Chương 12 : Em Có Thể Mượn Tiền Anh Được Không.










Cuộc phẫu thuật tuy diễn ra khá đâu, nhưng cuối cùng cũng thành công mĩ mãn. Lâm Vỹ Dạ được đưa đến phòng hồi sức, với một gương mặt nhợt nhạt đến đáng sợ.

Trấn Thành anh khi đó còn nhớ rất rõ, khi cô vừa mới tỉnh dậy, liền ôm mặt òa khóc đến ngất đi.

Thời gian sau cô dần mắc chứng trầm cảm, phải tham gia tâm lý trị liệu cùng với thuốc để hỗ trợ điều trị. Đến khi cô ổn định được tâm lý, lại lao đầu vào kiếm tiền để trả nợ anh. Dù anh không mong cầu cô trả tiền cho mình, nhưng cô vẫn cứ nằng nặc trả. Bởi vậy nên anh mới ngỏ lời mời cô về đầu quân cho công ty mình, dấu sao cô cũng sở hữu một gương mặt đẹp, đi làm mấy công việc tay chân nặng nhọc như vậy, cũng thật phí phạm tài nguyên.

Lâm Vỹ Dạ thấy anh đăm chiêu hồi lâu, mới đánh nhẹ vào bắp tay anh một cái: "Trấn Thành , anh sao vậy?"

"... Trấn Thành thoáng giật mình, sau lại "à" lên một tiếng:
"Không có gì đâu."

Cô im lặng không nói, tập trung vào việc thái thịt. Đối với cô mà nói, Trấn Thành chỉ đơn giản là một người bạn, một người anh thân thiết, là vị ân nhân có ơn cứu mạng. Ngoài ra không hơn không kém.

Nhưng xem ra đối với anh mà nói, cô dường như không phải là một người bạn.

Trấn Thành thấy cô tay chân nhanh nhẹn, trong lòng thấy ấm áp vô cùng. Thứ khiến anh không thể nào dứt ra được chính là bộ dáng lúc vào bếp nấu nướng của cô. Vỹ Dạ nấu ăn rất ngon, hầu như món nào cô cũng đều có thể nấu được.

Bạc môi bất giác giương cao, anh nhẹ giọng hỏi: "Dạ Dạ, sau khi kết thúc hợp đồng với công ty, em có dự định gì cho bản thân không?"

"Còn tới hơn một năm mới hết hạn. Anh hỏi có hơi sớm quá rồi."

"Em thật sự... không muốn làm nghề này nữa ư?"

"Trấn Thành, chưa bao giờ em nói em muốn làm người nổi tiếng."

Anh nhoen miệng cười trừ: "Không làm người nổi tiếng cũng tốt, đỡ phải chịu áp lực dư luận. Chỉ là về sau đừng tìm cớ lảng tránh anh là được."

Lâm Vỹ Dạ chỉ nghe không đáp, tập trung vào nồi canh rau củ của mình. Không phải cô tìm cớ lảng tránh anh, căn bản vì cô và anh, hai người không cùng địa vị xã hội, rất khó để có thể nói chuyện với nhau.

"Dạ Dạ, chúng ta quen nhau cũng đủ lâu rồi nhỉ?" Anh ngập ngừng: "Lẽ nào em thật sự... không có ấn tượng vì với anh sao?"

"Anh rất tốt, tốt nhất trong số người mà em từng gặp. Có điều..." Lâm Vỹ Dạ chậm lại, quay mặt sang nhìn anh:
"Có điều em và anh là chuyện không thế."

Khóe miệng Trấn Thành cứng khựng như tượng, trong tâm không khỏi chua chát. Là chuyện không thể? Mẹ nó, trên đời này có cái quái gì mà không thể?

"Dạ Dạ, không gì là không thể. Em chưa thử, lý nào lại biết chúng ta không thế?"

Lâm Vỹ Dạ nhìn anh không nói, chỉ thấy đôi mắt anh dần trở nên đục ngâu. Cô cũng thôi không cùng anh tranh luận, chú tâm vào việc bếp núc của mình. Gia cảnh của anh không phải kẻ bần hèn, ba mẹ anh là giáo sư tiến sĩ của một trường đại học có tiếng, còn anh thì lại là nam thần vạn người mê. Xuất phát điểm đã không tương xứng, đừng nói đến chuyện tương lai, hiện tại đã là điều không thể.

"Dạ Dạ, anh tệ đến vậy sao? Tệ đến độ không thể khiến cho em rung động?".

Cô thở dài: "Trấn Thành, em không nói anh tệ, một chữ cũng chưa hề nói. Chẳng là em chỉ coi anh là bạn, không hơn cũng không kém."

"..." Anh đặng im không nói, tiếp tục công cuộc nhặt rau của mình. Coi như hôm nay anh chưa nói gì cả, đợi một dịp nào đó sẽ thổ độ với cô sau.

Gian phòng bé nhỏ rơi vào cảnh trầm lặng đến đáng sợ.
Bầu không khí gượng gạo càng khiến cho khoảng cách của hai người ngày một xa. Lâm Vỹ Dạ nếm vị nồi canh rau củ, lại tiện tay với lấy hũ gia vị để nêm thêm vào. Cũng không biết lần gặp mặt tiếp theo giữa cô cùng người đàn ông kia sẽ là vào thời điểm nào. Nếu như cô đem trả hắn 1 tỷ, hắn có thật sự buông tha cho cô không?.

Cô chần chữ lưỡng lự, hồi lâu mới dám lên tiếng hỏi:
"Trấn Thành, em có thể... mượn tiền anh được không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro