013 ~ 015

Thâm Uyên Chi Liêm

013 | Giao phong

Y lẳng lặng ngồi đó, ánh dương nghịch ngợm chiếu vào, lại nhu thuận không quấy rầy y, chơi đùa bên cạnh. Ly nước ngay tay, một tay cầm quân cờ tự đánh. Tóc đen đồ đen, trầm tĩnh an bình, cách tuyệt nhân thế.

Mọi người vào nhà hàng thấy hình ảnh như vậy, tốt đẹp khiến người ca ngợi, nhưng rất tịch mịch. Thiên tài cô độc, ấn tượng Cảnh để lại trong lòng nhân viên công tác phủ nguyên soái là thế.

Mà trong mắt người quen, lại khiến bọn họ đau lòng, cần phải thế nào mới gọi y tĩnh lặng nhường này, an tường nhìn thấu, trước đây bọn họ thật rất bỏ lơ y.

Mộc Linh Hạo phát giác, khi thấy Mộc Cảnh, lửa giận của hắn biến mất.

Hắn muốn lý giải đứa bé này. Nghĩ là làm. Hắn ngồi đối diện Mộc Cảnh.

"Chúng ta cần nói chuyện."

"Làm một ván." Cảnh không ngẩng đầu, đặt lại quân cờ.

"Được."

Nhân viên công tác hình như phát hiện bọn họ không thích hợp, nhìn nhau, rời đi.

Mà bọn Mộc Lỗi, lại không, bọn họ muốn thừa dịp này hiểu rõ Cảnh, bù đắp cho y.

Bốn người, tuỳ tiện tìm một cái bàn, đối diện hai người chơi cờ, vị trí vừa vặn có thể nghe bọn họ tán gẫu. Nhân viên phục vụ đưa nước tới, cũng rời đi. Nhà hàng to như vậy chỉ còn mấy người.

Mộc Cảnh chấp hắc, Mộc Linh Hạo chấp bạch, cùng màu quần áo.

Mộc Linh Hạo đi trước, mở miệng, "Con có quan hệ với Thâm Uyên?"

"Cha thấy thế nào?" Mộc Cảnh đánh một nước, không chính diện trả lời.

Lý Thiên Cách dựng thẳng lỗ tai, anh rất quan tâm đáp án này.

"Con là Thâm Uyên." Mộc Linh Hạo khẳng định, ăn một quân của Cảnh.

"Không sai." Cảnh không để ý, tiếp tục bước kế.

Bính, Lý Thiên Cách ngã xuống, không thể nào, người anh truy đuổi năm năm ngay bên cạnh.

Thâm Uyên là Cảnh, những người khác bị dọa.

"Con rất thông minh."

"Có lẽ." Thông minh? Ta không thông minh, nếu không gặp được bọn họ ta vẫn là phế vật lãng phí tài nguyên, sống dưới bóng ma của cha.

"Tiết lộ năng nguyên tinh là con làm." Mộc Linh Hạo công kích sắc bén, lần thứ hai ăn một quân.

"VR là ta, hiệu trưởng, không phải." Nhà hàng có truyền tin tức, y thấy. Không lưu ý quân bị ăn.

"Con biết hậu quả?" Mộc Linh Hạo không ngừng tiến công.

"Biết. Sự tham lam và dã tâm của nhân loại ta rất rõ." Y thấy được nhiều lắm. Lại một quân bị ăn.

"Con đánh vỡ sự cân bằng."

"Ta chỉ là thúc đẩy."

Nghe hai người tán gẫu. Mộc Lỗi nhịn không được hỏi: "Anh ơi, anh biết không? Vậy sẽ có chiến tranh, vì sao anh làm vậy? Hoà bình không tốt ư?" Âu Dương Ngạo cũng không tán thành nhìn Cảnh.

Vệ Thiên Liệt siết chặt nắm tay, đứa bé sao lại biến thành vậy, không hề giống Thuỷ Nhu.

Lý Thiên Cách trầm tư, vốn chỉ cho rằng y có chiến tích về mặt khoa học kỹ thuật, lại không ngờ về mặt tâm cơ y cũng không kém, Cảnh và Lỗi, giống sếp nhất thì ra là Cảnh, không phải thiên phú, mà là tính cách, lãnh cùng ngạo giấu tận trong xương. Lỗi và Cảnh chênh lệch quá lớn.

Cảnh ngẩng đầu nhìn Mộc Lỗi, đôi mắt đen thâm thuý tiến vào mắt cậu, trong nháy mắt ấy Mộc Lỗi nghĩ linh hồn mình đã bị nhìn thấu, rất nhanh, Mộc Lỗi quay đầu không dám nhìn Cảnh nữa.

"Tới phiên con." Không hiểu bất mãn, hắn không thích cảnh Cảnh nhìn Lỗi, khi ấy đôi mắt Cảnh chỉ ánh ra một người, như ngày đó vậy.

Cảnh quay đầu, đánh thêm một nước.

"Ê, anh chưa trả lời." Âu Dương Ngạo bênh vực.

"Hoà bình? Thế giới này có thứ như vậy sao, một từ buồn cười như chính nghĩa." Cảnh bâng quơ đáp. Ăn một quân của Mộc Linh Hạo.

"Đủ rồi. Cảnh, đừng hận đời như vậy. Chú trước đây quan tâm cháu quá ít, chú sẽ bù đắp, chú xin cháu, đừng như vậy nữa." Như vậy không giống...

"Không giống mẹ, đúng không." Cảnh tiếp lời, khiến Vệ Thiên Liệt kinh hoảng.

"Không phải, chú..." Vệ Thiên Liệt muốn biện giải.

"Chú đang nhìn ai trên người ta. Ta không phải vật thay thế." Cảnh không để ý đáp. Đã không tất lưu ý.

Vệ Thiên Liệt không nói gì. Những người khác lại hiểu.

"Con ghét thế giới này ư?" Mộc Linh Hạo hỏi, nhìn quá rõ sẽ rất thống khổ.

"Không." Vì sao ghét, thế giới này không quan trọng.

"Chỉ là không quan tâm." Mộc Linh Hạo nói.

"Không phải giống cha sao." Cảnh không nhượng bộ. Người đàn ông này cũng không phải không quan tâm?

"Xác thực, giống ta." Lần đầu tiên, hắn có cảm giác huyết mạch truyền thừa, một đứa bé giống hắn đến vậy, đáy lòng hắn có kiêu ngạo, đây là cảm giác làm cha.

Sắc mặt Mộc Lỗi trắng bệch, cha thừa nhận anh, vậy con đâu, con cũng là con của cha, vì sao không nhìn con.

Nhìn sắc mặt bạn tốt, Âu Dương Ngạo không đành lòng, lại không biết nói gì.

Bốn người ngồi bên cạnh nhìn hai người giao phong, đây là trận quyết đấu của hai vị vương giả, một người đứng trên đỉnh lực lượng, quân lâm thiên hạ, một người đạt được thành tích ngạo thế về mặt khoa học kỹ thuật, thiên tài hơn người.

...

Thâm Uyên Chi Liêm

014 | Tiếp tục giao phong

Mắt lạnh nhìn Mộc Linh Hạo, thừa nhận sao? Đã quá muộn, ta không cần.

"Con hận ta?" Thấy ánh mắt của Cảnh, Mộc Linh Hạo nhịn không được hỏi.

"Có cần sao."

"Phải không?" Thầm khó chịu, vì đứa bé này đã không để ý.

"Con có phiền toái." Không muốn tiếp tục đề tài làm mình khó chịu, Mộc Linh Hạo nói. Ăn một quân.

"Không tính." Thế giới này không ai có thể tổn thương y, chỉ là vài con sâu, giết là được.

"Rất tự tin."

Cảnh cho rằng mình không cần trả lời.

"Con muốn trở thành Mechanic?" Hẳn là không cam lòng đi, thiên tài như vậy lại vì phản ứng U mà không cách nào điều khiển Mecha. Cho nên phát minh năng nguyên tinh.

"Từng." Đúng vậy từng, thật lâu trước kia từng. Mecha, sao y có thể không biết, khi vào Ma Phương, y đầu tiên học là nội dung về Mecha, khi đó y cho rằng Mecha là vũ khí mạnh nhất, cũng là tư bản để y có thể sống sót ở thế giới ấy. Nhưng khi gặp qua càng nhiều lực lượng, y mới phát hiện thì ra thế giới của y nhỏ bé nhường nào, lực lượng y từng khát vọng yếu đuối thế nào.

"Thật đáng tiếc." Mộc Linh Hạo nói, hắn đã không có đối thủ, đứng trên đỉnh phong, quá mức cô độc. Hắn khát vọng một đối thủ, nếu Cảnh trưởng thành, vậy hắn sẽ không tịch mịch.

Hai người không ngừng đánh, không lâu sau truyền đến tiếng gõ cửa vội vàng.

"Vào đi." Mộc Linh Hạo không vui, trước kia hắn không biết bị người cắt đứt là chuyện đáng ghét như vậy.

"Báo cáo nguyên soái. Vừa rồi trang viên Chiến Thần báo lại, bị công kích."

"Cái gì?" Bọn Âu Dương ngạo kinh hãi, dĩ nhiên có kẻ dám công kích trang viên Chiến Thần.

"Tình huống." Hắn đã lâu không động thủ, có kẻ đã quên thủ đoạn của hắn.

"Dạ, chủ trạch không chịu nhiều công kích, tổn thất không lớn, mục tiêu chủ yếu của kẻ xâm nhập là phòng thí nghiệm của Mộc Cảnh."

Mọi người nhìn Cảnh, y cầm một quân đi tiếp, tựa hồ không nghe thấy gì.

"Con không lo lắng." Mộc Linh Hạo hỏi.

"Không có sự cho phép của ta không ai vào được phòng thí nghiệm." Cảnh đáp.

"Kẻ xâm nhập sử dụng vũ khí loại nặng, phòng thí nghiệm không thể ngăn cản, xin nguyên soái hạ lệnh truy kích." Người tới phân tích, nếu đuổi theo có lẽ sẽ truy về được tư liệu.

"Chấp nhận."

"Không tất yếu." Hai người cùng nói. Sau đó mọi người nhìn Cảnh.

"Thủ tiêu mệnh lệnh." Nhìn Cảnh bâng quơ, Mộc Linh Hạo nói, sau đó đi tiếp một nước.

Lát sau, có tin truyền tới, "Tất cả những kẻ xâm nhập đã bị tiêu diệt, phòng thí nghiệm không tổn hao gì." Thật không thể tin được, trận công kích này dĩ nhiên không hề tổn thất, phòng thí nghiệm kia dùng tài liệu gì để làm, nếu dùng làm vũ khí... Đây là thiên tài! Thiên tài kinh khủng.

"Đây là nguyên nhân con tự tin?"

"Bão tố đã bắt đầu." Cảnh đáp không phải câu hỏi, ngoài cửa sổ, vừa nãy còn trời trong nắng ấm, giờ đã ùn ùn mây đen, bão tố đã bắt đầu.

"Bắt đầu từ hôm nay, con đi theo ta." Mộc Linh Hạo nói, "Thiên Liệt, an bài người bảo vệ Cảnh."

"Dạ." Vệ Thiên Liệt tinh thần sa sút đáp, bất kể thế nào, anh sẽ bảo vệ đứa bé này.

"Cha cảm thấy ta để cơn bão này càng mãnh liệt sẽ thế nào?" Cảnh có chút e sợ thiên hạ bất loạn.

"Con đang chơi với mạng mình." Mộc Linh Hạo mất hứng, rất mất hứng, hắn không thích thái độ bình thản của đứa bé này, cứ như mạng mình không hề trân quý.

"Một thứ có giá trị lợi dụng, sẽ không dễ dàng bị huỷ diệt, ta có thể tăng lên lợi thế, thậm chí khiến ý niệm huỷ diệt đều phải biến mất." Cảnh bình tĩnh đáp, mạng của y chỉ thuộc về Vô Xá, y chỉ vì Vô Xá mà chết. Uy hiếp y, vậy thì giết.

"Không thể khống chế, huỷ diệt là được." Thái độ của Mộc Linh Hạo càng kiên quyết, sau đó ăn một quân của Cảnh. Một trận tinh thần áp bách xuất hiện, ép đến mọi người tâm phục khẩu phục, không thể chống lại khí thế của vương giả.

Một lần nữa, người ở đây cảm giác được phong tư uy lâm thiên hạ của đế vương, mọi người tâm duyệt thành phục, sùng kích vạn phần. Ngoại trừ người ngồi đối diện đế vương, một vị vương giả khác.

"Checkmate, ván này ta thắng." Cầm hắc kỳ, đá rơi vương kỳ của Mộc Linh Hạo, chiếm lĩnh vương vị, Cảnh chiếu tướng. Sau đó rời đi.

Nhìn bàn cờ, hồi lâu sau Mộc Linh Hạo đột nhiên bật cười, trong tiếng cười có sung sướng, có hưng phấn. Khiến người nghe sửng sốt, không phải đang nằm mơ chứ, mình dĩ nhiên thấy được, nghe được cha (thầy) (sếp) (nguyên soái) cười.

"Thú vị. Rất thú vị." Cảnh, ta vẫn xem thường con, trong cơn bão này, con cũng là người chơi cờ, không, con bày ra quân cờ, là muốn xem chúng ta đánh thế nào đúng không, trò chơi à? Cảnh, một vở kịch không phải dễ xem như vậy.

"Cảnh, đứng bên ta có mới có thể thấy rõ." Nói với Cảnh đi về phía cửa.

"Đương nhiên." Trò chơi đương nhiên phải tự thân thể nghiệm, Mộc Linh Hạo, còn có những người khác, đừng để ta quá buồn chán. Bằng không, ta sẽ huỷ thế giới này, bóng tối của ta không biến mất, ta cảm giác được, linh hồn ta đang kêu gào, phá vỡ còn có huỷ diệt. Cho nên, chiến tranh, hãy tới đây, dùng điệu nhảy thấm đầy máu tươi khiến linh hồn ta trầm tĩnh lại, thâm uyên tuyệt vọng vẫn chưa muốn hiện ra.

...

Thâm Uyên Chi Liêm

015 | Quyết định

Mộc Linh Hạo biết, trong một thời gian dài, Mộc Cảnh sẽ đi theo hắn, hắn sẽ chậm rãi nghiên cứu, vì sao y có thể khiến nỗi lòng của hắn phập phồng. Đây là một trò chơi khác. Lại không ngờ rằng hắn sẽ thất bại thảm hại, triệt để đánh mất trái tim, vì một người mà điên cuồng.

"Nguyên soái, hội nghị mời ngài đi họp." Lại có người tới báo.

Mộc Linh Hạo gật đầu, "Đi thôi."

Khi Mộc Linh Hạo đi rồi, ánh mắt mọi người cấp tốc lướt qua bàn cờ, sau đó ngây ngẩn.

Trên bàn cờ, quân cờ màu trắng, công thành đoạt đất, khả năng thống soái, bày ra chiến lược của Mộc Linh Hạo không thể nghi ngờ, kỳ phong hắn sắc bén, công kích không ngừng, chỉ suýt chút nữa là có thể chiếu tướng.

Trái lại quân đen, cả bàn cờ chỉ có một vương kỳ, chiếm lĩnh vương toạ đối phương. Độc, đây là kỳ phong của Cảnh, từ đó có thể thấy sự ngoan tuyệt của Mộc Cảnh, vì thắng lợi ác với kẻ khác, cũng ác với mình, thảm liệt như vậy. Khác với Mộc Linh Hạo khí phách tuyệt luân toạ ủng thiên hạ, y cô thân nhất nhân cũng có thể ngạo thị thế gian.

"Lỗi, cậu không bằng anh ấy." Mọi người đi rồi, chỉ có Âu Dương Ngạo và Mộc Lỗi đứng đó nhìn bàn cờ.

"Tôi biết," Mộc Lỗi nói, cậu đã biết. Thế nhưng, không cam lòng.

"Tôi cũng không bằng." Âu Dương Ngạo nói. Cả hai trầm mặc.

"Lỗi, tôi muốn mạnh hơn, lần đầu tiên tôi có cảm giác thất bại như vậy."

"Tôi cũng thế."

"Tôi quyết định rồi, tôi sẽ đi Lão Nha." Âu Dương Ngạo đột nhiên nói.

"Cậu nói gì?" Mộc Lỗi quát lên. "Lão Nha" đó là bộ đội Mecha mạnh nhất trực tiếp thuộc về phụ thân, mỗi người trong đó tuyệt đối là cao thủ. Hằng năm không ít người vào Lão Nha huấn luyện, thành công rất ít, huấn luyện của Lão Nha là cửu tử nhất sinh, không phải thành công vậy là tử vong, là doanh huấn luyện có tỉ lệ tử vong cao nhất.

"Lỗ tai tôi, Lỗi thật không hổ là con của bá mẫu."

"Ngạo."

"Đừng làm vẻ mặt này, Lỗi, cậu là đối thủ duy nhất tôi thừa nhận. Cảnh, anh ấy đã đi trước chúng ta, cậu, phát hiện được không, thầy xem anh ấy là đối thủ, nếu chúng ta không cố gắng, Lỗi, chúng ta sẽ bị vứt bỏ. Tôi quyết không buông tha cơ hội mạnh hơn này." Lỗi, tôi hy vọng cậu có thể hiểu.

"Cậu nói rất đúng." Cậu nói rất đúng, Ngạo, chúng ta không thể bị bỏ lại, chờ, cha, anh, bọn con sẽ đuổi theo.

"Đây mới là đối thủ của tôi."

"Cút sang bên."

"Đêm nay đi xin lỗi anh Cảnh đi, trước đây chúng ta rất ấu trĩ."

"Ừ."

...

Cùng ngày về chủ trạch, Lỗi đáng thương bị Trần Lâm kéo đi, Âu Dương Ngạo rất không nghĩa khí chạy.

Tin tức hôm nay bà đã xem, bà muốn Lỗi Nhi hiểu, Mộc Cảnh là trở ngại của bọn họ, trước đây có thể không để ý, nhưng giờ, phải đánh mười hai vạn phần tinh lực thời khắc chú trọng, bà khi nãy đã nhìn ra, tồn tại chướng mắt kia không phải phế vật, tâm cơ thâm trầm, bà quyết không để y được như ý, gia chủ là của Lỗi Nhi.

...

Ngọc Hiên.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi buổi dạy dỗ của mẹ, Mộc Lỗi hung hăng trừng cái tên không nghĩa khí.

A, bầu không khí ở nhà ăn thật quỷ dị, cha, cha nhìn anh làm gì, còn có chú Liệt, chú Cách, hai chú nhìn lén làm chi, mẹ, mẹ đừng trừng nữa, anh ơi, anh lợi hại quá, ở hoàn cảnh như vậy vẫn có thể ăn như không việc gì, em bắt đầu sùng bái anh.

"Bác Quỳnh. Từ hôm nay trở đi, phòng của Cảnh ở sát vách ta." Mộc Linh Hạo dặn.

"Dạ." Mệnh lệnh của gia chủ là tuyệt đối, nguyên nhân không cần biết.

"Cái gì? Lão gia, phòng đó là..." Trần Lâm kinh hô, lại bị ánh mắt lãnh đạm của Mộc Linh Hạo ép cho nghẹn lời, "Không, không có gì, em ăn xong rồi, đi trước." Trần Lâm không kiềm được nộ sắc, bà muốn phát tiết, phòng đó là chuẩn bị cho chính thất của gia chủ, vì sao bị tiểu quỷ kia chiếm lấy, lẽ nào lão gia muốn lập y làm người thừa kế, không được, nhất định phải ngăn cản.

"Cái kia, anh, anh Cảnh..." Xưng hô của Âu Dương Ngạo, khiến Ngọc Hiên một lần nữa vang lên tiếng đang đang thương thương, Lý Thiên Cách vươn tay sờ trán cậu: "Không sốt ư?"

Một bàn tay chụp vào tay Lý Thiên Cách, "Chú mới sốt." Lại kéo căng, "Anh Cảnh, em vì thái độ trước kia xin lỗi anh."

Cảnh nhìn cậu, Âu Dương Ngạo đã hiểu vì sao Mộc Lỗi buổi sáng né tránh, đôi mắt đó như nhìn tới tận cùng lại sâu không lường được, bên trong nó chỉ chiếu ra hình ảnh của một người, linh hồn đã bị nhìn thấu.

Đang một tiếng, Mộc Linh Hạo nện ly, đụng phải bộ đồ ăn phát ra tiếng vang. Lại nữa rồi, lại là cảm giác này, Cảnh chỉ cần chuyên chú nhìn ai, hắn sẽ khó chịu, vì sao? Mộc Linh Hạo không thích cảm giác ấy, theo tiềm thức hắn vươn tay nắm lấy tay Cảnh.

Một tiếng này khiến Âu Dương Ngạo giải thoát khỏi đôi mắt kia, cậu vội cúi đầu.

"Anh, xin lỗi." Lúc này, Mộc Lỗi cũng nói.

"Không cần." Cảnh vẫn bình thản. Nhìn Mộc Linh Hạo nắm tay y, thấy hắn không có ý buông, tự tránh thoát.

Mộc Linh Hạo cảm thấy tiếc nuối, bàn tay kia không ấm áp, có chút rét lạnh, nhưng nắm trong tay rất thoải mái, cảm giác như dòng nước mát rượi lướt qua.

"Cha (thầy), xin hãy để bọn con vào Lão Nha huấn luyện." Hai người mở miệng thỉnh cầu.

"Hai đứa đã quyết định." Cản lại lời Vệ Thiên Liệt, Mộc Linh Hạo hỏi.

"Dạ." Bọn họ phải mạnh hơn.

"Một tháng." Dưới sự huấn luyện của hắn, kỹ thuật của bọn họ không thành vấn đề, thiếu là kinh nghiệm.

"Dạ." Một tháng, vậy là đủ rồi, thiên phú của bọn họ là được Chiến Thần Mộc Linh Hạo khẳng định.

Thế giới này không có thiên tài, cái gọi là thiên tài nhất định trả giá càng nhiều mồ hôi và máu hơn người khác.

...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro