001 ~ 003

Thâm Uyên Chi Liêm

001 | Học viện

Năm năm sau.

Đại học Liên Bang, ngôi trường lớn nhất, ưu tú nhất của Ốc Lam, được xây ở ngoại ô thủ đô Liên Bang Ốc Lam —— Vân Kinh, vì thành lập ngôi trường đại học này, chính phủ Liên Bang riêng chọn ra một thị trấn. Đại học Liên Bang là đại học mang tính tổng hợp, ở đây bạn có thể học được bất luận thứ gì mình muốn, trong trường ngoại trừ công trình sân trường cơ bản, còn có phố mua sắm, ngân hàng, bệnh viện, quảng trường, có thể nói là một học viện đô thị.

Đặc biệt nhất là chế độ học tập của nó. Chỉ cần đủ mười tám, bất kỳ ai cũng có thể vào đại học Liên Bang, ngành học bên trong mặc người lựa chọn, trước một tuần trường sẽ phát thời khoá biểu tuần kế trên online sân trường, thống kê nhân số lên lớp sắp xếp phòng học, cũng nội trong một tuần thông báo cho học viên. Ở trường ngoại trừ hai ngày nghỉ mỗi tuần, ngày lễ Liên Bang quy định không còn ngày nghỉ khác, đại học Liên Bang cũng không thi bất kỳ cuộc thi gì ngoại trừ tốt nghiệp, bạn có thể không chọn chương trình học gì, chơi vài năm, thế nhưng, chỉ có năm năm.

Cuộc thi tốt nghiệp, học viên quyết định một môn hoặc hơn một môn chuyên nghiệp xin tốt nghiệp, do giáo sư chuyên nghiệp khảo hạch. Giấy tốt nghiệp S là ưu tú nhất, giấy tốt nghiệp A là ưu tú, giấy tốt nghiệp B là hợp cách, học viên ba lần không thông qua cuộc thi không được trường học thừa nhận đồng thời đuổi học. Trong vòng năm năm, bạn muốn tốt nghiệp có thể tuỳ thời xin, ba lần không thông qua cũng không sao, vì học viện có chế độ năm năm, thế nhưng ở năm thứ năm không thông qua, như thường thủ tiêu tư cách học viên. Mà học viên đã học tập ở trường năm năm, năm thứ năm bị hạ lệnh cưỡng chế thi tốt nghiệp, trong vòng ba tháng phải quyết định chuyên nghiệp cần thi giao cho học viện, rồi nghe thông báo thời gian thi, không cần giao luận văn, khi thi trực tiếp trình bày lý luận cho giáo sư, để giáo sư quyết định thành tích.

Cổng trường đại học Liên Bang.

"Thật là, Lỗi, vì sao cậu kéo một năm mới chịu tốt nghiệp? Ba năm trước cậu đã có thể lấy bằng." Người nói chuyện lười biếng dựa vào một chiếc xe huyền phù định chế cao cấp màu đen, mái tóc đen ngắn lộn xộn kiêu ngạo, cái quần cùng màu bó sát, áo trong bằng tơ dán thân, trên có mấy cái nút không gài, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, xứng với khuôn mặt kiệt ngạo tuấn mỹ, nụ cười nguy hiểm, đây là một người thiếu niên khiến phụ nữ mê muội.

Thiếu niên đứng cạnh mặc áo trắng quần trắng, thân hình thon dài, tuấn mỹ không thua người kia, lại lịch sự tao nhã hơn đồng bạn rất nhiều, mặt mang mỉm cười, vừa nhìn chỉ biết xuất thân bất phàm, nhưng đừng xem thường cậu, cậu hôm nay lấy được bằng tốt nghiệp cấp S, hơn nữa là chuyên nghiệp điều khiển Mecha, "Ở trường có rất nhiều thứ để học, thầy cô và bạn bè cũng rất tốt, tôi vui lắm."

"Tốt gì chứ, bọn họ nếu không phải vì cha cậu, nếu không phải cậu trở thành Mechanic, có thể nịnh nọt vậy sao, thật khiến người buồn nôn, chậc, nếu không phải cậu, tôi mới không ở đây năm năm." Âu Dương Ngạo khinh thường, cậu là thiên tài, từ nhỏ đến lớn chỉ có Mộc Lỗi có thể so sánh, Mộc Lỗi là bạn và đối thủ cậu thừa nhận, nếu không phải Mộc Lỗi còn ở học viện cậu đã sớm vào bộ đội Mecha, không có đối thủ rất nhàm chán.

"Ngạo." Bất đắc dĩ nhìn bạn tốt, Mộc Lỗi không tán thành nói, Ngạo quá mức kiệt ngạo, ngoại trừ cha không nghe ai cả.

"Đã biết. Ông anh phế vật của cậu bị hạ lệnh cưỡng chế tốt nghiệp, có ba tháng đi, hôm nay hình như là ngày cuối, chậc, hôm nay chọn môn tốt nghiệp, anh ta mới giao đầu đề. Ê, Lỗi, cậu sẽ không vì ông anh kia nên kéo dài tốt nghiệp đến nay đi." Ân Dương Ngạo đột nhiên nhớ tới gì, nhìn bạn tốt quát.

"Không phải. Là vì tôi muốn học vài thứ ở trường. Còn có, đừng nói anh như vậy." Mộc Lỗi vội vã biện giải.

"Tin cậu? Mới là lạ, thật không rõ cậu giữ gìn anh ta vậy làm chi, không có năng lực, người thừa kế của cha cậu khẳng định là cậu, tôi rất hoài nghi anh ta có phải con của cha cậu không, quả thực..."

"Ngạo!" Mộc Lỗi giận thật.

"Quên đi, anh ta tới rồi." Thấy bạn tốt sinh khí, Âu Dương Ngạo nhún vai, cậu rất không thích ông anh của bạn tốt, âm u, không có thiên phú điều khiển Mecha, trong mắt cậu anh ta là cặn bã chiếm lấy tài nguyên.

Cách đó không xa, một cái bóng màu đen tới gần, cũng là màu đen mặc trên người Ân Dương Ngạo là nguy hiểm, mà mặc trên người y là âm trầm nặng nề, mái tóc cùng màu, chiếc kính gọng đen đeo trên mặt, che khuất đôi mắt, thấy không rõ biểu tình. Nhìn y, lại nhìn người bên cạnh còn có thần tượng cậu sùng bái, run rẩy, di truyền quả thật thần bí, cậu có nên tiến tu, lý giải sự huyền bí của gien không.

"Anh ơi, em thi xong rồi, cha hôm nay về nhà, chúng ta về thôi." Đối với người tới, Mộc Lỗi cười nói.

"Ừ." Không nhiều lời, Mộc Cảnh gật đầu đáp ứng. Sau đó mở cửa xe vào.

Mộc Lỗi kế tiếp, Âu Dương Ngạo vì chờ mong gặp thần tượng theo sau.

Xe rời cổng trường, người bốn phía bắt đầu nghị luận.

"Đó là công tử của Chiến Thần nguyên soái Mộc Linh Hạo, thật là phong độ phiên phiên."

"Đúng vậy, nghe nói hôm nay cậu ấy lấy được bằng tốt nghiệp cấp S, giỏi thật."

"Này có gì chứ, điều khiển Mecha tuy là chuyên nghiệp khó nhất, nhưng cậu ấy ở năm hai mươi tuổi đã nhận được tư cách Mechanic, cuộc thi ở trường tính cái gì."

"Ngạo đại nhân cũng vậy!" Đây là nữ học sinh mê luyến Âu Dương Ngạo.

"Người phía sau là ai." Học sinh vào học không lâu hỏi, có thể ở cạnh người ưu tú như vậy nhất định giỏi lắm đi, tuy rằng bề ngoài.

"Cậu là mới tới." Một học viên cũ khẳng định nói.

"Phải, sao anh biết?" Học viên mới rất kinh ngạc, người này sao mà biết.

"Vì người trong học viện đều biết anh ta, Chiến Thần đại nhân còn có một đứa con cậu hẳn cũng biết!"

"Lẽ nào, anh ta là sỉ nhục của gia tộc Chiến Thần..." Học viên mới hiểu.

"Không sai, là phế vật kia, nếu không phải anh ta là con của Chiến Thần đại nhân, bất kỳ học viện nào cũng không cho phép anh ta nhập học."

"Đúng vậy, nghe nói thời gian thi của anh ta đã được lập, lúc đó đi xem thế nào."

"Đúng, chúng ta phải công chính, giáo sư không thể làm việc thiên tư, chúng ta cùng đi giám sát."

"Nói rất hay, đi thăm dò địa điểm thi đi, chúng ta cùng đi."

Mọi người tán đi, chuẩn bị gọi bạn bè cùng đi xem kịch vui. Đó xác thực là một vở kịch vui, một vở kịch vui có thể thay đổi tất cả, nhân loại sẽ dần thấy được tuyệt thế sắc bén thuộc về Thâm Uyên Chi Liêm, sự thay đổi sắp xảy ra với thế giới, là tốt hay xấu? Tương lai ai nào biết được...

...

Thâm Uyên Chi Liêm

002 | Đừng bao giờ cho rằng bản thân đã lý giải thế giới, đó là ngu muội

Một chiếc xe huyền phù màu đen bay nhanh, cảnh sát giao thông nhìn nó chạy quá tốc độ mà không dám ngăn cản, không chỉ vì chiếc xe này vừa nhìn đã biết là của kẻ có tiền, càng vì biển số xe, biến số màu tím. Ở cả Liên Bang Ốc Lam chỉ có biển số xe thuộc về gia tộc kia là màu tím, đặc thù này là vù tộc trưởng hiện tại của nó, người khiến gia tộc trước đây chỉ là hiển quý tiến thêm một bước vinh dự, được thế nhân xưng là gia tộc Chiến Thần. Người đàn ông được cả Liên Bang thậm chí Nguyệt Cầu sùng bái, người đàn ông sở hữu xưng hào "Chiến Thần" đạt được ba vòng nguyệt quế của trận đấu Mecha ở Saphir, nguyên soái chính phủ, trưởng quan tối cao của bộ đội Mecha Liên Bang Ốc Lam, người đàn ông được vinh dự là người mạnh nhất thế giới —— Mộc Linh Hạo.

Trong xe, Mộc Cảnh nhìn cảnh sắc không ngừng lướt qua, không nói gì. Âu Dương Ngạo nhắm mắt nghỉ ngơi.

"Anh, thời gian thi của anh là lúc nào?" Thấy bầu không khí nặng nề, Mộc Lỗi tìm chủ đề.

"Chiều mai." Rồi trầm mặc.

"Chuyên nghiệp là?" Tiếp tục tìm chủ đề.

"Năng nguyên." Tiếp tục trầm mặc.

"Một môn rất khó, sao anh lại chọn môn này." Tiếp tục nữa.

Không đáp lại. Trong xe khôi phục trầm mặc. Mộc Lỗi dời đi mục tiêu.

"Ngạo, lát nữa ăn xong, đi VR chơi thế nào?"

VR là một trò chơi Mecha vượt thời đại năm năm trước ngang trời xuất thế, bị vô số người tôn sùng. Nó là một VR chân chính, mọi thứ trong nó không khác gì hiện thực, ngoại trừ thời gian. Thế giới chân thật một giờ, trò chơi mười giờ. Virtual = Reality là khẩu hiệu của nó, VR, là một thế giới chân thật. Trong trò chơi này, nhóm đam mê Mecha có thể tự do chiến đấu, thậm chí thiết kế, Mecha mà Designer thông qua trò chơi thiết kế cũng có thể thực hiện ở thế giới hiện thực, hiệu quả như vậy khiến vô số người điên cuồng lao vào, không thể thao tác ta có thể thiết kế, đây là tâm lý của những người chơi không có thiên phú thao tác.

Mecha là một môn học vấn thâm ảo, năng nguyên, tài liệu, vũ khí, thao tác vân vân, mọi thiết kế trong trò chơi đều là vì Mecha, thành công trong trò chơi cũng có thể thành công trong hiện thực, trò chơi này là một bình đài của những người có năng lực học tập Mecha, năm năm vô số người vào nó, nó là trò chơi được hoan nghênh nhất. Nó mở rộng bình đài Battle Mechas, là thứ khiến người hưng phấn nhất trên bảng xếp hạng ngoại trừ trận đấu Mecha ở Saphir.

Âu Dương Ngạo mở mắt, "Hiện nay là 398 thắng 397 thua 214 hoà, tôi thắng một ván. Không chịu thua, tới đây." Cậu tràn ngập chiến ý, đồng lứa bọn họ, đối thủ của cậu chỉ có Mộc Lỗi, những người khác căn bản không đáng cậu để mắt, ở VR, đứng thứ nhất trên bản xếp hạng Mecha không phải cậu vậy là Lỗi.

"Còn không so, ai biết được." Mộc Lỗi về mặt Mecha cũng không nhận thua, đặc biệt là Âu Dương Ngạo, thiên phú của Âu Dương Ngạo khiến cha thưởng thức, cùng nhận cha dạy dỗ, đối thủ như vậy sao có thể chịu thua.

"Thắng nhất định là tôi."

"So rồi nói."

Hai người hưng phấn, quên bẵng sự tồn tại của người còn lại.

Mộc Cảnh quay đầu nhìn bọn họ, đôi mắt giấu sau thấu kính khiến người thấy không rõ, chỉ là liếc cái, đã quay đi ngắm tiếp phong cảnh.

VR, sau khi về đây, vì chế tạo ra thứ có thể phù hợp với tiến trình văn minh của thế giới này, y chỉ dùng tài liệu tìm được, có chút tài liệu là tài nguyên quân sự của chính phủ, muốn có được chỉ có cướp, tuy rằng cướp đối với Vô Xá là rất bình thường, nhưng ở thế giới này lại quá mức đơn giản, vì đơn giản nên không có cảm giác thành tựu, vì thế y quyết định để chính phủ giúp y thu thập tài liệu. Kỹ thuật VR vì vậy xuất hiện.

Y thông qua internet tìm một công ty sản xuất khoá tinh tế, dùng cái tên Thâm Uyên và kỹ thuật VR giao dịch, đương nhiên trình tự hạch tâm nằm trong tay y. Người mua Virtual Warehouse, ở lần mở ra đầu tiên, nhập số hiệu mua sắm vào, xác nhận tính chính xác, thông qua internet cài vào trình tự, không có số hiệu không thể vào trò chơi.

Trò chơi này đương nhiên gây ra oanh động, cũng khiến chính phủ chú ý, chính phủ hai bên cùng tạo áp lực ép công ty giao ra kỹ thuật. Kỹ thuật VR rất đơn giản, dinh dưỡng dịch trong Warehouse tuy rằng tiên tiến, nhưng phá dịch không khó, dinh dưỡng dịch chỉ là giúp cơ thể bảo trì sinh lý cân đối cơ bản nhất, không dễ gây mệt, đánh mất nhu cầu sinh lý khi chơi trong thời gian dài. Đáng tiếc chính phủ cần là trình tự hạch tâm, công ty này cuối cùng hết cách, chỉ có thể nói ra trình tự hạch tâm là thông qua internet đưa vào cùng với sự tồn tại của y.

Chính phủ vừa liên hệ y vừa thông qua internet truy tung, đáng tiếc, kỹ thuật chênh lệch là không thể bù đắp. Cuối cùng, y và chính phủ ước định, y có thể giao trình tự hạch tâm, thu nhập của VR y không cần, thậm chí thu nhập của trò chơi cũng giao cho chính phủ, chỉ cần chính phủ giúp y thu thập các loại tài liệu y cần. Bất kỳ ai cũng có thể thấy được tiền đồ của trò chơi này, cho nên chính phủ đồng ý. Khi ấy, công ty còn có một bộ phận cổ phần và quyền kinh doanh, những cổ phần khác hai bên chính phủ chia cắt.

Bắt đầu từ khi đó, cái tên Thâm Uyên được liệt vào hồ sơ cơ mật cấp A. Nếu một ngày tìm ra, vậy Thâm Uyên nhất định bị cưỡng chế gia nhập chính phủ, đương nhiên nếu chính phủ có thể mạnh đến bức y, y rất chờ mong biểu hiện của chính phủ, khiêu vũ trên đầu lưỡi đao, Vô Xá xưa nay không phải người theo đuổi chủ nghĩa hoà bình, bọn họ hưởng thụ vui vẻ giãy dụa giữa sống và chết, bọn họ là phần tử khủng bố, vô số vị diện bị phá huỷ, bạch cốt chồng chất, huyết sắc tinh cầu là minh chứng.

Mỗi một lần y bảo chính phủ đưa tài liệu mình cần tới kho hàng chỉ định, sẽ có giám thị, đáng tiếc, tất cả thiết bị đều bị tổn hại, nhân viên giám thị cũng mất đi ý thức trong một đoạn thời gian, bất kể dùng cách gì cũng không thành công, khi tất cả khôi phục bình thường, tài liệu đã không thấy. Sau vài lần, hồ sơ từ cấp A tăng lên cấp S.

Thế giới này không chỉ có lực lượng khoa học kỹ thuật. Người, đừng cho rằng bản thân đã lý giải thế giới, đó là ngu muội.

...

Thâm Uyên Chi Liêm

003 | Phong ấn đã không cần nữa

Trải qua mấy giờ chạy cao tốc, chiếc xe huyền phù màu đen lái vào trang viên gia tộc Chiến Thần.

Diện tích trang viên này rất đáng sợ, từ cửa chính đến chủ trạch cần nửa giờ xe, chủ trạch xa hoa, hoa viên các hữu đặc điểm, hậu sơn như rừng có một biệt thự loại nhỏ được xây dựng đặc biệt, tiện cho người dạo chơi mệt mỏi có thể nghỉ ngơi, còn có sân thí nghiệm Mecha chủ nhân xây thêm, vì thế có thể tưởng tượng trang viên này lớn đến nhường nào. Đây là nhà của Mộc Cảnh ở thế giới này, một ngôi nhà lạnh lùng.

Xuống xe, cả ba vào chủ trạch.

Vừa vào cửa, Mộc Lỗi đã bị mẹ mình Trần Lâm ôm lấy: "Lỗi Nhi, về rồi, thành tích thế nào? Không cần nói nhất định là S đúng không, cha con nhất định rất vui, ngày mai tổ chức một vũ hội chúc mừng thôi."

"Mẹ, không có gì đáng chúc mừng." Mộc Lỗi cười cắt đứt lời mẹ mình.

"Sao không đáng chúc mừng, giấy tốt nghiệp cấp S, đại học Liên Bang có mấy học sinh lấy được, con là kiêu ngạo của lão gia."

"Mẹ." Mộc Lỗi có chút bất đắc dĩ, tiềm thức nhìn Mộc Cảnh bước lên lầu.

Chú ý thấy ánh mắt của con trai, Trần Lâm quạo quọ nói: "Vậy thì không chúc mừng, miễn cho có vài kẻ không tốt nghiệp được đỏ mắt, tự ti kém con tôi."

"Bá mẫu, Lỗi sẽ giận." Thấy sắc mặt khổ não của bạn tốt, Âu Dương Ngạo mở miệng. Cậu không thích mẹ Lỗi, tuy rằng xinh đẹp, nhưng rất xu thế, Lỗi cũng không thích tính cách của bà, đáng tiếc ai kêu bà là mẹ Lỗi, mà bà xác thực yêu thương Lỗi, cho nên, Lỗi nhịn, mà cậu ngoại lệ gọi bà một tiếng bá mẫu, bằng không ai thèm để ý.

"Ai nha, này không phải Tiểu Ngạo ư? Sao hôm nay lại tới?" Trần Lâm kinh ngạc, đối với Âu Dương Ngạo bà rất thích, gia thế không sai, được lão gia thưởng thức, giao hảo chỉ có lợi, bà cũng vui vẻ con trai mình tiếp xúc với nó, Âu Dương gia đồng lứa có mấy cô bé, phải nghĩ cách gặp mặt, vậy địa vị con trai mình nhất định càng ổn, phế vật kia, hừ, rất vướng bận.

"Hôm nay thầy về, cháu tới gặp thầy. Cháu đã nhắn lại sẽ ở đây một thời gian." Nghe cách gọi của Trần Lâm, Ngạo thầm trợn trắng, trên mặt lại đeo nụ cười khéo léo, cậu là lo lắng cho bạn tốt.

"Mẹ, lát nữa cha sẽ về. Con và Ngạo đi sửa soạn. Tóc mẹ có chút rối." Rõ tính toán của bạn tốt, hơn nữa cha cũng sắp về, cậu và Ngạo phải lấy tư thái tốt nhất đi gặp cha, đổi chủ đề chuẩn bị rời đi.

"Thật à, không được, mẹ phải đi xem. Hai đứa cũng đi đi, gặp lão gia không thể thất lễ, nhanh lên, nhanh lên." Nghe được lời con trai, Trần Lâm lập tức về phòng.

Âu Dương Ngạo ca ngợi thổi tiếng huýt sáo với Mộc Lỗi, cố sức vỗ vai cậu. Lỗi liếc trắng, Âu Dương Ngạo cười làm tư thế mời, rồi theo cậu về phòng.

...

Thảm đỏ xa xỉ, gia cụ quý báu, bóng đèn tạo hình lịch sự tao nhã, bức hoạ danh gia treo tường, cửa sổ thuỷ tinh rộng rãi chấm đất, rèm cửa quy củ vén sang bên, xuyên qua nó có thể thấy bồn cây và sân thượng bên ngoài, một cái bàn, một cái ghế. Cách đó không xa có một cái giường màu đỏ bị mạn giường bao phủ, dra giường và gối màu trắng, đủ để ba người đàn ông lực lưỡng nằm lên. Đây là phòng của y, không có mùi vị thuộc về y, chỉ là một chỗ nghỉ ngơi.

Vào phòng tắm, tháo kính mắt, cởi quần áo, thân thể hoàn mỹ giấu dưới lộ ra, trắng nõn nhưng không có cảm giác bệnh, cân xứng rồi không hiện cồng kềnh, ai cũng không biết lực lượng ẩn sau tấm thân mảnh khảnh này đáng sợ nhường nào, đủ để huỷ diệt cả thế giới. Ngón tay thon dài vặn chốt, nước ấm phun ra, thân thể xinh đẹp chốc lát đã đầy bọt, mang theo mê hoặc đẫm sâu, đáng tiếc không ai thưởng thức được sự mỹ lệ này.

Vươn tay hất mái tóc xối nước ra sau, khuôn mặt nhã nhặn bị che khuất lộ dần, không thể nói tuấn mỹ, lại rất dễ xem. Thời gian từng dừng lại bắt đầu chuyển động, dấu vết của năm tháng in hằng trên nó, ngây ngô đã có hoàn toàn biến mất, những gì từng trải khiến khuôn mặt tuổi trẻ ổn trọng rất nhiều, cuộc sống an ổn năm năm khiến bóng tối nguy hiểm giấu nơi đáy mắt ẩn mình càng sâu, thâm thuý nhìn đến tận cùng, nhưng không cách nào nhìn thấu. Khuôn mặt không biểu tình, bình tĩnh, gọi người phá huỷ, đánh vỡ nó, để thấy y khóc la.

Khoé miệng bỗng nhiên giơ lên, thân thể y đã triệt để trưởng thành, đây là trạng thái tốt nhất, thời gian của y sẽ một lần nữa đình chỉ, lần này là xuất phát từ ý nguyện của y. Cường giả ở trình độ như y, thân thể sẽ tự động dừng lại ở trạng thái tốt nhất, không còn già cả.

Năm năm, y đã lý giải rõ tiến trình thế giới này từ đại học Liên Bang, rồi quyết định nội dung thi, "Raphael." Khẽ gọi.

Cái bóng ưu nhã xuất hiện, "Chủ nhân."

"Chuẩn bị thế nào rồi?" Tắt chốt, cầm lấy khăn tắm lau mình, hỏi.

"Đã xong." Thực thể hóa thân thể, đây là tiêu chí khác với những IS khác, bọn họ có thể sử dụng lực lượng ngưng kết thân thể chân thật mà không phải chế tạo. Lấy ra một bộ đồ trong tủ quần áo, cung kích mặc vào cho chủ nhân.

"Tốt." Đứng trước gương, bắn nhẹ mái tóc, lập tức khô, không hề để lại tí nước, người trong gương nhã nhặn bình tĩnh, "Lui xuống đi." Raphael được chủ nhân thừa nhận vui vẻ không thôi biến mắt.

Cầm lấy kính mắt, chiếc kính mắt từng che giấu ưu thương tự ti dưới đáy mắt y này là phong ấn, siết chặt, ngọn lửa trắng xanh đột nhiên hiện lên, đốt nó đến không còn cả tro tàn. Lực lượng vượt trước vị diện sẽ tạo thành tan vỡ. Khi y về đây, lực lượng quá mức cường đại áp bách vị diện, chỉ cần thêm tí nữa nó sẽ sụp đổ, vì không huỷ diệt thế giới này, y phong ấn lực lượng ở trình độ vị diện có thể thừa nhận, kính mắt là phong ấn. Vì y vốn thuộc về vị diện, cho nên vị diện có thể thong thả thích ứng lực lượng gia tăng đẳng cấp, nếu người không thuộc vị diện mang theo lực lượng cường đại vào, không phải kẻ xâm nhập thích ứng thì là vị diện khuất phục. Vô Xá đã chinh phục không ít vị diện, huỷ diệt thậm chí càng nhiều. Trải qua năm năm, vị diện đã thừa nhận y, không cần chinh phục, một vị diện có thể có nhiều kẻ nắm giữ, nếu có người muốn chinh phục vị diện này phải hỏi ý kiến của y, vị diện này thuộc về y, ngoại trừ người của Vô Xá, y tuyệt không cho phép bất kỳ kẻ nắm giữ nào khác.

Phong ấn đã không cần nữa.

...

R

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro