076 ~ 078
Thâm Uyên Chi Liêm
076 | Vô đề
"Ngoại giới đồn rằng, Ốc Lam sở dĩ đạt được thành tựu như giờ là vì có một siêu cấp thiên tài. Đây là sự thật." Âu Dương Trạch công bố đáp án, sở dĩ tử sĩ kia có thể tìm được tin tức, đồng thời truyền lại, là sự đồng ý ngầm, mà có năng lực làm vậy chỉ có hai người họ. Khi mọi người hỏi nguyên nhân, Mộc Linh Hạo nói, Cảnh Nhi buồn chán, định ra ngoài giải khuây. Sợ đến mọi người nói không nên lời, vừa vặn điển lễ lên ngôi của đế quốc Feinbird gửi lời mời, hai người họ quyết định tới đế quốc Feinbird.
Để phòng ngừa có kẻ đui mù chọc tới hai người họ, mọi người đi theo, vệ đội trực thuộc cũng dẫn đi, là vì kịp đuổi trước khi hai người họ động thủ giải quyết những kẻ đó, mục tiêu của mọi người là không để hai người họ nhấc lên tinh phong huyết vũ, tuy rằng rất khó. Nhìn xem, vừa tới đã có đui mù nói Cảnh, Cảnh là có thể tùy tiện nói sao? Lén nói không sao, làm trò trước mặt Cảnh cũng không sao, chỉ cần không ra tay, Cảnh sẽ không động thủ, nhưng vì sao lại nói trước mặt Linh lão đại, phải biết sếp Linh yêu nhất là Cảnh, nói hắn hắn không để ý, nói Cảnh nhất định phải mất mạng, may là, lần này chỉ là cảnh cáo. Dù sao chưa bắt đầu chơi, đã động thủ rất buồn chán. A, sao anh lại có ý nghĩ như vậy, dừng lại, anh là chủ nghĩa hòa bình.
"Mộc Cảnh điện hạ, kỳ tích của Ốc Lam, người sáng lập VR, phát minh năng nguyên tinh, mở tinh lộ. Thiên tài khiến Ốc Lam thay đổi." Âu Dương Trạch giới thiệu, để mọi người rõ, vì sao Cảnh có xưng hào điện hạ, tuy rằng không phải nguyên nhân chủ yếu, mặt khác, không tất yếu để người ngoài Ốc Lam biết, không phải sao?
Người của đế quốc Feinbird trợn to mắt, nhìn Cảnh. Những thứ Ốc Lam khiến vũ trụ khiếp sợ đều lấy từ tay người này? Đó là tài hoa tuyệt thế nhường nào? Bọn họ căn bản không thể tưởng tượng một người có thể thiên tài đến nước này. Ốc Lam tôn trọng y không phải không lý do, nếu đế quốc Feinbird có thiên tài như vậy, trở thành thành viên hoàng thất tuyệt đối không ai dám phản đối.
Đây là siêu cấp thiên tài? Arnole. Feinbird, Wien. Sartoria, Galle. Hogar cũng trợn to mắt, thiên tài bọn họ vừa rồi nghị luận cứ thế xuất hiện. Đây là nguyên nhân Mộc gia không ai nhúng chàm? Xác thực có hai cường lực như vậy, Ốc Lam ai dám nhúng chàm Mộc gia? Mộc gia thì ra mới là kẻ đứng đầu của tứ đại gia tộc Ốc Lam, hoặc nói, Ốc Lam căn bản nằm trong tay Mộc gia.
"Sếp Linh và Cảnh vẫn ẩn cư, không hỏi chính vụ, lúc này được quý quốc mời, hai người họ cũng muốn xem lễ, điện hạ sẽ không ngại chứ?" Âu Dương Trạch nói. Anh có thể nói hai người họ là vì buồn chán, định ra ngoài hủy diệt thế giới sao?
"Sao sẽ, Chiến Thần bệ hạ và Mộc Cảnh điện hạ tới, là vinh hạnh của đế quốc Feinbird. Thật không ngờ, điển lễ lên ngôi của tôi có thể mời được hai vị." Arnole. Feinbird nhanh chóng ẩn dấu tình tự kinh ngạc và vân vân, hai người như vậy sao có thể chậm trễ.
Đáng tiếc, bọn họ khinh thường để ý.
Nụ cười của Arnole. Feinbird cứng ngắc, đè lại cảm xúc, hữu lễ nói, "Vậy chúng ta đi thôi."
Bất luận là Ốc Lam hay đế quốc Feinbird đều cùng rời đi, ký giả ở không cảng ghi lại hình ảnh, đồng thờ phát hiện đi trước đoàn người Ốc Lam không phải Âu Dương Trạch thân là chấp chính quan, mà là hai người chưa hề xuất hiện, hai người này là ai? Các phóng viên bắt đầu dấy lên nhiệt huyết, bọn họ sẽ điều tra rõ.
...
Trên xe,
"Thật không ngờ Ốc Lam còn có hai nhân vật như vậy." Wien. Sartoria nói.
"Hai người họ rất mạnh." Arnole. Feinbird trực quan, lấy thực lực gần đến đại sư của cậu, cũng không thể phát hiện trình độ của họ, sâu không lường được là đánh giá. Cả sức quan sát cậu luôn tự hào, trước mặt bọn họ cũng vô dụng, nhìn không thấu, phân không rõ, cảm giác nói cho cậu, đừng chọc giận hai người họ, bằng không sẽ rất đáng sợ.
"Hừ." Galle. Hogar hừ nhẹ, cậu tuyệt không thừa nhận cậu bị áp chế trước mặt Mộc Linh Hạo gì kia, cậu có thể khiêu chiến với Âu Dương Ngạo và Mộc Lỗi, thậm chí trình độ như Vệ Thiên Liệt, vì cậu thấy được hy vọng thắng lợi, nhưng với Mộc Linh Hạo, cậu không hề cảm giác được tí phần thắng nào. Chưa động thủ đã chịu thua, đây đối với cậu mà nói là lần đầu tiên.
"Ốc Lam, chúng ta cần điều chỉnh biện pháp." Arnole. Feinbird nói, cậu không muốn có cơ hội chọc hai người như vậy.
"Tôi sẽ chú ý." Wien. Sartoria đồng ý, bọn họ chưa thăm dò rõ thực lực hai người họ, cậu sẽ không làm chuyện ngu dốt trí giả không làm, chỉ bằng sự xuất quỷ nhập thần của Oresia, cậu đã không hành động thiếu suy nghĩ.
"An bài chỗ ở của đoàn người Ốc Lam tại hoàng cung." Arnole. Feinbird nói, cùng với để bọn họ ở nơi không thấy, không bằng an bài lại gần, tiện cho việc quan sát.
"Tôi biết." Wien. Sartoria bắt đầu an bài, lái đoàn xe Ốc Lam vào hoàng cung.
Đôi mắt của Galle. Hogar xoay tròn, lo lắng gì đó.
"Galle, đừng chọc phiền phức." Thấy hành động của bạn tốt, Wien. Sartoria biết Galle. Hogar nhất định tính đi khiêu chiến hai người họ.
"Rồi." Thật là, cậu rất không cam lòng. Chưa động thủ đã chịu thua như vậy là sỉ nhục, cậu phải lật lại.
"Không có phần thắng." Arnole. Feinbird khẳng định.
"Biết." Nhìn chất giọng nghiêm túc của Arnole. Feinbird, Galle. Hogar chỉ có thể nghe lời.
...
Trên một chiếc xe khác, là Âu Dương Trạch, Âu Dương Ngạo, Mộc Lỗi,
"Cha không rõ bọn họ ở lại đây bao lâu, chúng ta khẳng định sẽ về sau điển lễ lên ngôi, quyết không dừng lại." Âu Dương Trạch nhìn con trai, "Cha sẽ không dẫn con về, nhiệm vụ hiện tại của con là giải quyết tất cả những kẻ đui mù, đừng để bọn họ động thủ."
"Cha, đây là không thể." Âu Dương Ngạo nhìn cha mình cười khổ, cậu tình nguyện về Ốc Lam nhận sự nghiệp của cha. Thầy và anh Cảnh muốn làm gì không phải cậu có thể ngăn cản, giải quyết những kẻ đui mù thì sao chứ, bọn họ muốn động thủ ai có thể quản.
"Tận lực đi." Âu Dương Trạch cũng biết mình làm khó con trai, "Chú ý Cảnh là được, Cảnh không phải loại người sẽ chủ động xuất thủ, nhưng có kẻ xuất thủ với Cảnh sếp Linh nhất định không tha, con phải cẩn thận."
"A, con đã biết." Cậu có thể làm gì đây, cậu chưa kết thúc học nghiệp. A, vì sao năm đó lại tới đế quốc Feinbird học chỉ huy hạm đội, Âu Dương Ngạo hối hận.
"Vất vả." Mộc Lỗi đồng tình, sau khi điển lễ kết thúc, cậu lập tức về với chú Trạch, Mộc gia có rất nhiều việc phải xử lý, không phải cậu trốn tránh.
"Lỗi, ở lại đi." Âu Dương Ngạo đáng thương nhìn Mộc Lỗi.
"Thân là Mộc gia gia chủ, tôi có rất nhiều việc phải xử lý." Mộc Lỗi đứng đắn nói.
"A." Âu Dương Ngạo không cam lòng, sao lại như vậy, sớm biết nên cậu ngoan ngoãn thừa kế gia nghiệp, giờ cả lấy cớ cũng không có.
...
Trên xe của Mộc Linh Hạo và Cảnh,
Xe chuyên dụng của hoàng thất hoa lệ tôn quý không cần nói, chú trọng bảo vệ tư ẩn, nhân viên lái xe tuyệt đối không thấy được người phía sau, càng miễn bàn nghe được trò chuyện, không tồn tại con đường nhìn trộm.
"Bọn họ sợ hãi." Ôm Cảnh Nhi, thưởng thức mái tóc của y, Mộc Linh Hạo trêu tức nói. Khi biết bọn họ định ra ngoài, công tác chuẩn bị của bọn Trạch rất thú vị, cho rằng như vậy có thể ngăn bọn họ.
"Nhàm chán." Cảnh nhàn nhạt nói. Người khác có phản ứng gì không can hệ tới y.
"Đúng vậy." Cảnh Nhi vẫn đạm mạc, lãnh đạm bình tĩnh như vậy thật tốt, đối với những người ngoài hắn, Cảnh Nhi không cần quan tâm nhiều lắm, Mộc Linh Hạo thầm nghĩ, không khỏi nhớ tới Vô Xá, đổi lại bọn họ Cảnh Nhi tuyệt đối không phản ứng vậy. Mộc Linh Hạo bắt đầu dấm chua, nhớ tới vừa rồi Cảnh Nhi nhìn chằm chằm một người không liên quan, còn chủ động hỏi tên, hơn nữa người kia lớn lên không sai, hừ, Vô Xá ta hết cách, ở đây ta làm gì, Cảnh Nhi tuyệt đối không can thiệp, chờ trò chơi kết thúc, ta cho ngươi thảm. Arnole. Feinbird rất xúi quẩy từ đầu đã đắc tội Mộc Linh Hạo. (Trên một chiếc xe khác Arnole. Feinbird rùng mình, sao vậy, sao có dự cảm không tốt.)
"Cảnh Nhi." Xoay mặt Cảnh lại, Mộc Linh Hạo ấn môi, môi lưỡi giao triền với Cảnh.
Nhiều năm như vậy, Cảnh đã thói quen Mộc Linh Hạo thỉnh thoảng hôn sâu, cũng học được phản ứng thế nào, khi môi lưỡi bọn họ tách ra, chỉ bạc kéo dọc.
"Em học rất nhanh." Mộc Linh Hạo nói, giờ Cảnh đã có thể phản kích, mỗi lần hôn sâu hắn đều có chút cầm giữ không được, rất mỹ vị.
"Tàm tạm." Đôi môi bị tư nhuận càng thêm mê người, như mời đối phương nếm thử, chỉ là lời phun ra lãnh đạm, ngoại trừ khuôn mặt ửng đỏ, đáy mắt đạm mạc, không hề gợn sóng.
"Cảnh Nhi, lúc nào có thể yêu ta?" Mộc Linh Hạo nhìn sâu vào người âu yếm, Cảnh Nhi đã quen với những nụ hôn của hắn, động tác có chút thân mật cũng không cự tuyệt, hắn thường chế tạo dấu vết mập mờ trên người Cảnh Nhi, về phần chỗ khác tạm thời dừng lại. Khi Cảnh Nhi phát hiện những dấu vết này, luôn trước xóa sạch, không phải vì xấu hổ, Cảnh Nhi nói cho hắn, Thượng Quan Khiêm không thích trên người bọn họ có dấu vết, trước đây vết thương đều là Thượng Quan Khiêm giải quyết, chỉ cần phát hiện trên người bọn họ có vết thương Thượng Quan Khiêm sẽ rất giận, cho nên Vô Xá sẽ không giữ lại bất kỳ dấu vết gì. Lúc đó hắn nói cho Cảnh Nhi, Thượng Quan Khiêm ghét là vết thương, dấu vết này y sẽ không để ý. Nhưng Cảnh Nhi rất nghiêm túc hỏi có gì khác nhau, rất đáng yêu. Hắn vô lực ngăn cản, tuy rằng tiếc nuối chúng biến mất, bất quá cũng động thủ giúp Cảnh Nhi bôi thuốc, ăn đậu hủ. Đáng tiếc hắn và Cảnh Nhi chưa tiến thêm một bước, hắn muốn được Cảnh Nhi đồng ý, nên hắn có thể chờ, Cảnh Nhi ăn rất nhiều khổ, sao hắn không yêu quý y chứ.
"Không biết." Cảnh nói thẳng, y thậm chí không hiểu yêu, sao mà yêu, mấy năm nay Mộc Linh Hạo y xem trong mắt, nhớ trong lòng. Nhưng bản thân y không hiểu, chỉ biết y không ghét hành động của Mộc Linh Hạo.
"Mau yêu ta đi, Cảnh Nhi." Mộc Linh Hạo không uể oải, Cảnh Nhi chỉ là không hiểu yêu, hắn đã dâng tình yêu của mình cho Cảnh Nhi, hắn sẽ khiến Cảnh Nhi hiểu, thời gian của hắn và Cảnh Nhi còn rất dài không phải sao? Chỉ cần Cảnh Nhi bên hắn là được.
Cảnh không nói gì, y không biết trả lời thế nào. Mộc Linh Hạo cũng không để ý, chỉ là ôn nhu ôm Cảnh. Bọn họ lặng im tới hoàng cung đế quốc Feinbird.
...
Thâm Uyên Chi Liêm
077 | Chỉ cần các cậu còn sống
Buổi tối lâm hạnh Findor, vụn sao mỹ lệ vờn quanh, hai ánh trăng một lớn một nhỏ, một tím một bạc soi sáng, những đóa hoa kỳ dị nở rộ về đêm, tỏa ra mùi hương say nồng hơn cả ban ngày. Đoàn người Ốc Lam được an bài ở cung điện chiêu đãi quý khách tốt nhất hoàng cung, thu thập xong, đã bị Arnole. Feinbird mời dùng bữa tối.
Mộc Linh Hạo từ khi đánh chủ ý Cảnh, đã thu thập không ít tư liệu yêu đương, ở hoàn cảnh mỹ lệ như vậy, hắn đương nhiên phải nỉ non với Cảnh Nhi, quyết không lãng phí thời gian với những người buồn chán, về phần kế hoạch ban sơ, từ từ sẽ đến, không ảnh hưởng gì, Cảnh Nhi mới là quan trọng nhất.
Mọi người ai có thể thay đổi chủ ý của Mộc Linh Hạo, đều không quản. Mộc Linh Hạo và Cảnh Nhi ở tiểu viện độc lập, thưởng thức bóng đêm dị quốc.
...
Khi đoàn người Ốc Lam tới, thân là chủ nhân Arnole. Feinbird điện hạ, Wien. Sartoria công tước, Galle. Hogar công tước từ lâu ngồi vào chỗ. Đoàn người Ốc Lam vội xin lỗi, rồi ngồi xuống.
"Sao không thấy Chiến Thần bệ hạ và Mộc Cảnh điện hạ?" Không thấy hai người quan trọng nhất Arnole. Feinbird hỏi.
"Lẽ nào là tôi đắc tội hai vị kia?" Wien. Sartoria, không lâu trước bị Mộc Linh Hạo tước rớt một lọng tóc nhỏ.
"Xin đừng hiểu lầm, sếp Linh đã không hỏi chính vụ Ốc Lam, lần này là lấy thân phận tư nhân mà tới. Lời mời của điện hạ là phía chính phủ, sếp không tiện tham dự." Âu Dương Trạch lấy cớ rất lạn. Anh có thể nói sếp Linh muốn yêu đương với Cảnh, không định lãng phí thời gian với mọi người sao.
"À, thì ra là thế." Arnole. Feinbird không truy cứu, đã gặp hai người họ cậu nhìn ra được, bọn họ căn bản không để ý những việc này, không tới thì thôi, đối với hai người họ cậu chỉ có thể nhượng bộ.
"Âu Dương chấp chính quan nói Chiến Thần bệ hạ không hỏi chính vụ Ốc Lam?" Wien. Sartoria hỏi, thức ăn tinh xảo đã được bưng lên.
"Đúng vậy, trước khi Ốc Lam gia nhập Liên Minh, cho nên ngoại trừ người Ốc Lam không ai biết bọn họ." Âu Dương Trạch giải thích. Sao anh không biết chứ, Wien. Sartoria nhất định sẽ hỏi, vì sao xưa nay chưa từng nghe thấy hai người họ.
"Thì ra là thế, tôi còn tự nhủ nhân vật người Ốc Lam kính trọng như vậy ngoại giới sao không ai nghe thấy chứ, thì ra từ lâu ẩn lui." Wien. Sartoria nói, "Bất quá, Âu Dương chấp chính quan có nói, Chiến Thần bệ hạ là người sở hữu Oresia, vậy Oresia xuất hiện trong chiến dịch lần trước là Chiến Thần bệ hạ bày mưu đặt kế?" Vấn đề rất sắc bén. Nếu phải, vậy ẩn lui cái gì là giả.
"A, lần đó, ai, thành thật mà nói, vì sớm giành được thắng lợi, dù sao Ốc Lam không gánh nổi hi sinh quá lớn, tôi cầu sếp Linh hồi lâu, mới được sếp Linh đồng ý, quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của sếp, thảm lắm." Âu Dương Trạch có tí cười khổ. Đây là thật, lúc đó anh đi tìm sếp Linh, quấy rầy sếp Linh cho Cảnh nụ hôn buổi sáng, lần đó sếp Linh cho anh một ánh mắt băng lãnh cực điểm, chức vụ chấp chính quan vốn có thể lui, bị sếp Linh áp bách, mọi người đồng ý anh liên nhiệm.
"Thật là, Chiến Thần bệ hạ rất không biết thông cảm." Wien. Sartoria nói, lại phát hiện sắc mặt của người Ốc Lam thay đổi, đều bất mãn nhìn cậu.
"Sartoria công tước, xin hãy nói năng cẩn thận." Âu Dương Trạch cười, trong mắt là cảnh cáo.
"Xin lỗi, uống chút rượu, có tí hồ đồ." Giơ ly rượu nhấp một ngụm, Wien. Sartoria áy náy. Uy vọng của Mộc Linh Hạo ở Ốc Lam rất cao, chỉ là một câu đã khiến mọi người phản ứng như vậy, ẩn lui? Là lui lại nắm giữ phía sau màn đi.
Sau đó mọi người an tĩnh dùng cơm.
...
"Chiến Thần bệ hạ và Mộc Cảnh điện hạ lấy danh nghĩa tư nhân tới, vậy tôi có thể giữ hai vị ấy lại một thời gian sao? Tôi sẽ an bài người dẫn bọn họ dạo chơi." Sau khi bữa chính kết thúc, người hầu dâng lên điểm tâm, Arnole. Feinbird hỏi.
"Này ư, sếp Linh cũng nói sẽ không theo chúng tôi về, ở lại quý quốc một thời gian, cụ thể bao lâu tôi không rõ, vừa vặn Ngạo cũng ở đây, tôi sẽ bàn giao cho Ngạo." Âu Dương Trạch nói.
"A, vậy là tốt. Tôi sẽ an bài chỗ ở của Chiến Thần bệ hạ và Mộc Cảnh điện hạ tại hoàng cung." Arnole. Feinbird tốt bụng an bài.
"Thế thì không cần, bọn họ có thể ở chỗ Ngạo." Hoàng cung, miễn đi, vạn nhất có người đắc tội bọn họ, thì thế nào? Nhà Ngạo hẳn là được, chỉ là đáng thương Ngạo. Phải sống dưới uy áp của hai người họ. Hừ, đáng đời, ai bảo dám rời nhà trốn đi.
Đừng mà. Âu Dương Ngạo thầm rên. Cha, cha không thể tàn nhẫn như vậy.
"Âu Dương chấp chính quan không biết. Chỗ ở của lệnh công tử hôm nay vừa bị hủy." Arnole. Feinbird đập nát bàn tính của Âu Dương Trạch.
"Sao vậy hả?" Âu Dương Trạch lập tức hung hăng trừng con trai.
"Này, con và Lỗi đánh nhau, sau đó nhà bị hủy." Âu Dương Ngạo chột dạ, thầm lại mừng, đúng rồi, nhà không còn, tốt quá.
"Vậy phiền điện hạ." Âu Dương Trạch hết cách. Ai, xem ra hoàng cung là chạy trời không thoát khỏi nắng, anh đã cố gắng.
"Khách khí, có thể chiêu đãi hai vị ấy tôi rất vinh hạnh." Arnole. Feinbird nghe được đáp án rất thoả mãn.
Giờ điểm tâm sau bữa, bầu không khí tốt hơn. Đoàn người Ốc Lam dùng bữa xong đã cáo từ, về chỗ ở.
Âu Dương Ngạo lưu lại, mọi người chú ý thấy cũng không nói gì. Âu Dương Trạch nói cho Âu Dương Ngạo, có vài việc có thể để người của đế quốc Feinbird biết, sếp Linh và Cảnh đã ra ngoài, tin tức về bọn họ Ốc Lam không có tất yếu phong tỏa nữa, trình tự Smart Brain cũng thay đổi. Về phần sau khi bọn họ ra ngoài, xảy ra gì, chúng ta không ngăn được, nhưng có thể dự phòng, nghe hay không chúng ta không xen vào, đã nhắc nhở, nếu muốn chết vậy mời.
"Sao vậy, có việc gì à?" Thấy Âu Dương Ngạo không đi, Wien. Sartoria hỏi.
"Có vài việc phải nói rõ với các cậu." Âu Dương Ngạo rất nghiêm túc nhìn cả ba.
"Tới thư phòng của tôi." Arnole. Feinbird nói.
...
Thư phòng của Arnole. Feinbird, hạ nhân đều lui xuống, chỉ còn bốn người. Âu Dương Ngạo, Arnole. Feinbird, Wien. Sartoria và Galle. Hogar.
Bưng tách trà, Âu Dương Ngạo uống một ngụm, chải vuốt cảm xúc, không nói gì. Ba người khác đều chờ cậu mở miệng.
"Findor rất đẹp." Âu Dương Ngạo ca ngợi.
"Nó là kiêu ngạo của đế quốc Feinbird." Arnole. Feinbird nói, tinh cầu đẹp nhất vũ trụ, sao không khiến người kiêu ngạo.
"Tôi rất thích nơi này." Âu Dương Ngạo tiếp tục.
"Cảm ơn." Arnole. Feinbird cười. Tới Findor đều thích nơi này. Con người ưu nhã, hoàn cảnh mỹ lệ, cuộc sống giàu có, ai cũng thích, đây là tâm huyết nhiều đời của đế quốc Feinbird.
"Tôi học được rất nhiều ở đây, tôi quen các cậu, tuy rằng các cậu đôi khi tính kế tôi, tôi cũng biết là vấn đề lập trường, tôi không trách, Galle mang tới không ít phiền toái, nhưng tôi thưởng thức các cậu, nói thật, tôi muốn làm bạn với các cậu." Âu Dương Ngạo nói, ba người này rất ưu tú, lúc trước bên cậu ngoại trừ Lỗi cậu không nhìn thẳng vào ai, tới đây rồi cậu gặp bọn họ, cậu mới hay tầm mắt của cậu nhỏ hẹp nhường nào, thế giới rộng lớn cỡ nào, ưu tú hơn cậu và Lỗi nhiều lắm. Ở chung với bõn hõ, cậu rất thưởng thức, nếu có thể, cậu hy vọng làm bạn với bọn họ.
"Ê, Âu Dương Ngạo cậu có ý gì chứ, hai người này thì thôi, nói cái gì tôi mang tới không ít phiền toái? Còn có, tôi và cậu không phải bạn sao?" Galle. Hogar nghe Âu Dương Ngạo nói gào lên.
Arnole. Feinbird và Wien. Sartoria nhìn Galle. Hogar tạc mao lắc đầu, chính trị ngu ngốc, nếu không phải bọn họ che chở, cộng thêm thực lực nhà Hogar công tước, cậu ta làm sao cũng hỗn không được vị trí tướng quân. Bất quá, vì Galle vẫn giữ được tấm lòng son như vậy giữa cung đình gian hiểm, bọn họ mới giữ gìn cậu ta, Âu Dương Ngạo cũng vì vậy mới định nói gì cho bọn họ?
"Rồi, cậu và tôi coi như bạn." Có lẽ là vì tính cách này, mới khiến hai người âm hiểm kia giữ gìn, cả cậu cũng muốn giúp.
"Cái gì coi như?" Galle. Hogar bất mãn, "Tới, chúng ta so một trận, tôi sẽ khiến cậu biết, tôi làm bạn với cậu, cậu nên vinh hạnh." Nói đã định động thủ.
"Galle, ngồi xuống. Âu Dương Ngạo có lời muốn nói." Arnole. Feinbird dùng khuôn mặt mỹ lệ, nụ cười thánh khiết nhìn Galle. Hogar. Khiến đấu chí của Galle. Hogar biến mất. Ngoại trừ chị, mỗi khi Arnole. Feinbird mỉm cười thánh khiết, Wien. Sartoria mặt không biểu tình, cậu sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Cậu không hiểu chính trị, nhưng bạn tốt giữ gìn cậu biết, nên cậu không thể kéo chân bọn họ, cậu sẽ dùng cách của mình bảo vệ bọn họ.
Nhìn bọn họ hỗ động, Âu Dương Ngạo như thấy được cậu và Lỗi, đều là tình nghị thâm hậu, nếu làm bạn với bọn họ, có lẽ sẽ không sai, nhưng tiền đề là bọn họ còn sống.
"Làm bạn với các cậu, nhất định sẽ không sai." Âu Dương Ngạo nói.
"Chúng ta có thể." Arnole. Feinbird nhìn ánh mắt nghiêm túc của Âu Dương Ngạo, không khỏi nói, thật, Âu Dương Ngạo rất ưu tú, có chừng mực, không câu nệ tiểu tiết, nhìn cậu ta và Mộc Lỗi ở chung chỉ biết, người này đáng giá làm bạn, nếu có thể sẽ không sai.
"Chỉ cần các cậu còn sống." Lời này của Âu Dương Ngạo khiến cả ba chấn động, đây là ý gì.
"Ý gì?" Wien. Sartoria nghiêm túc hỏi. Âu Dương Ngạo có ý gì.
"Tôi rất thích nơi này, cũng rất thích các cậu, thật, tôi không hy vọng các cậu tìm chết." Giọng của Âu Dương Ngạo nặng nề. "Các cậu đánh chủ ý thầy và anh Cảnh đi."
...
Thâm Uyên Chi Liêm
078 | Cảnh cáo
"Các cậu đánh chủ ý thầy và anh Cảnh đi."
Nghe Âu Dương Ngạo nói, Arnole. Feinbird không phủ nhận "Phải, Ốc Lam thế nhưng có hai người như vậy, cách bọn họ tới đây hôm nay là không gian khiêu dược đi, theo chúng tôi được biết chỉ khi đạt được cấp bậc đại sư mới có thể thông qua tinh môn tiến hành truyền tống cự ly xa, mà không gian khiêu dược đến tận bây giờ, vẫn chưa có thể thực hiện. Bọn họ làm cách nào, chúng tôi không hề biết. Kết luận chúng tôi có được là bọn họ đã siêu việt cấp mười lăm đại sư. Trước khi điều tra rõ bọn họ, chúng tôi sẽ không hành động thiếu suy nghĩ."
"Đại sư?" Âu Dương Ngạo cười nhạo hai từ này. Đại sư sao so được với bọn họ.
"Có gì sai à?" Nghe ra cười nhạo trong lời Âu Dương Ngạo, Wien. Sartoria hỏi, sẽ không là tư liệu tu luyện có vấn đề gì đi? Không, Ốc Lam chưa tới mức tính toán cả người bổn quốc, bọn họ từng so sánh, tư liệu tu luyện là thật, một chữ không thua kém của Ốc Lam.
"Không có gì sai cả, nhưng đó là tiêu chuẩn của chúng ta, đừng dùng trên người thầy và anh Cảnh." Âu Dương Ngạo kiêu ngạo. "Galle, cậu định so với thầy và anh Cảnh đi?" Âu Dương Ngạo hỏi Galle. Hogar.
"Phải, bọn họ rất mạnh." Đôi mắt Galle. Hogar đốt lên chiến ý.
"Galle, còn nhớ lời tôi đã nói sao? Có những thứ không nên vọng tưởng, có những chênh lệch là không thể bù đắp. Lời này tôi là chỉ thầy và anh Cảnh, bọn họ là cả đời này chúng ta cũng không thể đuổi kịp, vĩnh viễn đừng vọng tưởng sẽ đuổi kịp." Âu Dương Ngạo nói mang theo tôn sùng và cay đắng, nhớ tới đã từng bản thân không biết trời cao đất rộng.
"Gì chứ? Khi chúng ta tới cấp hai mươi, không lâu sau sẽ đuổi kịp." Galle. Hogar bất mãn, chênh lệch thì thế nào, đạt được mạnh nhất, không phải sẽ đuổi kịp ư, cậu rất tự tin với mình.
"Cấp hai mươi?" Âu Dương Ngạo buồn cười, "Trước không nói cậu có thể đạt được cấp hai mươi hay không, cho dù đạt được cũng không có thực lực như thầy và anh Cảnh."
"Ý gì?" Galle. Hogar nghe xong, không giận mà là nghiêm túc nhìn Âu Dương Ngạo.
"Tôi không phải đã nói sao, đó là tiêu chuẩn của chúng ta, đừng dùng trên người thầy và anh Cảnh." Âu Dương Ngạo lặp lại. Cả ba chờ cậu tiếp tục, "Khi tôi đạt tới cấp mười, từng hỏi bọn họ, tới cấp hai mươi, tôi sẽ có lực lượng như thầy và anh Cảnh sao? Các cậu biết bọn họ trả lời thế nào không?"
Cả ba lắc đầu.
"Không đáng một đồng, đây là đáp án. Cấp hai mươi? Cấp bậc cường đại nhất? Nực cười, đối với bọn họ không đáng một đồng." Âu Dương Ngạo hồi ức, cũng bắt đầu từ khi đó, Âu Dương Ngạo đã không hy vọng xa vời có thể đuổi kịp, cậu rõ có những sự chênh lệch là không thể bù đắp
Ba người im lặng, truyền kỳ cấp hai mươi cũng không tính gì sao.
"Cho nên, đừng đánh chủ ý thầy và anh Cảnh, các cậu không thể trêu vào." Âu Dương Ngạo nghiêm túc nhìn. "Lần này tôi không biết thầy và anh Cảnh vì sao xuất hiện, nhưng khi tôi nghe được, các cậu biết phản ứng đầu tiên của tôi không?"
"Đồng tình? Thương hại?" Chú ý tới biểu tình khi đó của Âu Dương Ngạo, Arnole. Feinbird nói.
"Không hổ là Arnole điện hạ, quan sát rất cẩn thận." Âu Dương Ngạo tán dương, "Không sai, là đồng tình, suy nghĩ đầu tiên của tôi là đế quốc Feinbird các cậu chọc bọn họ."
"Bọn họ mạnh như vậy?" Wien. Sartoria nghiêm túc hỏi.
"Có, tôi thích nơi này, cũng thích các cậu, nếu là vì nguyên nhân khác, nơi này bị hủy, tôi không lời nào để nói, nhưng vì chọc bọn họ mà bị hủy, là rất đáng tiếc, có vài việc có thể tận lực tránh cho. Tuy rằng tôi không biết có thể thành công không, nhưng nhiều năm tình nghị tôi vẫn nhắc nhở các cậu. Đừng chọc bọn họ." Âu Dương Ngạo cuối cùng khựng lại, là cảnh cáo nghiêm trọng.
"Tôi đã biết." Wien. Sartoria thờ ơ nhìn Âu Dương Ngạo.
"Đừng bỏ ngoài tai. Các cậu hẳn biết Nguyệt Cầu của Ốc Lam đi?" Âu Dương Ngạo tiếp tục.
"Biết, rất kỳ quái, mỗi tự nhiên tinh đều có một Nguyệt Cầu, không có Nguyệt Cầu sẽ không có tự nhiên tinh. Nhưng Nguyệt Cầu của Ốc Lam theo chúng tôi điều tra là không thể duy trì dẫn lực, triều tịch còn có từ trường, Ốc Lam các cậu tuy rằng nói là Oresia thay thế công năng, nhưng mà Nguyệt Cầu nghiền nát từ đâu mà ra, rất nhiều chuyên gia nghi hoặc." Wien. Sartoria báo ra tư liệu cậu bắt được.
"Nguyệt Cầu lúc đầu không phải vậy. Trước đây Ốc Lam có hai chính quyền, một là Liên Bang, một là Nguyệt Cầu." Âu Dương Ngạo kể ra bí mật của Ốc Lam, đây là được Âu Dương Trạch cho phép.
"À." Wien. Sartoria nghe, "Đây là bí mật của Ốc Lam."
"Cũng không phải bí mật, mỗi người Ốc Lam đều biết, chỉ là không cho phép nói, từ khi thầy và anh Cảnh ẩn cư, tất cả tin tức về bọn họ đã bị phong tỏa, giờ chỉ có vài thứ được công khai." Âu Dương Ngạo hờ hững nói, "Không nên nói, tôi nghĩ các cậu đều biết."
"Cậu yên tâm, đêm nay, ngoại trừ chúng tôi, không có bất kỳ người nào biết nữa." Arnole. Feinbird làm lãnh đạo đại biểu cả ba tỏ vẻ.
Âu Dương Ngạo gật đầu, phẩm đức ấy ba người này vẫn có. Đây cũng là nguyên nhân cậu nguyện ý kết giao với bọn họ.
"Năm đó Nguyệt Cầu vì ám sát thầy và anh Cảnh, mà bị anh Cảnh hủy diệt." Âu Dương Ngạo nói ra đáp án, cảnh tượng khiến người run rẩy năm đó lại xuất hiện, tồn tại cường đại như vậy, giết chóc vô tình, quyết tuyệt không hề thương hại, không có bất an, không có hổ thẹn, hợp tình hợp lý mà hủy diệt. Như anh Cảnh ở thành Saphir đã nói, ngăn trên đường chúng ta đi đều là tội không thể tha, cho nên giết không tha. Người phương nào có thể định tội chúng ta, chúng ta không có tội.
Mỗi khi nhớ tới những lời này, cậu không khỏi run rẩy, phải mạnh nhường nào, tàn khốc nhường nào, mục vô pháp kỷ nhường nào mới có thể nói được, làm được.
"Vũ khí gì?" Galle. Hogar hỏi, ngẫm lại hình dạng Nguyệt Cầu của Ốc Lam, liên tưởng tới vũ khí, nghĩ không ra, đế quốc Feinbird cũng có vũ khí hủy diệt tinh cầu, bất quá tiêu hao năng nguyên rất nhiều, hơn nữa rất lớn, căn bản không thể di động, chỉ có thể làm lực uy hiếp.
"Nếu là vũ khí, Ốc Lam năm đó sẽ không tuyệt vọng như vậy, tôn xưng điện hạ của anh Cảnh ban đầu là vì sợ hãi." Âu Dương Ngạo nói.
Cả ba hiếu kỳ nhìn Âu Dương Ngạo, chờ đáp án.
"Một người, vung tay, Nguyệt Cầu đã biến thành vậy." Âu Dương Ngạo nói ra đáp án.
"Không thể nào!" Bọn họ la lên, người sao có thể mạnh vậy.
"Là thật, năm đó người Ốc Lam trên cơ bản đều thấy được. Tôi khi đó cũng ở đấy." Âu Dương Ngạo hồi ức, kể lại trải qua năm đó.
Bọn họ theo lời kể của Âu Dương Ngạo, phảng phất thấy được người nọ đứng giữa vũ trụ, tuyệt thế cường đại phất tay đã hủy diệt Nguyệt Cầu, sự cường đại khiến người tuyệt vọng.
"Trên đời này có tồn tại như vậy ư." Vẫn luôn thờ phụng trí tuệ Wien. Sartoria cay đắng, tồn tại như vậy, bất kỳ âm mưu gì cũng không có tác dụng, vì y có thể ở khi bọn họ động thủ, hủy diệt tất cả.
Galle. Hogar không còn đấu chí, tồn tại như vậy, tuyệt đối không thể thắng,
Đây là nguyên nhân cậu bất an sao? Arnole. Feinbird cười khổ, cường đại như vậy tới đế quốc Feinbird, đáng sợ hơn bất kỳ thứ gì. "Tôi có thể khiến bọn họ rời đi không?" Arnole. Feinbird thốt lên hỏi, cậu đã giữ những người đáng sợ nhất lại Findor.
"Rất khó." Âu Dương Ngạo đồng tình nhìn Arnole. Feinbird khó được khổ não.
"Hết cách rồi à?" Cả Wien. Sartoria cũng nghĩ cách cất bước hai người họ.
"Trừ phi cậu có thể nói động anh Cảnh." Âu Dương Ngạo đưa ra khả năng.
"Vì sao không phải Chiến Thần bệ hạ?" Galle. Hogar hỏi, thấy thế nào, cũng là Chiến Thần bệ hạ có khí thế giữa hai người hơn đi, hơn nữa Chiến Thần bệ hạ là cha của Cảnh điện hạ.
"Thầy xem trọng anh Cảnh nhất, chỉ cần là nguyện vọng của anh Cảnh, thầy đều đồng ý." Âu Dương Ngạo che giấu sự thật, cậu có thể nói cho bọn họ thầy yêu anh Cảnh, anh Cảnh muốn làm gì, thầy tuyệt đối duy trì sao.
"Khả năng khuyên bảo?" Wien. Sartoria cay đắng hỏi. Từ lời Âu Dương Ngạo có thể nghe ra rất khó nói động Cảnh điện hạ.
"Tuyệt đối không có." Âu Dương Ngạo khẳng định, nhiều năm như vậy cậu cũng hiểu anh Cảnh, đó là tuyệt đối không nhìn những kẻ yếu ớt như bọn họ, nói động y, quá khó.
"Xem ra, chỉ có thể cẩn thận." Arnole. Feinbird nhụt chí.
"Thêm một nhắc nhở." Âu Dương ngạo nhìn cả ba, "Anh Cảnh thờ ơ với mọi thứ, chỉ cần các cậu không động thủ, anh ấy cũng sẽ không, cẩn thận đừng chọc anh ấy, anh ấy sẽ không lưu ý, nhưng thầy tuyệt đối không cho phép. Wien, hôm nay cậu rất may mắn, thầy chỉ là cảnh cáo, xem ra bọn họ tạm thời không thế nào với Findor."
"Tôi quả thật may mắn." Wien. Sartoria sờ lọng tóc bị cắt bỏ.
"Cảm ơn." Arnole. Feinbird chân thành, nếu Âu Dương Ngạo không nói cho bọn họ biết, bọn họ sẽ phạm phải sai lầm rất lớn.
"Tôi nói rồi tôi thích nơi này và các cậu." Âu Dương Ngạo xua tay, "Cha cũng không muốn nơi này tinh phong huyết vũ, cho nên để tôi giải quyết những kẻ đui mù, có các cậu giúp đỡ tôi sẽ dễ dàng hơn."
"Nhất định." Wien. Sartoria đảm bảo, kế hoạch của cậu phải chỉnh lại hết, lấy hai nhân vật kinh khủng kia làm trọng, tất cả nhân tố không an định phải bài trừ. Cậu không muốn Findor mỹ lệ biến thành Nguyệt Cầu của Ốc Lam.
"Âu Dương Ngạo, cậu sợ bọn họ sao?" Galle. Hogar hỏi.
Nhìn Galle. Hogar nghiêm túc, Âu Dương Ngạo cười khổ, "Phải, tôi sợ bọn họ." Thầy trước đây còn có thể thấy cảm tình của người, giờ đều cho anh Cảnh, ngoại trừ anh Cảnh, thầy không đoái hoài gì. Cha và các chú cũng phát hiện, tuy rằng hữu nghị không đổi, lại có ngăn cách, bọn họ biết đó là sự chênh lệch lực lượng mang đến, không thể bù đắp, chỉ là tận lực duy trì. Còn có anh Cảnh, "Thầy là tôi từ nhỏ đã sợ, mà anh Cảnh..." Nói đến đây, Âu Dương Ngạo không khỏi run lên, nhớ tới người bước trên tấm thảm đỏ do cánh sắc vi cùng màu và máu người dệt thành, không hề bận tậm, dùng chất giọng ôn nhu nói ra những lời ấy, mang theo tuyệt đối duy ngã, băng hàn hắc ám, quyết tuyệt tàn khốc, hình ảnh như vậy vẫn in sâu vào đầu cậu, không thể nào quên.
"Ta thì sao?" Âm sắc lãnh đạm vang lên ở thư phòng chỉ có mấy người.
...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro