C112: TIỂU TỬ THỐI, ĐÙA VỚI LỬA À?!

Vừa nhận điện thoại, trong loa truyền đến giọng nam lo lắng.

“Alo, xin chào, là Hạ tiểu thư phải không? Hiện giờ cô đang đâu? Xin cô lập tức về Khu Royal một chuyến, nhà cô cháy rồi!”

“Cháy?"

“Đúng vậy, trong căn hộ số 1601 của cô xuất hiện cảnh báo cháy, không biết giờ trong nhà cô có người hay không...”

Hạ Tiểu Khê thất kinh suýt không cầm vững điện thoại: “Vẫn còn trẻ con bên trong! Tôi... tôi... tôi lập tức quay về!"

Đẩy ghế ra, vang lên tiếng rất kêu.

Giang Ngộ Bạch nắm lấy tay cô nói: “Cùng đi đi!”

“Nhưng anh là nhân vật của công chúng, không...” Giang Ngộ Bạch nắm chặt lấy tay cô, đi ra ngoài, anh không kịp đeo khẩu trang, cho nên tận lực cúi đầu, đi nhanh như gió.

Xe lái vào Khu Royal, dừng trước tòa nhà của nhà cô. Quản lý Lý phụ trách tòa nhà đang đứng dưới lầu chờ cô, ông không kịp nhìn người đàn ông
đội mũ lưỡi trai đi cùng cô là ai, lập tức dẫn bọn họ quẹt thẻ lên tầng.Bởi vì trong nhà có bình chữa lửa tự động, cho nên khi máy cảm ứng có lượng
nhiệt vượt chỉ tiêu hoặc quá nhiều sương mù, máy nhận biết khói sẽ nhanh chóng phun nước dập lửa.

Toàn bộ chung cư đều dùng cửa chống trộm tiên tiến nhập khẩu từ Mỹ, Hạ Tiểu Khê ấn vân tay, cửa liền mở ra.

Trong phòng có khói nồng đậm, bay ra từ phòng bếp, trong không khí tràn ngập mùi khói, khiến cô không khỏi ho khan mấy lần.

Cô chạy thẳng về phía phòngbếp, bên trong nước chảy đầy trên nền đất, mà Tiểu Manh thì không ở bên trong.

“Xuyên Xuyên! Tiểu Xuyên Xuyên! Em ở đâu?!” Cô gọi tên cậu, xông vào phòng cậu, lại thấy bên trong cũng không một bóng người.

“Xuyên Xuyên, em đừng dọa chị! Rốt cuộc em đi đâu rồi?”

Giọng điệu của cô càng ngày càng lo lắng, còn mang theo sợ hãi, bởi vì cô không cho cậu đi theo, để cậu một mình ở nhà dẫn đến lửa cháy, sau đó cậu lại biến mất, không phải vì để
giữ mạng mà nhảy xuống chứ?

Cô lao ra ban công, nước mắt rơi xuống giàn giụa.

Dưới lầu tối đen như mực, ngoại trừ tán cây thì không thấy rõ thứ gì, ban nãy cô thấy nhà có thẻ từ, cho nên Tiểu Manh nhất định là đã về nhà,
nhưng bây giờ người đâu.

Không phải là...

Cô không thể tin vào phán đoán của mình, chân mềm nhũn vươn ra ngoài ban công.

“Hu hu hu, Xuyên Xuyên, em đừng làm chị sợ a... Xuyên Xuyên, rốt cuộc em đang ở đâu, huhuhu."

Tiếng khóc rất thê thảm, làm kinh hoảng mấy con chim nhỏ đậu trên cành cây.

Nương theo tiếng chim đập cánh bay đi, một giọng nói ngái ngủ đột nhiên vang lên sau lưng cô.

“Tìm tôi sao?”

Là giọng của Xuyên Xuyên! Hạ Tiểu Khê vừa quay đầu lại, thấy trên mặt Tiểu Manh xám đen, chớp to đôi mắt nhìn cô.

Hạ Tiểu Khê khóc ôm cậu vào lòng, mặc dù thời gian sống chung của bọn họ chưa đầy 12 tiếng, nhưng mang vali cho cô, không cần mặt mũi gọi cô là mẹ, còn dẫn cô đi trừng trị cặn
bã, mua nhà, vẻn vẹn chỉ nửa ngày, cô lại cảm thấy khoảng thời gian chung sống giữa cô và cậu vô cùng đặc biệt.

Gọi vài tiếng mẹ, cô đã bị thay đổi một cách vô tri vô giác, tình thương của mẹ từ nội tâm bộc phát, muốn bảo vệ cậu thật tốt, không để cậu gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

“Em đi đâu vậy!” Cô lớn tiếng hỏi.

“Buồn ngủ, đi ngủ.” Anh vô tội chỉ ghế sô pha trong phòng khách, từ sau khi anh bị khói hun trong phòng bếp, vừa
choáng vừa đói, cho nên ngã xuống sô pha liền ngủ thiếp đi, anh vẫn duy trì thể lực, chờ Hạ Tiểu Khê trở về thì vấn tội, nào ngờ ngủ một lúc, anh lại bị tiếng khóc của Hạ Tiểu Khê đánh thức.

Lệ Diệu Xuyên đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc ngủ, thấy cô đang khóc nhè ở ban công.

“Tên nhóc thối này! Tuổi còn nhỏ đã biết nghịch lửa, suýt hù chết chị!” Hạ Tiểu Khê định đánh mông cậu để trừng phạt.

“Tôi không nghịch lửa!”

Hôm nay cô đã khiến anh oan uổng mấy lần, anh thật sự không nghịch lửa.

Một lát sau, Giang Ngộ Bạch nói: “Em đang nấu đồ ăn trong phòng bếp à?”

Một cậu nhóc đầu chỉ cao đến bếp, nấu mì trong nhà?

Giữa vũng nước kia còn có sợi mì đen đen, thành một đống đen sì.

Hạ Tiểu Khê cũng nhìn thấy bao bì gói mì bị đốt chỉ còn một nửa, trơ trọi bay xuống cánh cửa.

Bọn họ ăn bữa tối dưới ánh nến, mà cậu chỉ có thể nấu mì ăn.

Lúc trước khi Lệ Diệu Xuyên đi thang máy lên tầng, trùng hợp gặp một người phụ nữ đi từ tầng hầm gara vào, đi chung một thang máy. Phu nhân nhà giàu kia hình như vừa đi siêu
thị về, trong túi mua sắm có rất nhiều đồ. Hai người đứng không ai nói một câu, nhưng ánh mắt phu nhân kia nhìn anh rất nóng bỏng.

Mãi đến khi bụng Lệ Diệu Xuyên phát ra tiếng ùng ục, phu nhân nhà giàu cuối cùng cũng lên tiếng chào hỏi: “Bảo bối, cháu ở tầng mấy? Đi một
mình sao? Cha mẹ cháu đâu?”

Lệ Diệu Xuyên thuận miệng trả lời: “Tầng 16, chết rồi.”

Người phụ nữ mà cậu gọi là mẹ, có thể đã chết đi!

Một câu, trả lời hai vấn đề. Phu nhân nhà giàu nghe thấy ý bất mãn trong lời của Lệ Diệu Xuyên, suy đoán chắc là cậu nhóc này cãi nhau với cha mẹ,
bà ta nhiệt tình đưa gói mì cho cậu: “Tiểu bảo bối, dì vừa mua cái này, dùng lò vi sóng hâm lại là có thể ăn nha.”

Tầng 16, bà chỉ biết có một hộ gia đình, nhà đó không có khả năng có trẻ con. Cho nên đứa bé này chắc là hàng xóm mới dọn tới, vừa chuyển đến chắc chưa chuẩn bị đủ nguyên liệu
nấu ăn, bà không nỡ nhìn đứa trẻ chịu đói, nhất là bé trai đáng yêu như vậy.

Lệ Diệu Xuyên cầm hộp mì, do dự muốn trả lại, nhưng thang máy đã lên đến tầng 16, dưới ánh mắt mong đợi của bà cô đó, anh cố gắng nở nụ cười
cảm kích, vẫy tay với bà ta.

Vào phòng bếp, anh định dùng lò vi sóng hâm lại, lại phát hiện lò vi sóng vẫn ở trong thùng giấy, chưa được mang ra, giờ cơ thể anh nhỏ như vậy, lười lấy nó từ thùng giấy ra.

Thế là anh lựa chọn mở bếp ga, dùng nồi nấu, không ngờ không khống chế được lửa, còn cho sợi mì khô vào, anh phải ra ngoài nhận điện thoại, đến khi
quay lại, ngọn lửa phừng lên, bén sang tủ lạnh vẫn còn bọc xốp và nilon, làm ảnh hưởng đến máy báo cháy.

Anh cảm thấy cần phải gọi điện cho Tần Nặc, mua đồ dùng điện mà ngay cả hộp cũng không xử lý sạch sẽ, rất thiếu tiền sao? Định trả hàng chưa
dùng lần nào sao?!







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro