăng vọt lên, lơ lửng trong không trung quan sát một hồi rồi đột nhiên chia thành hai nhóm, bắt đúng ngay hổ phách màu máu chứa Tượng Lâm và Giang Lâm đang hôn mê, bao trọn lấy chúng rồi kéo thẳng vào đáy nước.

Mới kéo xong, bóng đen lại chạy ra, ghé lại gần Dương Bất Khí dò xét hồi lâu rồi quấn quanh tán cây sau thắt lưng anh, bứng cả cụm đi, sau đó không buồn quay đầu lại mà để một mình Dương Bất Khí đứng sững ở đó, sờ thân cây trụi lủi của mình, nhất thời không biết nên trưng ra biểu cảm gì.

"Còn nữa, Sao rất ít khi cần người hiến tế." Thịt băm bình tĩnh bổ sung thêm, "Cô ấy muốn ăn gì thì bình thường đều tự gắp hết."

...

Chẳng hiểu sao mà bầu không khí bị bất chợt trở nên hơi vi diệu. Tô Mạch hơi im lặng, quay đầu nhìn ra người khổng lồ sau lưng: "Nhắc mới nhớ, hình như khi nãy mi cũng bảo muốn làm "hiến tế" gì mà đúng không?"

"..." Người gỗ không trả lời.

Nó chỉ lặng lẽ vùi hơn nửa cơ thể đã ngoi ra từ dưới đất của mình về lại chỗ cũ.

"Nhưng mà ta không hiểu." Cuối cùng Dương Bất Khí cũng đã tỉnh táo lại sau cú sốc hiến tế nhưng bị trả hàng, chợt nhíu chặt mày, "Không dùng sức mạnh tàn phá thì rốt cuộc cô ấy tính làm gì..."

Mới dứt lời, từ phía trên đã truyền tới một âm thanh chấn động.

Lần này, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được rằng phía trên họ, cách một lớp Sương uế dày, có thứ gì đó đã nổ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro