Chương 6

Cái gọi là tiệc rượu thương mại không giống như trong phim thần tượng hay diễn, một đống trai thanh gái lịch xuất hiện, sau đó uống rượu nói chuyện phiếm, rồi những cặp đôi chính chạy đi khiêu vũ một màn tươi đẹp, mà là một cuộc đấu đá trên thương trường.

Đàn ông dựa vào tiệc rượu để bàn chuyện làm ăn, phụ nữ dựa vào tiệc rượu vừa để bàn chuyện trang sức, mĩ phẩm, vừa thăm dò ít tin tức nho nhỏ, nếu đôi nào cũng giống như trên phim truyền hình, chỉ biết ăn uống với khiêu vũ, thì khoảng cách tới phá sản chẳng còn xa nữa.

Nhưng điểm đặc biệt là cả con gái lẫn con trai đều có chí hướng làm ăn và thậm chí còn có thể là người thông minh biết cách ăn nói.

Tiểu Đường là nữ trên muôn vàn đám nam nhân. Cô ấy nổi bật nhất vì vẻ đẹp thanh lịch, phong độ, dịu dàng và có gì đó nam tính ẩn sâu dưới vẻ đẹp của Tiểu Đường.

Thư Hân không hiểu vì sao Tiểu Đường lại định đưa nàng tới những nơi thế này, trước tiên không nói đến vấn đề tin tưởng, chỉ xét về năng lực của nàng, lẽ nào Tiểu Đường chưa từng do dự?

Bất kể Tiểu Đường suy nghĩ thế nào, Thư Hân vẫn vô cùng không muốn, nhưng nàng vẫn phối hợp mà mặc váy, trang điểm, đeo đồ trang sức cẩn thận. Đương nhiên, kiểu xuất hiện một cách rực rỡ như nhân vật chính trong tiểu thuyết, nàng không làm được, người phụ nữ thông minh phải biết làm gì trong từng trường hợp, dù sao không phải ai cũng may mắn được làm nhân vật chính.

Năm giờ rưỡi chiều, điện thoại của Thư Hân vang lên, Tiểu Đường đã lái xe tới dưới lầu.

Soi gương một lần cuối cùng, tất cả đều ổn thỏa, Thư Hân đi giày cao gót ra khỏi nhà.

Tiểu Đường ngồi trong xe, nhìn thấy Thư Hân lộng lẫy xuất hiện, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, vô cùng ôn nhu xuống xe mở cửa cho Thư Hân, chờ khi Thư Hân đã ngồi ổn định, cô mới nói "Tối nay làm phiền chị rồi."

"Đều là bạn học, không cần khách sáo."

Tiểu Đường vờ như không nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của đối phương, nhấn ga, đi về phía nhà hàng.

Tiệc rượu lần này do một nhân vật có uy tín trên thương trường, ông Mạc, tổ chức, những người được mời hầu hết đều phải nể mặt ông.

Khi hai người tới nhà hàng đã có nhiều người tới, Tiểu Đường liếc mắt nhìn Thư Hân ở bên cạnh, thấy sắc mặt nàng bình thường mới bước vào cổng chính.

"Triệu tổng." Tiểu thư nhà họ Đới đang bắt tay với khách nhìn thấy Tiểu Đường lập tức cười xin lỗi với khách khứa, tiến lên hai bước chào Tiểu Đường.

"Tối nay Triệu tổng hạ cố tới, cần phải uống nhiều một chút mới được."

"Khách sáo rồi." Tiểu Đường bắt tay Đới Manh, vị tiểu thư nhà họ Đới này là người thừa kế trong tương lai, thủ đoạn trên thương trường thật sự khiến cho người ta không thể khinh thường.

"Đâu có." Hai người buông tay ra, Đới Manh mỉm cười nhìn về phía Thư Hân bên cạnh Tiểu Đường. "Vị tiểu thư xinh đẹp này là?"

"Đây là bạn tôi, Ngu Thư Hân." Cánh tay Tiểu Đường khoác hờ lên vai Thư Hân, mỉm cười giới thiệu.

"À." Ánh mắt Đới Manh tỏ vẻ hiểu ra, mờ ám cười nói "Chào Ngu tiểu thư, hôm nay Ngu tiểu thư thật lộng lẫy, thật sự làm tôi phải ghen tị với Triệu Tiểu Đường đây rồi."

Thư Hân nghe vậy hơi mỉm cười, "Cô Đới quá khen rồi, ngày trước vẫn nghe bạn bè nói Đới tiểu thư tuổi trẻ tài cao, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền, hôm nay có thể gặp gỡ, phải là vinh hạnh của tôi mới đúng." Chỉ là, cái vẻ mặt tôi thông minh, tôi hiểu rõ kia là cái gì?

Những lời này khiến cho Đới Manh rất vui vẻ, bồi bàn đi qua bên cạnh, cô tự mình đưa hai ly rượu vang cho Tiểu Đường và Thư Hân, giơ ly rượu trong tay lên mời hai người.

"Vậy đêm nay mời hai vị cứ tự nhiên, tôi xin lỗi vì không tiếp tục đón tiếp được."

"Đới Manh tiểu thư khách sáo rồi." Trong hoàn cảnh nhiều khách khứa thế này, Đới Manh có thể tiếp đón lâu như vậy đã là rất nể mặt, Tiểu Đường nhấp một ngụm rượu, nhìn Đới Manh đi đón khách rồi mới thấp giọng nói bên tai Thư Hân.

"Đới Manh là bạn từ nhỏ của em, sao, phong thái, khí thế bức người đúng chứ."

Thư Hân liếc mắt nhìn Tiểu Đường đang nói người ta mà còn không quên cười ấm áp, nàng nhướng mi mỉm cười nói "Phong thái của em càng hơn như thế."

Nhất thời, Tiểu Đường cười vô cùng ôn hòa.

Bảy giờ tối, khi khách khứa đã đến gần hết, Thư Hân nhìn Tiểu Đường bị mấy người vây quanh rồi nhàn nhã đi về phía sô pha trong góc phòng, còn chưa đi được hai bước đã nghe thấy một giọng nữ nhanh nhẹn.

"Chị là bạn gái của Triệu tổng?"

Thư Hân quay đầu lại, nhìn thấy một người con gái mặc một chiếc váy xanh da trời nhạt, màu xanh nhạt ở trên người người khác rất khó nhìn, nhưng mặc trên người người này lại có hai phần thanh nhã, ba phần nhanh nhẹn, năm phần đoan trang. Nếu dùng một câu để hình dung, chính là cảnh đẹp ý vui.

"Xin chào." Thư Hân không biết thân phận của đối phương, gật đầu khách sáo.

"Coi cái trí nhớ này của chị này, em là Dụ Ngôn." Người con gái nâng ly lên với Thư Hân, "Vừa rồi em còn nghe thấy chồng em khen chị đấy."

Thư Hân suy đoán trong lòng, xem ra vị này rất có khả năng là vợ của Đới Manh, nghe nói con dâu nhà họ Đới họ Dụ.

"Thì ra là Dụ tiểu thư, tôi thất lễ rồi." Thư Hân cười áy náy, nâng ly rượu uống một ngụm coi như nhận lỗi.

"Chị không nhận ra em, thất lễ hay không thất lễ cái gì." Dụ Ngôn không để ý, kéo Thư Hân ngồi xuống ghế sô pha, "Em quen biết Tiểu Đường nhiều năm rồi, chị không cần khách sáo với em, nếu tính quan hệ thật sự, chị chính là đàn chị đại học của em đấy." Hiếm khi nào nhìn thấy Tiểu Đường đưa bạn gái tới dự tiệc, vì vậy Dụ Ngôn nhất định phải đến xem cô ấy là ai. Dụ Ngôn sợ đối phương xấu hổ nên không nói ra những lời này, chỉ quấn lấy Thư Hân nói một số chuyện.

Chỉ chốc lát sau đã có mấy người tới góp vui, ba người phụ nữ tạo thành một vở kịch, năm sáu người phụ nữ gộp thành một vở tuồng.

Thư Hân nhìn bọn họ tỉnh bơ dò la tin tức thương nghiệp, khóe miệng mỉm cười, những người phụ nữ này đều là người trong những công ty thành công, có được mấy người là đơn giản.

"Đúng rồi, mọi người nhìn thấy bạn gái mà cậu Trương đưa tới chưa?" Phu nhân nhà họ Đinh đột nhiên chuyển chủ đề, nét mặt lộ ra chút châm biếm.

Nhà họ Đinh và nhà họ Trương từng làm ăn với nhau, mấy người ở đây đều biết, vì vậy mỗi người đều tỏ vẻ nghi hoặc. 

"Nhiều người quá, nhìn không kỹ lắm, cô ấy rất đẹp?"

Đuôi lông mày Thư Hân khẽ nhướng lên, lẽ nào đang nói đến Kỳ Như?

"Đẹp?" Đinh phu nhân cười nhạo.

"Trang phục như một con điếm, bộ dạng như chưa từng biết đến bộ mặt thành phố là cái gì, cô ta thật sự coi hoàn cảnh này là loại tiệc rượu không có đẳng cấp trên TV."

Thư Hân cố hết sức để ngăn ý định cười phá lên, Đinh phu nhân này lời nói không thô tục, nhưng những lời này thật sự cũng rất khó nghe. Nàng khẽ cau mày, không biết Vĩ Thành đang nghĩ gì, hoàn cảnh này không phải trò chơi, nếu mất mặt, sợ là rất nhiều người sẽ biết.

"Tôi nghe nói cô ta là thư ký của cậu Trương." Dụ Ngôn nhẹ nhàng bồi thêm một câu, lời này vừa nói ra, nét mặt những người ở đây đều lộ ra một tia châm biếm rõ ràng.

Thư Hân nâng ly rượu lên che khóe miệng đang giật giật, cái miệng phụ nữ đúng là thứ giết người vô hình.

"Vòng tay của Ngu tiểu thư thật đẹp, cô mua ở đâu vậy?" Ánh mắt Đinh phu nhân rơi xuống cổ tay Thư Hân vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.

Thư Hân hiểu rõ trong lòng, chủ đề vừa rồi được Đinh phu nhân bắt đầu, mục đích đã đạt được, không thể tiếp tục nữa, dù sao cô ta cũng không muốn trở thành một cái tên nổi tiếng thích nói xấu người khác, nàng thở dài trong lòng, những người phụ nữ này đều đã thành tinh rồi, nàng tin rằng dù trên thế giới này không có đàn ông hay người yêu, bọn họ vẫn có thể vui vẻ như thường.

"Vòng tay này là quà của mẹ tôi năm tôi đỗ đại học, cảm thấy hợp với trang phục ngày hôm nay nên đeo vào thôi, không phải thứ đắt tiền gì." Thư Hân phóng khoáng khoát tay.

Trong mắt Dụ Ngôn thoáng qua một tia tán thưởng.

"Em lại nghĩ vòng tay này rất hợp với chị, nhìn làn da căng mịn trắng sáng của chị, em chỉ hận không thể cắn một cái." Dụ Ngôn lắc đầu thở dài, "Thư Hân, chị đúng là khiến cho em ghen tỵ nha."

Thư Hân sờ sờ mặt mình, vẻ mặt lộ vẻ đã sáng tỏ. "Dụ Ngôn, em đang tạo thêm thù hận cho chị sao, ở đây có ai da không đẹp, em cố ý khen chị, có ý đồ gì?"

Mấy người ở đây ngay từ đầu đã không xem thường Thư Hân, lại thấy Thư Hân với Dụ Ngôn đùa cợt, trong lòng hiểu rằng không thể tùy tiện làm mất lòng cô gái này, nên cũng vui vẻ cười đùa.

Thư Hân vừa đối phó, vừa lần thứ hai cảm thán, các chị em phụ nữ, mấy người không chỉ có suy nghĩ linh hoạt mà còn có một cái đầu thật thông minh nha! Nàng không khỏi nghĩ, khi về nhà, mình nên ăn nhiều quả óc chó, tẩm bổ đầu óc, so với mấy người phụ nữ này, hiện giờ đầu óc nàng không đủ dùng.

Đúng lúc này, tiếng giày cao gót truyền tới, Thư Hân quay đầu lại, nhìn thấy một người đẹp mặc lễ phục đỏ tươi, đeo dây chuyền lóe sáng đi về phía này, ngay lập tức, Thư Hân cảm thấy dạ dày mình nhói đau, vẻ mặt mấy người khác cũng biến thành bản mặt quan tài.

Đây đúng là nghiệt duyên nha.

Hiện giờ, suy nghĩ của Vĩ Thành đối với Thư Hân rất phức tạp, một mặt muốn buông tự tôn để quay về với Thư Hân, một mặt lại không muốn Thư Hân xuất hiện trước mặt mình, chỉ cần Thư Hân xuất hiện, hắn sẽ nhớ tới chuyện xảy ra ngày đó. Lỗi là của hắn, nhưng sự lý trí và lạnh lùng của Thư Hân cũng chính là thứ hắn rất hận.

Hắn muốn Thư Hân ỷ lại vào hắn một chút, dịu dàng một chút. Hắn thích sự kiên cường của Thư Hân, cũng lại hận sự kiên cường đó. Sau khi biết Thư Hân từ chức, hắn lo lắng không biết Thư Hân có sống tốt hay không, dù sao mới tốt nghiệp một năm, Thư Hân không thể có nhiều tiền. Nhưng khi hắn nhìn thấy Thư Hân xuất hiện tại tiệc rượu, mặc bộ váy xa xỉ, hắn mới cảm thấy sự lo lắng đó là thừa.

Nàng là một người phụ nữ dù ở bất cứ nơi nào đều có thể sống rất tốt, cho dù nàng không còn việc làm, nàng vẫn có thể sống rất phóng khoáng. Thậm chí hắn còn ác ý nghĩ, những thứ này đều do Tiểu Đường chu cấp. Nhưng trong lòng hắn lại hiểu rõ, Thư Hân sẽ không nhận bất cứ thứ gì của người mà mình chỉ quen biết mới đây, mà người như Tiểu Đường cũng sẽ không thích loại con gái như vậy.

Thư Hân lấy tiền từ đâu? Hắn đột nhiên phát hiện thì ra mình không hiểu gì về Thư Hân.

Khi nhìn thấy Kỳ Như đi về phía Thư Hân, hắn không ngăn cản, người phụ nữ này hắn đã chơi chán, nếu cô ta không suy xét được hoàn cảnh mà để mất mặt, hắn cũng không cần khách sáo với cô ta nữa.

Ả đàn bà thấp kém này không phải thích thân phận cậu chủ nhà họ Trương của hắn sao, hắn sẽ để cô ta xem cái gì gọi là đẳng cấp, sau đó... cút thật xa cho hắn. Nếu không phải vì cô ta, hắn và Thư Hân đã không đi tới bước đường cùng này.

Dụ Ngôn nhìn Kỳ Như đi về phía này, thản nhiên nhìn sắc mặt Thư Hân, thấy vẻ mặt Thư Hân bình tĩnh mới cười cười nói với mấy người bên cạnh.

"Dáng người của vị tiểu thư này thật không tệ."

Đinh phu nhân cũng lộ ra một nụ cười trào phúng. "Mấy minh tinh mà em trai tôi thường chơi đùa cũng không đẹp bằng cô ta."

Thư Hân nghe vậy, biết rằng những người này không thèm để Kỳ Như vào mắt. Nàng dựa vào một bên tay vịn của sô pha, rất rộng lượng mà không bỏ đá xuống giếng, đương nhiên màng cũng không làm thánh mẫu mà nói giúp cô ta, nàng chọn làm một người nghe có đạo đức.

Những người phụ nữ này đều rất khôn ngoan, rõ ràng đều nói những lời không tử tế, lại dùng giọng điệu vô cùng ôn hòa, làm cho người ta nghĩ bọn họ đang nói sự thật mà không phải cố ý châm biếm. Thấy Kỳ Như ngày càng tới gần, Thư Hân chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.

"Chào mọi người." Kỳ Như bắt chuyện với mấy người ở đây, ánh mắt dừng lại trên người Thư Hân. "Thật không ngờ Ngu Thư Hân, cô cũng ở đây." Trong giọng nói cô ta có chút bất ngờ.

Mấy người phụ nữ kia vừa nghe đã hiểu Kỳ Như có biết Thư Hân, hơn nữa, quan hệ hai người có vẻ không tốt, vì vậy bọn họ thông minh sống chết mặc bay, nếu Trương Vĩ Thành và Triệu Tiểu Đường có gì xích mích, đối với bọn họ mà nói cũng có lợi.

Thư Hân chép miệng trong đầu, những người phụ nữ này đúng là biết cách tính toán, nàng cười cười với Kỳ Như. "Ừ, đi cùng bạn."

Kỳ Như không ngốc, Thư Hân tỏ vẻ thế này biến cô ta thành kẻ cố tình gây sự, Kỳ Như cười cười, ngồi xuống một chiếc sô pha. "Đi cùng Tiểu Đường sao?"

Thư Hân cười cười coi như trả lời.

"Ngu tiểu thư." Đinh phu nhân thận trọng cười với Thư Hân, "Vừa rồi tôi vẫn cảm thấy cô hơi quen, không biết có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu hay không?"

Thư Hân thấy vị Đinh phu nhân này không đợi Kỳ Như đã mừng rỡ thuận gió xuôi thuyền, nàng suy nghĩ một chút rồi nói "Tôi rất thường xuyên được hỏi như vậy, có lẽ gương mặt tôi quá bình thường, vì vậy Đinh phu nhân nhìn quen mắt thôi."

"Coi cái miệng này này." Dụ Ngôn nghe những lời này xong, đúng lúc cười xen vào, "Gương mặt này của chị mà cũng gọi là bình thường thì đã làm khó Tiểu Đường tìm được chị trong đám đông rồi."

"Có lẽ vì chị nhảy kịch liệt quá nên Tiểu Đường mới nhận ra đấy thôi." Thư Hân chỉ coi những lời Dụ Ngôn nói là vui đùa nên cũng đáp lại một câu. Còn Dụ Ngôn lại cho rằng Thư Hân đã thừa nhận tình cảm này, vì vậy đối xử với Thư Hân như vợ tương lai của Tiểu Đường. Hơn nữa, cô vốn đã thấy Thư Hân vô cùng thuận mắt.

Giữa phụ nữ với nhau, không thuận mắt thì có thế nào cũng không thể làm bạn bè, còn nếu đã thuận mắt, ngoại trừ người yêu không thể chia sẻ, những thứ khác không cần phải nghĩ nữa.

Đinh phu nhân nghĩ đi nghĩ lại, thật sự không nhớ nổi đã gặp Thư Hân ở đâu, nhưng cũng không hỏi tiếp nữa, chuyển câu chuyện sang hướng khác.

Kỳ Như rõ ràng cảm nhận được mấy phu nhân này đang bài xích mình, nét cười tuy vẫn hiển hiện trên mặt nhưng trong lòng lại ghen ghét Thư Hân hơn vài phần, Thư Hân thật sự rất thủ đoạn, ngoài mặt luôn tỏ vẻ thanh cao, nói xấu sau lưng người ta lại chẳng có mấy khách sáo.

Thư Hân đang bị mấy bà vợ quấn lấy, không biết Kỳ Như lại đổ tội lên đầu mình, chỉ tập trung đối đáp từng câu một.

"Nói đến tiểu thuyết, tôi lại nhớ đến một quyển tiểu thuyết rất hay, mỗi khi tôi uống trà trưa đều phải đọc một đoạn tiểu thuyết của tác giả này." Cô gái trẻ này là con gái của ông chủ một công ty nào đó, nhưng nói năng hành động đều rất chừng mực, "Có ai đọc Mưa Buồn không?"

"Là một seri mười truyện đúng không?"

Một người khác tiếp lời "Trong nhà tôi có một bản có chữ ký của tác giả, bút danh của tác giả rất có ý tứ, hình như là Esther."

Khóe miệng Thư Hân giật giật, nhất thời, biểu hiện có chút quái dị.

Dụ Ngôn nhìn vậy liền hỏi "Thư Hân, chị đã từng đọc tiểu thuyết của tác giả này chưa?"

Thư Hân miễn cưỡng cười cười, gật đầu. "Có, chị đọc rồi, chị thích nhất cuốn Cô đơn của cô ấy." Ngày đó, khi viết quyển này, nàng tốn nhiều công sức nhất, sao có thể không thích.

"Cô đơn là tác phẩm thành danh của tác giả này, thật sự không tệ." Cô gái trẻ tuổi đã khơi mào đề tài này gật đầu. 

"Nhưng tôi vẫn thích nhất là Mưa Buồn, phụ nữ trong đó thật mạnh mẽ, làm cho người đọc cảm thấy thật thoải mái, thú vị hơn nhiều những nữ chính chỉ biết đau khổ vì tình mà tôi đã đọc."

Thư Hân ở bên cạnh cười thầm, ngày đó, khi viết quyển tiểu thuyết này, thật ra nàng bị một số tiểu thuyết ngôn tình khác kích thích, nhìn nữ chính vì người yêu mà đòi sống đòi chết, nàng thật khó chịu, vì vậy mới viết về mười người phụ nữ thân phận khác nhau nhưng đều vô cùng mạnh mẽ, có niềm kiêu hãnh riêng, nhưng rồi cũng cho những người phụ nữ này một tình yêu hoàn mỹ.

Nói trắng ra, đây chỉ là một seri truyện rất hay, những người phụ nữ này tuy không dịu dàng động lòng người, yếu đuối, mảnh mai, nhưng vẫn có một người yêu hết lòng vì bọn họ. Tiểu thuyết này phù hợp với sở thích của độc giả nữ cũng không có gì lạ.

Mấy người hàn huyên một lúc rồi liên tục có người bỏ đi, khi chỉ còn lại Dụ Ngôn và Kỳ Như, Thư Hân cũng thở phào nhẹ nhõm, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

"Chị Hân, đây là danh thiếp của em, sau này thường xuyên gặp mặt nhé, bên kia còn một số việc, xin lỗi em không ở lại được." Dụ Ngôn trao đổi danh thiếp với Thư Hân rồi đứng dậy đi vào trong đám người. Nhìn thấy Tiểu Đường, Dụ Ngôn liền lộ ra một nụ cười mờ ám, chạm cốc với cô ấy "Thư Hân kia thật không tệ nha."

Tiểu Đường cười vô cùng ôn hòa. "Đương nhiên cô ấy không tệ."

Dụ Ngôn lắc đầu thở dài. "Hiếm khi nào cậu lại vừa mắt một cô gái, nhưng cô gái xuất sắc như thế cậu phải giữ cho chặt, nếu không ngày nào đó bị người ta cướp mất, hối hận cũng không kịp." Nói xong, Dụ Ngôn nhìn lại, đại thiếu gia Vĩ Thành đang tiến về phía Thư Hân.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro