C108: MỘT NHÀ BA NGƯỜI, TIỂU KHÊ XẤU NHẤT
Hạ Tiểu Khê nhìn quần áo Giang Ngộ Bạch mặc hôm nay, áo gió thoải mái cao cấp, dù chỉ ngồi một chỗ cũng như
đang quay quảng cáo thời trang.
“Ngộ Bạch, anh đội mũ sao không đeo cả khẩu trang, liệu có dễ bị fan hâm mộ của anh nhận ra không?”
Nơi này là trung tâm thương mại, lượng người ra vào rất lớn, mà dáng người Giang Ngộ Bạch cao gầy, chỉ bóng lưng thôi đã không giống người thường, cô không muốn hại anh bị cuốn vào scandal.
Giang Ngộ Bạch lấy khẩu trang từ trong túi ra, nói: “Em đeo lên giúp anh.”
“Dạ.”
Giọng nói như gió xuân, cô cười khẽ, nhận lấy khẩu trang, cẩn thận đeo lên cho anh.
Đeo khẩu trang xong, đôi mắt phượng như sáng hơn, vô cùng câu hồn.
“Cắt.” Một giọng nói khinh bỉ vang lên không đúng lúc.
“Mẹ, mẹ trèo tường.”
Hạ Tiểu Khê xù lông, có xúc động muốn đánh tên nhóc này, vươn tay ra, lại bị Giang Ngô Bạch kéo lại.
“Tiểu Khê, cậu bé vẫn là trẻ con...”
Hai tay Lệ Diệu Xuyên khoanh trước ngực, hừ lạnh.
Bàn tay được Giang Ngộ Bạch nắm lấy, cảm xúc bực bội của cô dần lắng xuống, cô hít sâu một hơi, nhìn Giang Ngộ Bạch cười ngọt ngào: “Ngộ Bạch, vậy lát nữa chúng ta đi làm gì nha?”
Giang Ngộ Bạch thấy bên chỗ ngồi của cô có chăn ga, nói: “Còn có gì muốn mua không? Anh mua cùng em.”
Hạ Tiểu Khề nghĩ ngợi, giờ căn nhà mới kia về cơ bản cái gì cũng có, nhưng vẫn phải mua mấy đồ lặt vặt như bàn chải đánh răng, quần áo.
“Mua chút đồ dùng hàng ngày và quần áo trẻ em đi.”
Trong vali của cô vẫn còn mấy bộ để thay, còn em bé thì không có gì, dù sao cũng đã đồng ý trông nom cậu mấy
ngày, không thể đối xử tệ với cậu.
Giang Ngô Bạch tiện tay xách chăn ga trên ghế, sau đó tay còn lại kéo eo cô: “Tầng trên là cửa hàng trang phục trẻ em, chúng ta mua quần áo cho cậu bé trước đi.”
Hạ Tiểu Khê cảm thấy cơ thể lâng lâng, sao Giang đại thần lại đối xử với cô tốt vậy? Cô thật sự không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
Hôm nay cô đi giày đế bằng, đi bên cạnh đại thần, rất có cảm giác an toàn, chỉ tiếc mới đi được vài bước, cái bóng đèn nhỏ kia lại chen vào.
Cậu đẩy tay hai người đang nắm lấy nhau ra, sau đó đứng giữa hai người, ngẩng đầu: “Mẹ, giờ chúng ta đi đâu?”
Ánh mắt vẫn thuần khiết vô hại.
“Đi mua quần áo cho em nha.” Hạ Tiểu Khê bất đắc dĩ nói.
Thế là một nhóm ba người, lại tựa như một nhà ba người, vào trong cửa hàng trang phục trẻ em, Giang Ngộ Bạch có yêu cầu rất cao với quần áo, Hạ Tiểu Khê đã nhiều lần ám chỉ mua ở mấy cửa hàng bên cạnh thang máy sẽ rẻ hơn, mặc được là được rồi. Nhưng Giang Ngộ Bạch lại nói, đồ của trẻ em nhất định phải tốt nhất, trực
tiếp dẫn cô vào cửa hàng trang phục trẻ em nước ngoài.
Về điểm này, Giang Ngộ Bạch và Lệ Diệu Xuyên không mưu mà hợp.
Nhân viên tiếp thị của cửa hàng lần đầu tiên nhìn thấy một gia đình sáng chói như thế, người cha kia mặc dù đeo khẩu trang, nhưng chỉ cặp mắt
kia cũng đủ khiến người ta khó rời mắt, mà còn có dáng người siêu mẫu, thật khiến mấy cô ngứa ngáy khó nhịn, chỉ trách đây không phải cửa hàng đồ nam, không thể giúp anh ấy
mặc quần áo.
Lại nhìn cậu bé được cô gái dắt đi, rằng ngọc môi son, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm hồng hào, sống mũi anh tuấn, còn có cặp mắt sáng lấp lánh, chớp mắt thôi cũng đủ khiến người ta
chao đảo.
Đứa bé như vậy khiến những người yêu em bé không chống đỡ được.
“Nhìn xem tiểu thiếu gia đó thật xinh trai a, vừa nhìn đã biết là di truyền gen từ cha.”
Cô bán hàng mắt nhìn Giang Ngộ Bạch, rồi lại chuyển sang Lệ Diệu Xuyên.
Hạ Tiểu Khê thầm nghĩ: rốt cuộc cấu tạo mắt cô thế nào mà nhìn ra Giang Ngộ Bạch giống với bé Tiểu Manh?
Mặc dù cô biết nhân viên đang khen Tiểu Manh xinh trai, đương nhiên, ngoại hình của Tiểu Manh rất đẹp, chỉ cần thị lực không có vấn đề là biết!
Nhưng nhân viên nói như thế, chẳng phải đang gián tiếp nói cô xấu sao?
Giang Ngộ Bạch chủ động chọn cho cậu bé mấy bộ quần áo.
Nhân viên bán hàng khen ngợi: “Ánh mắt của vị tiên sinh này thật tốt, hai bộ quần áo trong tay ngài là chất vải thuần cotton, còn có bộ này a, được làm từ chất vải đặc thù, rất thông thoáng, mà bộ quần áo này còn là bản hạn chế, trong tiệm chỉ còn lại bộ này là bộ cuối cùng.”
“Thích không?” Giọng nói dễ nghe của Giang Ngộ Bạch vang lên, xuyên qua khẩu trang, rơi vào trong tai Lệ Diệu Xuyên.
Lệ Diệu Xuyên dùng tay đẩy bộ quần áo Giang Ngộ Bạch chọn ra: “Quá xấu.”
Giang Ngộ Bạch: “...”
Hạ Tiểu Khê: “Đáng yêu mà!”
Không thể không nói, mắt thẩm mỹ của đại thần vượt xa cô mấy con phố. Nhưng tên nhóc thối này không chịu nổ mặt mũi!
Hạ Tiểu Khê chỉ áo thun trên người ma-nơ-canh nhí, bên trên còn in hình phim hoạt hình, rất đáng yêu: “Vậy cái
này thì sao?”
Lệ Diệu Xuyên liếc nhìn, môi mỏng hé ra: “Ánh mắt chọn quần áo của em sao còn kém hơn cả đàn ông vậy?” Sau đó
nhìn sang Giang Ngộ Bạch.
A?
Tên nhóc thối này thật là thèm ăn đòn!
Nhân viên vội nói: “Nào, tiểu thiếu gia, nói cho cô xem con thích quần áo nào, những cái ở đây đều rất hợp với dáng người của con nha.”
Cô bán hàng cúi người xuống, trọng điểm phục vụ rơi vào người Lệ Diệu Xuyên.
Dù sao bây giờ phụ huynh đều dựa trên ý thích của trẻ, chỉ cần đứa trẻ thích, bọn họ sẽ vui lòng lấy tiền ra.
Lệ Diệu Xuyên không thèm chớp mắt lấy một cái, lấy ba bộ quần áo từ kệ đầu tiên xuống.
“Gói lại giúp tôi.”
Hạ Tiểu Khê tức giận đến nỗi suýt bóp nát cốc nước trái cây, nói bọn họ chọn quần áo xấu, mà tên nhóc này ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, tiện tay
chọn ba bộ quần áo, cho rằng bản thân là tổng tài sao, mua đồ không cần chớp mắt!
Dù sao cũng không phải cậu ta trả tiền!
“Được rồi, vị tiên sinh này, quẹt thẻ hay trả tiền mặt ạ?”
Tiểu Manh nói: “Ông ấy không phải cha tôi, tôi không cần ông ấy mua, mẹ sẽ mua cho con! Có phải không mẹ?”
Anh nhìn sang Hạ Tiểu Khê nở nụ cười tươi.
Hạ Tiểu Khê đành từ chối tấm thẻ đen của Giang Ngộ Bạch: “Để em quẹt đi.”
Trước mặt đại thần, cô quyết không thể mất mặt, tiền mua mấy bộ quần áo trẻ con cô vẫn có.
Ba người đi đến quầy thu ngân, xoẹt một tiếng, điện thoại của cô vang lên tiếng tin nhắn, cô lặng lẽ lấy ra nhìn, suýt hồn xiêu phách lạc.
Sao, sao lại nhiều số không như vậy, chỉ ba bộn quần áo mà thôi, gần năm chữ số!
Tên nhóc này không phải đang tiêu tiền của cô, mà là muốn mạng của cô!
Kiếp trước cô đã làm sai điều gì?
Giang Ngộ Bạch cầm ba túi quần áo, một túi chăn ga cho cô, rõ ràng trên người cô không có bất kỳ trọng lượng gì đè lên, nhưng cô lại cảm thấy giờ phút này chân cô như rót đầy chì,
nặng nề đến nỗi khiến cô không thở nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro