hai


Yoongi không biết vì sao mình lại đến tìm em trong những lần rơi vào tình thế khốn nạn như thế này. Gã không cần sự an ủi. Gã cũng không cần một người ở bên cạnh gã. Gã đã quen với sự cô đơn. Gã hiểu bản thân mình cần gì, muốn gì. Dĩ nhiên, không có bóng dáng em trong những ước muốn, những kế hoạch của cuộc đời gã.

Nhưng gã biết chính xác, gã cần em. Gã thèm khát cảm giác vùi đầu vào lồng ngực ấm nóng của em, vần vò bàn tay mình vào mái tóc hạt dẻ xơ xác. Cơ thể em mang mùi hương đặc biệt, giống như mùi cỏ thơm bị xén dập nát dưới sương mai. Gã rúc vào đó, hít hà. Em ngồi im trơ khấc nhìn những vết thủng li ti, bầy thạch sùng trên trần nhà gã, thi thoảng hát vài đoạn nhạc rời rạc nào đó. Em không nói, không đòi hỏi sự rạch ròi cho mối quan hệ giữa em và gã, không yêu cầu bất cứ điều gì từ phía gã. "Cứ ngồi bên nhau mãi như thế này thì thật tốt, phải không?". Gã xem đó là một yêu cầu, một đòi hỏi. Và đó là lần duy nhất gã nghe em thốt ra điều đó. Tuyệt nhiên không có thêm lần nào nữa. Lặng lẽ đi cùng nhau qua tháng năm cuộc đời. Gã luôn tự hỏi, tại sao em im lặng đón nhận gã như thể đó là thứ bổn phận trời đày và em không cách nào kháng cự lại được? Vài lần, gã cố ý dẫn câu chuyện về xa xưa, hòng mong đọc được gì đó trong em nhưng vô vọng. Ánh mắt em ơ hờ, rỗng không, cứ như thể câu chuyện gã đang nói thuộc về ai đó. Không hề liên quan đến em. Không phải là cuộc đời em. Mười năm, ánh mắt ấy không hề thay đổi.

Mười năm tiếp theo đó, em cần mẫn ở bên gã, chỉ bởi gã và em đã từng yêu nhau, chỉ bởi gã đàn ông này năm xưa đã từng cõng em về nhà khi em ngất xỉu vì mưa lạnh, chỉ bởi đã ngồi cùng nhau bên đường ray xe lửa đêm trăng sáng và trao em nụ hôn đầu đời, để rồi biến mất khỏi cuộc sống của nhau. Gã biết, tình yêu đã chết từ rất lâu trong em. Tình yêu như một dòng khói, từ từ tuồn ra khỏi mũi và tan biến, nhạt nhòa. Tình yêu của năm mười tám tuổi đã chết đi từ rất lâu trong em khi em chọn đi về phía con đường nơi không có bóng dáng gã, không lời chào tạm biệt. Mười năm, đôi khi, gã căm thù em, căm thù cách em trở về lặng thinh ở bên cạnh gã, xuất hiện khi gã tìm em, gọi em. Em lặng im bên đời gã, chứng kiến mọi sự đổi thay, biến chuyển có khi ngông cuồng, có khi hèn mọn trên con người gã, tâm hồn gã. Nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của em, gã thấy mình trần truồng như sinh vật bị đưa lên bàn thí nghiệm, bị nhìn xuyên thấu đến tận ngóc ngách tối tăm nhất.

Em mang theo một chai rượu nhẹ, ít đồ ăn nhanh. Chúng được để gọn gàng trong chiếc túi giấy màu xám. Căn hộ nằm trên tầng năm của một chung cư cũ. Mùi của men rượu, thuốc lá và tất bẩn lâu ngày không giặt, mùi thức ăn thừa mua ngoài phố lên men vì bị bỏ quên đâu đó trong phòng sục vào em khi em đẩy cánh cửa đang khép hờ, bước vào trong. Gã nằm dài trên sàn nhà mắt nhắm nghiền say ngủ, gạt tàn đầy đầu lọc. Hẳn là gã vừa uống say. Em lặng lẽ ngồi cạnh gã. Lâu lắm em mới nhìn gã thật lâu như thế này. Ngón tay em mân mê trên da mặt, hàng lông mày của gã. Trong ký ức của em chỉ còn lưu lại hình ảnh chàng trai bé nhỏ gầy gầy, bờ môi ướt át, làn da trắng xanh thư sinh đã ăn sâu vào trí nhớ em, và những ngón mảnh khảnh, thon dài.

___

-Rõ ràng, chúng ta yêu nhau, phải không em ?

Không nghe thấy giọng em. Tiếng hơi thở đều đều. Dường như em đã ngủ trước khi nghe gã nói. Gã đứng dậy, mặc quần áo, bước vội ra phố mua gói thuốc. Khi về, thấy em đã thức, đang ngồi co ro xem kênh National Geographic quay tên tội phạm đang kể về hành trình vượt ngục của hắn. Gã đứng yên một quãng lâu nhìn thân thể gầy gò như bức tượng u buồn kia. Hình ảnh này khác với những gì gã thấy về em thường ngày, về những gì em cố gắng che đậy. Gã chợt nhận ra, gã chưa từng biết gì về em, chưa bao giờ chạm đến tận cùng em. Cuộc sống của gã và em hoàn toàn khác xa nhau. Gã không nắm bắt được em. Khi em ở bên gã, em thuộc về gã. Rời khỏi gã, em đã thuộc về thế giới xa xăm nào đó gã không bao giờ chạm tới được. Cứ như thể em là một giấc mơ. Đến độ, gã từng hoài nghi rằng em đã từng tồn tại trên đời, từng có mặt trong cuộc đời gã? Hay sợi dây kết nối mong manh kia chỉ là ảo ảnh mơ hồ trong gã?

Seoul cuối hạ, chiều nào cũng mưa. Em lúi húi lấp đầy hoa cúc dại cho chiếc bình hoa cũ trong căn hộ của gã, giọng Lanal Del Rey điêu tàn từ radio phát ra, thấm vào lòng gã chút đau đớn mơ hồ .

Giữa lúc ấy, gã nhận được tin nhắn của Jungkook, rằng hãy đón cậu tại sân bay. Ánh sáng lóe lên từ màn hình di động cắt một nhát sắc lẹm vào trái tim gã.

Gã cầm dù tiễn em đến bậc thang cuối cùng, quên mất còn bữa ăn tối chưa kịp dọn ra bàn. Trước đó, em đã cẩn trọng nhặt từng sợi tóc mình rơi trên đệm. Sự tử tế của em khiến gã thấy đắng ngắt trong cuống họng.

Bóng sơ mi trắng khuất dần, khuất dần trong màn mưa.

Gã đón Jungkook trong im lặng. Chuỗi ngày sau đó không còn những cú đấm tay vào tường đến bật máu của gã. Jungkook trừng mắt nhìn gã, và đôi khi khóc nấc lên bảo rằng không chịu được sự im lặng chết chóc của gã. Trong gã điều gì đó đã sụp đổ. Gã đứng trên vách núi cheo leo, rơi dần, rơi dần xuống đáy vực.

Seoul cuối hạ, chiều nào cũng mưa. Không còn bóng em gầy trong căn hộ chung cư quen thuộc hay phía bên kia con đường, dù gã đã cố công tìm kiếm. Những cuộc gọi rơi thõm vào câm lặng. Hệt như em chưa từng tồn tại trong cuộc sống của gã. Hệt như đã bốc hơi. Thứ duy nhất của em thuộc về gã là một tấm ảnh gã chụp em đang mơ màng nằm trên sàn nhà, chiếc áo sơ mi trắng hờ hững để lộ phần xương quai xanh gầy guộc. Hôm ấy, buổi sáng trời nắng đẹp. Em bảo muốn kéo hết các tấm rèm cửa ra. Em muốn nhìn thấy bầu trời xanh. Em nằm bên cửa sổ, hững những vệt nắng loang trên áo nhức nhối. Ánh mắt em nhìn qua khoảng không cửa sổ như tìm kiếm gì đó. Một lúc lâu sau em cười khẽ, thầm thì nói với gã "Từ những ô cửa sổ này, bầu trời xanh và trong lắm anh ạ, những đám mây thì cứ như đang vỡ vụn vậy."

Bỗng đâu đó trong kí ức mờ đục lại vang lên giọng hát điêu tàn của Lanal Del Rey. Môi gã khẽ giật. Cả người gã bắt đầu run rẩy trong vô thức.

Gã thấy mình rơi xuống vực thẳm sâu hoăm hoắm, từng mảnh hồi ức tươi sáng trong suốt tựa thủy tinh leng keng rơi, vỡ nát.

Seoul cuối hạ, chiều nào cũng mưa, gã nghe em khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #yoontae