061 ~ 063
Thâm Uyên Chi Liêm
061 | Buổi sáng
Ôm lấy nghi hoặc, Cảnh vươn ngón tay vuốt nhẹ mặt Mộc Linh Hạo, không để ý tới hô hấp của người này thay đổi, mi, mắt, mũi, khi chạm đến môi, bị Mộc Linh Hạo cắn, Cảnh lập tức giật tay lại, không phải xấu hổ mà là phản xạ, nhưng bị Mộc Linh Hạo bắt lấy.
"Cảnh Nhi, đang làm gì?" Hắn sớm đã dậy, lại cảm giác người bên cạnh nhìn mình, Mộc Linh Hạo không mở mắt, chìm đắm giữa sung sướng nằm dưới tầm mắt của người âu yếm, tùy ý bàn tay se lạnh kia chạm vào mặt, rất nhẹ, rất thoải mái cũng rất ngứa, thẳng đến khi ngón tay ấy muốn chạm vào môi, hắn nhịn không được khinh bạc một thoáng, nhận thấy Cảnh né tránh, hắn bắt lấy tay Cảnh.
Cảnh Nhi, vì xưng hô này mà nhíu mày, bất quá là xưng hô, cũng không quan trọng.
"Nhìn cha." Cảnh không thấy hành động bị phát hiện là đáng xấu hổ, chỉ là ngạc nhiên Mộc Linh Hạo cắn ngón tay mình, theo tiềm thức né tránh, bị bắt được rồi hỏi, Cảnh thành thật đáp.
"À, đẹp không?" Phản ứng bằng phẳng này của Cảnh Nhi rất khả ái, Mộc Linh Hạo cầm tay của Cảnh đặt trước ngực, ngậm nụ cười hỏi.
"Kém Đế và Clovis, xấp xỉ Khiêm." Cảnh nói ra tổng kết.
"Đó là đẹp." Dung mạo của Đế và Clovis thuộc về cấp bậc phi nhân, Khiêm lớn lên không sai, lấy tiêu chuẩn của Cảnh hẳn là đẹp. Bất quá vì sao lại so sánh với người của Vô Xá, Mộc Linh Hạo rất bất mãn, vì sao tiêu chuẩn của Cảnh là những người đó.
"Đẹp." Là sự thật không tất giấu diếm. Lời của Cảnh khiến sự bất mãn của Mộc Linh Hạo tan thành mây khói, Cảnh Nhi khen hắn, Mộc Linh Hạo rất vui.
"Vậy mê ta sao?" Mộc Linh Hạo đùa giỡn hỏi, hắn phát hiện tán gẫu với Cảnh cũng không sai.
"Không." Cảnh trả lời như đinh đóng cột.
"Em không thể gạt ta tí ư?" Chỉ dựa vào bề ngoài có thể mê hoặc Cảnh Nhi, vậy hắn sẽ dễ dàng không ít, đáng tiếc. Bất quá nếu chỉ là bề ngoài, người của Vô Xá không kém, nếu Cảnh Nhi nhìn bề ngoài, không phải đã sớm bị Đế và Clovis mê hoặc, may mắn Cảnh Nhi của ta là người không bị bề ngoài mê hoặc. Nghĩ vậy Mộc Linh Hạo triệt để quên đi đáng tiếc, kiêu ngạo thay cho Cảnh.
"Vì sao phải gạt cha?" Cảnh nghi hoặc hỏi, nói ra sự thật có gì sai chứ?
"Khi em ở Vô Xá không nói dối sao?" Mộc Linh Hạo hỏi, Cảnh Nhi không thể không biết nói dối đi?
"Nói, nhiệm vụ cần nói rất nhiều." Y không ngốc, có một số việc không thể nói thật thì phải nói dối, y sao có thể không biết.
"Vậy sao không gạt ta?" Không thể để ta hài lòng tí ư.
"Đối với đồng bạn, ta sẽ không." Y không phải không biết nói dối, chỉ là nói dối là đối với râu ria, đối với đồng bạn, nếu không muốn nói thì sẽ giấu diếm, không tính nói dối.
"À." Cảnh Nhi rất không hiểu phong tình, ai, tương lai khổ lắm đây. Giờ Cảnh Nhi vẫn coi hắn là đồng bạn, bất quá tương lai còn dài. Sau khi Cảnh đáp ứng cho Mộc Linh Hạo một cơ hội, tự tin của hắn cấp tốc sống lại.
Trộm hương trên môi Cảnh, trước khi Cảnh phản ứng, đã đứng dậy, lấy quần áo trong tủ đặt ở phòng tắm. Cảnh phản ứng lại rồi, đột nhiên nghĩ mình tựa hồ đáp ứng một chuyện rất tệ, bất quá người của Vô Xá không biết hối hận. Sau khi Mộc Linh Hạo ra khỏi phòng tắm, y không nói gì thêm, bước vào.
Mộc Linh Hạo lại chọn một bộ màu trắng, mỗi một món trong tủ đều là hắn tự chọn, mỗi một vật đều là thiết kế của đại sư, nhìn qua bình thường, lại cực kỳ quý báu, điệu thấp mà xa hoa. Khi hắn gặp người của Vô Xá, bọn họ đã nói cho hắn biết, Cảnh Nhi rất không chú trọng bề ngoài, nếu không phải bọn họ tam thân ngũ lệnh, Cảnh Nhi có lẽ vẫn giữ cái vẻ âm trầm, nên bọn họ giao nhiệm vụ chỉnh chu Cảnh cho hắn, đồng thời nói cho Cảnh sau này ngoại trừ tống táng phục, tất cả ăn mặc phải nghe Mộc Linh Hạo, nhiệm vụ này Mộc Linh Hạo trăm phần trăm cam tâm tình nguyện nhận. Từ một khắc đó, hứng thú yêu thích của hắn tăng thêm chuẩn bị đồ cho Cảnh Nhi.
Khi Cảnh ra khỏi phòng tắm đã mặc đồ Mộc Linh Hạo chuẩn bị, không biết vì sao Mộc Linh Hạo yêu cầu y mỗi buổi sáng phải làm như vậy, y thấy không quan trọng nên đáp ứng.
Mộc Linh Hạo cẩn thận mặc vào chiếc áo khoác cuối cùng cho Cảnh, gài nút, ừ, ánh mắt hắn không sai, bộ này rất hợp với Cảnh, thiết kế sư của bộ này tiền thưởng gấp bội. Mộc Linh Hạo tài đại khí thô, có thể khiến hắn thoả mãn, hắn sẽ không keo kiệt tiền tài.
Cảnh yên lặng tùy ý Mộc Linh Hạo quay y như model, vì sao đồng bạn nghiêm khắc với trang phục của y vậy, bất luận là kiểu tóc hay cách ăn mặc đều phải quy định. Hình tượng trước đây của y kém lắm sao, mặt mũi bình thường, quần áo tùy tiện là được, vì sao bọn họ đều như vậy. Cảnh rất không xấu hổ nghĩ. Từ những thứ Cảnh thiết kế và biểu hiện trước đây có thể nhìn ra được Cảnh là một người theo chủ nghĩa thực dụng.
"Được rồi." Thoả mãn nhìn Cảnh, mỗi lần mặc đồ cho Cảnh, tâm tình Mộc Linh Hạo đều rất tốt. Hắn biết Cảnh không để ý mình xích loã trước mặt người khác, thế nên hắn mới yêu cầu Cảnh mặc trước một bộ phần trong phòng tắm, bằng không hắn căn bản không thể nhìn thẳng vào Cảnh, càng miễn bàn mặc đồ cho Cảnh, hắn làm được chỉ là mặc áo khoác, bởi vậy tất cả quần áo thiết kế hắn đều yêu cầu là nhiều loại kết hợp, hắn sẽ không để lạc thú ấy bị cướp, dù sao quần áo đều dùng vải đặc thù, cho dù mặc giữa hè cũng không thấy nóng.
Mặc đồ cho Cảnh Nhi là một việc vui vẻ, bất quá chạm vào người mình yêu, ngửi mùi hương sau khi tắm, hắn không thể không phản ứng, sửa soạn xong cho Cảnh, là lúc hắn vào phòng tắm dùng nước lạnh dập tắt dục hỏa.
Căn bản không biết sự dày vò của Mộc Linh Hạo, Cảnh thấy Mộc Linh Hạo vào phòng tắm liền gọi Raphael.
"Chủ nhân." Raphael ưu nhã hành lễ.
"Thu thập tất cả tư liệu về tình yêu." Cảnh ra lệnh.
"Dạ." Chủ nhân sẽ không vô duyên vô cớ yêu cầu những tư liệu này, hẳn là Mộc Linh Hạo đại nhân bày tỏ, vậy là chủ nhân đã biết, làm IS tiên tiến nhất, suy nghĩ logic của Raphael tuyệt không kém. "Chủ nhân, cho phép Raphael hỏi Mộc Linh Hạo đại nhân đã nói gì?" Dưới nguyên tắc, Raphael hỏi.
"Cha nói yêu ta." Raphael hỏi vậy, là có chuyện gạt y, dưới trình tự logic cài đặt, xem xét có thể tiết lộ không? Có thể khiến Raphael bảo mật chỉ có Đế. Là vì Mộc Linh Hạo?
"Chủ nhân, trong tư liệu ở chung đoạn ngày trước của ngài và Mộc Linh Hạo đại nhân, có một phần ghi lại, Đế đại nhân dặn tạm thời đừng báo cho ngài, giờ ngài đã biết cảm tình của Mộc Linh Hạo đại nhân, ngài có muốn tuần tra không?" Nếu chủ nhân đã biết, vậy tư liệu không có tất yếu bảo mật, trình tự đặt ra có một điều, dù là mệnh lệnh của Đế đại nhân, dưới tình huống chủ nhân biết chân tướng, cho phép tiết lộ.
"Điều ra tư liệu." Cảnh khó được hiếu kỳ. Có ghi lại, hẳn là ghi lại sau trận chung kết, nhưng ở chung giữa y và Mộc Linh Hạo y đều biết, có cần bảo mật sao? Hơn nữa là cảm tình Mộc Linh Hạo dành cho y.
"Dạ." Raphael điều ra tư liệu. Chuyện xảy ra vào đêm ấy xuất hiện trước mặt Cảnh.
Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo chạm vào y khi y hôn mê, thấp giọng kể ra cảm tình, rồi hôn y, không phải hôn khẽ, mà là hôn sâu, không chỉ một lần. Đúng lúc này cửa phòng tắm mở.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
062 | Sẽ không sai mất nữa
Khi Mộc Linh Hạo ra khỏi phòng tắm, thấy Cảnh ngồi bên mép giường nhìn màn hình, mà trên màn hình là hình ảnh ngày đó hắn nhận ra cảm tình dành cho Cảnh Nhi, đang hôn Cảnh Nhi. Mộc Linh Hạo nhìn thoáng Raphael xuất hiện trong phòng, khẳng định là gián điệp này, cả chuyện này cũng ghi lại, không cho Raphael ghi lại tình huống ở chung của hắn và Cảnh là đúng. Thở dài, tới ngồi bên Cảnh, vươn tay ôm, không cự tuyệt, đó là không giận?
"Cha, là từ khi đó yêu ta sao?" Cảnh xem xong tư liệu, cho Raphael lui, hỏi Mộc Linh Hạo đang ôm mình.
"Phải, khi đó ta phát hiện ta yêu em." Mộc Linh Hạo không lảng tránh. Cảnh phản ứng luôn rất ngoài ý muốn, là người yêu còn có thể nói tình thú, đổi lại người thường, khẳng định phẫn nộ, thừa dịp người ta ngủ say, làm ra chuyện này. Ai bảo hắn trước đây coi thường Cảnh Nhi, khi muốn lưu ý, Cảnh Nhi đã lãnh đạm, chạm vào cũng không cho, nếu không thừa dịp thâu hương, hắn không biết lúc nào mới có thể. Đối với chuyện này, hắn không cho rằng sai, trái lại đắc ý.
"À." Hồi tưởng lại những ngày ở chung, xác thực từ khi đó sự việc bắt đầu khác, sự thay đổi của Mộc Linh Hạo cũng là từ ngày ấy.
"Nụ hôn của cha không giống." Cảnh so sánh tình huống khi đó và khoảng thời gian này, tìm ra sự chênh lệch, thành thật kết luận, Mộc Linh Hạo thời gian này đối với y là hôn nhẹ, trán và mặt, nhiều nhất là hôm qua phát triển đến hôn môi, cũng là nhẹ nhàng. Mà ghi lại, là hôn sâu.
"Ta có thể hôn em như thế ư?" Mộc Linh Hạo mang theo chờ mong bất an hỏi, hắn có thể tiến thêm một bước ư? Chỉ là hôn nhẹ sao có thể thỏa mãn ái luyến đã khắc vào linh hồn, hắn có thể chờ mong Cảnh cho phép sao.
"Có thể." Hôn cũng đã hôn, sâu hoặc nhẹ không gì khác nhau. Không tự giác Cảnh bán mình.
Nghe được đáp án, Mộc Linh Hạo kéo Cảnh lại, một tay đè đầu Cảnh, một tay nâng hàm dưới, ấn môi, mừng như điên giữ lấy, lại không mất ôn nhu.
Môi chạm môi, Mộc Linh Hạo cẩn thận ngậm lấy cánh môi mỏng của Cảnh, liếm mút, thử vươn lưỡi, thoáng dùng sức ở hàm trên, Cảnh không chối từ, thuận theo mở cửa, để Mộc Linh Hạo vào. Lưỡi đầu tiên lướt qua răng, rồi tiếp xúc trắng mịn mềm mại, xúc cảm tốt đẹp ấy, khiến Mộc Linh Hạo yêu cầu càng nhiều, đùa giỡn không tha bất kỳ góc tối, lý trí theo dần biến mất, môi và lưỡi ngày càng xâm nhập, dây dưa, trầm mê trong đó. Thẳng đến khi người trong lòng cảm thấy khó chịu, vươn tay đẩy ra bàn tay hắn đặt sau đầu, Mộc Linh Hạo mới lưu luyến buông, giữa môi và môi kéo thành chỉ bạc mập mờ.
Lấy thực lực của bọn họ sau nụ hôn nồng nhiệt như vậy, cũng không khỏi thở dốc. Mộc Linh Hạo nhìn khuôn mặt của Cảnh, ửng đỏ nhiễm lên trắng nõn bình tĩnh vô ba thường ngày, đôi môi mỏng hồng bị hắn hôn đến ánh lên sắc nước hồng nhuận, hầu kết run động. Hắn rất muốn làm lại, nhưng không được, hắn sẽ không giữ được, sẽ ngày một làm càn.
"Khó chịu sao? Cảnh Nhi." Mộc Linh Hạo đè xuống dục niệm xung động, hỏi. Hắn không muốn Cảnh Nhi có cảm giác khó chịu, nếu Cảnh Nhi thấy khó chịu, hắn sẽ không làm, thẳng đến khi lại được Cảnh Nhi cho phép.
"Không." Đây là hôn sâu ư? Lưỡi vươn vào, hô hấp bị chặn, rất khiến người khó thở, nhưng không khó chịu.
"Ghét không?" Ôm lấy Cảnh, cằm gác lên vai, bình phục nỗi lòng.
"Không ghét." Ngẫm lại, vừa rồi không khiến y có cảm giác ghét.
"Ta sau này có thể hôn em như vậy chứ?" Mộc Linh Hạo hỏi, hắn muốn được Cảnh cho phép. Cảnh Nhi không khó chịu, cũng không ghét, vậy sau này hắn có thể hôn y không?
"Có thể." Cảnh không ghét Mộc Linh Hạo hôn y, "Đừng để ta có cảm giác tắt thở." Chỉ có yêu cầu này.
Rời khỏi đầu vai, điểm nhẹ mũi Cảnh, "Em có thể dùng mũi." Cảnh nhận lời, khiến tâm tình Mộc Linh Hạo rất tốt, nghe yêu cầu của Cảnh càng tốt hơn, Cảnh, chưa từng bị hôn.
"À." Thì ra là vậy, miệng bị chặn, mũi có thể thở. Cảnh xác thực chưa từng bị hôn.
"Cảnh Nhi, em trước đây có hôn qua ai khác không?" Mộc Linh Hạo giấu diếm tâm nhãn hỏi, hắn có thể chiếm được nụ hôn đầu tiên của Cảnh không? Nụ hôn đầu tiên của Cảnh, suy nghĩ này khiến Mộc Linh Hạo mừng rỡ như muốn bay lên.
"Có." Trong một nhiệm vụ, bị một người uống say hôn, tuy rằng chỉ là chạm, bất quá là hôn đi? Còn có... Cảnh cẩn thận nhớ lại.
"Ai?" Đáp án của Cảnh khiến Mộc Linh Hạo nguy hiểm nheo mắt, dám hôn Cảnh Nhi, hắn muốn giết kẻ này, Cảnh Nhi là có thể chạm vào sao. Mộc Linh Hạo thầm phán kẻ này tội lớn không thể tha.
"Quên rồi." Một tiểu nhân vật không đáng chú ý.
"Chết chưa?" Mộc Linh Hạo xác nhận, nếu Cảnh Nhi đã quên, kẻ này lại chưa chết, hắn sẽ hỏi Vô Xá, tìm ra, dùng cách tàn nhẫn nhất giết. Đủ mọi kiểu chết tàn khốc nhất hiện lên trong đầu Mộc Linh Hạo.
"Chết rồi." Y không để ý, khi hoàn thành nhiệm vụ, tinh cầu kia vẫn chưa có năng lực bay vào vũ trụ, lại triệt để bị hủy diệt, tuyệt đối không có ai còn sống.
"Hừ." Mộc Linh Hạo hừ nhẹ, xem như may mắn, đã chết rồi, bằng không tuyệt không buông tha.
"Cha, cha đố kị?" Nhận ra sát ý của Mộc Linh Hạo, Cảnh hỏi. Cảm tình ám sắc này là đố kị ư? Vì sao?
"Phải, Cảnh Nhi, ta đố kị, ngoại trừ mình ta không muốn bất kỳ kẻ nào chạm vào em, nó sẽ khiến ta đố kị muốn giết kẻ đó." Mộc Linh Hạo nhìn Cảnh nói, để Cảnh thấy đố kị sát ý và nghiêm túc ở đáy mắt hắn.
"A." Người này là nghiêm túc, Cảnh biết, nếu có người dám chạm vào y, hắn tuyệt đối không bỏ qua. Râu ria y không quan tâm, nhưng "Người của Vô Xá không cho." Đối với đồng bạn có thể nào ôm sát ý, tuyệt đối không cho. Nếu Mộc Linh Hạo ôm sát ý với người của Vô Xá, y sẽ rời đi, ôm sát ý với đồng bạn, không có tư cách thành đồng bạn. Lời này là cảnh cáo.
"Ta biết, bọn họ là ngoại lệ." Cảnh Nhi rất trọng thị Vô Xá, đối với Vô Xá hắn có thể đố kị, lại không thể có sát ý, bằng không, Cảnh Nhi sẽ lập tức rời đi, Mộc Linh Hạo biết, đây là điểm mấu chốt, chỉ cần không chạm đến sợi dây này, Cảnh Nhi sẽ ở bên hắn, bất luận làm ra chuyện quá phận cỡ nào, chỉ cần không chạm đến nó, Cảnh Nhi sẽ tha thứ. Chỉ có điểm này, là kiêng kỵ tuyệt đối không thể vi phạm, hắn nhớ kỹ, một khắc không dám quên. Vì hắn sợ Cảnh Nhi rời đi, lấy thực lực của Cảnh Nhi, muốn tránh hắn, không cho hắn tìm được là rất dễ, thế nên kiêng kỵ này không thể vi phạm, một ngày vi phạm, không thể vãn hồi, tất cả hiện tại sẽ biến mất, hắn thừa nhận không nổi cái giá ấy. Lại rất ghét cảm giác này, đáy lòng Cảnh quan trọng nhất vĩnh viễn không phải hắn, hắn bất lực, người của Vô Xá, ràng buộc giữa bọn họ, hắn chém không đứt, chỉ có thể dễ dàng tha thứ. Tôn Hoàng cũng thế, mới muốn thân là đối tinh bọn họ cho Vô Xá hạnh phúc, bảo trì khoảng cách tốt nhất với nhau.
Bầu không khí khó được hài hòa, rơi vào trầm mặc. Người không hiểu nhìn kẻ âm thầm suy sụp.
"Cho cha." Cảnh bật một màn hình trước mặt Mộc Linh Hạo.
"Đây là gì?" Mộc Linh Hạo nhìn tư liệu rậm rạp.
"Tư liệu Vô Xá soạn ra." Đây là tâm huyết nhiều năm của Vô Xá, là hệ thống thuộc về bọn họ.
Bật ra xem.
"Lực lượng của cha rất mạnh, khống chế rất tốt, nhưng vận dụng và điều phối quá tệ, đây là hệ thống thuộc về Vô Xá do chúng ta soạn ra, cha, đây là sự thừa nhận dành cho cha. Khi cha vào một bước kia, mới có tư cách xem," Cảnh nghiêm túc nói.
"Ta đã biết." Mộc Linh Hạo biết thứ này trân quý cỡ nào, đó là tâm huyết của Cảnh và Vô Xá, là tâm đắc những cường giả này tổng kết, giao cho là nhận đồng cũng là chính thức thừa nhận. Lực lượng của hắn là mạnh, nhưng hắn vẫn chưa thói quen dùng nó để đối địch, tư liệu này có thể khiến hắn tiến thêm một bước, hắn giờ chỉ là tiếp cận Cảnh, vẫn có khoảng cách.
Mộc Linh Hạo nghiêm túc đọc, đối chiếu tâm đắc của mình, phát hiện chênh lệch giữa hắn và Vô Xá rất lớn, tư liệu này bày ra một loạt hệ thống, lại dung làm một thể, từ đó có thể thấy Vô Xá là kỳ tài ngút trời nhường nào. Chỉ là một tí, đã để hắn được lợi không ít, khi hắn học xong, thực lực của hắn sẽ bước một bước nhanh, chân chính tiếp cận Cảnh, có thể sánh vai với Cảnh, chênh lệch có, lại không quá lớn. Mộc Linh Hạo càng xem càng kính nể, Vô Xá tuyệt đối không thể là địch.
Hỏi Cảnh Nhi vài điểm không rõ, Cảnh Nhi cẩn thận giảng giải. Mộc Linh Hạo càng hiểu, hắn đã từng đánh mất một thiên tài thế nào, nếu hắn đã từng hơi tí lưu ý, Cảnh Nhi sẽ là người thừa kế hắn thoả mãn nhất, nhưng giờ Cảnh Nhi đã không lưu ý một Mộc gia nho nhỏ, thậm chí Ốc Lam cũng quá nhỏ, bao quát vị diện này. Hắn sao mà may mắn, không sai mất một thiên tài như vậy, nếu Cảnh Nhi ngày đó không thay hình đổi dạng xuất hiện trước mặt hắn, nếu Cảnh Nhi không phải vì nhàm chán mà phát minh năng nguyên tinh, hắn có phải sẽ lại sai mất y? May là, thật may là, ngày đó về nhà, ngày đó Cảnh Nhi thay hình đổi dạng, may là ngày đó khó được quan tâm Cảnh Nhi, tất cả ngày sau, để ta lưu ý em, may là, ta không sai mất ngươi nữa. Chỉ có em, là ta không thể mất, Cảnh Nhi, yêu em rồi, ta không thể tưởng tượng một ta không yêu em. Cảm ơn em cho ta cơ hội, lúc này ta sẽ không sai mất nữa, tuyệt đối không.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
063 | Góc tối
Qua năm mới, Mộc Linh Hạo và Cảnh vẫn ẩn cư ở biệt thự, không hỏi tục sự, tất cả tới chơi toàn bộ cự tuyệt. Mộc Linh Hạo học tập hệ thống của Vô Xá, từng bước mạnh lên, Cảnh một bên chỉ đạo, một bên nghiên cứu tư liệu Raphael bắt được. Mộc Linh Hạo ôn nhu quan tâm, thỉnh thoảng đùa giỡn Cảnh, tuy rằng Cảnh không hiểu phong tình chiếm đa số, nhưng ngày qua nhàn nhã thoải mái.
Mà thế giới bên ngoài, tư liệu trên VR khiến mọi người điên cuồng, các nhà khoa học bị kỹ thuật bên trong hấp dẫn, lâm vào nghiên cứu cuồng nhiệt nhất, thực lực của Cảnh kinh khủng, nhưng thành tựu của y về mặt khoa học, mới là nguyên nhân khiến bọn họ ngưỡng vọng, bọn họ bất hạnh thế nào khi sinh ở thời đại Cảnh thiên tài xuất thế, thành tựu cả đời của bọn họ sẽ không thể siêu việt Cảnh, vĩnh viễn sống dưới bóng ma của Cảnh thiên tài. Rồi may mắn thế nào khi sinh ở thời đại Cảnh thiên tài xuất thế, vì sự cống hiến của y dành cho khoa học, nhân loại phải cố gắng bao nhiêu năm mới có thể đạt được.
Tư liệu tu luyện khiến mọi người điên cuồng, công bố vào hừng đông năm mới, ngoại trừ những người phải thủ vững cương vị, người Ốc Lam lao vào VR, may mắn có IS cường đại như Raphael, mới không xuất hiện tình huống tắt nghẽn. Mỗi người bắt được tư liệu, lập tức tu luyện, muốn sớm cảm nhận được sự cường đại, bọn họ bị hình ảnh Cảnh phất tay hủy diệt Nguyệt Cầu, còn có luận võ với Mộc Linh Hạo kích thích, nhân loại có thể cường đại như vậy sao.
Mọi người chậm rãi thích ứng với Smart Brain, xác thực tiện lợi chuẩn xác, cho dù các quan viên bất mãn, đứng trước áp lực cường đại cũng phải khuất phục, Smart Brain chính thức trở thành tiêu chuẩn phân phối của Ốc Lam, nếu không có Smart Brain, sẽ bị đưa tới chỗ chính phủ, là đánh mất hay có hiềm nghi phạm tội, lập tức có thể sáng tỏ, đánh mất lập tức bổ sung, số liệu không thiếu, nếu có hiềm nghi phạm tội vậy thì giam lại. Mọi sự phát triển đều thuận lợi, cho dù có thanh âm không hài hòa cũng bị bao phủ dưới đại bộ phận tán thành.
Âu Dương Trạch làm tân nhậm chấp chính quan Liên Bang, vận hành chế độ mới, được dân chúng ủng hộ, lại càng bận, muốn cố vấn Mộc Linh Hạo, rồi bị cự tuyệt, bảo có việc thì tìm Raphael, khiến bọn Âu Dương Trạch, Lý Thiên Cách và Vệ Thiên Liệt bận đến chân không chạm đất hận nghiến răng, vì sao bọn họ vất vả vậy, mệt chết mệt sống, làm việc không ngừng, mà người khởi xướng lại có thể nhàn nhã qua ngày, theo đuổi tình nhân.
Thời gian cứ thế bình thản trôi qua, chậm rãi đến gần ngày sinh nhật của Cảnh. Mộc Linh Hạo vì nó, bắt đầu chuẩn bị, báo cho quản gia sắp xếp yến hội. Đây là Mộc Linh Hạo sau khi ẩn cư, lần thứ hai xuất hiện trước mặt mọi người, tin tức yến hội vừa ra, người muốn tham dự xua như xua vịt. Mộc Linh Hạo làm người nắm giữ sau màn hiện tại của Liên Bang, chuẩn bị yến hội sinh nhật cho Liên Bang truyền kỳ và đáng sợ nhất Cảnh điện hạ, càng khiến những người có tư cách tham dự thận trọng chọn quà, chỉ mong đừng chọc phải điện hạ, dù sao hiện nhậm chấp chính quan Âu Dương Trạch từng nói là người Nguyệt Cầu muốn ám hại điện hạ, điện hạ mới có thể giận dữ hủy cả Nguyệt Cầu.
Khi điện hạ và nguyên soái Mộc Linh Hạo ẩn cư, có thể nói cơ bản đều thở phào nhẹ nhõm, không có kẻ không có mắt nào chọc giận được điện hạ. Mỗi người đều hy vọng nguyên soái Mộc Linh Hạo làm cha có thể ước thúc điện hạ, đừng để điện hạ động thủ nữa, Ốc Lam không thể huỷ như Nguyệt Cầu, đại bộ phận cho rằng, bản lĩnh của điện hạ hẳn là Chiến Thần nguyên soái dạy, mà Mộc Linh Hạo không giống điện hạ không kiêng nể gì, chỉ bằng hắn trước đây chưa từng sử dụng lực lượng kinh khủng ấy, có thể biết hắn rất có chừng mực.
Có vài người thậm chí đánh chủ ý Oresia, muốn di cư lên đó, đương nhiên ý nghĩ này chưa kịp tới chỗ Mộc Linh Hạo, đã bị bọn Âu Dương Trạch đuổi về, lấy hiểu biết bọn họ dành cho Mộc Linh Hạo, Oresia là lễ vật Cảnh tặng Mộc Linh Hạo, Mộc Linh Hạo tuyệt đối không để bất kỳ kẻ tạp vụ gì có cơ hội nhúng chàm, bị Mộc Linh Hạo biết, người đưa ra đề nghị này sẽ chết rất thảm. Giờ bọn họ đã đủ bận rồi, nếu giảm thiểu nhân thủ, sẽ càng bận hơn, bọn họ tuyệt đối không làm ra chuyện ngu xuẩn này. Đều xem như chưa thấy đi.
Cho dù biết Mộc Linh Hạo và Cảnh cường đại, kẻ không biết lượng sức cũng tồn tại, như hai kẻ ở đây.
Liên Bang Cao gia, là số ít đại gia tộc của Liên Bang, cùng Mộc gia, Âu Dương gia, Lý gia xưng tứ đại gia tộc, tiền nhậm chấp chính quan là người của Cao gia. Từ khi tứ đại gia tộc ra một Mộc Linh Hạo, Mộc gia đã trở thành kẻ đứng đầu, thay thế vị trí Cao gia, Âu Dương gia và Mộc gia là thế giao, đời này của Lý gia giao hảo với Mộc gia, ngoại trừ Cao gia, đời này của tứ đại gia tộc đều lấy Mộc Linh Hạo như thiên lôi sai đâu đánh đó, Cao gia vẫn bất mãn với điều này, tiền nhậm chấp chính quan không ngừng đối nghịch Mộc Linh Hạo. Đời này của Cao gia có không ít bất tiếu tử tôn, chọc khá nhiều phiền toái, năm đó Cao gia đích tử trêu chọc Mộc Linh Hạo, bị Mộc Linh Hạo liên hợp Âu Dương Trạch, Lý Thiên Cách ám toán, phán tử hình, lấy thực lực của Cao gia cũng chống không lại ba nhà liên thủ, tận đây và về sau Cao gia vào hàng thấp nhất trong tứ đại gia tộc, thù hận của mấy nhà cũng kết xuống.
Mà giờ Mộc gia lại ra một Cảnh điện hạ kinh khủng, khi tư liệu ở VR được chứng thực là thật, Lý gia và Âu Dương gia thông qua Âu Dương Trạch và Lý Thiên Cách nhận được tin tức, giao hảo với Mộc gia, không phản kháng Mộc gia, Mộc Linh Hạo mặc dù không hỏi tục sự, điện hạ cũng không làm người thừa kế, Mộc gia do Mộc Lỗi nắm quyền, hai nhà không đến mức quy phụ, nhưng tứ đại gia tộc đã có tiếng mà không có miếng, chỉ cần Mộc Linh Hạo và điện hạ còn tồn tại, Mộc gia là độc đại.
Cao gia gia chủ nhìn thiệp mời yến hội đưa tới, trầm tư, chấp chính quan thuộc về Cao gia xuống đài, có thể nói Cao gia đã hoàn toàn thất lợi về mặt chính trị, Cao gia đang ở thời khắc sinh tử tồn vong, nếu Mộc Linh Hạo và điện hạ không biến mất, vậy Cao gia chỉ có diệt vong. Mà thân là Cao gia gia chủ ông có thể nào cho phép.
"Lo lắng xong chưa, Cao gia chủ?" Người đàn ông mặc đồ dạ hành đen, chỉ lộ đôi mắt hỏi.
"Anh có nắm chắc không?" Người đàn ông này đột nhiên xuất hiện trong thư phòng ông, nói là đệ tam sát thủ Liên Bang phát lệnh truy nã, là người Nguyệt Cầu, muốn ám sát hai người của Mộc gia, cần Cao gia giúp đỡ. Ông là kẻ có năng lực, tự nhiên biết cái gọi là đệ tam sát thủ có thể nói là đệ nhất sát thủ. Nhưng ông từng xem qua trận tỷ thí của Mộc Linh Hạo và điện hạ ở diễn võ trường, đó là lực lượng phi nhân, nếu đạt được cấp mười lăm tư liệu VR biểu hiện, có lẽ sẽ làm được, chỉ bằng lực lượng ám sát hiện tại có thể thành công sao? Dù sao điện hạ đã hủy diệt một tinh cầu, tuy rằng Nguyệt Cầu chỉ có thể tính là tiểu hành tinh, nhưng cũng là một tinh cầu, lực lượng như vậy không chỉ mười lăm cấp, có thể ư?
"Cho dù mạnh hơn nữa, cũng là huyết nhục chi khu, cản không nổi vũ khí, yến hội này là cơ hội, một ngày tiếp cận bọn họ, chúng tôi có nắm chắc một kích tất trúng." Hắc y nhân rất tự tin. Anh là tử sĩ Nguyệt Cầu phái tới Liên Bang, ẩn núp ở Liên Bang, cũng là đệ tam sát thủ Liên Bang phát lệnh truy nã, đệ nhất nhiều năm trước đã không xuất hiện, đệ nhị có người nói là đã chết, giờ anh là đệ nhất trên đời. Anh vẫn trung với Nguyệt Cầu, ngày độc lập không về Nguyệt Cầu, tránh được thảm kịch, nhưng thù hận dành cho Mộc gia hủy diệt Nguyệt Cầu có thể nào quên, nên anh nhất định phải giết hai người của Mộc gia. Đáng tiếc Mộc Linh Hạo và Cảnh thời gian này vẫn ẩn cư, anh căn bản không có cơ hội lẻn vào trang viên Chiến Thần, càng miễn bàn tiếp cận, yến hội sinh nhật lần này Mộc gia tổ chức là cơ hội tốt nhất, mà ở Liên Bang có năng lực giúp đỡ anh đồng thời có thù hận với Mộc gia chỉ có Cao gia, vì mối thù chung này anh tìm đến Cao gia.
"Đừng quên, là vì Nguyệt Cầu không thành công, mới bị điện hạ hủy diệt." Cao gia gia chủ nói, đã tận mắt thấy được lực lượng như vậy, ông cũng không dám xưng hô tên điện hạ. Giờ người Liên Bang không ai dám nhắc tới tên của Mộc Linh Hạo và Cảnh, Mộc Linh Hạo là người nắm giữ sau màn của Liên Bang bị xưng hô bệ hạ, bởi vậy có thể thấy sự ảnh hưởng kinh khủng của bọn họ, tên cũng không dám gọi.
"Hừ, lần này sẽ không." Hắc y nhân nghiến răng nghiến lợi, ngọn lửa thù hận trong lòng càng cháy càng mạnh.
"Tôi rất khó tin các vị." Cao gia gia chủ lắc lư bất định, thành công tất nhiên là tốt, nhưng thất bại, Cao gia thừa nhận không nổi.
"Cao gia chủ, ngài phải biết, Liên Bang giờ có thể nói đã bị Mộc gia khống chế, không nói mâu thuẫn giữa Cao gia và ba nhà khác, ngài cho rằng Cao gia có thể tồn tại bao lâu dưới thực lực của ba nhà." Hắc y nhân nói.
Cao gia gia chủ trầm tư, nếu bọn họ không làm gì, vậy Cao gia sẽ thái bình, bất quá thế lực khẳng định giảm thiểu rất nhiều, như giờ vậy, địa vị chính trị của Cao gia có thể nói hoàn toàn đánh mất, mà thương nghiệp kinh tế, sản phẩm lưu hành cũng dần không tiêu thụ nổi, mọi người đều chờ phát minh của điện hạ, mà mấy thứ ấy tuyệt đối sẽ không giao cho Cao gia, mà là lũng đoạn trong tay ba nhà khác, đặc biệt Mộc gia nắm giữ kỹ thuật, đệ nhất tài phiệt Liên Bang chỉ là vấn đề thời gian. Giờ Cao gia làm là chết, không làm cũng là chậm rãi chết, vậy thì hợp lại một lần đi. Cao gia gia chủ có quyết đoán.
"Hợp tác vui vẻ." Cao gia gia chủ hạ quyết tâm. Ông muốn hai người của Mộc gia phải chết, về phần sau khi chết, sự thành lại xử lý.
"Hợp tác vui vẻ." Cao gia gia chủ muốn quyền lợi, mà hắc y nhân muốn thù lao, cho dù Cao gia ngày sau giở mặt vô tình cũng không quan trọng, anh có thể giết Cao gia gia chủ, Liên Bang càng loạn càng tốt, tốt nhất là hủy diệt như cố hương của anh. "Vậy tôi đi chuẩn bị." Xoay người biến mất ở thư phòng.
Cao gia gia chủ cũng hành động, người luôn phải lưu lại đường lui, ông dời đi một bộ phận sản nghiệp bí mật, ông có một tư sinh tử không ai biết, có thể lưu lại huyết mạch cho Cao gia. Đây là quyết đoán của đại gia tộc, làm xong dự định xấu nhất.
Kẻ phân không rõ thực lực chân chính của hai bên địch ta, không biết tự lượng sức mình, nhiều biết bao nhiêu. Chờ đến khi kết quả xuất hiện, đã không thể vãn hồi, hai con người lãnh huyết mà cường đại vượt quá sức tưởng tượng kia sao có thể để chúng thành công. Đường lui? Có thể giấu được bọn họ sao. Đừng quên, tất cả tư liệu Liên Bang đều bị Raphael nắm giữ.
...
_̮_
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro