11


Bốp

Một tiếng vỗ bàn nặng nề vang lên báo hiệu sự giận dữ quá độ. Từ Thiếu Kì, cha của Từ Tố Tố sắc mặt khó coi, nghiến răng hỏi người thư kí đứng bên cạnh.

"Nó mua cái gì mà lại xuất nhiều tiền như vậy ?!"

"Tiểu thư mua một bộ đồ cổ bên Anh, lúc ngân hàng báo đã chuyển một số tiền lớn sang Anh, chúng tôi mới đi điều tra ra."

Người thư kí khúm núm trả lời, ông chủ của họ đang tức giận, rất tức giận. Con gái ông ta giấu cha mình xuất ra một món tiền lớn, trong khi công ty đang thiếu hụt nghiêm trọng vốn đầu tư cho một dự án lớn.

"Chết tiệt, mua mấy cái thứ xa xỉ đó về làm gì, chúng ta cũng không phải quý tộc gì mà xài mấy thứ đó, nó nó....!"

Từ Thiếu Kì tức giận quá đến nỗi không biết phải nói sao. Đứa con gái này càng ngày càng quá quắt, ông còn hai ngôi biệt thư lớn nó không thèm ở, đòi xuất tiền mua đất xây nhà, bản thiết kế lúc đầu đã hoàn chỉnh, nó tự ý đổi lại người trang trí khác, nội thất đã đặt trước đó nó cũng không cần, đi mua mới, lại đặt hàng làm thủ công đắt tiền.

Nhưng không sao, tất cả ông cũng đã dự liệu được tình hình, thế mà lần này nó còn đi mua bộ đồ cổ gì đó đến nửa triệu bảng Anh. Tiền của ông có nhiều thì đã có dự liệu hết, số tiền đó vốn là để đầu tư thêm vào một dự án quan trọng, giờ số tiền ông vay ngân hàng đã quá nhiều, ông đào đâu ra ngân hàng khác cho ông vay thêm bây giờ.

Người thư kí nhìn Từ Thiếu Kì sắc mặt cau có mà không dám tiết lộ thêm một điều, Từ tiểu thư còn xuất thêm 50 ngàn bảng chỉ để mua lại một ghế ngồi trên máy bay, 50 ngàn bảng không biết có đủ đổ thêm dầu vào lửa không nhưng cũng không nên nói bây giờ, người thư kí nhẹ nhàng thở dài, chưa thở hết hơi đã nghe tiếng Từ Thiếu Kì nghiến răng nói.

"Tìm nó về đây cho ta, ta không thể tha thứ cho nó được nữa, trong một thời gian ngắn mà xuất đủ loại tiền, lại toàn là số tiền lớn, nó không coi người cha này ra gì nữa rồi!!"

Bên này Từ Thiếu Kì đang tức giận thì bên nước Anh xa xôi, Từ Tố Tố cũng đang lồng lộn. Sau khi được Henry cho người đưa về khách sạn, cô đã cố hỏi tin tức của Nhiên Thuân nhưng không một ai nói cho cô, cô chỉ có thể ở khách sạn mà trút nỗi bực tức.

Đợi cả đêm cho đến sáng mai, lại đợi đến trưa, cô đã biết rằng Nhiên Thuân sẽ không quay lại khách sạn. Từ Tố Tố muốn ở cũng không được, mà ra về cũng không xong, cô ta điên tiết cầm điện thoại khách sạn gọi về nước xem tình hình, thì ngay lập tức người của cô bên kia mừng đến rơi lệ.

" Từ Tiểu thư, Từ tổng đang vô cùng tức giận, cô nhanh chóng về nhà đi!"

Từ Tố Tố bực tức quát lên:

"Mặc kệ ông ấy, giờ tôi ở bên này cũng rất tức giận đây, anh có cách nào tìm ra thông tin về Nhiên Thuân ở bên này không, à khoan, đi tìm tên Báo cho tôi, bảo là tôi muốn hắn tìm thông tin của Nhiên Thuân lúc ở bên Anh!"

Lúc trước nhờ điều tra, đương nhiên chỉ có thông tin lúc ở trong nước, tên Báo có thần thánh đến mấy trong một ngày cũng không thể điều tra đến bên này.

Bên kia điện thoại, người nọ kêu lên:

"Từ tiểu thư, cô hãy về nhà trước đã, tôi nghe nói cậu Nhiên Thuân kia chỉ qua bên đó có mấy ngày, đợi đến khi điều tra ra có khi cậu ta đã về nước rồi, nhưng Từ tổng đang vô cùng tức... —"

Người đó chưa nói hết câu đã bị Từ Tố Tố cắt ngang:

"Cái gì, anh ta chỉ ở mấy ngày, chết tiệt, tại sao tôi không biết, nhanh chóng tìm người liên hệ với sân bay cho tôi, tôi muốn biết khi nào Nhiên Thuân đến mua vé máy bay, đến lúc đó tôi về nhà cũng không muộn !"

Nói xong liền cúp máy.

Nhưng chưa đến nửa tiếng sau, bên kia vì nóng lòng mong cô về sớm đã cho người làm theo ý cô, không ai ngờ rằng Nhiên Thuân đã lên máy bay cách đây mấy tiếng.

Từ Tố Tố biết tin, liền gấp rút cho người mua vé về ngay lập tức, cô ta ngồi trên máy bay mà nắm chặt hai bàn tay nghiến răng nói:

"Nhiên Thuân, tôi sẽ không tha cho anh, hãy đợi đấy."

____

" Tiểu Khuê, đến ghế ngồi nhé, đừng đứng nữa .."

Thím Trương kéo kéo tay áo Phạm Khuê, nhẹ giọng năn nỉ cậu, hiện tại cậu đang đứng trước cửa ra vào nhìn chăm chú, cả khuôn mặt đờ đẫn, người đứng cũng hơi run run, hơi thở cũng nặng nhọc.

Thím Trương rối tay rối chân, cả người túng quẫn không biết làm sao, từ hôm qua đã thế này rồi. Không chịu ăn uống đã đành, đàng này không ngồi một chỗ ở ghế nữa, mà cứ hết mở cửa phòng Nhiên Thuân mà nhìn vào đó, lát sau chạy đến trước cửa đứng nhìn, đứng suốt cả ngày, đêm về quá mệt mỏi, thím Trương mới có thể dắt tay cậu vào phòng, nhưng chưa tới năm phút đã thấy cậu lại đi ra đứng đó.

Thím Trương vừa thương vừa tức giận đến ứa nước mắt, nhìn cậu đờ đẫn đứng đó, cả người lại mệt mỏi mà bà không thể làm gì được. Bà nghe Nhiên Thuân kêu đi ba ngày, hôm nay là ngày thứ ba rồi, bà chẳng biết lúc nào anh về, hồi nãy thử gọi điện thoại xem sao lại không gọi được.

Thím Trương rầu rĩ, hay là thử gọi cho Thôi lão gia, nhưng lại sợ Thôi lão gia trách mắng Nhiên Thuân, dù sao cũng là do Phạm Khuê cứ muốn đứng chờ Nhiên Thuân, bà còn không làm gì được thì Thôi lão gia cũng đành chịu.

Thím Trương chợt a một tiếng, nhanh chân chạy vào phòng Nhiên Thuân, nhìn trên bàn thấy có mấy con gấu liền cầm lấy một con, vốn chỉ có Nhiên Thuân mới có quyền cho Phạm Khuê mấy con gấu này mà

"Tiểu Khuê, xem đây là gì nào ."

Thím Trương đưa con gấu trước mặt Phạm Khuê, nín thở chờ biểu hiện của Tiểu Khuê.

Phạm Khuê mơ mơ màng màng, cả người đã quá mệt mỏi, cả đêm hôm qua khi không còn chịu nổi nữa mới ngủ được một chút, còn lại đều mở mắt thức trắng chờ đợi, lúc này thấy con gấu trước mắt liền mở to mắt, mừng rỡ nhìn sang thím Trương thều thào nói :

"Daniel..."

Nhưng khi thấy khuôn mặt thím Trương thì sững sờ, bỗng nhiên chạy nhanh về phía phòng Nhiên Thuân, bước chạy còn xiêu vẹo khiến thím Trương hoảng hồn chạy theo đỡ cậu.

Phạm Khuê tay chân đã yếu, mở cánh cửa cũng không có lực, nhìn vào bên trong, thấy căn phòng không có Nhiên Thuân thì cả người khuỵu xuống, mếu miệng khóc nức nở, thím Trương không còn sợ hãi cậu gần hay không gần gũi người lạ gì đó nữa, ôm cậu vào lòng vuốt nhẹ tóc, nước mắt không ngăn được cũng chảy theo.

Buổi tối, thím Trương đang đứng trong bếp hâm lại nồi cháo, nhìn ra cửa phòng Nhiên Thuân thấy Phạm Khuê đang ngủ yên ổn cũng không dám đụng chạm vào, cậu chỉ vừa mới nhắm mắt thôi.

Hồi nãy, khi khóc xong, Phạm Khuê dù mệt đến bơ phờ, đôi mắt đã lờ đờ không mở ra được vẫn gắng sức không chịu cùng thím Trương đứng dậy đi vào phòng hay qua ghế sô pha ngồi, bà đành để cậu ngồi đó, ôm chăn ra trải phía bên cạnh, thử đỡ cậu nằm xuống xem sao, may mắn là cậu cũng nằm xuống, bà bỗng chốc thấy an lòng, không dám cử động mạnh, nhẹ nhàng lấy thêm một tấm chăn nữa đắp lên ngươi cậu.

Có lẽ đã quá mệt mỏi nên Phạm Khuê cứ để bà làm gì thì làm, chỉ mở đôi mắt lờ đờ nhìn về phía trước cửa ra vào, cứ nhắm lại mở một lúc lâu sau mới thấy nhắm hoàn toàn. Bây giờ thì chỉ còn cách chờ đợi Thuân về thôi.

Nhiên Thuân bước xuống máy bay thì đã 8 giờ, liền đi về bãi giữ xe lấy xe về nhà. Không hiểu tại sao anh rất nóng lòng, suốt chặng đường lái xe về, anh cũng chỉ nghĩ rằng có lẽ do anh muốn gặp Tiểu Khuê quá nên mới sốt ruột thế này, về giờ này cậu chắc đã ngủ, nhưng nhìn cậu ngủ cũng đã tốt hơn không thể nhìn thấy cậu.

Thím Trương đang ngồi bên cạnh trông nom Phạm Khuê nghe thấy tiếng xe bên ngoài thì cả người mừng rỡ như thấy được cả núi vàng, lao nhanh ra mở cửa, lại sợ ồn ào cho Phạm Khuê liền chạy tới gần Nhiên Thuân lúc này đã xuống xe nói nhanh

"Cuối cùng cậu cũng đã về, Tiểu Khuê, thằng bé.."

Thím Trương nói đến đây thì nghẹn ngào, mắt còn hươm hươm nước, làm cho Nhiên Thuân chưa kịp mở miệng chào thím, nghe vậy còn chưa đóng cửa xe đã đi vội vào nhà, dù thím Trương chưa nói hết lời nhưng lòng Nhiên Thuân nói cho anh biết có chuyện gì đó đã xảy ra.

Vào đến nhà, đập vào mắt là một đống chăn trước cửa phòng mình, lại thấy cái đầu nhỏ của Phạm Khuê thò ra bên ngoài, Nhiên Thuân ba bước thành hai, giày cũng không cởi bước nhanh tới, lúc thấy rõ khuôn mặt mệt mỏi của Phạm Khuê thì không kìm được đưa tay vuốt tóc cậu, đôi lông mày nhíu chặt, miệng mím lại, rồi thì thào, giọng nói vô lực:

"Đồ ngốc này, em đang làm gì thế này ?"

Thím Trương đứng ngoài cửa nhìn vào lúc này đã bình tĩnh trở lại, nhanh chóng đi đến bên cạnh Nhiên Thuân nói:

"Cậu ấy đợi cậu mấy ngày nay rồi, đợi mãi không thấy cậu mới thành ra thế này ."

Trong giọng nói không hề có trách móc, nhưng nghe vẫn là trách anh.

Nhiên Thuân chỉ im lặng, bàn tay đang vuốt tóc cậu dời đến khuôn mặt, vuốt nhẹ vào hai mí mắt sưng đỏ, lại xoa cái má đã nhợt nhạt của cậu, anh hít sau một hơi, vòng tay qua cổ cậu muốn ôm cậu dậy, lại nhớ áo khoác da đang mặc sẽ làm cậu lạnh liền nhanh chóng cởi áo khoác ra vứt một bên, lúc này mới nhẹ nhàng nâng Khuê lên, đi về phòng cậu.

Thím Trương cũng đi nhanh tới trước mở cửa, chờ Nhiên Thuân vào phòng mới vào sau để bật điện. Nhiên Thuân nhẹ nhàng đặt Tiểu Khuê xuống, lại đưa tay chỉnh sửa tư thế của cậu, nhìn trước mặt cậu có mấy sợi tóc, cũng nhẹ nhàng kéo ra, ân cần mà lại dịu dàng, xong xuôi mới lấy tấm chăn mà thím Trương mới đi ra ngoài lấy vào đắp lên cho cậu. Cuối cùng là ngồi xuống đó nhìn cậu chằm chằm. Một lúc lâu sau, anh mới hỏi:

"Khuê ấy, làm sao vậy?"

Lúc này thím Trương mới từ từ nhỏ giọng kể lại chuyện mấy ngày qua, kể chuyện cậu không chịu ăn lúc nào lúc nào, kể chuyện cậu cứ chạy qua phòng anh rồi đợi anh ở cửa, rồi kể chuyện cậu hai ngày nay ngủ rất ít, cuối cùng còn nói nếu anh mà chưa về bây giờ thì đêm nay có lẽ Tiểu Khuê sẽ không biết sẽ thành bộ dáng gì nữa, càng nói bàn tay Nhiên Thuân đang nắm tay Phạm Khuê càng run, một tay kia để trên đùi cũng nắm lại thật chặt.

Thím Trương cũng không kể ít đi điều gì, bà cũng chẳng sợ mang danh không chăm sóc được Phạm Khuê, bây giờ bà chỉ muốn anh quan tâm đến Phạm Khuê mà thôi, chỉ có anh mới khiến cho cậu nhóc ngốc ấy vui vẻ được.

Anh lại im lặng tiếp, nhưng lần này không chậm trễ mở miệng nói:

"Thím Trương lấy cho cháu một ít cháo, cháu sẽ cho cậu ấy ăn ."

Thím Trương đứng sau nhìn lưng của Nhiên Thuân, không rõ biểu tình của anh nhưng cũng nhanh chóng đi lấy cháo, dù sao đi nữa, anh cũng đã về rồi, chỉ cần anh về, Phạm Khuê cũng sẽ bình thường trở lại.

Nhiên Thuân nhận lấy chén cháo cùng ly nước từ tay thím Trương, không màng thím Trương đã ra ngoài hay chưa, trở người ngồi đầu giường, nhẹ nhàng ôm cậu dậy để cậu nằm vào lòng anh, lại đưa tay đẩy đầu cậu hơi ngửa lên cánh tay trái của mình, tay phải cầm muỗng múc cháo cho vào miệng mình, nhè nhàng mở đôi môi đã mất đi chút sắc hồng của cậu ra, mớm cho cậu ăn.

Lúc môi chạm môi, Nhiên Thuân nghe thấy trái tim mình thắt lại, lòng cũng tê tái, anh vội vàng nhắm mắt ổn định tinh thần của mình, lúc mở mắt ra mới tiếp tục đẩy từng miếng cháo qua miệng cậu, đẩy từ từ cho cậu kịp nuốt, đến khi đã đẩy hết cháo, anh bỗng không muốn dời môi đi.

Mắt vẫn nhìn cậu chằm chằm, nhìn làn mi cậu im ắng ngủ yên, bàn tay đang ôm bỗng siết chặt cánh tay cậu, anh cảm nhận được lưỡi cậu đang chạm vào môi anh.

Phạm Khuê chỉ vô thức cử động lưỡi như vậy thôi, vì cậu vẫn không tỉnh lại, có lẽ cậu đã quá mệt rồi. Nhiên Thuân vẫn từ từ đút cho cô từng chút cháo, kiên trì chờ đợi cậu nuốt hết, rồi kiên trì cho cậu ăn hết chén. Ăn xong, vẫn dùng cách đó cho cậu uống ít nước, cuối cùng là ôm cậu ngồi như vậy mà nhìn.

Thím Trương lúc nãy thấy một màn như vậy liền im lặng rời phòng, cảm thấy thời gian trôi qua đã lâu mới mở cửa nhìn vào thì vẫn thấy anh đang ôm Khuê, nhưng lúc này bàn tay anh đang úp mặt cậu vào ngực mình, còn chính anh thì hơi ngửa đầu dựa vào tường phía sau mà nhắm mắt. Thuân không ngủ, anh nghe tiếng cửa mở, liền bảo thím Trương:

"Thím tắt đèn giùm cháu, đêm nay cháu sẽ ở lại đây với cậu ấy."

Thím Trương đương nhiên không ý kiến nào hay hơn ý kiến này của anh, cười cười hướng anh nói:

"Cậu cũng không nên ôm như vậy, cậu ấy sẽ mỏi người lắm đấy ."

Sau đó mới tắt đèn rồi đóng cửa phòng. Thật ra là bà sợ anh mỏi tay, nhưng nói thế cậu ta mới chịu đặt Tiểu Khuê nằm xuống.

Trong phòng anh nghe thím Trương nói vậy quả nhiên mở mắt ra nhìn xuống khuôn mặt của cậu, lúc này dù trong phòng chỉ còn ánh đèn ngủ mờ mờ nhưng anh vẫn thấy được thần sắc cô đã an tĩnh hơn lúc trước rất nhiều, vì vậy lại nhẹ nhàng mà đặt Phạm Khuê nằm xuống lại, đắp chăn cho cậu xong thì vén một bên chui vào.

Anh nằm ngiêng sát Khuê, gác đầu lên một tay, một tay muốn đưa qua vuốt má cậu, nhưng nghĩ lại thấy không thuận lắm liền lấy cánh tay đang gác luồn qua cổ rồi vòng lên ôm đầu cậu tựa vào mặt mình, bàn tay kia thì ôm lấy eo cậu kéo sát vào người.

Thuân khẽ hít mùi hương nhè nhẹ từ mái tóc đang kề sát mặt mình, lại hôn lên khóe môi một chút, cái mũi nhỏ một chút, rồi hôn bên má, sau đó dùng mũi nhè nhè chà xát một lúc nữa mới thì thào:

"Đồ ngốc, ngay mai tỉnh dậy mới biết tay tôi, dám làm tôi đau lòng đến thế này."

Sáng sớm tinh mơ thím Trương đã thức dậy, len lén mở cửa phòng Khuê ra nhìn thì thấy Nhiên Thuân đang ôm chặt cậu vào người mà ngủ, bà nở nụ cười thỏa mãn, cái đầu cứ gật gật gù gù mãi rồi đóng cửa lại. Sau đó đi đánh răng rửa mặt rồi còn ra ngoài mua đồ nấu ăn sáng, mấy hôm nay vì chuyện Tiểu Khuê mà bà không ra ngoài mua gì được rồi.

Thật ra anh đến gần sáng mới ngủ, vì ôm cậu ngốc vào lòng rồi, cảm nhận được cơ thể ấm nóng mềm mại của cậu, anh dù cả người thoải mái nhưng cũng không muốn ngủ tí nào. Cứ nương theo ánh đèn ngủ mà nhìn khuôn mặt của cậu mãi.

Đến gần sáng thì mới an ổn mà chìm vào giấc ngủ. Dù vậy, anh là người ngủ tỉnh, rất dễ thức giấc, lúc thím Trương mở cửa anh đã tỉnh, chỉ là mắt vẫn nhắm đợi thím Trương rời đi. Thuân mở mắt, hơi nâng cao đầu để nhìn rõ thần sắc của cậu, lại đưa tay lên vuốt khắp mặt Khuê, thấy chỉ hơi âm ấm nên an tâm, đêm qua anh cũng sợ cậu mệt mỏi quá mà ốm mất. Nhìn chằm chằm một lúc, lại dán môi mình lên môi Khuê, đêm qua đút cháo cho cậu xong, cứ nhìn đôi môi mềm này anh lại không nhịn được mà hôn lên, tối qua hôn cũng nhiều, sáng nay thấy vẫn cứ hôn tiếp, chỉ đơn giản là môi dán môi, rồi chà xát qua lại nhưng cũng đã thỏa mãn rồi.

Anh vẫn muốn cậu ngủ thêm, nên không làm phiền tới cậu nữa, lại nhắm mắt ôm chặt cậu vào lòng ngủ tiếp, lần này ngủ đến hơn 9 giờ mới dậy.

Thím Trương đã nấu xong bữa sáng, đang ngồi chuẩn bị cho buổi trưa vì vốn ở đây cũng không có gì làm, đem rau củ ra mà xử lí trước. Nhìn thấy Thuân từ phòng ngủ Phạm Khuê đi ra thì khẽ cười hề hề, rồi nói:

"Cậu chủ ăn lại đây ăn sáng luôn, tôi dọn cho cậu ."

Anh đang lắc lắc cái cổ do đêm qua nằm nghiêng cả đêm, nghe vậy suy nghĩ chút rồi nói:

"Thím đừng gọi cháu là cậu chủ nữa, gọi cháu là Nhiên Thuân đi, cháu đi rửa mặt rồi ăn sau, phiền thím dọn cho cháu ."

Xong liền đi qua phòng mình, lúc ở với Thôi lão thì anh cũng có người giúp việc luôn cung kính gọi cậu chủ, nên khi nghe thím Trương gọi vậy cũng không quan tâm làm gì, nhưng bây giờ thấy thím Trương chăm sóc yêu thương Phạm Khuê như vậy, anh bỗng thấy gần gũi, nhận thấy một tiếng cậu chủ đó quá xa lạ, vẫn nên gọi tên anh đi.

Thím Trương quả thật bất ngờ, Nhiên Thuân từ trước đến này đối với bà vốn không mặn không nhạt, nhưng giờ lại thay đổi quá lớn. Bà thầm nghĩ, nếu anh mà vẫn xem Khuê như không khí thì trong mắt cậu ấy bà cũng là như thế, vậy có thể xem là nhờ phúc của cậu không nhỉ, thím Trương cảm thấy rất vui vẻ. Lúc Nhiên Thuân đi ra lại, thì gọi theo lời anh đã nói:

"Cậu Thuân, hôm nay cậu có đi làm không?"

Nhiên Thuân mỉm cười ngồi xuống bàn thức ăn dọn sẵn, thong thả nếm miếng cháo rồi mới nói:

"Không cần, ngày mai rồi đi, với lại bây giờ công việc bên đó cũng sắp xong rồi."

Thím Trương gật đầu, tốt quá, bà chỉ sợ Nhiên Thuân đi làm thì Khuê thức dậy sẽ khóc tiếp mất. Nhưng đúng là thím Trương sợ đúng rồi, lúc này tiếng chuông điện thoại của anh vang lên.

Anh ngừng ăn đi qua bên ghế sô pha, cái áo khoác hôm qua anh vứt một bên được thím Trương xếp gọn để trên ghế, điện thoại nằm trong đó. Lấy điện thoại ra thì thấy số của Trần thúc, Nhiên Thuân nhíu mày, sao Trần thúc biết anh đã về nước, lúc trước nói với Trần thúc là đi mấy ngày chứ cũng không nói là đi 3 ngày. Nhưng cũng không suy nghĩ nhiều liền bắt máy, vừa bắt máy đã nghe tiếng Trần thúc reo lên như trút được gánh nặng.

"Thuân, cậu đã về nước rồi à, cô ta nói cậu đã về nước nhưng tôi không tin, cậu mau đến đây giúp tôi, có chuyện lớn lắm rồi.... "

Nhiên Thuân nghe Trần thúc nói hết mới nói :

"Chuyện gì vậy Trần thúc?"

"Cậu đến đây mới hiểu được tình hình, tóm lại cậu mà không đến tôi chết chắc, đến nhanh nhé !"

Nhiên Thuân cầm điện thoại, nhìn qua cửa phòng Khuê rồi trả lời:

"Được."

Thím Trương nhìn anh nghe điện thoại xong liền hướng phòng Khuê đi vào, không biết làm gì một lúc sau lại ra, đi tới ghế sô pha lấy áo khoác rồi mới tới bên cạnh bà vừa mặc áo vừa nói:

"Chỗ làm có chuyện gấp, cháu ra ngoài một lát sẽ về ngay, cậu ấy vẫn còn ngủ nhưng đã bớt mệt rồi, thím chăm sóc cậu ấy dùm cháu."

Thím Trương vội gật đầu, Nhiên Thuân thấy thím Trương đồng ý liền quay người đi, đi vài bước lại quay lại nói.

"Cháu sẽ cố giải quyết nhanh, có chuyện gì nhớ điện thoại cho cháu ."

Lần này là đi thật.

___

Nhiên Thuân đến nơi thì thấy mọi người đang đứng trong phòng khách, Từ Tố Tố cũng có mặt, đang ngồi ôm tay vắt chéo chân trên ghế sô pha, còn Trần thúc và mấy nhân viên trong văn phòng anh thì nhìn cô ta với ánh mắt sắc bén, Nhiên Thuân đưa mắt thấy một nhân viên khác đang cúi đầu, bên cánh tay có vết thương đã được băng bó lại, liền nhíu mày lại, đưa mắt nhìn thẳng vào Từ Tố Tố.

Từ Tố Tố thấy anh nhìn mình mới hừ một tiếng khinh thường mà nói với Trần thúc :

" Ông định thế nào, nếu ông không đền bức tranh đó tôi sẽ kiện các ông, hừ, bức tranh đó là của người bạn Tiểu Băng của tôi đấy, các ông làm hư nó thì tôi biết ăn nói sao với bạn tôi đây ?"

Câu sau thì liếc Nhiên Thuân mà nói.

Mấy nhân viên trong văn phòng đều bất mãn đầy mặt, nheo mắt nhìn Từ Tố Tố, Trần thúc đưa tay lên ngăn lại, nhìn anh nói:

"Thuân, cậu đã đến đây thì cũng nên biết mọi việc ."

Bây giờ ông chỉ có thể nhờ vào anh, ông không ngờ người đàn bà này lại chanh chua đến vậy, vậy mà lâu nay ăn nói với ông vẫn có 8 phần tử tế, đúng là một người giả tạo.

Lúc Từ Tố Tố xuống sân bay liền bắt xe đi một mạch về ngôi nhà này, đến nơi lại không thấy Nhiên Thuân đâu thì cơn tức suốt chặng đường bay càng bốc lên nghi ngút. Cô ta đứng yên một chỗ rất lâu, mọi người trong văn phòng Trần thúc thấy cô ta về cũng rất thắc mắc, muốn tới hỏi về anh vì nghe nói Thuân đưa cô ta đi cũng thì phải, nhưng chẳng hiểu sao không ai dám hỏi, thần sắc cô ta lúc đó thâm trầm đáng sợ quá.

Sau đó mọi người không quan tâm nữa mà đi làm việc, thì cô ta bỗng nhiên chạy về phía mấy bức tranh của Chu Lê Băng ngày đó đem tới, ngày đó cô ta không nói gì nên mọi người vẫn để y nguyện chỗ cũ không đụng tới, chỗ đó lại bên cạnh lối ra vào phòng bếp, lúc cô ta đi tới thì một nhân viên trong văn phòng vừa lúc xách đồ trong bếp đi ra, thấy cô ta lao đến bất ngờ thì mới tránh, nhưng tránh không kịp va vào, cô ta ngã ra phía sau không hề hấn gì, nhưng người nhân viên đó va vào mấy bức tranh đang để ở đó, tranh được đựng trong khung gương, nên gương vỡ đâm vào tay người nhân viên làm bị thương. Thế mà cô ta đứng lên chỉ phủi bụi ở mông, sau đó chỉ tay vào cậu nhân viên bắt bồi thường mấy bức tranh bị vỡ gương, số tiền bồi thường gấp 5 lần số tiền công lần này cả văn phòng Trần thúc nhận được.

Nhiên Thuân nghe xong, không nói gì mà đi tới bên cạnh người nhân viên bị thương xem xét vết thương, thấy vết máu thấm cả ra mặt băng gạc liền nhíu mày quay qua Trần thúc hỏi:

"Vết thương sâu không?"

Trần thúc trả lời với giọng điệu bực tức :

" Không sâu nhưng đụng đúng mạch, máu chảy rất nhiều ."

Nói xong, vẫn nhìn Từ Tố Tố chằm chằm.

Nhiên Thuân kéo tay không bị thương của cậu nhân viên kia, lại gọi một người khác nói:

"Đưa cậu ta đến bệnh viên đi, vết thương sâu hay không sâu cũng cần phải sát trùng cho an toàn."

Nói xong hướng Trần thúc nhìn, Trần thúc hiểu ý bảo hai người kia đi.

Nhưng Từ Tố Tố vội đứng dậy nói :

"Không được, không làm rõ ràng chuyện này, không ai có thể đi !"

"Có chuyện gì xảy ra tôi sẽ đứng ra lo liệu cho cậu ta, với lại cậu ta là nhân viên của Trần thúc, Trần thúc sẽ chịu trách nhiệm. "

Trần thúc đứng ngay dậy muốn mở miệng nói như vậy thì anh đã nói thay, liền im lặng ngồi xuống, hừ mũi khinh thường Từ Tố Tố.

Từ Tố Tố mỉa mai nhìn anh nói :

"Anh thì có thể giúp gì nào, đền bù dùm ư? Được thôi, 500 triệu, đưa ngay đây thì tôi sẽ bỏ qua tất cả."

Nhiên Thuân liếc cũng không liếc cô, nhìn về phía mấy bức tranh:

"Thứ nhất, mấy bức tranh kia không đến 500 triệu, cô mua 500 triệu có quá đắt hay không tôi không biết, chỉ cần người bán kia xác nhận là 500 triệu tôi sẽ trả cô không thiếu một xu. Thứ hai, chỉ là bể gương, tôi nhìn qua vẫn có thể thay được, nếu cô đồng ý tôi có thể thay cho cô ."

Từ Tố Tố cười ngặt nghẽo, cười rồi vẻ mặt thêm khinh miệt mà nói:

"Ai chà, không biết Chu Lệ Băng nghe được điều này từ anh có buồn không nhỉ, tôi mua không đến 500 triệu đấy thì sao, tôi cũng không cần làm mới gì cả, tôi chỉ muốn 500 triệu thôi ."

Cô ta cố ý dịu dàng nói những lời sau cùng :

"Nhưng nếu anh cầu xin tôi, thì tôi có thể chấp nhận. "

Tất cả mọi người vỡ lỡ, thì ra cô ta là đang cần cái này, ai nấy càng nhìn cô thêm khinh thường hơn nữa, thậm chí ngao ngán mà lắc đầu. Nhiên Thuân thì đã rõ ngay từ đầu khi cô ta nhìn anh bằng ánh mắt thù hận như vậy, nhưng không ngờ cô ta lại đến nước này, anh quay lại nhìn cô ta, nét mặt thản nhiên, giọng nói cũng bình thản.

"Tôi chưa nói cái thứ ba, ai chứng nhận cậu nhân viên kia làm hư tranh của cô nào, tất cả mọi người đều thấy cô xô cậu ta vào đó cơ mà?"

Trần thúc và mọi người không nói được cô ta vì cô ta có tiền có thế hơn, cô ta có thể biến đen thành trắng, nhưng với anh thì cô ta chẳng là gì cả.

Từ Tố Tố đúng là có suy nghĩ dùng thế lực của mình làm khó Trần thúc, thấy anh nói vậy, liền nói:

"Hừ, các người dựa vào đâu nói tôi xô cậu ta vào đó ?"

"Cô đứng gần cậu ta nhất, cậu ta lại bị thương, cô thì không sao, cô còn chối nữa ?"

Thuân cắt lời cô ta.

"Anh... tôi.... cậu ta... "

Từ Tố Tố tức đến mức thở dốc, cô ta chưa nghĩ ra nên nói lại thế nào, cứ ấp úng.

Trần thúc gật gù hả hê, quả nhiên anh có cách đối phó, lúc đó cô ta mở giọng quyền thế ra, ông và mọi người nào nghĩ được tới việc đỗ lỗi lại cho cô ta, cứ mong giải hòa được là tốt lắm rồi.

"Anh có thể kiện được tôi sao?! "

Từ Tố Tố nghiến răng nói lớn với Nhiên Thuân:

"Anh nghĩ anh là ai?! Thứ con hoang nhà họ Thôi!"

Cô ta tức quá nói năng lung tung.

Vậy mà anh cũng chỉ thản nhiên nhìn lại cô ta thách thức, cô ta làm nhiều chuyện như vậy, anh cũng thừa sức đoán ra cô đã điều tra anh, người con gái này, đúng là phải nên tránh xa ra mới được, vừa muốn mở miệng thì chuông điện thoại reo, Nhiên Thuân lấy máy ra thấy số của thím Trương thì ngay lập tức bắt máy đưa lên tai.

" Alo, có chuyện gì với Tiểu Khuê sao?"

Giọng thím Trương nghẹn ngào, vội vã:

"Cậu chủ, không thấy Tiểu Khuê đâu..."

Mặt anh biến sắc, không nói một lời lao ra khỏi phòng khách, để lại một đám người ngạc nhiên nhìn theo anh.

___

Thím Trương lúc này đang đi dọc theo con đường để tìm Khuê, chỉ mới đây thôi bà còn vào phòng xem cậu thì thấy cậu vẫn còn ngủ, ai ngờ vừa ra sau nhà phơi áo quần xong đi vào đã thấy cửa phòng cậu mở ra, cửa phòng Thuân cũng mở, kế tiếp là cửa nhà, lúc đó bà mới cả kinh, biết cậu đã ra ngoài.

Bà luống cuống tay chân chạy ra ngoài, chạy ra tới cổng thì nhớ tới lời Thuân liền lấy điện thoại ra gọi anh. Đáng lẽ ra lúc trước Thôi lão có để người ở lại bảo vệ Phạm Khuê cả ngày đêm. nhưng sau lần gọi điện thoại cho thím Trương lúc trước, ông chỉ để họ theo dõi lúc chiều tối.

Nên bây giờ cậu đi hướng nào không một ai biết được, cả con đường lại chỉ toàn nhà ở, không có quán xá nên càng không thể hỏi thăm ai.

Anh chỉ cảm thấy con đường về nhà bây giờ sao dài đằng đẵng, hai bàn tay cầm vô lăng cũng run run, anh tự bắt buộc chính mình phải bình tĩnh mới có thể tìm được cậu, nhưng nghĩ đến cậu sẽ sợ hãi người lạ, nghĩ đến cậu lạc đường, lại nghĩ đến cậu bị người ta bắt mất, đủ mọi tình huống, khiến anh không thể nào mà bình tĩnh được, con đường về nhà vốn cần 30 phút, hôm nay anh đi chưa tới 10 phút, xe dừng trước cổng nhà mở toang, lại nhìn vào thấy cửa nhà cũng mở, anh vứt xe ngoài cổng chạy nhanh vào với niềm hy vọng, nhưng không có một ai, nhìn căn nhà trống rỗng, anh chợt sợ hãi, cả người run lên, lại nhanh chóng lao ra xe chạy thẳng tìm kiếm, trên đường về nhà anh không thấy cô, vậy thì phải chạy thẳng mà tìm thôi.

Chạy thẳng nữa thì sẽ tới một ngã rẽ, chạy hết ngã rẽ đó là ra đường chính, xe cộ đông đúc, anh bất giác đạp mạnh chân ga hơn nữa, anh sợ cậu gặp nguy hiểm, vừa đi hết ngã rẽ quả nhiên thấy một đám đông, Nhiên Thuân thấy mình dường như chết lặng, nơi đó là nơi giao nhau với con đướng chính, cậu ra sao rồi.

Thím Trương đi đến cuối ngã rẽ này thì thấy Phạm Khuê đang ngồi tựa vào bồn hoa bên vỉa hè, cả người co lại ôm lấy chân, cúi đầu không dám nhìn ai, xung quanh đã có mấy người vây lại, có người còn tới kéo tay cậu hỏi han, nhưng chỉ thấy cậu run rẩy sợ hãi, càng lui sát vào bồn hoa, Thím Trương chảy nước mắt chạy tới, gạt tay người kia ra, ôm lấy Phạm Khuê vào lòng, không kiềm chế được mà khóc nức nở, cậu đã an toàn, cậu đã không sao.

Nhưng anh thì vẫn chưa thấy Khuê, tay run run mở cảnh cửa xe, anh thấy hai chân mình vô lực, anh nhìn vào đám đông đang đứng chắn đó mà như thấy khoảng không tối tăm mù mịt, cố nén sự sợ hãi trong lòng, anh phải nhìn thấy cậu, anh đi nhanh về phía trước, đẩy mấy người đang đứng chắn ra nhìn vào trong, thấy thím Trương đang ôm Khuê thì không còn suy nghĩ gì trong đầu nữa, anh chậm rãi quỳ xuống, đưa tay nhận lấy Khuê từ thím Trương, ôm cậu thật chặt, gục mặt lên đỉnh đầu cậu, cắn răng nhắm mắt không cho hốc mắt đã nóng bừng của mình tràn lệ.

Nhưng khi nghe thấy người mà mình đang ôm thì thào, giọng nói nhẹ lại rè rè:

"Thuân... sợ..."

Thì rốt cuộc cũng không ngăn được giọt nước mắt mà mình cố giữ.

___

Nhiên Thuân ôm cậu một lúc thì mới đứng dậy bế cậu lên xe ngồi với thím Trương ở ghế sau, còn chính mình thì nhanh chóng lái xe về nhà. Đám đông cũng chỉ muốn giúp cậu trai nhỏ mà thôi, khi thấy cậu đã có người đưa đi liền tản ra.

Về đến nhà, Nhiên Thuân vòng ra phía sau ôm lấy Phạm Khuê đi vào, thím Trương hình như cũng ân hận nên lủi thủi đi theo phía sau. Anh đưa cậu vào phòng, vẫn duy trì im lặng như vậy, đặt cậu lên giường, đi vào phòng tắm của cậu lấy khắn mặt thấm nước ra ngoài thì thấy thím Trương đã đứng trong phòng nhìn Khuê lúc này anh mới lên tiếng:

"Thím cứ ra ngoài trước đi, cháu sẽ lo cho cậu ấy."

Ngồi xuống giường lại nói:

"Lỗi là do cháu, cháu không nên để cậu ấy một mình như vậy."

Nói xong thì không nói thêm gì nữa, cẩn thận lau mặt cho Phạm Khuê bây giờ vì mệt mỏi quá mà đã ngủ lại.

Thím Trương nghe anh nói vậy cảm thấy thật an lòng, anh không muốn bà tự trách mình đây mà, nhìn lại lần nữa xác định Phạm Khuê đã không sao, bà mới ra khỏi phòng.

Thím trương vừa đóng cửa phòng thì anh cũng không nhịn nữa cúi xuống ôm cậu thật chặt, trán gác lên trán cậu, mặt sát mặt mà ôm như vậy, chỉ ôm như vậy, không muốn buông ra, anh bây giờ mới biết được rằng, cậu đối với anh quan trọng đến nhường nào.

Nhiên Thuân ôm hơi mạnh, anh như muốn hòa tan cậu vào mình, vì vậy nên Khuê vì đau mà tỉnh lại.

Cậu vừa mới trải qua khoảnh khắc đáng sợ, lúc đó thật nhiều người cứ vậy quanh cậu, cậu sợ bọn họ. Cậu chỉ muốn ra ngoài tìm Thuân về mà thôi, mấy ngày rồi cậu cứ đợi mãi mà không thấy anh, vốn đã muốn đi ra ngoài nhưng thật sự rất sợ hãi, nên cứ chần chờ trước cửa, cuối cùng là mệt quá mà ngủ, sáng nay tỉnh lại thì không thể chịu đựng được nữa, cậu muốn gặp Thuân, muốn nói với anh rằng, cậu không phải không thích anh, mà là thích anh, thích anh lắm.

Khuê mơ màng thấy người mình hơi đau, lại có hơi thở đang phả vào mặt mình, nhưng nghĩ tới Nhiên Thuân đã mấy ngày không gặp, lại thêm chuyện hồi nãy liền mếu máo.

"Thuân... Sợ... Về.."

Cậu không nhìn rõ người đang ôm mình.

Anh bừng tỉnh, vội thả cậu ra, nâng người nhìn cậu mừng rỡ.

"Khuê anh đây, đừng sợ."

Lại đưa tay ôm cả hai má cậu lại, hôn lên chóp mũi cậu thì thầm.

"Tiểu Khuê, anh về với em đây."

Khuê nghe anh nói, cố mở mắt ra, mở mắt được rồi thì nhìn sững trước mắt, mí mắt không nhúc nhích, lát sau, bàn tay nhỏ bé đưa lên sờ má Nhiên Thuân, cảm giác từ bàn tay truyền đến, cậu thở ra một hơi, nói như thì thầm.

"Thuân ...."

"Ừm."

"Thuân ơi...."

"Anh đây."

"Khuê... Nhớ..."

.

Anh nhắm mắt, im lặng không trả lời, lát sau mới để đôi môi của mình trả lời dùm bằng một nụ hôn lên môi cậu.

Anh nói :

"Anh sẽ không bao giờ để em phải một mình nữa. "

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro