028 ~ 030
Thâm Uyên Chi Liêm
028 | Đối tinh
Đứng giữa vũ trụ Cảnh yên lặng trầm tư, vì sao khi đó thống khổ như vậy. Y suy nghĩ một hồi, không có manh mối gì, "Raphael, liên hệ Khiêm." Đối với nhân thể hiểu rõ nhất là Khiêm, Khiêm hẳn biết.
"Cảnh, sao lại tìm ta." Rất nhanh, gương mặt ôn nhuận như ngọc của Khiêm xuất hiện trước mặt Cảnh.
Cảnh kể ra tình huống của mình.
"Ngươi xác định thân thể không có bất luận vấn đề gì?" Khiêm nhíu mày, y cũng không rõ, thân thể bọn họ hẳn không gặp phải tình huống này, "Về mặt tinh thần?"
"Bình thường."
Khiêm không nhiều lời, liên hệ Đế. Rafa và Clovis, kể lại cho bọn họ, mọi người vẫn nghĩ không ra.
"Ngay lúc đó ta nhận thấy sự trở ngại, có lực lượng đang hạn chế ta." Cảnh nghĩ một hồi nói, y không biết thế giới này còn có gì có thể hạn chế y.
"Người ngươi động thủ là một trong song thân của ngươi phải không." Một chất giọng đột nhiên vang lên, kế cái bóng của một kẻ chói mắt xuất hiện bên Đế. Mái tóc vàng như ánh dương xán lạn, đôi ngươi cùng màu, cả người tản ra ánh chiếu lóa mắt, tồn tại quá mức quang minh, chọc người chán ghét.
Bọn họ không nói gì hỏi Đế, người này là ai?
"Ngươi biết nguyên nhân?" Đế không giải thích, bọn họ biết Đế không muốn nói, vậy sẽ không hỏi, chuyện không muốn nói thì không cần nói, nên nói nhất định sẽ nói. Kẻ chói mắt nhìn Đế, có ý cười , Đế rõ ý trong nụ cười ấy, gật đầu. Sau đó, kẻ ấy nói: "Đó là một trong những pháp tắc tối cao." Người của Vô Xá, không đánh gãy, cũng không kinh ngạc, dù rằng bọn họ chưa từng nghe, nhưng thế giới này ai có thể nói hiểu hết toàn bộ.
"Pháp tắc tối cao, là pháp tắc thông dụng của tất cả các vị diện, không thể vi phạm. Bất luận ngươi mạnh đến cỡ nào. Ngươi hẳn xúc phạm pháp tắc nhân quả. Cái gọi là nhân quả, các ngươi đều biết, nhưng nhân quả phân mạnh yếu, một số nhân quả không thể thành lập trước lực lượng cường đại, nhưng một số thì không. Ngươi hẳn lĩnh ngộ chính mình?"
Cảnh gật đầu.
"Chính là vậy, sự tồn tại của ngươi là nhờ có linh hồn và thân thể, mà thân thể của ngươi tới từ song thân, ngươi nợ nhân quả này. Người bình thường thí thân sẽ có trừng phạt khác nhau. Nhưng người lĩnh ngộ chính mình, thì khác, một ngày ngươi xúc phạm, bản thân ngươi sẽ biến mất, người còn tồn tại, nhưng đã không phải là ngươi."
Sắc mặt người của Vô Xá bắt đầu biến hoá, đánh mất chính mình, là bọn họ không cho phép.
"Cho nên, ngươi không thể thương tổn người nọ, một ngày hắn chết, cho dù không phải chết trong tay ngươi, nhưng ngươi có năng lực bảo hộ hắn không chết, mà hắn vẫn chết, pháp tắc sẽ cho rằng là ngươi sát hại, trừ phi là tồn tại vượt trước trình độ lực lượng của ngươi, ta nghĩ tồn tại này không nhiều lắm, ngươi chỉ có thể chờ hắn thọ chung chính tẩm, tự nhiên tử vong, mới giải được nhân quả này."
Kẻ chói mắt đột nhiên nói gì bên tai Đế, Đế nhìn Cảnh hồi lâu, nói: "Cảnh, bảo vệ người nọ, một khắc không rời, không cho sử dụng bất kỳ lực lượng gì, ta muốn ngươi thiếp thân bảo hộ, còn có, bảo Raphael truyền tư liệu của hắn và tư liệu các ngươi ở chung tới."
Cảnh nhìn Đế, gật đầu, y biết Đế là nghiêm túc, tuy rằng không rõ vì sao, nhưng y tin tưởng Đế.
"Đã vậy, cứ thế." Đế tuyên bố tan họp, Cảnh rời đi. Nhưng những người khác của Vô Xá rất nhanh liên hệ lại.
"Cảnh, rất giận." Phải bảo vệ người khác, còn không thể thương tổn, hạn chế vững vàng. Clovis nói.
"Đây là đương nhiên, Đế, người kia nói gì với ngươi?" Khiêm đồng ý, Đế là nghe người kia nói gì mới làm ra quyết định này.
"Đối tinh, đối tinh của số phận, đối tinh của Cảnh đã thức tỉnh. Vừa nãy hắn nhận ra đối tinh của Cảnh bắt đầu loé sáng, đối phương sắp thức tỉnh, hơn nữa là người Cảnh phải bảo vệ." Đế trả lời. Biết nghi vấn của bọn họ, Đế nói: "Cái gọi là đối tinh, là một đôi của số phận, cũng là một trong những pháp tắc tối cao, mỗi người đều có một đối tinh, đại thể là người yêu, cũng có thể là cái khác, có chút người gặp được, có chút người không. Nhưng một ngày gặp được sẽ xảy ra gút mắt, nếu hai bên không thức tỉnh, cũng chỉ như vậy, nhưng nếu một bên làm đối tinh thức tỉnh, tuyệt đối không phản bội bên kia, tình yêu độc nhất vô nhị, vĩnh hằng bất biến."
"Trên đời này có thứ như vậy." Giọng Clovis đùa cợt.
"Không thể tin được." Thượng Quan Khiêm cũng nói, chỉ là trong mắt trào phúng.
"Cho nên, ta mới yêu cầu Raphael thu thập tư liệu, người bình thường tìm được đối tinh không có gì đặc biệt, nhiều nhất là ân ái, nhưng lĩnh ngộ chính mình như chúng ta và đối tinh của chúng ta thì khác, nếu thức tỉnh trên ngực sẽ xuất hiện tên của đối phương, ý nghĩa giao trái tim cho đối phương, tên của đối phương khắc vào trái tim và linh hồn, nếu hai bên đều thức tỉnh sẽ cộng hưởng sinh mệnh và lực lương. Ta muốn xem rốt cuộc là người thế nào, rồi mới quyết định."
"Người kia, là đối tinh của ngươi." Khiêm khẳng định, tính cách của Đế tuyệt đối không chủ động lý giải những chuyện này, tuyệt đối không biết rõ như vậy, là người kia nói cho Đế.
"Phải, hắn thức tỉnh rồi, ta chưa." Đế nói, không có gì đáng để giấu diếm.
"Ngươi định làm thế nào?" Clovis hỏi.
"Không tất yếu cự tuyệt không phải sao?" Cảm tình vĩnh viễn không phản bội, hơn nữa y tự tin sẽ không bị đối phương thương tổn. Y là Ám Dạ Quân Vương, Đế. Rafa.
"Không nói cho Cảnh?" Khiêm hỏi.
"Tạm thời không, ta muốn quan sát người nọ, nếu hắn khiến ta thoả mãn, ta sẽ để hắn ký kết khế ước đồng bạn, nếu không thể, cách khiến hắn thọ chung chính tẩm có rất nhiều."
"Cũng phải." Khiêm gật đầu. Ánh mắt của Đế rất khiến người tin cậy.
"Hơn nữa, chúng ta không phải thiếu vật thí nghiệm sao." Đế mỉm cười.
Đây là một thí nghiệm thú vị, bất quá Đế ngươi cũng là một trong số nha.
"Khiêm, Clovis, khi các ngươi gặp được đối tinh hãy nói cho ta biết, để ta xem xem, bất kể thế nào ta hy vọng các ngươi có thể hạnh phúc." Đế chính sắc nói, nếu không thể khiến y thoả mãn, y tuyệt không giao đồng bạn cho. Khiêm, Clovis, ta sẽ không nói cho các ngươi, các ngươi đã gặp được đối tinh của mình, lấy tính cách của các ngươi biết đối tinh bên cạnh nhất định dùng đủ mọi cách để giải quyết, giờ các ngươi không biết sẽ không hạ thủ, chờ khi đối tinh thức tỉnh, các ngươi càng sẽ không, vì ta muốn gặp bọn họ, các ngươi sẽ không thương tổn bọn họ.
Hai người gật đầu
Rời khỏi thông tin, Clovis và Khiêm nhìn lên bầu trời: "Đối tinh? Hạnh phúc sao?" Đối với bọn họ tựa hồ rất xa xôi, chỉ là, Đế và Cảnh gặp, vậy hy vọng hai người có thể hạnh phúc. Đây là chúc phúc làm đồng bạn, cho dù bọn họ là hắc ám, cũng từng hy vọng thứ xa vời như hạnh phúc.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
029 | Hôn mê
Cảnh nhắm mắt lẳng lặng đứng đó, trong lòng y khó chịu, vì sao y lại bị người kia hạn chế, quá khứ y sống dưới bóng ma của hắn, giờ y còn phải chịu nhân quả khống chế. Lúc này, Raphael báo cáo: "Chủ nhân, có quần vẫn thạch lao tới."
Vừa vặn, dùng chúng để phát tiết.
...
Phòng quan sát chỗ đóng quân của Liên Bang ở thành Saphir.
Báo cáo của nhân viên công tác khiến tầm mắt mọi người nhìn về phía màn ảnh, khuông máy màu đen cứ thế che trước quần vẫn thạch. Không có kinh hoảng, chỉ là bình tĩnh.
"Có cách gì ngăn cản sao?" Mộc Linh Hạo quan tâm tất loạn, hỏi, hắn không muốn Cảnh có bất luận ngoài ý muốn gì.
"Không được, cách quá xa." Nhân viên công tác trả lời.
"Cậu ta động kìa." Có người nói.
Chỉ thấy bàn tay của khuông máy màu đen trên màn ảnh bao quanh từng đạo ký hiệu xám bạc, thần bí như vậy. Giữa ký hiệu, một thanh vũ khí xuất hiện, bị khuông máy màu đen cầm. Đó là một thanh liêm đao, loé ra ánh chiếu Tử Thần, chiều dài bằng thân máy, quấn quanh xiềng xích, phía cuối chừa một đoạn dài. Đây là binh khí Cảnh am hiểu, Tử Thần liêm đao, dùng lực lượng tuyệt vọng như thâm uyên quét ngang vị diện, bị người xưng là Thâm Uyên Chi Liêm.
Quần vẫn thạch tới gần, đôi tay của Cấm Đoạn giơ lên, dùng sức vung xuống, khí thế có thể chặt đứt cả vũ trụ. Sóng gợn thấy rõ xuất hiện, khi nó đi qua, quần vẫn thạch hoá thành tro bụi, tán loạn khắp nơi. Mà người nhìn, đều há hốc mềm, uy lực thật đáng sợ, vũ khí mạnh nhất của Liên Bang cũng không làm được, người này lợi hại vượt quá tưởng tượng.
Âu Dương Trạch tính toán, uy lực như vậy nếu một người nắm giữa, oa, nếu mỗi người làm được, vậy, Nguyệt Cầu tính cái gì, không hợp tác, ta diệt ngươi. Đây tuyệt đối là vũ khí cấp bậc huỷ diệt.
Lý Thiên Cách ngẫm nghĩ, anh có đắc tội Cảnh không, nếu Cảnh tới một đao như vậy, oa, cặn cũng không còn, may mắn, không có, ngoại trừ ít quan tâm, không có gì khác.
Âu Dương Ngạo hai mắt tỏa sáng, thần tượng, thần tượng lợi hại như thầy, mình nhất định phải nhờ anh Cảnh tạo cho mình một cái, sau này, ai dám chọc mình.
Mộc Lỗi suy sụp, cậu biết mình không cần so gì với anh nữa, cậu thua triệt để.
Vệ Thiên Liệt biết, mộng nên tỉnh, Mộc Cảnh không phải Thuỷ Nhu, không cần anh bảo vệ.
Mộc Linh Hạo ánh mắt phức tạp, con đang giận sao? Cảnh, nên giận là ta.
Khuông máy màu đen trên màn ảnh lần thứ hai vung lên đoạ thiên chi dực, biến mất.
Mộc Linh Hạo đứng dậy, hắn biết, Cảnh trở về, nhưng lửa giận của hắn còn chưa biến mất.
...
Cảnh, tựa bên cửa sổ biệt thự, lạnh lùng im lặng. Raphael có chút lo lắng nhìn chủ nhân, trái tim của chủ nhân, chưa hoàn toàn tĩnh lại. Chốc lát sau, bọn Mộc Linh Hạo đã về.
Nhìn Cảnh, cơn tức Mộc Linh Hạo bạo phát, khiến người rất kinh ngạc, lần đầu tiên, lần đầu tiên bọn họ thấy Mộc Linh Hạo giận như vậy.
Một tay tóm lấy áo Cảnh, Cảnh không phản kháng, Raphael cũng quái dị không xuất thủ, bình thường chỉ cần có người lại gần Cảnh, sẽ bị hắn đẩy ra, như bọn họ là vi-rút vậy.
"Con có biết, con đang làm gì không? A, con muốn ta giết con mới cam tâm sao?" Con có biết, khi ta phát hiện người ta muốn giết là con đã đau lòng đến cỡ nào sao, lời này Mộc Linh Hạo thầm quát.
Lời Mộc Linh Hạo khiến bóng tối đè nén trong mắt Cảnh tuôn ra, tức giận bị áp lực đã không thể ức chế, vươn tay y bóp cổ Mộc Linh Hạo, xoay người đè hắn vào tường, "Ông, nghĩ ông là ai, giết ta, ông làm không được."
Mộc Linh Hạo nhìn người nổi giận trước mắt, trong đôi mắt khiến người trầm mê ấy chỉ có hắn, lần đầu tiên, trong mắt y không có bình tĩnh, là giận, lần đầu tiên, đối với hắn y có tình cảm khác, bất kể nó là gì. Mộc Linh Hạo nghĩ mình điên rồi, dưới tình huống bị nghẹt thở sắp chết này, nhìn vào đôi mắt đối phương, hắn dĩ nhiên hài lòng, cơn giận cũng biến mất.
"Chủ nhân, xin đừng tay."
"Cảnh, dừng tay lại."
Mọi người thấy thế vội chạy tới can ngăn.
Mà lúc này, Mộc Linh Hạo cảm giác bàn tay bóp cổ hắn thả lỏng, hơn nữa run lên nhè nhẹ, sắc mặt Cảnh bỗng chốc thay đổi, tái nhợt thống khổ, nhưng đôi mắt thì không.
"Đừng lại đây." Mộc Linh Hạo và Cảnh quát. Một giọng có chút khàn khàn, một giọng ẩn giấu thống khổ, tiếng quát này ngừng lại nhịp bước của bọn họ. Khoé miệng Cảnh chảy ra vết màu đỏ, là máu, khí lực trên tay biến mất, nhưng vẫn không buông.
"Chủ nhân, ngài không thể làm vậy, ngài quên rồi ư? Ngài không thể giết hắn, còn có Đế đại nhân dặn ngài phải bảo vệ hắn." Raphael thấy vết máu của chủ nhân, kinh hoảng gọi.
"Đế." Cảnh nghe được lời của Raphael, nhớ tới lời dặn của Đế, buông tay. Nhưng lực lượng vi phạm nhân quả hao hết khí lực của y, y té xỉu.
"Cảnh." Mộc Linh Hạo thấy Cảnh té xỉu, động tác cấp tốc đỡ lấy y, không để y ngã xuống. Kéo y vào lòng. Hắn quát: "Gọi bác sĩ."
"Không cần." Raphael nhanh chóng kiểm tra cho chủ nhân, "Bác sĩ tới cũng vô dụng, đây là phản phệ, tinh thần và lực lượng hao hết, nghỉ ngơi một hồi là được."
Mộc Linh Hạo nhìn chằm chằm Raphael, "Khẳng định?"
"Tình trạng thân thể chủ nhân ta rất rõ." Lời này khiến Mộc Linh Hạo không vui, nhưng không tính toán.
Mộc Linh Hạo ôm lấy Cảnh, nói với Raphael: "Ta có chuyện cần hỏi cậu."
"Ta cũng có chuyện cần nói với ông." Nhìn Mộc Linh Hạo ôm chủ nhân lên lầu, Raphael nói.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
030 | Mộc Linh Hạo
Khóa tất cả những người muốn theo ngoài cửa. Mộc Linh Hạo ôm Cảnh nhẹ nhàng đặt lên giường phòng hắn, động tác dịu dàng lau đi vết máu ở khoé miệng. Ôn nhu nhìn Cảnh.
Cảnh là con của ta, đứa con đầu tiên, khi y sinh ra, ta không có bất luận cảm giác gì, không có hưng phấn của kẻ làm cha, ta không ôm y. Chỉ nhàn nhạt nhìn, không, là chưa từng nhìn. Người hầu trong nhà sẽ chiếu cố y, ta không cần lo lắng, cho dù chết cũng không có gì quan trọng, ta không quan tâm.
Năm y mười tuổi, biết Cảnh không có phản ứng U, ta triệt để buông tha. Giao một bộ phận tâm lý lên người Lỗi có thiên phú. Không còn chú ý tới Cảnh. Không biết từ khi nào y để tóc, đeo kính mắt. Khi ta nhìn lại, y đã có cái vẻ âm trầm. Ta biết, người bên ngoài nói y là phế vật, nói y là sỉ nhục của gia tộc Chiến Thần, ta chưa từng phản bác, cũng chưa từng an ủi. Lần thứ hai cho ta ấn tượng là năm Cảnh mười tám tuổi yêu cầu một phòng thí nghiệm làm quà sinh nhật, ta mới biết thì ra con của ta đã mười tám tuổi.
"Ta không phải một người cha tốt, Cảnh ạ." Chạm vào mái tóc mềm mại của Cảnh, Mộc Linh Hạo thì thầm.
Ngày đó, bữa cơm ở Ngọc hiên, ta lần thứ hai chú ý tới Cảnh, diện mạo hoàn toàn khác hẳn, bình tĩnh như nước, không có sóng gợn, rất khó được làm ta kinh ngạc, biến hoá một người có thể lớn vậy, nhưng chỉ vậy, nhất thời tâm huyết dâng trào, muốn quan tâm con, lại không ngờ nhìn tới một đôi ngươi thâm thuý bình tĩnh.
Ngày thứ hai, ta nghe đánh giá con dành cho tỷ thí của Lỗi và Ngạo, hỏi, thật không ngờ, con quả thật nhìn ra, lần ấy ta có chút tiếc nuối, con không có phản ứng U. Kế, trên sân thi, tự tin và tài hoa của con khiến ta không thể không kinh ngạc, con đã rất khác.
Ngày đó kỳ cục chúng ta giao phong khiến ta rõ một tí về con, tàn nhẫn với người khác cũng tàn nhẫn với chính mình, những lời ấy, càng khiến ta hiểu ngươi là người vô tình cỡ não, rất giống ta, đó là lần đầu tiên ta có cảm giác làm cha, lòng ta kiêu ngạo. Ta thừa nhận con là đối thủ rất tốt, cũng trỗi dậy ý muốn lý giải con.
"Bắt đầu từ khi đó sao." Nhẹ tay xoa mắt Cảnh, ban đầu là đôi mắt này, làm ta mê hoặc, khiến ta không thể chịu được nó nhìn vào người khác. Cũng không muốn có người chú ý tới con, tựa như những người trong sở nghiên cứu, tầm mắt của bọn họ khiến ta phiền lòng.
Ở thành Saphir, khi phu nhân Melina giới thiệu Rosalind cho con, ta là giận mới nói vậy, vì ta không chịu được có người có hảo cảm với con, lúc đó cho đây là tâm tính của một người cha, không muốn con mình bị đoạt đi.
"Cha, đó sao lại là tâm tính của một người cha chứ." Tay dời xuống, dùng mu bàn tay vuốt ve gò má Cảnh.
Lần đó, là lần đầu tiên ta thấy thân thể con, mỹ lệ gợi cảm, khiến ta xung động. Nhưng cũng giận sự thoải mái của con, nếu vào không phải là ta, sẽ có người khác thấy đấy, đây là độc chiếm. Ta trốn tránh, sao nghĩ tới tâm tư mình thay đổi, ta cho rằng là dục cầu bất mãn. Khi thấy con và thiếu nữ kia cộng vũ, ta suýt nữa không khống chế được, xông lên giật lại cả hai, kéo con vào lòng, chặt đứt tay thiếu nữ, giết chết thiếu nữ.
"Đây là đố kỵ. Cảnh. Ta đố kỵ." Đố kỵ thiếu nữ chạm vào thân thể mỹ lệ của con.
Cảnh, con có biết, khi ở bên phu nhân Melina, ta ghét bỏ, mái tóc dài màu vàng nhạt, vì sao không phải tóc đen ướt đẫm, đôi mắt màu lam, vì sao không phải màu đen ánh lên sóng nước, tiếng rên rỉ từ đôi môi gợi cảm vì sao không phải từ đôi môi thiển bạc, thân thể đẫy đà vì sao đầy đặn mềm mại vậy, không tinh tế như con, nên động tác ta nhanh hơn, nhưng khiến ta đạt đến cao triều là một chớp mắt thoảng qua khuôn mặt con, thân thể con. Cho nên ta giận, không rõ mình rốt cuộc là sao vậy.
Tay xoa đôi môi Cảnh, vuốt ve qua lại. Cảm giác được sự mềm mại.
Khi về yến hội, phát hiện con biến mất, trái tim ta sợ hãi, con có biết khi hay tin con xảy ra ngoài ý muốn, ta sợ hãi nhường nào không, khi ấy ta biết, mình không thể mất con.
Ở nhà ấm, tấm thân hắc ám của con khiến ta biết, ta hiểu quá ít về con, rồi đồng thời trầm mê. Con hẳn không biết, ta đố kỵ Raphael có thể lại gần con, rất hiển nhiên hắn hiểu con, con hẳn càng không biết, một tháng ấy ta né tránh con, vì trong giấc mơ ta xâm phạm con, xỏ xuyên qua con, khiến con khóc, uyển chuyển rên rỉ dưới thân ta, mỗi một đêm, ta mơ thấy con, mỗi một buổi sáng ta tỉnh lại từ những giấc mơ ngọt ngào nhưng khiến mình ảo não ấy, phát hiện vết tích tội ác trên quần, ta trốn tránh, bản năng ta biết không thể miệt mài theo đuổi. Nhưng, mỗi một động tác của con đều như mê hoặc, khiến ta cuối cùng nhớ tới con trong những giấc mơ, con bị ta xâm phạm. Nó làm ta không thể đứng cạnh con, rồi lại muốn gặp con.
"Ta, đã điên rồi." Cúi đầu, tiếng thở dốc phà vào mặt Cảnh.
Ở trận chung kết, ta gặp được cao thủ khiến mình hưng phấn, không chết không thôi, khi bắt lấy kẽ hở tính cho y một kích trí mạng, lại được báo cho biết kẻ ấy là con. Con có biết ta sợ hãi nhường nào sao, suýt nữa, chỉ suýt chút nữa ta đã giết con, sự sợ hãi ta sẽ tự tay giết con khiến ta phẫn nộ, con vì sao không thương mình, nếu con hận ta từng không quan tâm con, con có thể giết ta.
Khi con trở về, ta phẫn nộ chất vấn. Muốn nhìn rõ suy nghĩ trong con, đối mắt con có phẫn nộ, nhưng không có hận. Ta vui vẻ, con không hận ta, cũng thất lạc, lòng con không có ta. Khi con té xỉu, ta lo lắng biết bao nhiêu.
"Nếu, còn không rõ, ta là ngu ngốc." Ngậm lấy đôi môi mê hoặc hắn lâu nay, ngọt ngào đến không thể tin được, mềm mại khiến hắn muốn càng nhiều, duỗi lưỡi vào, khiêu khích cái lưỡi bình tĩnh, không buông tha bất kỳ khe hở, nước bọt lưu lại khoé môi. Thẳng đến khi người hôn mê phát ra tiếng không khoẻ, hắn mới bỏ qua cho đôi môi đã có chút đỏ, nước bọt khẽ tràn.
"Cảnh, ta yêu em." Thấp giọng thì thầm bên tai Cảnh, hắn, Chiến Thần lãnh tâm lãnh tình, yêu chính con trai của mình. Tình yêu điên cuồng, tránh không thoát, càng hiểu mình không thể buông tay. Hắn không chịu được Cảnh sẽ nhìn ai đó, rồi yêu ai đó, hắn cự tuyệt suy nghĩ này. Nếu có một ngày Cảnh yêu một người khác, hắn sẽ không thương tổn Cảnh, hắn chỉ giết người Cảnh yêu, vĩnh viễn nhốt Cảnh lại, không để cho kẻ nào gặp được Cảnh, cho dù Cảnh hận hắn, cũng không buông tay.
Mà đúng lúc này, trái tim Mộc Linh Hạo đau xót, một ấn ký phong cách cổ xưa màu đỏ xuất hiện ở ngực, đó là vị trí trái tim, hoa văn là dùng văn tự xa xưa thần thánh nhất viết ra tên Mộc Cảnh.
Đối tinh thức tỉnh, chứng minh giao cả linh hồn và trái tim cho đối phương, vĩnh hằng bất biến, duy nhất tuyệt không phản bội, trái tim của hắn vĩnh viễn thuộc về Cảnh.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro