Chung cư Ánh Dương (1): Điểm số ***, xếp hạng ***
Chào mừng người chơi [Khó Ngủ] đăng nhập 《 Chiến Hòa 》, điểm tích lũy của bạn là 0, vô hạng, điểm số là ***, xếp hạng ***
Bạn đã từ [ khu an toàn ] tiến vào [ khu chiến đấu ]
Chế độ thi đấu: Xếp hạng ( một người, không vũ khí )
Tên phó bản: Chung cư Ánh Dương
Độ dài phó bản: 7 ngày (Thời gian thực tế dự kiến: 4 giờ )
Số người tham gia: 20 người
Nhiệm vụ phó bản: Tồn tại
Chúc bạn có một trải nghiệm tuyệt vời!
Chung cư Ánh Dương, sản vật được lưu giữ từ thế kỷ trước, ngoại từ cái tên có chút ấm áp, còn lại chả có chỗ nào dính dáng đến hai từ "Ánh Dương".
Nhìn chung tòa chung cư này vừa rách nát lại âm u, xung quanh là đất bùn bỏ hoang, từng đợt gió gào thét kéo theo mùi bùn đất hư thối, trên vách tường chung cư là những vết vàng rỉ sét lan rộng từng mảng bẩn thỉu, trên ban công lầu hai có một hàng các bồn hoa khô khốc, chẳng nhận ra là cây gì.
Trời âm u, hình ảnh được đắp nặn hết sức để tạo áp lực cho người chơi, ngay cả không khí cũng lắng đọng lại, bên trong mỗi một bóng râm dường như đều che giấu bí mật nào đó, cảm giác như có vô số ánh mắt bất thiện lại tham lam nhìn trộm những người khách lạ.
Nếu đây là hiện thực, đây chính là chỗ thích hợp cho yêu ma quỷ quái, trừ khi muốn chết, không thì chắc chắn không có ai tự nguyện đến đây, chứ đừng nói đến chuyện ở đây tận bảy ngày.
Nhưng biết làm thế nào được, đây chính là nơi phó bản diễn ra cơ mà?
Chung cư đầu tầng tiếp đãi chỗ, một người tuổi già a bà buông dệt đến một nửa len sợi, một tầng lại một tầng nếp nhăn hạ, vẩn đục ao hãm tròng mắt thong thả nâng lên, nhìn phía trước mặt liên tiếp đi vào chung cư đám người.
Ở bàn tiếp tân của chung cư, có một bà lão đặt xuống chiếc áo len đang đan dở, thong thả nhấc đôi mắt vẩn đục đã không còn nhìn rõ lên, kéo theo cả những nếp nhăn xếp thành tầng bên dưới, hương về phía đám người đang lũ lượt kéo vào chung cư.
Bà lão tựa như không phát hiện ra sự quái dị của bầu không khí, từ từ lướt qua khuôn mặt của từng người, chẳng nói lời nào cũng không có hành động gì khác.
Mãi đến lúc kim giây của cái đồng hồ treo tường cổ phía sau lưng bà kéo đến số không, đồng thời phát ra âm thanh vang vọng, bà mới giống như một con thú nhồi bông đã lên dây cót từ trước, chậm chạp mở miệng.
"Đã không còn sớm"
Giọng của bà lão khàn đặc, tốc độ nói cũng rất chậm, bà chậm rãi kéo ngăn kéo trước mặt, lấy ra một xấp thẻ phòng, "Từng người đến nhận thẻ phòng, rồi đi ngủ sớm một chút đi."
Trong đại sảnh có 20 người tụ tập, nhưng không khí lại im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, họ đồng loạt ăn ý mà lần lượt lên nhận thẻ, từng người đi qua trước người bà, nhận một tấm thẻ.
Tuân Mị xếp hạng cuối cùng một vị, bắt được tự nhiên cũng là a bà trong tay cuối cùng kia trương phòng tạp, hắn một bàn tay cắm bên ngoài bộ trong túi, một tay lấy ra tấm card, rũ xuống tầm mắt đầu tiên là xẹt qua phòng tạp thượng ám văn, theo sau nhẹ nhàng bâng quơ mà dừng ở a bà thô ráp đôi tay thượng.
Tuân Mị là người cuối cùng nhận thẻ, lúc lấy thẻ từ tay bà lão, hắn một tay đút túi áo, một tay cầm thẻ, đập vào mắt hắn là hoa văn chìm trên tấm thẻ phòng, sau đấy nhẹ nhàng bâng quơ liếc thấy đôi tay thô ráp của bà lão.
Tay bà vừa ngắn vừa thô, chỉ ngắn tầm nửa tay người thường, bàn tay dày rộng, đốt ngón tay qua năm tháng làm việc nhà mà mài thành vết chai.
Phát xong thẻ phòng cho từng người, bà lão cầm đống len đan dở, nói bằng giọng khàn khàn với người nhìn bà chằm chằm, "Ở trên lầu đằng kia", tay chỉ sang hướng bên trái.
Dứt lời, bà liền cúi người, nhặt túi đựng len, từng bước một hướng phía góc tối giữa phòng mà đi.
Đợi đến khi bà lão gần như biến mất trong khoảng tối, dường như nhớ ra chuyện gì, bà từ từ dừng bước chân lại nói: "Sau 11 giờ, đừng đi ra khỏi cửa."
Lời nói đột ngột, không đầu không cuối, nhưng bà lão cũng không có ý giải thích gì thêm, giọng nói già nua như còn bám trên lỗ tai mọi người, còn bà thì đã sớm xoay người, hình bóng chậm rãi hòa làm một với bóng đêm.
Trong đại sảnh có tổng cộng 20 người, bà lão vừa quay đi, nháy mắt đã có hơn 15 người cùng lúc nói chuyện, rì rà rì rầm, ồn áo đến nhức cả đầu, chung cư âm trầm bỗng trở nên náo nhiệt như vỡ chợ, không khí khủng bố mà NPC mất hết công sức đắp nặn trong khoẳng khắc biết mất không thấy đâu.
"Rõ ràng là cố tình dọa người, vừa nhìn đã biết bà ta giả thần giả quỷ."
"Ai cũng là thẻ đơn, có muốn ghép tổ đội tạm thời không?"
"Người anh em vừa bảo lập nhóm nghe tui khuyên một câu, ai mà biết ải đầu là theo đội hay là đối kháng, có manh mối gì đem ra cùng nói với mọi người, đừng có giấu, không thì đến lúc một màn cũng không qua nổi."
.........
Trong phòng, Tuân Mị yên lặng cúi đầu lật thẻ phòng ra xem, tấm thẻ màu trắng, mặt trái còn khắc hoa văn chìm, nhưng ở phía trên lại không có thông tin gì, không có số phòng, chẳng biết là phân cho ai phòng nào.
Lúc này, hắn bỗng cảm thấy một ánh mắt chăm chú không có ý tốt nhìn mình, Tuân Mị ngẩng đầu nhìn theo hướng tầm mắt, nhìn thấy hai thiếu nữ trẻ tuổi, đứng ở một góc nhìn trộm hắn, thì thầm to nhỏ với nhau.
Phát hiện ra Tuân Mị chú ý tới mình, hai người đỏ mặt, chạy nhanh ra chỗ khác.
Nhìn về hướng lúc nãy bà lão NPC chỉ, một đường nhỏ đèn âm u, chật hẹp sâu hun hút, không có lối rẽ.
Ở cuối đường, có một thang máy phía bên trong tường hành lang, một ánh đèn lập lòe hướng thẳng về phía thang máy, tựa như thợ săn đang rình bắt con mỗi, chờ đợi một điều gì.
Người đi đầu đám người còn đang nghiêm túc cẩn thận mà quan sát bốn phía, thang máy ken két kêu lên một tiếng vang nhỏ dừng ở tầng chót, hai cánh cổng kim loại mở rộng ra, ánh đèn bên trong thang máy chiếu lên đường tối.
"Nói thật nhé, tôi chưa lên cái thang máy nào trong trò này mà lại an toàn đâu." Thanh niên tóc húi cua bên phải Tuân Mị mỉa mai, Tuân Mị nghiêng mặt nhìn đỉnh đầu hắn, nickname màu lam phát sáng....
Em Gái Thạch Trái Cây Dâu Tây
"....." Dâu Tây để ý tầm mắt hắn, tìm sự đồng tình nói, "Cậu thấy có đúng không?"
Tuân Mị cười đáp lại hắn "Ừm... đúng thế."
Tình tiết điển hình trong phim kinh dị, mười cái thang máy chín cái có quỷ, cái còn lại thì bị hỏng cần sửa chữa.
Nhưng sống trên đời, đa số vẫn không tin vào ma quỷ, chưa nói đến chuyện giành được chỗ lên lầu trước có khi có thể tìm được manh mối sớm hơn, ở trong trò chơi sinh tồn, giành được manh mối vừa có lợi cho việc giải đố, vừa nâng cao điểm cá nhân.
Nguy hiểm càng lớn, lợi ích càng lớn.
Lúc Tuân Mị và Dâu Tây nói chuyện với nhau, một nửa số người đã đi vào thang máy, bên trong thang máy không rộng, một trong hai thiếu nữ ban nãy nhìn lén Tuân Mị đã tiến vào, còn một người đang vội vội vàng vàng cũng muốn chen vào.
Thân hình thon thả tinh tế của thiếu nữ bước vào, bên trong thang máy vẫn đủ chỗ cho hai người tiến vào, nhưng bỗng nhiên có một người nghiêm khắc quát: "Đi ra, đi ra, quá tải"
Cậu trai đứng cạnh nút ấn thang máy, trên tường bên cạnh ngón tay là bảng những việc cần chú ý, "Trên này viết, giới hạn 10 người."
"Không có vấn đề gì đâu.... Giới hạn người cũng chỉ là tương đối thôi, thang máy cũng đâu có báo động đâu." Thiếu nữ vẫn cố chấp, muốn gia nhập nhóm người đầu tiên lên lầu, nhưng người con trai kiên quyết cự tuyệt cô: "Vớ vẩn, nhỡ đâu "giới hạn mười người" chính là điều kiện tự vong thì sao!"
Nhắc tới bốn từ điều kiện tử vong, sắc mặt người trong thanh máy đều trở nên nghiêm trọng, thang máy chính là khu vực nguy hiểm cao, hơn nữa nữa bốn phía là tường đen xì, nhìn thế nào cũng có vấn đề. Người đứng cạnh thiếu nữ bắt đầu xô đẩy cô, muốn cô nhanh nhanh chóng chóng rời khỏi thang máy, thiếu nữ chỉ có thể nhăn nhó mặt. Hai người liếc mắt nhìn nhau, bạn đồng hành của cô ngượng ngùng mà bước ra khỏi thang máy.
Bạn của thiếu nữ luống cuống tay chân ra đến nơi. "Xin lỗi mọi người, tôi với cô ấy cùng đi với nhau, một người vào thay tôi đi."
Bên trong mười người, bên ngoài mười người, phân chia đều đến mức hoàn hảo, cảm giác cái điều kiện "giới hạn mười người" này là được đặt ra vì bọn họ.
Cậu trai đứng trước bản điều khiển vừa lòng ấn đóng cửa, như kiểu đoạt được tiên cơ , cậu ta ở phía sau cánh cửa thang máy đang dần khép lại đắc ý nói: "Chúng ta lên trước rồi nhé."
Em Gái Thạch Trái Cây Dâu Tây rõ ràng là người không ngồi yên phút nào được, thang máy vừa di chuyển lên trên, cậu ta cũng đã nhìn chằm chằm đầu Tuân Mị nửa ngày "Tên của cậu là cái gì đây? Khó.... Ngủ? Khó Ngủ, nghĩa là không ngủ được? Cậu đặt tên lúc mất ngủ à?"
"A, bị cậu phát hiện rồi." Tuân Mị tán dương nói, : "Thông minh quá."
"....." Rõ ràng là cậu ta khen mình, sao nghe cứ kì kì vậy nhỉ? Dâu Tây bất động chừng hai giây, lại nhịn không được lầu bầu: "Trời, trận này nhiều người quá đi, hai mươi người, tên cũng chả nhớ được hết, phiền ghê...."
Trên đường đi lên, thang máy phát ra những âm thanh máy móc, trừ Dâu Tây, mọi người ở ngoài đều trầm mặc mà nhìn chăm chú vào số tầng ở cạnh thang máy.
2,3,4........8,9..........
Một trong hai cô gái lúc nãy bước xuống thang máy, thiếu nữ nickname "Thoái Thoái" chú ý tới có chuyện không đúng, cô do dự hỏi bạn mình, "Này, Trảo Trảo..... Cái chung cư này, cao đến thế sao?"
(Hai bạn này một bạn tên là chân, một bạn tên là móng chân :) nhưng mà dịch ra nghe cứ điêu điêu nên mình để thế)
Nữ sinh "Trảo Trảo" vốn dĩ đang thất thần, nghe được bạn mình nhắc nhở đột nhiên phản xạ mà bắt lấy tay của Thoái Thoái, "Chỉ có năm tầng, nãy tớ nhìn ở thang máy cũng chỉ có 5 số...."
Thoái Thoái chớp cái mở to hai mắt, hai người môi trắng bệch liếc nhau, ấp úng mà gọi một cô gái nhỏ khác.
Thì thầm nói vài câu, cô gái vừa rồi thét lên một tiếng ngắn ngủi, sợ hãi dúi đầu vào ngực bạn nam bên cạnh.
Rất nhanh, số trong thang máy không ngừng tăng lên, đến một số nhất định, mọi người đều biết có chuyện không ổn, ai nấy đều hoảng loạng cùng bất lực.
11,12......
Trước khi tiến vào chung cư, Tuân Mị từng từ phía ngoài mà xem qua kết cấu của tòa nhà này, cao năm tầng, có lẽ còn có một tầng ngầm, nhưng chắc chắn không thể cao hơn mười tầng.
16,17,18......
Đinh một tiếng, con số đỏ tươi cuối cùng dừng ở tầng 18, một người đàn ông lắp bắp run giọng nói: "Mười tám, mười tám tầng địa ngục........"
"Bọn họ còn sống không?" Thoái Thoái kinh hồn định hỏi, khiến cô sợ không phải chuyện mấy người kia sống hay chết, mà là lúc nãy suýt nữa cô cũng lên chuyến thang máy này, đi đến tầng mười tám vốn dĩ không tồn tại.
Còn chưa dứt lời, bên trong trục thang máy từ phía xa xa truyền đến tiếng thét chói tai hoảng sợ đến cực điểm, sau vài tiếng đồ vật va chạm, tiếng kêu biến mất, giây tiếp theo, một cơn gió mạnh thổi qua, như có cái gì đánh vào mặt đất, một tiếng vang thật lớn ở phía bên trong cửa thang máy vang lên, ngay cả tầng dưới cũng phải phát run vì tiếng động này.
Tác giả có lời muốn nói:
Nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, đây sẽ là một câu chuyện dài.
Tuyến tình cảm cùng tuyến cốt truyện đều không ít, công thu không phải là phông nền.
Nếu các bạn thích thì để lại bình luận nha ~ Cảm ơn mọi người ủng hộ~
【 Thuận tiện quảng cáo một chút hai giới thiệu truyện mới:
1, Chủ công trùng tộc, 《 99% trùng đực đều đội lốt người》
' tôi vốn cho rằng tôi là một người bình thường, hóa ra lại là một trùng tộc một chút cũng không bình thường ' trùng đực công cùng với ' tôi cả đời cũng sẽ không để mắt tới bất kì trùng đực nào, kể cả là con người đội lốt cũng nói không------ a ngon quá' JC trùng cái thụ, du hành giữa trái đất và hành tinh của trùng tộc.
2, hướng trạm canh gác xuyên thư chủ công 《 dẫn đường nuy mĩ không phấn chấn 》
'Bị liệt, đam mê biến thái, quyền cao chức trọng ' dẫn đường công cùng ' đãng lẽ ở trong sách đã chết lại bất ngờ sống lại, tính cách không thể gọi là tử tế' lính gác thụ, bảo liệt cũng đẹp trai thì tức là đẹp trai
Nếu có hứng thú thì thêm vào danh sách đọc nhé!】
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro