Chương 3
Sau khi Thư Hân bước vào phòng mới phát hiện con nhỏ Tuyết Nhi đã ngồi trong góc cắn hạt dưa, đang nói chuyện rất rôm rả với một bạn học nữ bên cạnh, ngay cả nàng bước vào phòng cũng không nhìn thấy.
Ngồi xuống bên cạnh Tuyết Nhi, Thư Hân cẩn thận đánh giá bạn nữ xinh đẹp này, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt. Nhưng nhất thời không thể nhớ được người kia là ai.
"A? Tiểu Tuyết, đây không phải là Thư Hân, bạn thân của em hồi đại học sao?" Cô ta vừa nhìn thấy Thư Hân đã nhận ra "Thư Hân, đã lâu không gặp, không ngờ em lại ở lại Bắc Kinh."
Nhất thời Thư Hân không nhận ra cô nàng này là ai, nhưng nhìn thái độ của Tuyết Nhi, hẳn là cô ta có quan hệ tốt với Tuyết Nhi, nàng cũng cười gật đầu "Vâng, đúng, em tốt nghiệp xong vẫn ở lại đây làm việc, không ngờ chị cũng ở đây."
"A, trước đây tôi nghe nói em muốn về quê làm việc, vì sao lại ở lại?" Cô ta đưa cho Thư Hân một lon nước, "Lúc đó có người còn rất nuối tiếc về quyết định của em đấy."
Thư Hân hơi kinh ngạc, ý định về quê nàng nói từ năm ba, nếu người trước mặt biết chuyện này, chắc là người nàng đã quen từ năm đó. Thư Hân quay đầu nhìn Tuyết Nhi, muốn tìm được đáp án từ chỗ Tuyết Nhi.
"KiKi, chị nói bậy bạ gì đấy." Tuyết Nhi thấy Thư Hân thay đổi sắc mặt, nghĩ rằng Thư Hân nghĩ tới chuyện Vĩ Thành, vội vàng nói tránh đi, "Hứa Giai Kỳ là đàn chị lớn hơn bọn mình một khóa, chị thì biết cái gì."
Giai Kỳ nhớ tới chuyện Thư Hân và Vĩ Thành, ngẩng đầu nhìn Tiểu Đường đang đứng cách đó vài bước, cười một cái, rất nhạy bén mà thay đổi trọng tâm câu chuyện.
Thư Hân nghe Tuyết Nhi và Giai Kỳ nói chuyện với nhau, chậm rãi nhớ ra Giai Kỳ này là ai, không phải chủ tịch hội sinh viên của bọn họ năm đó sao? Nhiệm kỳ tiếp theo, người tiếp nhận vị trí của cô ta chính là Vĩ Thành.
Nghĩ đến Vĩ Thành, Thư Hân nhíu mày, đưa tay muốn bật lon nước, nhưng tay lại hơi run.
"Để tôi giúp." Một bàn tay cầm lấy lon nước trong tay nàng, chỉ nghe cạch một tiếng, lon nước đã được mở, người này ngồi xuống bên cạnh Thư Hân, sau đó tiện tay cắm một cái ống hút vào lon nước rồi mới đưa cho nàng.
"Cảm ơn." Thư Hân nhận lấy lon nước, ngồi dịch về phía Tuyết Nhi, sau đó mới cười cười với Tiểu Đường.
Tuyết Nhi và Giai Kỳ ở bên cạnh lại ngừng nói chuyện với nhau, đặt sự chú ý lên hai người, Tuyết Nhi có chút bất ngờ.
"Tiểu Đường, sáng hôm qua chị gọi cho em, không phải em nói em sẽ không tới sao?"
Tiểu Đường cười nói với Tuyết Nhi "Chiều nay đúng lúc xử lý xong mọi chuyện, vì vậy mới kịp tới."
Thư Hân híp mắt nhìn Tuyết Nhi, ngày đó là ai khăng khăng khẳng định Tiểu Đường sẽ đến, kết quả là vì công việc người ta rảnh rỗi nên người ta mới đến, lời của con nhỏ này quả nhiên không nên quá tin tưởng, thật sự không nên dựa vào.
Giai Kỳ cười như có như không, liếc mắt nhìn Tiểu Đường, rồi lại liếc mắt nhìn lon nước trên tay nàng.
"Vì để tham gia hội bạn học tối nay, Tiểu Đường tăng ca cả đêm qua, ngay cả trưa nay cũng không ăn cơm."
Tuyết Nhi ca ngợi "Wao!! Em quả thật coi trọng tình nghĩa bạn học."
Giai Kỳ gật đầu. "Đúng là tên này coi trọng một bạn học nào đó." Là bạn thân Tiểu Đường, Giai Kỳ rất phúc hậu mà không phá đám chuyện của người ta.
Khi mọi người gần như đến đông đủ, đoàn người lên tầng năm để dùng cơm, vào phòng đã đặt trước, mà rất ngoài ý muốn là, Từ Tử Nhân vốn ngồi bên trái Thư Hân đột nhiên nhìn thấy một người bạn thân, sau đó chạy tới ngồi cạnh người đó, mười giây sau, người ngồi bên trái Thư Hân đổi thành Triệu Tiểu Đường.
Dường như chú ý tới vẻ mặt ngây ra của Thư Hân, Tiểu Đường hỏi "Có phải tôi ngồi cạnh khiến chị không thoải mái không?"
Thư Hân cong cong khóe miệng "Không có, là vinh hạnh của tôi." Bàn tay nắm thực đơn của nàng cứng đờ, nghiến răng gạch một gạch lên món ăn mà nàng không thích.
"Chị thích canh cải thảo?" Tiểu Đường giúp Thư Hân chuyển cốc trà tới vị trí thuận tiện, "Không phải chị không thích cải thảo sao?"
Thư Hân không chú ý lắm, gọi một món ăn nữa rồi đưa thực đơn cho Tiểu Đường, tuy không thích cải thảo, nhưng nàng vẫn gọi, nhiều người thế này chắc sẽ có người thích ăn, nàng cười cười với Tiểu Đường "Thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị cũng tốt."
Thấy Tiểu Đường đánh dấu vào tên mấy món cay trên thực đơn, Thư Hân cười "Không ngờ khẩu vị của em lại rất giống của tôi."
"Vậy sao?" Tiểu Đường dường như cũng có chút bất ngờ, đưa thực đơn cho người tiếp theo rồi giải thích "Bà ngoại tôi là người Tứ Xuyên, nên bà nấu món cay rất giỏi."
Mắt Thư Hân sáng rực lên. "Tôi cũng thấy món cay Tứ Xuyên rất ngon."
Tiểu Đường thật phong độ tươi cười. "Tôi từng học được của bà ngoại vài món, có thời gian chị có thể nếm thử món cay tôi làm."
Thư Hân cười vui vẻ. "Được, có cơ hội nhất định sẽ nếm thử." Tiểu Đường biết nấu ăn thật sự làm nàng bất ngờ, nhưng đối phương thuận miệng mời, nàng đương nhiên cũng không ngốc đến mức cho là thật, là một người phụ nữ, tuy nàng không thông minh lắm nhưng ít nhất cũng biết cái gì gọi là thức thời.
Tiểu Đường thấy Thư Hân không cho là thật cũng không tiếp tục mời nữa mà đổi chủ đề.
"Tôi nghe Tuyết Nhi nói chị nghỉ việc rồi, có hứng thú tới công ty tôi làm không?"
Thư Hân ngẩn người, rồi lập tức cười từ chối. "Cảm ơn, gần đây tôi cũng không nóng lòng tìm việc, trước tiên cứ chậm rãi tìm xem thế nào đã." Nói xong, nàng nghiến răng trong lòng, cái miệng này của Tuyết Nhi, sớm muộn gì nàng cũng phải dán nó lại.
Công việc trước giờ của nàng tuy lương không cao, nhưng nàng không giống những bạn học khác, phải trả tiền nhà và những thứ khác, cũng tiết kiệm được một số tiền, cộng thêm sở thích viết tiểu thuyết trên mạng, cũng kiếm được chút tiền tiêu vặt, tạm thời ăn chơi ba tháng cũng không có vấn đề gì.
Đối với lời mời của Tiểu Đường, đầu tiên nàng hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu rằng đây chỉ là một lời mời khách sáo giữa bạn học thôi, nàng không cần tưởng thật, cho dù nàng thật sự muốn vào công ty của Tiểu Đường cũng phải chính thức phỏng vấn mà vào, không phải dựa vào quan hệ đàn chị đàn em.
Giai Kỳ đang ngồi cùng Tuyết Nhi vuốt cằm "Tiểu Tuyết, em có cảm thấy... hôm nay Tiểu Đường nói đặc biệt nhiều, cười cũng đặc biệt nhiều không?"
Tuyết Nhi giương mắt nhìn lại, lúc này Tiểu Đường đang giúp Thư Hân lau thìa, cô đờ đẫn thu hồi ánh mắt.
"Thật ra, thứ chúng ta thấy chính là ảo giác."
Thư Hân, đồ ngốc kia, lại dám để Tiểu Đường làm việc đó cho mình, nó tưởng Tiểu Đường là nữ sinh đang theo đuổi nó hay sao? Trong đầu đồ ngốc kia chứa cái gì vậy?!
Đồ ăn được dọn lên rất nhanh, món ăn rất tinh tế, Thư Hân chọn một món có cái tên gần gũi "Bulgogi", thật ra đó chỉ là món bình thường ai cũng biết, ăn xong, nàng bình tĩnh thu đũa, món ăn của nhà hàng này vẫn có cái tên trang nhã nhưng mùi vị cũng như trước, không được ngon lắm.
Những món tiếp theo bắt đầu được đưa lên, hình thức vẫn đẹp đẽ mà mùi vị thật sự giống nhau, món canh uống như nước sôi, cơm trộn gỏi cá thiếu vị cá, còn cả món cá muối Vưu Ngư Bảo mùi vị thật sự không được tốt lắm, đối với Thư Hân mà nói, món ăn được nhất trên bàn chỉ có bát cải muối, ít nhất ăn vào nàng còn cảm nhận được mùi vị cay cay.
"Nếm thử món canh sườn bò này đi, thịt ở đây cũng không tệ lắm." Tiểu Đường chuyển món ăn tới trước mặt Thư Hân, nói rất nghiêm túc "Chí ít ăn vào còn nhận ra nó là miếng thịt."
Thư Hân bật cười, vươn đũa gắp một miếng sườn trong canh bỏ vào bát mình, thấp giọng nói "Không phải chỉ là một bát canh thịt thôi sao, đâu cần gọi cái gì dài dòng."
Tiểu Đường múc hai thìa canh vào trong bát của nàng "Uống nhanh đi, lượt rượu sắp tới rồi." Sau đó, cô nở một nụ cười.
Thư Hân cúi đầu uống một ngụm canh nóng, không khỏi nghĩ vị đàn em này dường như cũng không phải cao cao tại thượng, xa không với được, tài trí hơn người như người ta đồn đại.
Vĩ Thành nhìn hành động giữa Thư Hân và Tiểu Đường, ánh mắt trầm xuống.
Ăn cơm xong, Thư Hân có chút cảm thán nghĩ, tìm một người chồng nấu ăn giỏi là vô cùng cần thiết, uống ít rượu cũng cần thiết không kém.
Trong suốt bữa cơm, mặc dù có Tiểu Đường ở bên cạnh chống đỡ, nàng vẫn bị ép uống vài chén rượu, về phần có vài người trêu đùa nàng và Tiểu Đường, nàng cũng chỉ coi như đùa vui, nếu nói nàng và Tiểu Đường có chuyện gì đó, chi bằng nói một ngày nào đó Vĩ Thành quỳ gối khóc, nói hắn biết mình sai rồi.
Sau đó mọi người cùng đi thanh toán mới biết Vĩ Thành đã trả tiền, Thư Hân nhìn biểu hiện đắc ý của Kỳ Như không khỏi bóp trán, lấy điện thoại trong túi ra xem giờ, nàng hơi do dự nghĩ, có nên về sớm một chút không? Một đám người như thế này đi hát, tỷ lệ micro rơi vào tay nàng không cao, hơn nữa hiện giờ đầu óc nàng rất choáng váng, có thể hát hò gì?
"Thư Hân uống say rồi, tôi đưa cô ấy về, mọi người đi hát đi, chúng tôi không đi nữa." Khi Thư Hân còn chưa kịp từ chối, Tiểu Đường đã mở miệng.
Mí mắt Thư Hân giật giật, em gì ơi, không nên nhập diễn quá như thế, thật sự coi mình là người yêu rồi sao? Thư Hân rùng mình một cái, có nhân vật như vậy làm người yêu, nàng sẽ bị các chị em phụ nữ oán hận tới chết.
Thấy Thư Hân run lên, Tiểu Đường cúi đầu hỏi "Sao vậy, lạnh à?" Cô nhìn bộ váy trên người Thư Hân, đứng qua chắn gió cho nàng, nói một cách không cho phép từ chối "Tôi đưa chị về."
Những người ở đây thấy vậy lại huyên náo một trận, có người nói Tiểu Đường yêu thương bạn gái, có người lại nói hâm mộ Thư Hân, giống như đã quên Thư Hân từng là bạn gái Vĩ Thành.
Thư Hân không coi những lời này là thật, nàng cũng muốn nhân cơ hội này ra về, vì vậy thuận tiện đồng ý với Tiểu Đường, về phần Tiểu Đường có nhân cơ hội nhìn trộm "sắc đẹp" của nàng hay không, có cố ý một mình đưa nàng về để tiện ba chấm hay cái gì đó hay không, Thư Hân không chút lo lắng.
Thứ nhất, nàng tin tưởng thẩm mỹ của Tiểu Đường sẽ không chọn trúng nàng như thế, ở đây, cũng có vài người đẹp hơn nàng.
Thứ hai, Tiểu Đường sẽ không ngốc tới mức đưa nàng đi làm chuyện gì đó dưới nhiều ánh mắt như vậy, trừ khi cô ta bị đồ ăn lấp não.
Thứ ba, nhân vật làm mưa làm gió ở Đại học Bắc Kinh hẳn là còn chưa đến mức bỉ ổi như thế.
Vì vậy, dưới ánh mắt cực kỳ hâm mộ của các chị em phụ nữ, Thư Hân ra về cùng Tiểu Đường, đương nhiên cũng không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vĩ Thành.
Sau khi hai người xuống lầu, bởi vì Tiểu Đường uống rượu nên cô cũng không định lái xe của mình, một chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người.
Tiểu Đường đang định mở cửa xe cho Thư Hân, ai ngờ Thư Hân, tự mình mở cửa rồi ngồi xuống, không chút ngượng ngùng.
Tiểu Đường thấy vậy bật cười rồi lên xe theo, nhìn chiếc cằm gầy gầy của Thư Hân, đôi mày của Tiểu Đường hơi nhíu lại.
Thư Hân nói địa chỉ xong liền quay đầu nói với Tiểu Đường.
"Chuyện hôm nay thật sự rất cảm ơn, nếu không có em, tôi thật sự bị cô ta kéo đi diễn kịch."
Day day cái đầu hơi choáng váng, Thư Hân dừng lại một lát rồi nói "Còn nữa, nếu không có em giải vây, có khả năng tôi sẽ bị bẽ mặt." Nghĩ tới Vĩ Thành, hai lông mày nàng lại nhíu chặt lần nữa.
"Nếu như chị thật sự muốn cảm ơn, mời tôi ăn một bữa cơm là được rồi." Tiểu Đường cười cười không để ý, lấy di động ra: "Số điện thoại của chị là số mấy?"
Vẻ mặt Thư Hân cứng đờ, cười gượng lấy điện thoại ra: "xxxxxxxx"
Tiểu Đường này vì sao nghe không hiểu người ta đang nói khách khí vậy, nói lời cảm ơn tùy ý một chút lại bắt người ta mời ăn, đây chính là nhà tư bản vô cùng độc ác, bất cứ lúc nào cũng không quên bóc lột.
Tiểu Đường vừa bấm số điện thoại vừa tươi cười mở miệng "Tối mai chị có rảnh không, nếu rảnh, tối mai thế nào."
"A, được." Thư Hân bỏ điện thoại vào túi xách, trong đầu đang nghĩ lại rốt cuộc nàng đồng ý mời Tiểu Đường ăn từ lúc nào, đáng tiếc, suy nghĩ một lúc lâu sau nàng xác nhận thật sự nàng chưa từng nói những lời này. Nàng yên lặng cắn răng, Tiểu Đường này không phải mở một công ty riêng sao, vì sao bỗng nhiên còn thèm khát cơm tối tội nghiệp của nàng.
Tới dưới nhà Thư Hân, nàng xuống xe rất nhanh, nói lời cảm ơn với Tiểu Đường, sau đó, khi Tiểu Đường đang định nói, nàng đóng cửa lại trong nháy mắt, nhỡ may cô ta còn muốn nàng mời lên lầu uống trà gì đó thì không còn gì phiền phức bằng.
Tiểu Đường nhìn bóng lưng đã đi xa của Thư Hân, cười bất đắc dĩ, lấy điện thoại ra lưu số của Thư Hân rồi mới nói cho tài xế địa chỉ nhà mình.
"Này cô gái trẻ, cô đang theo đuổi cô gái đó à?" Tài xế nhìn Tiểu Đường áo quần bảnh bao trang nhã ôm sát đường cong cơ thể qua gương chiếu hậu, dùng điệu bộ người từng trải mà nói: "Theo đuổi phụ nữ da mặt nhất định phải dày, cho dù cô có đẹp trai xinh gái cũng không bằng chai mặt đâu."
Tiểu Đường nghe vậy cười cười, trong đôi mắt ánh lên những tia sáng rực rỡ, nếu có cô gái nào nhìn thấy nhất định sẽ điên đảo tâm hồn.
Bác lái xe là người nhiệt tình, dọc đường bày cho Tiểu Đường rất nhiều chiêu thức tán gái, cho tới khi Tiểu Đường xuống xe vẫn chưa thôi.
"Cô gái này, theo đuổi phụ nữ quan trọng nhất là phải chai mặt, đừng quên nha."
Tiểu Đường nghe vậy vẫn cười cười như trước, đến khi xe taxi bỏ đi cô mới thu lại nụ cười ấm áp. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, cô nhìn cái tên trên điện thoại.
"KiKi, giữa Vĩ Thành và Thư Hân xảy ra chuyện gì?"
Một lúc sau, cô hơi hạ tầm mắt nói: "Được, em biết rồi."
Có những thứ để vuột mất một lần đã khiến cô vô cùng nuối tiếc, cô không muốn tiếp tục để vuột mất nữa.
Nhìn cái tên "Thư Hân" trong danh bạ, khóe miệng Tiểu Đường lộ ra một tia cười, Thư Hân, Thư Hân, người đàn ông yêu chị, không phải đã thua rồi sao? (Ý nói đến Vĩ Thành thua cuộc.)
-----
Khi Tuyết Nhi về đến nhà đã là hơn nửa đêm, Thư Hân mơ màng nghe thấy con bé nói Vĩ Thành sao đó, cũng chẳng thèm để ý, trở mình một cái rồi nặng nề ngủ tiếp.
"Thật không biết nên nói cậu thông minh hay ngốc nữa."
Tuyết Nhi nhìn Thư Hân đang ôm gối ngủ say, thở dài, đắp lên người một cái chăn, cũng ngủ theo.
Ngày hôm sau, Thư Hân ngủ thẳng tới hơn mười giờ mới tỉnh dậy, chờ nàng rửa mặt đánh răng xong xuôi đã là hơn mười một giờ, thay quần áo xong, điện vang lên, nàng cầm điện thoại lên nhìn, là một dãy số lạ.
"A lô, xin chào." Thư Hân cầm lấy một chiếc bánh bao nhét vào miệng, ngồi xuống bên cạnh bàn máy tính, khởi động máy.
"Đã ăn trưa chưa?" Giọng nói từ trong điện thoại truyền ra mang theo tiếng cười, Thư Hân hơi ngạc nhiên, giọng nói này vì sao có chút quen thuộc, nàng trừng mắt nhìn mới nhớ ra số điện thoại này có thể là của Tiểu Đường, đêm qua nàng quên chưa lưu số cô.
"Còn chưa ăn, Tiểu Đường, xin hỏi có chuyện gì không?" Thư Hân nhai bánh bao, cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, đứng dậy đi về phía tủ lạnh.
Tiểu Đường ngồi trong xe nghe được tiếng động bên kia điện thoại, khóe miệng mỉm cười. "Tôi đang ở bên dưới nhà chị, buổi trưa cùng đi ăn đi, tôi mời." Nói xong, cô lập tức ngắt máy.
Thư Hân ngỡ ngàng nhìn điện thoại thông báo cuộc trò chuyện kết thúc, quay đầu nhìn hình mặt cười trên máy tính, sau đó bình tĩnh buông cái bánh bao khô khốc xuống, cầm túi xách lên, chạy thẳng xuống dưới lầu, cứ mặc kệ vị đàn em này nghĩ gì, nàng phải ăn một bữa trưa thật ngon trước đã.
Sau khi Thư Hân xuống lầu, lập tức nhìn thấy Tiểu Đường đứng cạnh một chiếc Lexus, nàng ghen tị nghĩ, đều từ một trường mà ra, nàng thì ngay cả một chiếc Ben Ben mini cũng không mua nổi, người ta đã lái Lexus đời mới nhất, khác biệt giữa người với người sao lại lớn như vậy?
Nhìn thấy Thư Hân xuống lầu, Tiểu Đường nở một nụ cười, mở cửa xe: "Lên xe đi, gần đây mới mở một nhà hàng Pháp, chúng ta đi ăn thử nhé?"
Thư Hân ngồi yên vị trên ghế phụ, thắt dây an toàn xong mới do dự nói: "Nhất định phải đi ăn món Pháp sao?"
Tiểu Đường khởi động xe, nụ cười không đổi: "Chị muốn ăn gì?"
Thư Hân rất khó nghĩ, nàng đổi từ khách thành chủ thì thôi, nhưng có nên thành thật nói cho Tiểu Đường biết mình thật ra là một kẻ tầm thường, yêu nhất là món ăn truyền thống, không có hứng thú với món ngoại quốc không?
"Không thích ăn món Pháp sao?" Tiểu Đường cầm chắc tay lái: "Có thích ăn món cay không?"
Thư Hân gật đầu, nhưng không biết có phải do quá soi mói hay không, nàng luôn luôn cảm thấy các quán món cay bên ngoài đều không thể làm ngon như xưa.
"Vậy để tôi làm cho chị ăn, món cay truyền thống tôi làm cũng không tệ lắm." Tiểu Đường quẹo tay lái.
"Bây giờ chúng ta đi siêu thị mua đồ, được không?"
Thư Hân nhướng mày "Đồ ăn em làm thật sự rất ngon sao?"
Tiểu Đường gật đầu "Ngon hơn cơm khách sạn ngày hôm qua."
Thư Hân thả lỏng một nửa.
"Chỗ em ở có hẻo lánh lắm không?"
Tiểu Đường suy nghĩ cẩn thận một lúc: "Ở tiểu khu biệt thự Bắc Kinh, chắc cũng không tính là hẻo lánh."
Thư Hân không nói gì, quả thật không hẻo lánh, thậm chí còn nằm trên đoạn đường hoàng kim, người ta ở biệt thự, còn mình ngay cả một căn phòng cũng không có. "Vậy chị yên tâm rồi."
"Yên tâm cái gì?" Tiểu Đường cười khẽ, không làm người khác chói tai nhưng lại mang theo cảm giác không nói thành lời. "Yên tâm tôi sẽ không có mưu đồ quấy rối gì với chị."
Thư Hân lấy điện thoại ra, cạch cạch gửi cho Tuyết Nhi một tin nhắn, sau đó nhe răng cười. "Ai biết được em có hứng thú giải phẫu thi thể hay không."
Tiểu Đường không nói gì, suy nghĩ của nàng này càng ngày càng kỳ quái, chẳng lẽ ảnh hưởng của việc viết tiểu thuyết sao?
Tới siêu thị, tìm được chỗ đỗ xe, hai người tới khu rau thịt tươi, chọn nguyên liệu nấu ăn.
"Muốn ăn kho cay không?" Tiểu Đường hỏi.
Thư Hân chảy nước miếng gật đầu. Vì vậy những ngón tay thon dài như của bàn tay đánh đàn dương cầm kia cẩn thận chọn một miếng sườn nhiều thịt.
"Muốn ăn canh thịt cay không?"
Tiếp tục gật đầu.
"Canh chân giò nấu nấm kim châm, chị thích uống không?"
Thư Hân nhìn Tiểu Đường đẩy xe, cẩn thận chọn nguyên liệu, có chút tiếc nuối mà nghĩ, nếu Tiểu Đường không phải một cô nàng quá nhiều tiền, quá đẹp trai xinh gái, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp tóm lấy cô nàng này.
Thật ra muốn nắm chặt một người phụ nữ cũng có thể nắm lấy dạ dày cô ta. Thư Hân nhìn thịt bò, xương sườn trong xe, giống như có thể thấy những món ăn đầy đủ sắc hương vị bày ra trước mặt.
Mua đồ xong, Thư Hân nhất quyết muốn trả tiền, Tiểu Đường không ngăn cản, sau khi lên xe đưa cho nàng một gói long nhãn.
"Chị ăn cái này trước đi, rất nhanh sẽ về đến nhà."
Thư Hân vừa bóc vừa nghi hoặc nghĩ, vì sao nàng cảm thấy câu nói kia có chút không đúng, rốt cuộc không đúng ở chỗ nào?
P
*
T
rời đất ơi hôm nay hai đứa mlem quá tôi không thể giữ vững sơ tâm mama được =))
Mà Yu Shuxin dạo này cứ ỷ mình giảm cân xong thì hôm nào cũng bắt nạt tôi 🥺
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro