Chương 8: Chỗ ngủ trong đêm tuyết

Chương 8: Tìm chỗ ngủ trong đêm tuyết

Cách Tuyết Nguyệt Thành ba mươi dặm có một quán trọ, khi xưa cùng Lôi Vô Kiết đến Tuyết Nguyệt thành bái sư từng ở qua, mặc dù mái nhà cũ kỹ, nhưng lại hơn ở vẻ thanh nhã, dù đồ ăn hơi đắt, Tiêu Sắt vẫn vui vẻ bỏ tiền, vì nơi này có mấy phần hương vị của Tuyết Lạc Sơn Trang.

Tiêu Sắt nhớ rất rõ, mở quán trọ này là hai cha con, người cha vẻ mặt tang thương già nua không phù hợp tuổi, bị thời gian bào mòn, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mặt mũi xấu xí nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ nhiệt thành, còn cô con gái chỉ mới khoảng mười hai, mười ba tuổi, bị bệnh tật hành hạ, trong mắt tràn đầy ua ám, đã mất hết hy vọng sống.

Đèn lồng treo ngoài quán bị gió tuyết thổi đến mức chao đảo dữ dội, dường như vỡ nát bất cứ lúc nào, nhưng trong màn đêm, đó vẫn là ánh sáng dẫn đường.

Cửa chính của quán trọ đóng chặt, bên trong có ánh sáng, loáng thoáng nghe thấy tiếng ho khan bị đè nén, Tiêu Sắt không do dự mà gõ mạnh lên cửa.

Người mở cửa chính là vị lão bản vĩnh viễn khom lưng, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi kia, lão bản rõ ràng không nhớ được Tiêu Sắt, trên mặt hiện lên nét nịnh nọt xen lẫn mệt mỏi, "Hai vị mau vào đây cho ấm, lò than vẫn chưa tắt đâu."

Tiêu Sắt và Vô Tâm vừa bước vào, ông lão nhanh chóng đóng cửa lại, bên trong có bốn cái bàn và một cái lò than, ba bàn. đã cất ghế, rõ ràng lão bản định thu dọn xong bàn ghế là đi ngủ.

Quán trọ có kết cấu quen thuộc: tầng một là nơi ăn uống, tầng hai là chỗ nghỉ ngơi, cha con lão bản ở trong một căn phòng nhỏ phía sau lầu một, Tiêu Sắt chú ý đến ánh đèn yếu ớt cùng với tiếng ho rũ rượi dường như có thể ho ra cả phổi truyền đến từ căn phòng nhỏ kia.

Lão bản nhìn theo tầm mắt Tiêu Sắt, lưng cúi càng thấp hơn, "Ngài đừng bận tâm, tiểu nữ thân thể không khỏe, hai vị là muốn nghỉ chân hay ở trọ?"

Tiêu Sắt chỉnh chỉnh tay áo, bước thẳng lên cầu thang, "Cho chúng ta một phòng, mang đồ ăn lên."

Lão bản run rẩy xoa xoa tay, "Trên lầu rẽ trái, phòng thứ hai, ngài xem có vừa ý không?"

Tiêu Sắt mới bước ba bậc thang, nheo mắt nhìn lại, lão bản vội vàng giải thích, "Tuyết rơi lớn quá, chỉ có phòng đó là. . . là sạch sẽ nhất."

Tiêu Sắt mỉm cười đẩy nhẹ, "Không sao, cứ làm việc của ông đi."

Cầu thang giẫm lên kêu "kẽo kẹt ", tường và mái nhà đều bị rơi tuyết và gió lùa. Lầu hai có khoảng mười phòng, và phòng thứ hai rẽ trái thực sự là phòng tốt nhất.

Rơm phủ vẫn khá dày, tuyết rơi vào không nhiều.

Trong phòng có hai cái giường, giữa giường là một cái bàn gỗ cũ nát và một cái ghế gỗ bị mất một chân.

Vô Tâm nhìn quanh một lượt, cười nói: "Ta nhớ Lôi Vô Kiết từng nói ngươi bên ngoài có một Tuyết Lạc Sơn Trang, cũng rất phong nhã, đáng tiếc ta chưa có dịp ghé thăm."

Tiêu Sắt ghét bỏ xốc lên cái chăn cứng như đá, ẩm ướt giống như bị mốc, liền nghe thấy một tiếng "chít ", một con chuột xám to béo chạy vụt ra từ bên kia cái chăn, vẻ mặt Tiêu Sắt như vừa nuốt phải ruồi, hồi lâu mới thở dài, vung tay áo phẩy những bông tuyết tung bay trên mép giường, tùy ý ngồi xuống, thuận miệng nói: "Hòa thượng muốn đến thì lúc nào cũng hoan nghênh, tiền ăn có thể giảm giá."

Vô Tâm cười mắng: "Mê tiền."

Lão bản bưng đến một cái khay "Cơm canh đạm bạc, mong hai vị đừng trách."

Hai cái màn thầu cứng ngắc, hai bát cháo loãng đến mức đếm được từng hạt gạo, một đĩa dưa muối không rõ làm từ gì, quả thật là vô cùng đạm bạc.

Tiêu Sắt liếc nhìn cơm canh đạm bạc, cố gắng kiềm chế không lộ vẻ ghét bỏ, "Trời gió tuyết, khó có khách, có vẻ như hôm nay việc buôn bán của ông không được tốt lắm."

Lão bản xoa xoa tay, "Gần Tết rồi, thời tiết thế này, có khách là đủ rồi."

Khi lên lầu, Tiêu Sắt đã đoán trước, tầng hai chỉ có căn phòng cuối là có người ở, nghe tiếng thở đều đặn, rõ ràng là người nọ đã ngủ từ lâu, nhưng y vẫn cẩn thận xác nhận: "Cũng phải thôi, hạng người nào mà gần Tết còn ra ngoài?"

Lão bản đánh bạo nhìn lướt qua áo lông cừu quý giá và khuôn mặt được bọc trong lớp lông đó, xấu hổ xoa tay: "Kia. . . chỉ là một thư sinh nghèo, có lẽ cũng đang về nhà đón Tết, không có xe ngựa nên đi chậm một chút, ngài cần chậu than không?"

Tiêu Sắt vốn định nói không cần, nhưng liếc nhìn Vô Tâm,y nói: "Cũng được."

Chậu than mà lão bản mang lên chính là chậu than vừa rồi còn để ở sảnh, lúc này vừa khéo tận dụng, nhìn bộ dạng lão bản cười không khép miệng vì nghĩ rằng mình đã chiếm được món hời lớn, Tiêu Sắt thấy buồn cười nhưng cũng không vạch trần, một chậu than cũng không đáng bao nhiêu tiền.

Cơm canh đạm bạc, Tiêu Sắt căn bản nuốt không trôi, Vô Tâm cười cười, không chút do dự ăn hết một cái bánh bao, uống cạn bát cháo như thể đó là sơn hào hải vị.

Tiêu Sắt một tay chống cằm, chăm chú nhìn Vô Tâm ăn, đợi đến khi hắn đặt bát xuống mới thở dài một hơi: "Hòa thượng, ngươi chịu khổ rồi."

Vô Tâm lắc đầu: "Chỉ cần no bụng, đối với tiểu tăng, vây cá tổ yến hay bánh bao cũng chẳng khác gì."

Giọng Tiêu Sắt uể oải, kéo dài: "Ta nói là từ Thiên Ngoại Thiên đến đây, ngươi chịu khổ rồi, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vô Tâm cười một tiếng:"Cũng chẳng có gì, chỉ là ầm ĩ với đám người Thiên Ngoại Thiên mà thôi."

Tiêu Sắt hỏi: "Vì sao lại ầm ĩ?"

Vô Tâm hơi nghiêng người nhích tới gần, ánh mắt khẽ nheo lại: "Nói thật thì là vì ngươi."

Tiêu Sắt ngạc nhiên: "Vì ta?"

Vô Tâm nói: "Không phải ta đã nói với ngươi sao? Nam Quyết phái người đến Thiên Ngoại Thiên, nói rằng sẽ giúp Thiên Ngoại Thiên trong Đông Chinh lần này, còn tuyên bố rõ ràng rằng muốn lấy đầu của ngươi."

Tiêu Sắt nhíu mày một lúc, lẩm bẩm: "Nam Quyết. . . Thiên Ngoại Thiên. . . Quả nhiên. . .Người khác cũng không có bản lĩnh lớn như vậy. . ."

Vô Tâm không cắt đứt suy nghĩ của y, chỉ phất tay áo, ngồi xếp bằng trên giường, bắt đầu tọa thiền.

Tiêu Sắt nói: "Lấy bản lĩnh của ngươi, vậy mà lại không thể áp chế được dã tâm của mấy kẻ trong Ma giáo?"

Vô Tâm trợn mắt nhìn y, cười nói: "Ngươi thật sự coi trọng ta, ta cũng không phải thần, dã tâm chính là tâm ma, tâm ma thì không thể tiêu diệt được."

Tiêu Sắt nói: "Ngươi hẳn là bị thương ở Thiên Ngoại Thiên, chỉ với đám người vừa rồi, họ còn không chạm được vào đầu ngón tay của ngươi."

Vô Tâm nói: "Tử Y Hầu và Bạch Phát Tiên liên thủ, ta không địch nổi."

Tiêu Sắt đảo mắt: "Tử Y Hầu và Bạch Phát Tiên áp chế Thiên Ngoại Thiên mười hai năm mới đợi được ngươi trở về, nhưng lại vì dã tâm mà muốn giết ngươi. . ."

Vô Tâm cười nhìn y: "Tử Y Hầu và Bạch Phát Tiên đúng là có dã tâm, nhưng nếu phải kể ra những người trên thế gian này không phản bội ta, họ chắc chắn đứng đầu, ta là —— cố ý."

Tiêu Sắt lập tức trợn to mắt, "A" một tiếng, anh suy nghĩ cực nhanh, ngay lập tức hiểu ra: "Tên hòa thượng nhà ngươi, quá liều lĩnh."

Vô Tâm chớp mắt: "Ngươi phất tay một cái liền bỏ lại Tuyết Nguyệt thành, đi theo kẻ ý đồ bất minh như ta để làm mồi nhử, ngươi và ta kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai nói được ai."

Tiêu Sắt nói: "Người Nam Quyết rất ít bước vào Bắc Ly, Thiên Ngoại Thiên mười hai năm chưa từng bước vào Trung Nguyên, sự kiện ở Tuyết Nguyệt Thành này, bất kể bên nào, cũng không thể nào làm mà không để lại dấu vết như vậy."

Vô Tâm nói: "Đúng vậy."

Tiêu Sắt nói: "Cho nên nhất định phải có thế lực giang hồ của Bắc Ly tiếp ứng, thậm chí là chủ động tham gia."

Vô Tâm đáp: "Không sai."

Tiêu Sắt nhìn hắn, hơi nheo mắt lại, "Những người này là ai, Nam Quyết chắc chắn sẽ không tiết lộ hết cho Thiên Ngoại Thiên ngay lần đầu tiên đạt thành minh ước, nên ngươi cũng không biết rõ."

Vô Tâm nói: "Có đạo lý."

Tiêu Sắt khẽ thở dài, "Cho nên hòa thượng à, ngươi rõ ràng không có ý định Đông Chinh, nhưng lại không chịu nổi việc kẻ dã tâm làm loạn, để Thiên Ngoại Thiên lá mặt lá trái giả vờ hợp tác với chúng, ngươi với tư cách là thủ lĩnh lại tạo ra cái vỏ bọc phản bội để mở đường cho Thiên Ngoại Thiên, ngươi một đường chuyển hướng tai họa đến Tuyết Nguyệt thành, dụ ta mắc câu, nếu ta không đi theo ngươi thì sao? Ngươi tính thế nào?"

Vô Tâm nhướng mày, vẻ mặt ngang ngược, "Có lẽ. . . đánh ngất rồi vác đi?"

Tiêu Sắt ghét bỏ liếc nhìn khắp người hắn, "Với tình trạng hiện tại của ngươi, ta vác ngươi đi còn hợp lý hơn đấy."

Vô Tâm nói: "Sứ giả Nam Quyết không nói hết với ta, nhưng có nhắc đến một câu, một nửa người trong giang hồ của Bắc Ly đã đầu nhập, trong đó có cả Ám Hà."

Sắc mặt Tiêu Sắt thay đổi, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, "Chưa hẳn, e rằng có chút phóng đại, chẳng qua Ám Hà. . ."

Vô Tâm nói: "Dù có phóng đại, chỉ một Ám Hà đã rất khó đối phó, chưa kể đến những kẻ trong tối, có thể một lần chế trụ toàn bộ đệ tử Tuyết Nguyệt Thành mà không lộ dấu vết, người tham gia chuyện này không phải ít."

Tiêu Sắt nói: "Theo tin tức của các ngươi, những ai đã tham gia?"

Vô Tâm lắc đầu, "Những kẻ đã bại lộ không quan trọng, quan trọng là những kẻ ẩn mình, vì vậy Thiên Ngoại Thiên mới dốc toàn lực để giết ta, Nam Quyết cùng liên minh cũng vì lo lắng mà muốn nhanh chóng diệt trừ ta, đây cũng coi như một biện pháp kiềm chế."

Tiêu Sắt suy tư nhìn hắn, "Ta cảm ơn ý tốt của ngươi, nhưng hòa thượng, tại sao việc nguy hiểm thế này ngươi lại kéo ta vào, ta có điểm nào giống người không cần mạng?"

Vô Tâm khẽ nghiêng người về phía y, hai người mỗi người chiếm một chỗ ở cuối giường, ở giữa cách nhau không đến ba thước, Vô Tâm hơi nghiêng người, Tiêu Sắt lập tức cảm nhận được khí tức áp bức lên người mình, có lẽ bởi vì lời của Vô Tâm, "Tiêu Sắt là người tiếc mạng, nhưng Tiêu Sở Hà thì không, Vĩnh An Vương lại càng không, giang hồ nguy cấp tất nhiên dẫn đến thế cục triều đình rối ren, Vĩnh An Vương nên chân thành cảm ơn ta mới đúng."

Tiêu Sắt đứng dậy, phủi tay áo, "Cảm ơn thế nào đây? Để ta trị thương cho ngươi ?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro